CHAP 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày lễ kỷ niệm trường cũng đã đến. Mới sáng sớm mà trường tất bật, rộn ràng. Băng rôn chào mừng kỷ niệm 50 năm thành lập trường cũng đã được treo trước cổng lớn, đội tiếp viên của trường mặc trang phục váy đen, áo trắng, cổ áo thắt nơ, tóc búi cao, đứng dọc từ cổng vào đến hội trường, vừa để chào mừng, vừa để hướng dẫn các khách mời vào địa điểm và giúp đỡ họ khi được yêu cầu.

Bong bóng từng chùm đủ màu sắc được treo khắp nơi. Còn ở trong hội trường, đèn đuốc đã được thắp sáng choang, sân khấu chính rực rỡ, nổi bật các dòng chữ treo trên đó, máy chiếu, âm thanh, dàn nhạc đã được chuẩn bị sẵn sàng từ trước. Khách đến dần dần, và lấp đầy hội trường.

Hội trường cũng được biết đến như một trong những hội trường có sức chứa lớn hơn 1000 người. Hàng đầu là dành cho khách mời danh dự, các đơn vị tài trợ, lãnh đạo của thành phố, ban giám hiệu nhà trường, và các trường có mối quan hệ. Hàng ghế tiếp theo là dành cho các giáo viên của nhà trường. Hàng thứ ba là dành cho ban lãnh đạo của hội sinh viên, các trưởng nhóm, trưởng câu lạc bộ. Còn lại là phân chia khu vực dành cho các lớp, các khoa. Ngoài sinh viên năm nhất chỉ chọn ra một số đại diện tham gia, còn lại, sinh viên năm hai, năm ba, năm tư đều được mời đi dự.

Nguyễn Gia là một tập đoàn lớn, hơn nữa, còn là nhà tài trợ chính cho trường nên khi Thịnh tới, mọi người đều tích cực chào hỏi, bắt tay và đón tiếp rất nồng hậu. Chàng thanh niên cũng nở một nụ cười ngụy trang đáp lễ, nhưng ánh mắt thì lại kín đáo nhìn xung quanh tìm kiếm một dáng người. Từ lúc vào đến hội trường này anh không hề thấy cô, chẳng biết là do công việc bận rộn hay là do cô cố tình trốn anh nữa. Khi anh yên vị vào chỗ, thì cũng chính là lúc buổi lễ bắt đầu.

Các tiết mục biểu diễn đã được chuẩn bị khá công phu và tập luyện cũng khá kỹ lưỡng, làm ai cũng chăm chú theo dõi. Chỉ riêng anh là cảm thấy nhàm chán. Anh đến đây đâu phải để ngồi không như thế này, thật là không có mục đích. Anh định đứng dậy bước ra ngoài thì nghe có tiếng hiệu trưởng nói rất nhẹ
-"Có thể phiền phó tổng nán lại một chút để trao học bổng cho các sinh viên và kinh phí tài trợ cho trường được không?"

-"Tôi thấy không khỏe, việc này cứ để trợ lý của tôi làm thay"

Thật may là hôm nay có trợ lý đi cùng, nên khi cảm thấy ngồi một chỗ nhàm chán, thì có thể đứng dậy bỏ đi, để anh ta làm nốt những việc còn lại. Thấy anh nói như vậy, hiệu trưởng cũng không dám giữ lại, dù gì người ta cũng là phó tổng giám đốc của tập đoàn lớn, đến dự cũng là vinh hạnh lắm rồi. Để người trợ lý phó tổng trao học bổng và kinh phí tài trợ cũng đã là quá tốt.

Nói rồi anh một tay bỏ vào túi quần, lạnh lùng quay đi, khi đi qua hàng ghế thứ tư, anh chợt dừng lại một chút. Phát hiện có dáng người quen thuộc đang ngồi đó, ánh mắt sắc lạnh của anh nhắm thẳng vào cô. Cô sợ hãi quay đi, không dám nhìn lại lần nào. Sau vài giây, anh lại tiếp tục bước đi, hướng ra phía ngoài, bước chân có vẻ mạnh và giận dữ hơn.

Cô vừa thở phào nhẹ nhõm thì đã nhanh chóng nhận được tin nhắn. Hắn bảo cô ra khuôn viên gặp hắn ngay lập tức, sau ba mươi giây mà không thấy cô, hắn trực tiếp bảo người lôi cô ra. Cô không chần chừ suy nghĩ thêm, vội ôm cặp nhanh chóng ra ngoài.

Nam nãy giờ vẫn chú ý đến thái độ và sắc mặt của cô có vẻ hơi khó coi một chút, rồi khi cô ngại ngùng chào anh và chạy ra ngoài, anh nhìn theo bóng cô, chỉ muốn đuổi theo ngay để giữ cô lại. Nhưng bản thân mình là hội trưởng hội sinh viên, anh không thể làm vậy được, huống chi, anh còn phải lên phát biểu và đọc báo cáo.

Anh nhìn cô thở hồng hộc, nhưng vẫn tức giận
-"Em muốn bị phạt thế nào đây?"

Cố gắng lấy lại hơi thở bình thường, cô cong môi
-"Gì chứ? Tôi đã chạy rất nhanh, đảm bảo chưa quá ba mươi giây nha"

-"Không tính chuyện đó". Anh quay lại đứng đối diện với cô.-"Nhắn tin không trả lời, điện thoại không bắt máy, cũng không thèm gọi lại cho anh lấy một lần, em rốt cuộc là không nhớ những gì em đã hứa với anh sao?"

Cô hơi ngạc nhiên một chút, thì ra, anh ta giận là vì việc đó
-"Tôi... tôi xin lỗi. Nhưng cũng không phải là tôi cố ý đâu"

Mấy bữa nay hơi mệt nên có chút lười biếng. Anh gọi thì ngại bắt máy vì sợ phải nghe giọng anh, với lại thật cũng không biết nói gì. Anh nhắn tin thì vì đang đọc truyện nên cũng không có xem ngay, một lát sau thì quên. Lúc nhớ ra thì lại chần chừ, suy nghĩ không biết nhắn lại cái gì.

-"Em muốn tránh mặt anh? Em ghét anh đến thế sao?"

Cô lại càng ngạc nhiên hơn vì những câu hỏi tiếp theo. Sao lúc này, nhìn ánh mắt anh có vẻ chân thành xen lẫn tia đau thương, làm cho cô tự dưng có một chút yếu mềm, một chút thương cảm. Cô quay mặt đi, không dám nhìn vào mắt anh ta thêm nữa, cô ấp úng không biết phải trả lời như thế nào.

-"Em không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Hay em sợ anh nhận ra rằng em đã động lòng vì anh"

Cái tên này hình như đã nói trúng tâm ý của cô, làm cô bất giác đỏ mặt. Thật đáng sợ, hắn có thể nhìn ra trước cô, có thể đoán được suy nghĩ của cô nữa.

-"Ai... ai thèm động lòng vì anh". Cố gắng lấy lại bình tĩnh, cô nói -"Anh đừng có tự tin quá. Có một chút nhan sắc, một chút tiền của mà đã ngang tàn"

-"Một chút?". Anh có vẻ đang bực, trừng mắt nhìn cô. Anh đường đường đẹp trai như vậy, biết bao cô gái theo đuổi, tiền của, gia sản cũng không ít, vậy mà cô bảo anh chỉ có một chút, không những vậy, khả năng và trình độ anh đâu phải kém

-"Ừ...thì, thì thêm một chút nữa". Cô cũng nhận biết là hắn thật sự rất đẹp trai, lại là người thừa kế của nguyên cả tập đoàn hùng mạnh, nhưng bất quá không thèm thừa nhận trước mặt hắn.

Lần đầu tiên có người dám nói hắn như thế. Cô gái trước mặt hắn thật đáng yêu, chỉ cần trừng mắt một cái là cô đã bắt đầu sợ hãi rồi, kiểu này thì cô chẳng thể nói dối anh thứ gì được đâu. Coi như tạm cho qua, anh lại hỏi tiếp vấn đề khác
-"Khi nào thì em bắt đầu thực hiện những thứ em đã hứa?"

Haizzzzz. Cô lại quên mất chuyện này. Cô lại bắt đầu giã lã, nịnh nọt
-"À, anh cũng biết đó, vì anh mà tôi bây giờ ở trường đã trở nên rất là hot nha. Chắc anh cũng không thích bị người ta dòm ngó hay bình luận đúng không. Tôi cũng vậy đó. Cho nên chuyện này... có thể không cần tính được không?"

Anh nhíu mày -"Ý em là cho qua việc này?"

-"Phải phải, chính là ý đó". Cô gật đầu lia lịa.

Cái cô gái này, bây giờ còn dám lật lọng. Thật không thể chấp nhận được mà. Anh tức quá, núi lửa sắp sửa phun trào rồi. Anh nhanh chóng tiến đến gần cô hơn, một tay ôm eo cô, một tay giữ gáy cô và đặt vào môi cô một nụ hôn. Cô bị bất ngờ về hành động của anh, liền muốn lui về sau, nhưng tay anh đang giữ lấy cô chặt quá, nên cả người cô dính vào anh, không thể động đậy được. Nụ hôn kéo dài, làm cô choáng ngợp cảm thấy khó thở, nên khẽ mở miệng ra để lấy chút không khí.

Anh lợi dụng điểm đó, thừa cơ hội đưa lưỡi tiến sâu vào trong miệng cô mà đảo qua một lượt, đùa giỡn trêu chọc mọi ngóc ngách. Cô bất ngờ, cộng thêm tức giận cô định dùng răng cắn lấy lưỡi anh thật mạnh, nhưng anh đã đoán được nên nhanh chóng đưa lưỡi về, làm cô mém chút nữa làm bị thương lưỡi của mình. Cô oán hận trừng to hai mắt nhìn anh, còn anh thì lưu luyến ở môi cô thêm chút nữa rồi mới buông ra. Anh cười tủm tỉm khi thấy cô gái nhỏ bị anh làm cho nổi nóng.

-"Anh anh anh...". Cô dùng hai tay đánh liên tục vào người anh -"Đồ háo sắc, đồ bá đạo, đồ đáng ghét, đồ..."

Anh vẫn đứng yên đó để cho cô trút giận. Sau một hồi, cô ngồi phịch xuống ghế đá, ôm mặt lẩm bẩm
-"Giữ gìn suốt bao nhiêu năm, vậy mà nụ hôn đầu tiên lại trở thành như thế này"

Cô đôi mắt hình như có ngấn nước, ngước lên nhìn anh với ánh mắt thật sắc, rồi không nói thêm lời nào nữa mà nhanh chóng chạy đi.

Anh nhìn thái độ từ nãy đến giờ của cô gái có một chút ngạc nhiên. Biểu hiện của cô quả thật là anh không thể đoán ra. Đôi mắt long lanh kìa, hình như là muốn khóc. Nhưng nếu anh nghe không lầm, đây chính là nụ hôn đầu tiên của cô. Nếu vậy thì... nghĩ đến đây, anh chợt không thể che giấu được nụ cười và niềm vui đang lan tỏa. Càng ngày, anh càng muốn hiểu rõ hơn về người con gái đáng yêu này.

Trang gọi điện thoại cho cô, giọng nói có chút lo lắng cho cô bạn khi gần suốt buổi lễ không thấy cô trở vào. Tâm trạng đang rất lộn xộn nên muốn nhờ Trang đưa mình về nhà. Nghe giọng nói của cô trong điện thoại có chút gì đó kỳ lạ, nên Trang nhanh chóng nhận lời và bảo rằng sẽ sang chỗ cô ngay.

Nam đứng sau lưng Trang nãy giờ, vốn định chờ cô nghe điện thoại xong thì hỏi thăm cô, nhưng vô tình nghe được đó là cuộc gọi cho cô thì anh đã nhanh chóng đề nghị đưa cô ấy về nhà.

-"Anh mua xe cũng là vì để đưa đón Tường mà. Anh nghĩ em cũng có thể đoán ra". Nam mỉm cười.

-"Tường, sao ngồi đây có một mình?"

-"Anh Nam?". Cô ngạc nhiên khi nhìn thấy Nam đến, cô cứ tưởng là nhỏ Trang chứ, nào ngờ nó chơi bán đứng bạn bè mất rồi

-"Anh thay Trang đến đưa em về". Nam nhẹ nhàng, ngồi xuống bên cạnh cô.

-"Nhưng..."

Không để cô hỏi thêm câu nào nữa, Nam đã nhanh chóng đứng dậy, nắm tay cô và lôi cô đi.

Chủ nhân chiếc Ferrari vàng đứng trước cổng nãy giờ đã nhận thấy chiếc BMW màu xanh dương đậm chạy ngang qua, nhất là bên trong chiếc xe ấy có cô gái của anh. Định để cho cô ấy yên tĩnh một chút để bình tâm lại, nhưng không ngờ cô ấy có thể ngồi xe chàng trai khác mà đi về. Trong lòng anh lại dấy lên cơn giận. Chết tiệt, gần đây tâm trạng cứ vui buồn, tức giận thất thường như thế này, nhiều lúc thật không thể điều khiển được cảm xúc. Trước đây, anh vốn dĩ đâu có như vậy. -"Tất cả là tại em, Vũ Cát Tường"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro