CHAP 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả đêm cô nằm trầm tư suy nghĩ về lời nói của anh, về nụ hôn vừa nãy, và về...cái tát bất đắc dĩ cô giáng vào mặt anh. Thật sự, cô không muốn vậy đâu, không hề muốn dù chỉ là một chút, cô không hiểu hành động của mình là gì, là trốn tránh, là che giấu...

Ở một căn biệt thự nào đó, có người cũng trằn trọc mãi không ngủ được. Lần này đi cả tuần, nhớ sao chịu nổi, còn cả hành động né tránh của cô gái này nữa...Khi nào về, anh phải chỉnh cô mới được, anh cũng sẽ nói rõ với Lam Anh về mối quan hệ cả ba người. Anh không muốn Lam Anh hiểu lầm, rằng tình cảm anh dành cho cô ấy là tình yêu nam nữ, anh muốn cô ấy biết từ lâu anh chỉ xem cô ấy là một cô em gái thân thiết, một cô em gái nhỏ đáng yêu. Anh muốn cô biết, từ lâu, người chiếm giữ trái tim anh không ai khác chính là Tường, và đương nhiên, Tường không phải kẻ xen ngang vào mối quan hệ giữa họ. Anh thu xếp vali lớn đồ đạc, bỏ mấy vật dụng cá nhân, mấy sấp hồ sơ công việc, và một vài bức ảnh chụp lén "cô gái của anh" được rửa ra cẩn thận, rồi gấp lại trong chiếc ví da hàng hiệu. Anh mỉm cười thật tươi, sờ vào bức ảnh, tự nhủ với lòng sẽ về với cô thật sớm.

Khuya, máy bay cất cánh, mang theo nỗi nhớ của người con trai và một niềm hy vọng ngày trở về không xa sau chuyến công tác. Để lại niềm suy tư vô vàng trong tim người con gái đang đứng ngoài hiên nhà. Cô ngước lên nhìn bầu trời đầy sao, một màn đêm bao phủ giăng kịt, một chiếc máy bay càng ngày càng ra xa thành phố, và họ càng ngày càng cách xa nhau, cô thầm nghĩ, đất nhớ người, không biết liệu người có nhớ người hay không?

Chập chờn chập chờn với hàng tá câu hỏi không một lời giải đáp, cứ như thế cô thức thâu đêm. Sáng sớm, cặp mắt không khác gì con gấu panda khiến ba mẹ lo lắng, còn Như Ý cứ cười khúc khích

- Em biết rồi nha, là anh rể đi công tác nên chị nhớ quá không ngủ được chứ gì?

Cô lườm nhỏ em đến cháy mặt rồi xách balo đến trường. Thì ra, đêm qua anh có nhắn tin cho nhỏ em nhờ trông chừng chị hai giúp anh trong một tuần, rồi còn hứa hẹn, khi nào về nước sẽ có vài lọ nước hoa xịn xịn, thơm thơm. Thế đó, vậy là nhỏ em đoán già đoán non suy nghĩ trong đầu chị nó, nó không cần biết chị nó đích thị là nghĩ gì, chỉ quan tâm đến việc mỗi buổi nhắn tin cho "anh rể", chim sẻ báo cáo đại bàng về "tình hình khí hậu" Việt Nam

Mới một ngày trôi qua, sao tim cô cứ cồn cào không yên, tự nhủ với lòng "Mình có là gì của người ta đâu mà có tư cách lo lắng". Ngồi ngoài canteen đến hồi chuông cuối cùng vẫn thẩn thờ không nghe thấy, đến khi Trang đi được vài bước ngó không thấy đâu phải lật đật kéo cô vào lớp, miệng không ngừng phàn nàn

- Hôm nay mày bị sao vậy Tường, cứ thất thần như người không hồn không vía, có chuyện gì cần tao thì cứ nói ra, tao sẽ luôn bên cạnh mà, mày đừng lo". Nói rồi hai cô bạn mỉm cười, choàng vai nhau đi về lớp

Hôm nay trường co buổi tọa đàm cho sinh viên năm ba về kế hoạch thực tập đợt 1 đầu năm tư. Như thường lệ, vẫn là phó tổng Nguyễn Gia phát biểu ở những sự kiện quan trọng như thế này, cơ mà hôm nay, cô đảo mắt một vòng chẳng thấy bóng dáng quen thuộc ấy trên hàng ghế đại biểu. Ánh mắt buồn rười rượi đến lúc cô chợt phát hiện ra "À, mình quên mất anh ấy đã đi công tác". Cô thở dài rồi trở về hàng ghế theo đơn vị lớp của mình. Từ bao giờ, cô lại có thói quen tìm kiếm anh, ở chốn đông người như thế này, từ bao giờ, cô có thói quen muốn nghe thấy giọng nói, muốn nhìn thấy ánh mắt lúc anh phát biểu, đầy cao ngạo và tự tin.

- Cô Tường, phó tổng nhờ tôi đưa cô cái này, cô cứ mở ra xem. - Đang mải mê suy nghĩ thì chợt nghe một giọng nói trầm ấm cũng quen thuộc không kém, là anh trợ lý thân cận. Hôm nay anh ta chỉ đi một mình, phát biểu thay cậu chủ của mình. Anh ta kính cẩn đưa cô một cái phong bì trắng được gói gọn cẩn thận bên ngoài, với dòng chữ "Dear my love"

Cô từ tốn mở ra xem, bên trong là một mảnh giấy nhỏ, vài dòng chữ viết vội bằng tay "Anh sẽ nhớ em lắm Mèo ngốc, hứa với anh, khi anh về không được lừa dối chính trái tim mình nữa. Anh nhớ em". Kèm theo bức thư tay, là một loạt hình của cô, từ những cử chỉ nhỏ nhặt nhất đến những nụ cười rạng rỡ chẳng khác gì những tia nắng mặt trời buổi sớm mai. Từ những lúc cô vất vả tập cho đội văn nghệ, hay những lúc ngồi thẩn thờ một mình bên chiếc ghế đá dưới tán cây phượng vĩ, đến những lúc trưng cái bộ mặt giận dỗi rồi ngúng nguẩy bỏ đi...Cô cố kìm nén, bước ra khỏi hội trường để tránh rơi nước mắt, làm tâm điểm của trường

- Em đi đâu vậy, không ở lại dự hết buổi tọa đàm à?. - Cô cúi mặt bước vội thì đụng trúng một cây cột sừng sững, lại một giọng quen thuộc nữa. Là Nam. Anh được vinh dự mời về trường phát biểu, chia sẻ kinh nghiệm học tập cho đàn em, đương nhiên với tư cách một sinh viên ưu tú của trường trong nhiều năm liền. Nam tốt nghiệp, được nhiều công ty, nhiều tập đoàn lớn săn đón với mức lườn và cơ hội nghề nghiệp đáng để mọi người mơ ước

- Em ra ngoài có việc tí ạ. Chào anh. - Cô khẽ gật đầu chào Nam rồi nhanh chóng tránh mặt đi, không để ai nhìn thấy khoảnh khắc yếu đuối này của cô. Đúng là, từ ngày cô gặp gỡ và quen biết anh, cô đã phải rơi nước mắt nhiều lần, một hình tượng cô gái lạnh lùng và khô khan hoàn toàn sụp đổ, anh thật biết cách làm người khác phải động lòng

Nam đứng nhìn theo bóng dáng nhỏ xíu của cô mà không tránh khỏi chạnh lòng "Người yêu em bằng cả trái tim đang ở ngay trước mặt em, hà cớ gì cứ tự làm khổ bản thân,chạy theo một thứ xa xôi, tự đưa mình vào guồng xoay không lối thoát thế kia hả Tường. Em đúng là đồ ngốc"

-------------------

Hôm nay đã là ngày thứ sáu, kể từ khi cái kẻ đáng ghét kia bay ra xa lãnh thổ Việt Nam rồi. Không biết từ bao giờ, cô lại có thêm thói quen xem lịch, đếm ngày, chắc là "đếm ngày xa anh". Như Ý hỏi ra thì chối lia lịa, mà cứ hở ra vài tiếng là lại lôi điện thoại ra xem giờ, xem ngày, rồi lấy lý do xem lịch học. Cái lịch học, xem kiểu đó là thuộc lòng cả tháng rồi chứ đừng nói 1-2 ngày. Cô nên thừa nhận đi, rằng cô đang nhớ người ta. Nghe đâu Như Ý với hắn có nhắn tin qua lại, hắn còn bảo nhỏ với nó là sáng mai sẽ về đến Việt Nam, đồng nghĩa với việc hắn ta đang trên máy bay. Trong lòng cô có chút lâng la vui sướng nhưng không dám thể hiện ra bên ngoài. Hóa ra chỉ một cái nắm tay cũng khiến trái tim trở nên dịu dàng, hóa ra một nụ hôn nhẹ nhàng thực sự ngọt ngào đến thế, hóa ra một cái ôm thôi luôn là không đủ, hóa ra mỗi lúc bên anh ấy, ngón tay cô cũng run lên, hóa ra nũng nịu chút lại nhận về biết bao bao dung, hóa ra một lồng ngực ấm áp thực sự có ma lực khiến người ta cảm thấy bình yên...Cô yêu rồi, và anh là mối tình đầu của cô

- Tường, đi chơi đi, ở nhà hoài chán quá, anh Noo đi công tác nên tao chẳng biết làm gì để giết thời gian cả đây nè. - Lam Anh tự lái xe tới nhà cô, trên xe tất nhiên có đèo thêm nhỏ Trang, gương mặt không mấy vui vẻ khi nó cứ nhắc tới anh Noo này, anh Noo nọ. Nhưng biết sao giờ, Trang không có quyền can thiệp vào chuyện của họ, nên để người trong cuộc tự giải quyết với nhau thì hơn

- Tao bận lắm, không đi được mày ạ. Mày với Lam Anh đi chơi vui vẻ nhé. - Cô mở cánh cửa cổng những quyết định không đi, cô biết cô sẽ khó xử và cảm thấy đầy tội lỗi trước mặt Lam Anh. Cô rất muốn rõ ràng, nhưng cô chưa đủ can đảm

Trang hiểu cảm giác của cô, cả tuần nay nghe Lam Anh bảo rằng Tường hay tránh mặt nó, hoặc là gọi đến thì không nghe máy, hay là luôn từ chối các cuộc hẹn của team. Lam Anh trưng cái bộ mặt ngây ngô rồi lái xe chạy thẳng đến bar quen thuộc để giải tỏa nỗi nhớ anh Noo.

Cô nằm ì ở nhà, thật ra cũng muốn ra đường đi chơi nhưng chả biết đi đâu, lại sợ giáp mặt Lam Anh nên đành ở nhà luyện phim, hết tập này tới tập kia, phim tình cảm sướt mướt thật chán, chẳng hợp với cô tí nào cả, chuyển HTV7 xem chương trình 60s, xem hôm nay có tin tức gì kịp nắm bắt

"Chuyến bay đến Việt Nam sáng nay mang số hiệu HT2511 của hãng hàng không America Airline vừa gặp sự cố, hệ thống mất tín hiệu trên màn hình radar ở độ cao 10.800m khi đi qua vùng trời có bão tuyết, cách thành phố Tokyo của Nhật Bản khoảng 205 hải lý về phía Nam. Hiện giờ chúng tôi chưa nhận được tín hiệu đáng tin cậy từ phi hành đoàn. Chúng tôi vẫn cố liên lạc và gửi sẽ thông tin chính xác nhất cho quý vị vào bản tin thời sự sau"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro