CHAP 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-"Từ nay về sau, anh không muốn em phân biệt đối xử giữa anh với cậu Nam". Anh nhìn thẳng cô và nói -"Điện thoại và tin nhắn của anh, lúc nào em cũng phải hồi đáp ngay, không được phép có bất kì lý do gì, điều này anh đã nhắc biết bao nhiêu lần rồi tại sao em cứ lơ anh vậy?"

Cô mở to đôi mắt, và có ý định phản pháo, nhưng anh lại không để cô nói mà nhanh chóng tiếp lời -"Đó là những thứ lần trước em đã hứa. Em đừng dùng từ quên để giải thích cho hành động của mình". Anh biểu hiện như thể nhắc nhở cô còn nhớ những gì đã nói ra chứ.

Đuối lý, chưa tìm ra lý do khác để nói, nên cô chỉ còn biết im lặng. Anh lại mỉm cười tà thuật đề cập vấn đề tiếp theo
-"Hình phạt cho em nếu như không giữ đúng những yêu cầu, đó là...". Anh tiến gần lại khuôn mặt cô, tay khẽ nâng cằm cô lên và đặt nhẹ lên đôi môi mềm mại đó một nụ hôn phớt -"Thế này, em đã hiểu rồi chứ? Hay muốn anh nhắc lại một lần nữa cho nhớ lâu không?"

Gương mặt cô đỏ bừng lên xấu hổ. Cũng may là trời tối, nên khó có thể nhận ra sắc mặt cô bây giờ trông kì lạ như thế nào. Hôm nay... như thế... chẳng phải là hai lần rồi sao. Trong một ngày mà đã hôn nhau đến hai lần, chẳng phải tốc độ phát triển đã tăng lên quá nhanh? Khuôn mặt anh vẫn giữ khá gần với khuôn mặt cô, anh khẽ cười, giọng nói dịu dàng
-"Lần trước em chẳng chịu nghe máy hay nhắn tin trả lời lại, chẳng phải cũng nên bị phạt đấy chứ?"

Có một chút phòng bị, nên phản xạ lúc này có nhanh hơn lúc nãy, cô vội né người ra xa
-"Cái này... cái này có thể bỏ qua, không tính nữa được không? Coi như là xé nháp đi"

Trông dáng vẻ của cô bây giờ có chút gấp gáp và xấu hổ, anh thấy trong lòng vui vui. Cô thật đáng yêu, đôi môi lại rất ngọt ngào. Còn có cái gọi là xé nháp nữa. Thấy anh cười lớn, tư thế cũng đã trở về ngay ngắn thì cô cũng đã thở phào nhẹ nhõm hơn. Lúc nãy quả là thật xấu hổ chết đi được mà. Tên này qua thật rất rất rất bá đạo, khó ưa. Cô thề, sẽ không để hắn đạt mục đích một lần nữa, còn khuya mới chấp nhận làm bạn gái hắn nhé...

-"Đi chung với em thật không nhàm chán". Trên môi anh vẫn còn giữ được nụ cười. Đã lâu rồi cũng không có cười nhiều như vậy, cũng không biểu lộ nhiều cảm xúc như vậy.

Cô hơi bất bình -"Anh cứ lấy việc trêu đùa tôi làm niềm vui. Tôi mới là người cảm thấy nhàm chán"

Anh lại cười lớn hơn. Cô nhìn anh bằng cặp mắt khó hiểu, chẳng lẽ chuyện này vui lắm sao mà hắn ta lại cười thích thú đến như vậy. Khi thấy ánh mắt cô bắt đầu ánh lên vẻ tức giận thì anh xuống nước. Tay anh khẽ xê dịch lại gần rồi cầm lấy bàn tay mềm mềm của cô, lắc nhẹ, theo phản xạ cô rụt tay lại nhưng đã không kịp nữa rồi
-"Được rồi được rồi, không cười nữa. Em kể một chút về gia đình em đi. Anh tò mò quá"

-"Hả?". Cô vẫn không hiểu lắm -"Gia đình tôi vốn dĩ rất bình thường, đâu có gì để kể"

-"Nhưng anh lại rất muốn nghe". Anh cương quyết, mặc dù chuyện về cô anh không phải là không biết, nhưng vẫn muốn nghe chính cô kể lại.

-"Được thôi, nhưng sau đó anh phải kể cho tôi nghe về gia đình anh". Cô muốn thỏa hiệp, giơ cao ngón tay út trước mặt anh, đôi mắt chớp chớp lém lỉnh

-"Thôi được, anh đồng ý, anh chịu thua em"

Rồi cô bắt đầu kể về gia đình mình. Gia đình cô gồm có bốn người, ngoài ba mẹ, còn có một cô em gái kém cô bốn tuổi tên là Như Ý. Ba làm việc cho nhà nước, giữ một chức vụ tương đối ở thành phố, còn mẹ là nội trợ. Cuộc sống của gia đình tương đối ổn định và thoải mái, mọi người rất hòa thuận và yêu thương nhau. Có hàng xóm, họ hàng hay bảo gia đình cô chẳng khác gì một hoàng cung, có phụ vương quyền lực, có mẫu hậu đại nhân, có hai cô công chúa Cát Tường, Như Ý xinh đẹp giỏi giang

-"Xem ra gia đình em rất hạnh phúc". Anh nhìn nét mặt tươi cười của cô thôi cũng đã đủ hiểu cô hài lòng như thế nào về gia đình của mình.

-"Dĩ nhiên rồi. Chị em tôi rất hay cùng nhau tâm sự. Còn ba mẹ tôi chính là những hình mẫu mà tôi ngưỡng mộ, họ rất mực yêu thương và tôn trọng lẫn nhau, và cũng rất quan tâm, chăm sóc cho con cái. Chỉ có điều..."

Đến đây, tự dưng cô có chút ấp úng, bắt gặp ánh mắt mong chờ của anh, cô đành nói tiếp
-"Có điều, ba mẹ đối với chuyện tình cảm của hai chị em chúng tôi thì không hề dễ dãi, mà còn rất nghiêm khắc. Mẹ là người giỏi giang, khéo léo, còn ba thì làm việc rất công tâm, đối với gia đình thì rất mực thương yêu. Nhưng họ lại không cho phép chúng tôi quen bạn trai sớm, hồi trung học còn không cho chúng tôi ngồi xe của bạn khác giới nữa là. Khi tôi học đại học, tư tưởng của họ có thoáng hơn một chút, mặc dù không cấm cản nhưng cũng không khuyến khích tôi quen bạn trai. Họ bảo ra trường rồi lo đến mấy chuyện đó cũng chưa muộn. Chuyện quan trọng hàng đầu là học cho thật tốt"

-"Vậy anh nhất định là khi gặp phải cảm ơn mẹ ba em rồi". Anh mỉm cười gian manh, ánh mắt tươi hẳn lên bắt gặp cô gái trước mặt đang tròn mắt ngạc nhiên ý muốn hỏi tại sao, anh từ từ nói tiếp -"Cảm ơn ba mẹ em đã giữ gìn em cho anh"

-"Đồ thần kinh nhà anh, chưa ngủ thì cũng đừng nên nằm mơ đấy chứ". Cô giật tay ra khỏi tay anh, dùng tay đánh vào người anh cái rõ mạnh

Anh chỉ cười, không hề né tránh, tay xoa xoa nhưng có thể cảm nhận được có một cơn đau vừa ập đến

-"Tới lượt anh, kể đi"

Tâm trạng đang vui, khi nhắc tới gia đình mình, anh bỗng trầm xuống. Anh khẽ thở dài và nhìn xa xăm vào biển, vào màn đêm mênh mông. Anh là con một trong gia đình, từ hồi 12 tuổi anh đã được học tập tại Mỹ. Ba mẹ anh vốn là người làm ăn, nên luôn bận rộn công việc, ít dành thời gian cho gia đình và cho con cái. Từ nhỏ, anh đã được giao cho bảo mẫu và những người giúp việc trông coi, chăm sóc. Trong khi các bạn đồng trang lứa được ba mẹ dắt đi công viên, đi sở thú, hoặc được xem phim hoạt hình, xem tivi, thì anh đã bắt đầu học chữ, học tính toán. Đến lứa tuổi người ta đi học, thì anh đã bắt đầu học kinh doanh, làm quen với những con số, sổ sách, kế hoạch và dự án. Lên trung học, anh đã theo học hỏi, nắm bắt tình hình công ty, lên đại học thì đã bắt đầu vào công ty làm việc, và trông coi các chi nhánh của gia đình tại Mỹ. Số lượng giáo viên dạy anh còn nhiều hơn số bạn bè khi còn đi học, chỉ có vài người bạn thân từ nhỏ đến nay vẫn còn giữ liên lạc, mặc dù có cách xa nửa vòng trái đất. Sau khi đi làm, thì các mối quan hệ mới được mở rộng hơn, tuy vậy, anh vẫn khó mở lòng với mọi người xung quanh

-"Anh như vậy nhưng thật đáng thương". Giọng cô trầm xuống, nhìn anh bằng ánh mắt thương cảm.

Anh khẽ nhếch một bên miệng coi như là đáp ứng, ánh mắt buồn, vẫn nhìn xa xăm về phía trước, về phía những con sóng xô nhau vào bờ
-"Chỉ có trợ lý là người thân cận nhất với anh. Anh coi anh ta như một người bạn, hoàn toàn tin tưởng".

Cô gật gù hiểu ra. Hèn gì cứ thấy lúc nào trợ lý cũng theo sát bên anh, có khi gọi anh ta bằng phó tổng, có khi gọi bằng cậu chủ. Nhận thấy ánh mắt của anh rất buồn khi nhắc đến những chuyện này thì cô chợt cũng nhận ra một điều, ẩn sau vẻ ngoài lạnh lùng, vô tâm và khó tiếp xúc kia là một tâm hồn cô đơn, lạc lõng, một tuổi thơ không mấy vui vẻ, hạnh phúc và luôn khát khao được yêu thương. Anh trước giờ vẫn không thích nhiều lời, cũng không thích kể lể cho ai nghe về chuyện gia đình mình. Đây là lần đầu tiên anh nói nhiều đến như vậy. Không gian yên lặng một lúc làm cho cô càng cảm thấy quỷ dị. Cho nên cô đem thắc mắc trong lòng không nhịn được mà buộc miệng hỏi

-"Này, mà tôi hỏi thật chuyện này nhé. Với bộ dạng và gia thế anh như vậy, thiếu gì cô tình nguyện theo anh. Hà cớ gì cứ phải là tôi?"

Anh đang im lặng cảm nhận bầu không khí bình yên thì bỗng nhận được một câu hỏi ngốc nghếch từ một cô gái ngốc nghếch
-"Vậy chứ em nghĩ sao?". Nét mặt anh trầm ổn, hỏi lại cô.

-"Tôi làm sao biết được". Cô nhún vai -"Tôi không xinh đẹp, không cao, dáng người vô cùng bình thường, cũng không phải là tài năng hay giỏi giang gì. Nói chung là không có gì đặc biệt hết. Và hơn hết, chúng ta chẳng có gì hợp nhau"

Anh mỉm cười, trêu chọc cô -"Vậy xem ra anh phải chịu thiệt một chút rồi"

-"Nè....Tôi không cần anh phải chịu thiệt đâu"
Cô vô cớ trở nên tức giận, định đứng dậy bỏ đi. Chẳng lẽ những lời nói của anh lại làm cô cảm thấy có chút gì đó hụt hẫng sao. Biết trước thế nào cô cũng sẽ phản ứng như vậy nên một tay của anh đã nhanh chóng nắm chặt để giữ cô lại. Anh cười, tay kia gõ nhẹ vào mũi cô một cái

-"Lúc em như vậy cũng thật đáng yêu em biết không, nhìn em như một con mèo nhỏ, nhỏ xíu vậy đó" 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro