🏢 [THIẾU NIÊN KIÊU NGẠO].9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Văn Ngọc Thư thà chết chứ không chịu bị phạt cùng anh, Cố Tiêu ngược lại không cảm thấy gì, anh tiến lên cầm lấy một bên ghế, eo dựa vào cửa sổ, Văn Ngọc Thư cũng không phục mà ôm lấy bên còn lại. Dáng vẻ của Cố Tiêu cao lớn, băng ghế căn bản không là gì so với anh, cậu chỉ có thể đứng lại gần, đồng phục của bọn họ đè lên, vạt áo rũ xuống, lộ ra dáng vẻ mập mờ.

Bọn họ đứng chung một chỗ, thân thể cứng đơ dán chặt vào nhau, Văn Ngọc Thư chỉ cần ngẩng đầu lên liền có thể nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của học sinh giỏi, vì để cho nó không rơi xuống, vì vậy cậu liền tựa ngựa vào cửa sổ, Cố Tiêu cũng tựa lưng vào cửa sổ phía sau, ánh mắt lạnh lùng cùng vẻ mặt không dễ chọc vào nhìn chằm chằm nam sinh kia, bọn họ cách nhau quá gần, hệt như muốn hôn.

Thiệu Đức Vận hài lòng mà nhìn bọn họ: "Được rồi, liền duy trì như thế đi, tôi cũng không phạt hai cậu viết bản kiểm điểm, hai mươi phút, đừng có để nó rơi xuống, cũng đừng hòng qua mặt tôi."

Ông chỉ tay vào cái camera.

Văn Ngọc Thư cũng đáp cho có lệ: "Biết rồi."

Thiệu Đức Vận cũng rời đi sau khi chuông vào tiết vang lên, thầy đi vào lớp học, ánh mắt nhìn bọn họ cũng không ít, cũng có lớp mở cửa ra nhìn bọn họ, cũng có người không nhịn được mà bật cười.

Văn Ngọc Thư cảm giác bản thân là con khỉ trong sở thú, mặt đối mặt với Cố Tiêu, liền căng thẳng mắng một câu.

"Ngu xuẩn, có gì để nhìn, không lo học thì chỉ có đi chăn bò mà thôi."

Lời này từ miệng cậu nói ra có chút buồn cười, Cố Tiêu dựa vào cửa sổ phía sau, ngước mắt nhìn cậu một cái.

Mặc dù miệng mồm của Văn Ngọc Thư có chút xấu xa, nhưng tính tình rất tốt, đều cho các cô gái nhìn vào bản thân xấu xa của cậu, lúc này vẻ mặt đen xì của cậu cũng nghiêm lại, nhìn thấy anh, liền nói.

"Sao nào học sinh giỏi, lại nói mồm tôi thúi sao?"

Ánh mắt Cố Tiêu lạnh xuống, muốn kêu cậu đi đánh răng một cái.

Hệ thống 666 nhìn ánh mắt lạnh lùng của nam chủ, thân thể cũng có chút run lên, liền chọc chọc tức chủ, buồn bực nói: "Ai da...túc chủ, tại sao phải đối đầu với nam chủ chứ, không phải nói là kết bạn với nam chủ sao, sao bây giờ lại đổi ý rồi."

Văn Ngọc Thư bình tĩnh đá nó sang một bên.

Tính tình của Cố Tiêu lạnh lùng, rất ít người có thể khiến anh động tâm, làm bạn với anh ư? Chưa bàn đến tính cách của nguyên chủ, có thể tốt nghiệp được, liền sẽ không muốn có can hệ gì với Cố Tiêu, đừng có nhắc đến chuyện khác, cho nên khi nhắc đến anh, l*иg ngực cậu không khỏi phập phồng.

Hệ thống 666 vẫn chưa hiểu được.

Thanh âm giảng bài của thầy giáo vang lên, cũng hệt như một thế lực, kéo những ánh mắt tò mò kia dần trở nên ít đi.

Văn Ngọc Thư cuối cùng cũng cảm thấy không chịu được nữa, mặt càng lúc càng trầm xuống, cậu khẽ động một cái, thiếu chút nữa bước hụt mà ngã xuống, cậu vội vàng dùng tay vịn vào bệ cửa sổ phía sau, khoảng cách rất gần, nên cậu thậm chí có thể ngửi thấy mùi nước giặt trên người Cố Tiêu, dĩ nhiên, Cố Tiêu cũng có thể ngửi thấy mùi thuốc lá trên người cậu, khiến cho anh bất giác cảm thấy nóng ran, hơn nữa vì động tác của Văn Ngọc Thư khiến anh cảm thấy có chút phiền phức.

"Đừng động." Anh lạnh lùng mở miệng.

Văn Ngọc Thư liền sửng sốt một chút: "Sao nào?"

Vẻ mặt cậu hiện lên dòng chữ giả bộ gì chứ, cố ý đối đầu với Cố Tiêu, càng cử động nhiều hơn.

Băng ghế va chạm lên mặt lên phát ra thanh âm chói tai, giẫm lên hai đôi giày trắng, một người mặc đồng phục học sinh, quần có chút ngắn, lộ ra mắt cá chân, cố ý làm loạn, đè lên người mặc đồng phục học sinh có chiếc quần che kín đối chân, hai người dường như dính chặt lấy nhau, hạ thân cũng bất giác va chạm.

Cố Tiêu đè nén cơn giận, không lên tiếng.

Bỗng nhiên, thanh âm dừng lại.

Hai người liền nhìn nhau một cái, bỗng chốc yên lặng, bầu không khí trở nên kỳ lạ, Cố Tiêu nhìn tên vừa rồi mới còn làm loạn mà thân thể giờ đã trở nên cứng đờ, cổ cùng tai cũng ửng đỏ lên, hồi lâu sau mới nghiến răng nghiến lợi nói.

"Này trên người cậu xài nước hoa gì đó, làm cả người thơm như vậy, hơn nữa còn rất nóng liền trách tôi sao? Còn nữa, đừng tưởng tôi không biết là đang có thứ gì chọc vào đùi tôi đó."

Mùi hương thuốc lá nhàn nhạt bay vào không khí, khiến cho cổ họng Cố Tiêu bất giác khô khốc lại: "Tôi phải là người nói những lời này mới đúng."

Hai người anh em của hai người đã ngẩng đầu lên chào nhau rồi, thân thể vừa mới kích động nên vẫn chưa lắng xuống, liền bị thầy phạt cùng nhau dính chung một chỗ, va chạm cả nửa ngày, không cứng mới là lạ.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, sau đó liền dời tầm mắt.

Văn Ngọc Thư ngông cuồng nói.

"Này, đừng có ra ngoài mà nói bậy."

Cố Tiêu lạnh lùng đáp lại.

"À...vậy sao."

Hai bạn học cùng đối mặt với nhau, một bản mặt thì đen xì, còn một thì lạnh lùng, cả hai không hẹn mà có cùng suy nghĩ.

Thật là xui xẻo.

./.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro