CHAP 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Anh Khanh, cả ngày hôm nay không thấy chị Nhã Linh?

- Dạ, từ sáng tiểu thư đã ra ngoài có việc. Tiểu thư bảo là sẽ mang bất ngờ về mừng sinh nhật thiếu gia.

Anh Khanh chỉ mỉm cười, trong khi chàng trai kia lại nhíu mày, trầm ngâm suy nghĩ. Không biết bà chị lắm chiêu của anh sẽ mang về thứ gì cho anh đây. Đang miên man suy nghĩ thì anh nghe được có tiếng ồn ào từ phía cổng. Vài tiếng nói của ai đó giúp anh nhận ra được hình như là Nhã Linh đã đến. Chị gái của anh dù đã hơn ba mươi tuổi, nhưng trông vẫn còn trẻ trung, xinh đẹp và quyến rũ hơn người. Đi đến đâu, chị ấy cũng thu hút ánh nhìn của người khác, điều này anh không còn lạ lẫm gì nữa. Vì thế khi mọi ánh mắt tập trung về phía cổng, thì anh lại có phần dửng dưng. Anh bình thản uống hết chỗ rượu còn lại trong ly rồi định rót thêm. Tiếng thì thầm rồi trầm trồ kéo dài làm anh không khỏi khó chịu, chán chường.

Trợ lý Khanh vội đến bên cạnh, nói thầm vào tai anh. - Thiếu gia, cậu nhìn xem ai đến cùng cô Nhã Linh

Đằng sau cô chị tự tin, hoạt bát, quyến rũ trong chiếc đầm đen dài lấp lánh còn có một cô gái trẻ tuổi hơn, với nước da trắng ngần. Chiếc đầm trắng để lộ chiếc cổ và đôi vai đầy đặn của cô. Phần lưng phía sau cũng hở cả một khúc, nhưng được một đoạn dây từ cổ quàng qua buông xuống vừa giúp che bớt cho tấm lưng, vừa làm cho nó càng trở nên gợi cảm hơn. Trong bộ đầm trắng ấy, nhìn cô sáng chói như một thiên thần. Đôi giày cao gót màu bạc đính đá kia làm cho dáng người cô trở nên cao và uyển chuyển hơn rất nhiều. Hoàn hảo, đúng là bộ trang phục này trên người cô thật không chê vào đâu được.

- Kia chẳng phải là...- Trợ lý Khanh chưa nói hết câu thì anh đã đặt ly rượu xuống và nhanh tiến đến chỗ đám đông, nơi chị anh và cô đang đứng.

- Hey nhóc!- Nhã Linh vẫy vẫy tay khi thấy anh đến gần.

Từ trước đến nay, chỉ có Nhã Linh là gọi anh như thế, và cũng không ai dám gọi anh như thế. Vậy đủ biết cô chị này tính cách như thế nào, và tình cảm hai chị em thân thiết ra sao.

- Chị đến muộn là có lý do.- Nhã Linh cười đắc ý, đẩy cô về phía anh.- Quà sinh nhật của em. Thế nào? Bất ngờ không?

Cô bị đẩy về phía trước suýt ngã nhưng lại nhanh chóng được bàn tay to và ấm áp của anh đỡ lấy. Hôm nay, anh trong bộ âu phục màu đen sang trọng, chiếc áo trắng tinh ở trong để hỡ vài cúc phía trên làm lộ ra lồng ngực rắn chắc và nam tính của anh. Bộ dáng cao lớn, đã suất nay càng suất hơn. Anh chỉ nhìn cô một giây rồi buông tay ra, quay lại nói với chị mình
- Quà tặng là thuộc quyền sở hữu. Cái này không phải!

Cô hụt hẫng vì mất đi cảm giác ấm áp khi bàn tay anh rụt lại quá nhanh, thì tiếp sau liền nghe một câu nói lạnh lùng làm cô chưng hửng. Bây giờ, cả đến ánh mắt mà anh cũng không thèm liếc nhìn cô lấy một lần. Chẳng lẽ đối với anh bây giờ, cô đã không còn cảm giác mới mẻ, không còn hứng thú để yêu thương, chăm sóc. Đôi mắt cô mở to, long lanh và ngấn lệ.

Anh quay lưng đi vào khu trung tâm bữa tiệc vì không muốn một chút nào yếu lòng khi nhìn thấy nước mắt của cô. Anh lặng lẽ hòa vào dòng người. Dù trong biển người như thế, anh vẫn lẻ loi. Và, cô vẫn nhìn theo bóng dáng anh, cao lớn, cô đơn.

- Hôm nay là sinh nhật của Thịnh. - Nhã Linh nhìn theo anh một lúc rồi lên tiếng.- Chị chỉ muốn nó vui một chút, chị biết nó yêu em. Hai đứa có chuyện gì mà không thể nói rõ ràng với nhau chứ?

- Lẽ ra chị không nên đưa em đến đây. - Cô tâm trạng chùm xuống, dù vậy nhưng cố gắng không để rơi một giọt lệ nào. Ngày vui của anh, cô không nên khóc.

- Tường!...

- Có lẽ, anh ấy thấy ngại vì sự xuất hiện của em.- Đúng thế, anh ta sắp kết hôn mà bạn gái cũ lại đến chúc mừng sinh nhật, dĩ nhiên là không vui rồi.

- Thịnh nó không phải là người như thế đâu. Chị rất hiểu nó.- Nhã Linh dĩ nhiên là rất hiểu em trai cô chứ.

- Được rồi, được rồi.- Nhã Linh lại vui vẻ, khơi lại tinh thần cho cô.- Em cứ đi dạo một vòng, hay ngồi đây nghỉ, chị qua đây một lúc rồi hai chị em mình tâm sự tiếp nha. Em nhớ đừng có bỏ đi đấy! Chị sẽ quay lại tìm em ngay. Nhớ đó!

Nói rồi Nhã Linh đi thẳng vào trong bắt chuyện, chào hỏi một vài vị khách. Cô đang cố gắng tạo không gian thử xem hai con người cứng đầu kia sẽ để ý đến nhau như thế nào. Quan điểm của cô là mình chỉ nên là chất xúc tác, quan trọng là để hai chất hóa học tự tiếp cận với môi trường và phản ứng với nhau. Có thể sẽ có một màn kịch thú vị chăng.

Nhã Linh bất ngờ dời đi làm cho cô không kịp mở miệng níu giữ. Thật ra, cô vừa định xin phép ra về nhưng chị ấy đã chặn đường trước làm cho cô cảm thấy khó xử. Chị Nhã Linh đã nói như vậy thì làm sao có thể tự động bỏ về mà không nói câu nào được, ngay cả số điện thoại của chị ấy cô còn không biết. Xung quanh cô bây giờ toàn là những người lạ mặt, trên người ai cũng khoác những bộ cánh thật đẹp, thật sang trọng. Đúng là thế giới của những người thượng lưu có khác.

Cô chán chường định một mình đi vòng ra khu vườn bên ngoài để hóng mát, tránh đi không khí ngột ngạt, ồn ào đang diễn ra. Nhưng chưa kịp ra đến ngoài, thì có mấy chàng trai cầm rượu đến và bắt chuyện với cô. Cô biết mình không phải là tiểu thư danh giá, đài cát, xứng tầm với họ, mặc khác lại càng không hứng thứ làm quen với những người lắm của nhiều tiền mà cũng vô số tật. Cô từ chối khéo léo, chỉ muốn tránh đi, nhưng mấy người họ cứ lên tiếng trò chuyện, hỏi han. Nếu cô vùng ra, bỏ đi như vậy thì thật là bất lịch sự.

- Cô bé, em tên gì, tiểu thư nhà ai, chúng ta làm quen được chứ?- Một người nói.

- Nếu vị tiểu thư này chưa có bạn trai, có thể nghĩ đến chuyện hẹn hò với tôi không?- Người khác lên tiếng.

- Nếu anh không lầm thì em đã từng là bạn gái của giám đốc Thịnh.- Người này cười nhẹ.- Nhưng không sao, anh vẫn muốn quen em.

- y da, Lâm thiếu gia lại hứng thú với hàng xài rồi của giám đốc Thịnh sao?- Có người lên tiếng.

Người này lại cười.- Tôi không để tâm. Hoa đẹp thường có nhiều chủ mà. Chỉ cần tôi thấy hứng thú là được.

Mấy người họ cười nói huyên thuyên, không để ý đến một tướng nam cao lớn đứng trước mặt họ từ lúc nào.

- Ai nói cô ấy là hàng xài rồi?- Gương mặt anh lạnh như băng, giọng nói hình như là tức giận.- Tôi còn chưa động qua, ai cho phép các người dám xúc phạm đến cô ấy.

Trong biển người mênh mông, cảm giác cô đơn, lạc lõng đến không biết phải cầu ai để giúp đỡ thì anh lại xuất hiện. Bóng dáng quen thuộc, tấm lưng dài, đứng trước mặt, che chắn cho cô, làm cho cô thấy như tìm được cảm giác ngày nào, ấm áp, ngọt ngào.

- Dù cho cô ấy có hay không làm bạn gái của tôi. Cô gái này, tuyệt đối không bao giờ được phép động đến.- Ánh mắt anh sắc lạnh lướt qua từng người một.

Cả người anh đều toát ra vẻ giận dữ. Ba người kia dường như có chút run lên, sợ sệt, chỉ kéo nhau nhanh chóng rời đi mà không ai dám nói thêm câu nào. Nhã Linh nãy giờ vẫn quan sát nhất cử nhất động của hai người thì mỉm cười đắc ý. Xem ra cô đoán quả không sai mà. Hai đứa trẻ này bề ngoài tỏ vẻ không quan tâm, nhưng thực chất thì rất để tâm đến nhau. Chưa kể, thành quả của cô ngày hôm nay là đã đưa đến một cô gái xinh đẹp như thiên thần, không những để thằng em trai cô không thể rời mắt, mà còn làm những chàng trai khác phải động lòng. Nhìn bộ dáng ghen tuông của em trai mình mà Nhã Linh lại càng hứng thú. Cô còn muốn xem tiếp phía sau sẽ xảy ra chuyện gì. Hai đứa nhỏ này, xem ai sẽ là người mở lời giải thích trước.

- Cám ơn anh!- Cô cúi đầu, rụt rè trước thái độ vẫn còn nóng giận của anh.

Anh nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng, trong lòng bắt đầu mềm ra. Nhưng lý trí lại ngăn không cho anh đưa tay chạm vào cô. Cố gắng khống chế tình cảm của mình, anh vẫn giữ thái độ lạnh lùng bước đi.

Cô đã nghe rất rõ. Anh không thể khẳng định được cô có là bạn gái của anh hay không, đồng nghĩa với việc trước đây, cô có thể đã từng là bạn gái anh, nhưng bây giờ thì hoàn toàn không phải. Dù sao anh cũng không muốn những người xung quanh anh, những người anh quen biết có quan hệ gì với cô. Có thể là do lòng tự ái cao, cho nên anh không hề muốn thứ mình chưa có được lại dễ dàng rơi vào tay người khác. Cô không biết, không biết nữa. Anh có phải như vậy không, cô cũng không dám xác định. Bây giờ, cô cảm thấy trí óc mình thật mờ mịch, rối tung.

Anh lớn tuổi hơn cô, lại sớm đã dấn thân vào giới kinh doanh, nhận thức về cuộc đời cũng sớm hơn cô, cách hành xử cũng nhanh chóng, gọn gàng và khéo léo hơn cô. Còn cô, chỉ là một con bé mới hai mươi hai tuổi sắp tốt nghiệp ra trường, tiếp xúc, lăn lộn với bên ngoài xã hội cũng không nhiều. Anh đã trải qua biết bao nhiêu khó khăn, còn cô thì chỉ quanh quẩn trong cuộc sống thường ngày. Dù cho anh đã từng thích cô thì sao, đối với người phụ nữ, tình yêu có thể là tất cả, nhưng đối với người đàn ông, phần lớn họ đều chọn công danh, sự nghiệp.

Nhà họ Nguyễn đã trưng dụng hết ngôi biệt thự sang trọng của họ để tổ chức buổi tiệc tại gia. Nguyễn Gia vốn là tập đoàn lớn, cho nên buổi tiệc có rất nhiều người có máu mặt trong và ngoài ngành đến chung vui, nhất là tiệc mừng dự án thành công của tổng giám đốc tập đoàn Nguyễn Gia, người được mời cũng đến, người không mời cũng đến, bảo sao người không đông đúc cho được.

Là nhân vật chính của tối hôm nay, nên anh cực kỳ bận rộn, ai nấy cũng tranh thủ chúc tụng lấy lòng anh. Nghe những lời nói sáo rỗng, nhìn những gương mặt và nụ cười giả tạo kia chỉ khiến anh buồn nôn. Không khí ở đây thật ngột ngạt, khó chịu. Anh bất giác lại nghĩ đến cô, nhớ nụ cười trong sáng, vui tươi của cô, nhớ đến những phút giây hạnh phúc, thoải mái khi bên cô. Càng nghĩ lại càng tức

Không thể hiểu được cô đang nghĩ trong đầu những gì. Hôm đó người con gái của anh đã ở yên trong vòng tay chàng trai khác, hôm sau khi gọi cho anh, cô cũng không nói chuyện rõ ràng. Lần đầu tiên lại dám lớn tiếng với anh, còn dập máy mà không thèm giải thích thêm gì nữa chứ. Đã một tuần lễ rồi, anh bận rộn đến không có thời gian nghỉ ngơi, cô cũng không chịu đến tìm anh, một cú điện thoại, hay chí ít là một tin nhắn cũng không có.

Tường à, chẳng lẽ em muốn thử thách sức chịu đựng của anh sao? Anh đã từng nghĩ, chỉ cần cô chịu đến tìm anh, cho anh một lời giải thích thôi thì anh đã có thể nguôi giận bỏ qua tất cả, rồi sau đó anh sẽ ôm cơ thể mềm mại của cô vào lòng, hôn lên trán, lên mái tóc cô. Hai người lại có thể làm lành, vui vẻ bên nhau. Nhưng cho đến bây giờ, cô ấy vẫn không chịu liên lạc với anh, cũng không đến tìm anh. Lần xuất hiện này, cô lại gây cho anh một sự bất ngờ như thế.

Nâng ly rượu ngang tầm miệng, đôi mày anh nhíu lại. Từ lúc buổi tiệc bắt đầu đến giờ anh chỉ có uống và thỉnh thoảng thì nhếch miệng cười xã giao vài lần. Cả người anh toát lên thần khí lạnh lùng, cô đơn.

Mưa. Dữ dội. Bầu trời như bị xé làm đôi bởi tia sét giận dữ đang thét gào, mưa nặng nề tuôn ào ào như đang khóc thay cho một ai đó. Sấm vẫn oanh tạc rung chuyển bầu trời như lòng ai đang dao động...Cô lẳng lặng núp sau bức màn, cô giương đôi mắt về phía anh, ngây ngốc đứng nhìn anh hơn cả tiếng đồng hồ, nhìn anh phát biểu, nhìn anh cười xã giao, nhìn anh mời rượu quan khách...

Rồi cô thấy khuôn mặt anh bỗng trở nên đỏ hồng, anh chật vật đi vào phòng nghỉ. Lát sau anh lại chật vật bước ra, dặn dò với anh Khanh vài câu rồi biến mất hút sau cánh cửa. Cô hớt hải chạy theo anh, càng lo lắng thêm khi thấy anh khởi động xe phóng đi mất, để lại bao nhiêu khách khứa, đây không phải tác phong của anh, và người con gái cũng chạy tọt theo sau xe không ai khác chính là Lam Anh. Thấy anh có biểu hiện không ổn, nhưng nghĩ lại mình là gì của người ta mà lo lắng. Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, cô vội gọi điện thoại năn nỉ anh Khanh, không ngờ anh Khanh vốn kín tiếng hôm nay lại tiết lộ cho cô biết địa điểm tới của anh

Là biệt thự riêng của anh. Không muốn ai phát hiện, cô lách người qua hàng rào cây sau khuôn viên rồi từ đó cô cởi bỏ đôi guốc, một mạch chạy đến biệt thự theo lời của trợ lý. Đối với một cô gái nhỏ nhắn, thì việc chân trần chạy bộ 2km không phải là chuyện dễ dàng gì. Đôi chân cô chạy đến xước da, rươm rướm máu. Nhưng mặc kệ, đôi chân nhỏ ấy vẫn gắng sức chạy, chạy đến bên anh. Đến nơi, cô thấy cổng bị xe đâm méo mó, lòng lại thêm sốt ruột. Cô lần theo cầu thang, theo dấu chiếc áo vest, cà vạt, giày...mà đến phòng anh. Nhìn trước ngó sau một lượt, cô quyết định tiến tới cánh cửa mà nấp một bên

Trước mắt cô, hình ảnh anh bên trong cánh cửa ướt sủng mồ hôi, hơi thở hỗn hển, khuôn mặt vặn vẹo đang cố kiềm nén dục vọng trong người. Bàn tay anh nắm chặt cổ áo sơ mi giật mạnh trước ngực, khó chịu hừ hừ vài tiếng. "Anh xin lỗi em Tường ơi, anh có lỗi với em...".

- Noo à, em biết hết ấy chứ, sau bao cố gắng từ em, và cả từ con nhỏ ngu ngốc kia thì anh vẫn không nhìn thấy được tình cảm của em...

- Chính cô là người đã hạ xuân dược? Cô...

- Em làm sao nào? Nhưng tối nay thì....- Lam Anh vừa nói vừa hạ giọng cười xỉa đểu cô

Qủa thật không ngờ cô lại có hôm nay, cô đúng là ngu ngốc, quá ngu ngốc khi bấy lâu nay luôn tiếp tay cho chính cô bạn thân mình giành lấy tình yêu của mình. Bạn bè ư? Tại sao trở nên như vậy, vì một người đàn ông có đáng không Lam Anh? Đúng là tình yêu làm mờ đi lý trí con người, tình bạn bao nhiêu năm nay...Không thể được!. "Mày không xem tao là bạn, thì coi như tình bạn chúng ta chấm dứt từ hôm nay vậy Lam Anh...". Cô thầm nghĩ, rồi cố gắng chạy thật nhanh ra khỏi nơi đây...

☀☀☀

Người con gái ấy đã nhanh chóng kéo anh vào nhà tắm. Trong mông lung, anh vẫn cảm nhận được có một bàn tay đang siết lấy anh. Rồi anh cảm thấy người bị nâng lên, dựa vào thân hình bé nhỏ đang gắng khoác anh đi. Mũi bạc hà nhè nhẹ mát dịu của người con gái phản phất trong không gian,mùi hương sao hiu quạnh quá. Thân thể người con gái ấy dính sát vào anh, cuống họng anh khô khốc, anh không còn đủ lý trí đến nhận ra người đối diện mình nữa.

Anh bỗng ôm chặt lấy người con gái trước mặt. Cả hai loạng choạng ngã nhào vào bồn tắm. Hơi nước mờ ảo khiến anh không thể nhìn rõ gương mặt, anh đưa tay lên vân vê đôi môi ấy. Làn da cô truyền đến tay anh hơi nóng làm anh khao khát sự ấm áp này. Người con gái trong nước uyển chuyển, váy áo bị ướt ôm sát cơ thể hoàn mĩ làm anh thèm khát. Cộng thêm tác dụng của xuân dược cực mạnh anh đã không kiềm chế nổi nữa rồi, dù đây là ai đi chăng nữa. Anh không còn dè dặt, anh chỉ biết, anh muốn cô gái ấy, cháy bỏng ngay lúc này đây. Anh nâng cằm cô lên, in lên đôi môi gợi cảm ấy một nụ hôn thật sâu, sao mà quen thuộc đến vậy? Cô ấy chợt cứng người lại, anh khó chịu cắn môi cô làm cô khẽ đau một tiếng. Thừa dịp, anh nuốt lấy chiếc lưỡi ngọt ngào ấy. Hai chiếc lưỡi ấn lấy nhau, nhận thấy sự vụng về từ cô đáp lại, anh càng thêm càng quấy trong khoang miệng ấy. Anh điên cuồng mút hai cánh môi đã sưng lên, tham lam hút lấy hết mùi vị ngọt ngào khó cưỡng kia. Tay anh cũng không rảnh rỗi mà cởi áo mình ra. Từ đôi môi mời gọi của cô kéo ra một sợi chỉ bạc. Anh như say đắm lại liếm mút vành tai cô, làm hơi thở của người con gái ngày càng dồn dập. Một tay anh hư hỏng từ dưới xốc váy cô lên, men theo chiếc đùi trắng mịn khẽ vuốt ve làm cô run rẩy. Tay kia của anh cũng không yên phận mà dời đến trước ngực xoa nắn. Ngực cô căng tròn khiến anh thích thú ra sức bóp mạnh làm cô "aaa" một tiếng. Tay anh như có ma lực, anh chạm đến đâu, làn da cô nóng rát đến đó. Một khoảnh khắc, anh mất khống chế mà xé toang đồ cô ra, lộ ra một cơ thể trần trụi tuyệt đẹp làm hạ thân anh càng thêm bành trướng. Hơi thở nóng bỏng của cô phả vào lòng ngực khiến anh đê mê. Anh cúi xuống ra sức bú mút hai bên nhũ hoa, hài lòng khi thấy chúng từ từ dựng đứng lên như muốn mời gọi.

-"Ưm...". Cô rên nhẹ một tiếng, khẽ ưỡn đôi ngực cao ngất của mình, bầu ngực no tròn cắm sâu trong khoang miệng anh

Cô gái trước mặt anh, mang đến cho anh một cảm xúc khó tả, không chỉ đơn thuần là xã giao xác thịt, mà giữa hai người có thứ gì đó lặng lẽ kết nối với nhau. Anh không thể nhìn rõ gương mặt cô gái bên cạnh mình. Mặc dù xuân dược đã hoàn toàn phát tán, trong anh lại có thứ gì đó ngăn cản anh lại, khiến anh muốn nâng niu, muốn dịu dàng mà kết hợp với cô. Côn thịt trong anh đã cương cứng, anh ôm lấy cô bằng tất cả sự nhẹ nhàng của mình, hai thân thể áp sát vào nhau, cảm thụ hơi ấm trên từng tấc da thịt. Anh khẽ động thắt lưng, đưa phân thân vào trong hoa huyệt nhỏ hẹp của cô. Cô hét lên một tiếng đau đớn, giọt nước mắt khẽ lăn dài trên đôi gò má hồng đào. Sự khít khao như mới của cô làm anh điên đảo, anh không kiềm chế được mà đẩy mạnh người, đưa người anh em vào tận nơi sâu nhất của người con gái bên cạnh. Nhờ có nước mà anh đi vào rất dễ dàng, nhưng vẫn cảm nhận được lớp màn mỏng trong cô. Anh thúc mạnh eo, tiến hết vào trong cô, cô đã cố gắng cắn chặt môi nén cơn đau đớn nhưng vẫn không khỏi rên rĩ. Anh như điên cuồng mà ra vào, mỗi lần như thế đều đến nơi sâu nhất, chạm đến điểm G khiến người cô run lên từng hồi. Đau đớn dần được khoái cảm xoa dịu. Anh vẫn ra sức vận động trên thân thể cô gái bên dưới thân mình...

Một giọt nước mắt âm thầm động lại nơi khóe mắt đã nhòe đi của cô...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro