CHAP 44 - END

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả tối qua và sáng nay đều là anh làm cho cô mệt muốn chết, cho nên cô đã ngủ thẳng một giấc cho đến quá chiều.

- Em chịu dậy rồi sao? - Anh ngồi trên ghế salon gần đó, âu yếm nhìn cô. Cô mơ màng ngồi dậy, dường như vẫn chưa nhận thức được thời gian.

- Em thay quần áo đi, chúng ta ra ngoài một chút, cũng sắp tới giờ ăn tối rồi.

- A, sắp tới giờ cơm tối rồi?- Cô hỏi lại và nhận được cái gật đầu của chồng, cô khẩn trương. - Em ngủ nhiều như vậy sao? Tất cả là tại anh hết đó.

Cô nhanh chóng rời khỏi giường và chọn một bộ quần áo để thay, cô làu bàu vì đã đến đây hai ngày mà còn chưa đi chơi được đâu hết.

- Không vội. Chúng ta còn nhiều thời gian. - Anh ôm chầm lấy cô từ phía sau.

Bali đúng là một hòn đảo sôi động, không khí ở đây lúc nào cũng náo nhiệt. Cô vui vẻ đi hết nơi này đến nơi khác, đi nguyên cả ngày mà cũng không thấy mệt. Anh nhìn người phụ nữ của mình hào hứng thì trong lòng cũng vui lây. Cô gái đáng yêu này đã vén lớp mây mù trong anh, đem mặt trời ấm áp sưởi ấm trái tim cô đơn và lạnh lẽo của anh, cho anh một cảm giác về gia đình mà anh chưa từng dám mơ ước. Không biết từ bao giờ, nhìn cô cười vui thì lòng anh cũng vui theo, nhìn cô hạnh phúc thì anh cũng hạnh phúc.

- Ông xã, em muốn mua quà cho ba mẹ em, ba mẹ anh, cả Như Ý, chị Nhã Linh, nhỏ Trang nữa. - Cô vui vẻ nắm tay anh, sà vào các cửa hàng bán đồ lưu niệm.

Anh bị cuốn vào trong các dãy hàng bán đủ thứ hàng hóa để lưu lại kỷ niệm ở đây. Tất cả thật sự rất bắt mắt và độc đáo, chả trách con gái cứ nhìn vào là thích mê. Cô chăm chú, tỉ mỉ lựa chọn từng món đồ cho mỗi người, thỉnh thoảng lại quay sang hỏi ý kiến chồng. Nhìn gương mặt mỉm cười, ánh mắt chăm chú của cô mà anh thấy mình thật may mắn khi có được cô. Cô yêu thương anh, cũng yêu thương người nhà của anh như vậy.

Chưa bao giờ anh tưởng tượng ra viễn cảnh một tổng giám đốc cao cao tại thượng như mình lại đi xách cả đống đồ lỉnh khỉnh, trẻ con như vậy. Thế mà giờ đây anh đã làm, và còn là tự nguyện. Cho dù cô có đuổi anh sang quầy bar ngồi cho mát và uống chút gì đó chờ cô, nhưng anh lại không cam lòng để cô đi một mình, và thế là... Vậy đó.

Đi mệt, cả hai lại dừng chân uống nước. Thấy vợ dường như có chút suy nghĩ thì anh đã đoán biết
- Em muốn mua quà cho cái tên Nam thì cứ mua đi. - Anh lơ đãng.

Hai mắt cô sáng lên vui vẻ
- Thật sao? Vậy em mua nhé! Em vừa thấy một thứ rất hợp với anh ấy.

- Em!!! - Anh có vẻ tức giận. - Anh mới chỉ nói vậy mà em đã mừng ra mặt là sao?

- Em biết anh rộng lượng, không có nhỏ mọn như vậy đâu, phải không? - Cô cười nhẹ, khẽ cọ mũi mình vào mũi anh.

Ngay lập tức, phản ứng của anh là nắm lấy tay cô kéo nhanh đi. - Về phòng, nhanh

- Ai da...Anh làm sao...- Cô vừa bất ngờ vừa bối rối. - Còn đồ vừa mua của chúng ta...

- Sẽ có người mang về sau. - Anh nói lớn.

Vừa về đến nơi là anh đã nhanh chóng đóng sầm cửa lại, anh ép cô sát vào góc tường. Đôi môi anh mạnh mẽ đoạt lấy môi cô, hai tay anh nắm chặt hai cánh tay cô không để cô có bất kì phản kháng nào. Đến khi cô vì những nụ hôn cuồng nhiệt đó mà trở nên xụi lơ trong lòng anh, thì anh mới nhích sát vào người cô hơn nữa, bàn tay ôm chặt lấy cơ thể cô, lần mò vào bên trong áo cô. Khi chiếc khóa váy đã bị kéo ra khỏi người thì cô mới giật mình, bản thân muốn đẩy anh ra.

- Anh...

- Em chỉ cần ngoan ngoãn tiếp nhận là được.

Nói rồi anh nhanh chóng đem cô đặt lên bộ ghế sô pha. Một cảnh tượng hoan ái diễn ra. Đôi nam nữ quấn lấy nhau không rời. Nhịp thở và tiếng rên rỉ tràn ngập khắp phòng. Mùi cơ thể trộn lẫn vào nhau. Động tác ngày một nhanh, âm thanh mê hoặc ngày càng đứt quãng, cho đến khi đạt đến đỉnh điểm. Cơn kích tình đã đi qua, cô ngồi trong lòng anh dần lấy lại hơi thở.

- Anh hư quá, sao lại...

- Em còn hỏi à. - Anh ôm lấy cơ thể cô đang thu gọn trong người mình. - Lần sau ở bên ngoài, đừng câu dẫn anh như thế, sức chịu đựng của anh có giới hạn.

- Em lúc nào là câu dẫn anh? - Cô nói khẽ, bàn tay di di vẽ lên ngực anh những hình vòng tròn.

- Hành động này của em cũng được coi là câu dẫn. - Anh cười đầy tà mị. - Nhưng những lúc không có ai như thế này, em hoàn toàn được phép.

Cô xì một tiếng, định đứng dậy rời đi nhưng anh đã nhanh tay hơn lôi cô lại. - Nhưng em lại câu dẫn thành công rồi.

Nói rồi anh xoay ngươi đè sát người cô, những nụ hôn trải dài. Hai thân thể lại lần nữa cọ xát vào nhau. Cảnh hoan ái lại tái diễn.

Cả buổi chiều hôm nay bị anh làm cho chẳng còn sức lực gì nữa, cô vừa mệt mỏi vừa lười biếng không muốn ra khỏi phòng. Anh nhìn cô sủng nịch, bảo là cô cứ nghỉ ngơi một chút, anh sẽ gọi thức ăn mang đến tận phòng cho cô.

Một bữa ăn tối trong phòng ấm cúng, nhưng cũng không kém phần lãng mạn dưới ánh nến dìu dịu. Sắc hoa tươi thắm cộng hương vị thơm nồng đậm của rượu champane tràn ngập khắp phòng.

Đi hưởng tuần trăng mật mà còn kiêm thêm việc gặp đối tác. Cô oán hận nhìn cái tên họ Nguyễn kia tập trung tiếp khách của mình. Chẳng trách anh đồng ý với cô ở lại thêm mấy ngày nữa để dự lễ hội ở đây, còn có mấy hôm lại làm việc trên máy tính đến khuya. Đối tác này một nam một nữ. Nam là người phương Tây, sử dụng tiếng Anh, nữ là người Châu Á, đứng bên cạnh nhưng vô cùng tự tin, quyến rũ.

Thấy cô đi tới anh vui vẻ giới thiệu vợ mình với hai người khách của mình bằng tiếng Anh. Người đàn ông to con đó tên là John, tổng giám đốc một công ty thực phẩm lớn của Anh Quốc. Người phụ nữ tên Linda, giám đốc marketing của công ty. Họ mỉm cười đưa tay ra bắt theo phong cách phương Tây, xô cũng lịch sự đáp lại. Rồi cả bốn ngồi vào bàn tiếp tục câu chuyện, chủ yếu là bàn về chuyện làm ăn, tình hình thị trường.

Cô chán chường, chỉ ngồi đó cho có lệ, cũng không có tham gia, thỉnh thoảng chỉ mỉm cười gọi là cho có hưởng ứng. Một chốc, John chìa gói thuốc có ý mời Thịnh thì anh khéo léo từ chối. John hơi bất ngờ nhưng rồi nghe anh giải thích, lại quay sang nhìn cô đầy sủng nịch thì ông chỉ cười rồi rút bao thuốc lại. Bốn người đi ăn cùng nhau rồi mới chia tay nhau, còn hẹn tối mai tham dự lễ hội gì đó.

Cô chờ bóng dáng hai người kia khuất dần rồi mới huých tay vào người anh
- Anh đó, chuyện gì cũng đổ thừa cho em, làm hai người họ cứ nhìn em kì lạ.

- Xem chừng trình độ Anh ngữ của bà xã anh cũng rất khá. - Anh cười, ánh mắt đầy yêu thương nhìn cô.

Cô "hứ" một tiếng, oán giận anh dám xem thường cô. Anh chỉ mỉm cười, ra chiều vô tội.

Lễ hội nhảy múa diễn ra vào chín giờ tối của người dân trên đảo thường rất thu hút du khách tham dự. Như đã hẹn, vợ chồng anh cùng John và Linda đều có mặt tham gia. Không khí nhộn nhịp, vui vẻ hòa chung với tiếng trống, kèn cùng các trang phục lạ mắt, đầy màu sắc. Cô lần đầu đến một lễ hội như thế nên rất hào hứng. Khi cô bị những người dân kéo vào nhảy múa chung thì cô cũng nhanh tay lôi anh theo. Một lúc sau thì hai người mới rời vòng tròn ra ngoài ngồi nghỉ.

Linda từ đâu đi tới và kéo anh đi gặp những người quen tình cờ cũng đang có mặt ở đây. Ánh mắt anh bày lên tia khó xử. Anh nhìn sang cô thì thấy cô vô tư gật đầu, cho nên anh cũng không có cách nào từ chối. Vừa lúc John đi tới, anh nói vài câu với ông ta, cô nghe được khái quát là hình như anh đang nhờ vả ông ta trông chừng mình. Ông xã à ông xã, bà xã anh có phải là con nít đâu, còn dặn dò người khách trông chừng cô nữa chứ.

Nhìn ra ngoài, cô thấy Linda và anh đằng xa trò chuyện vô cùng vui vẻ thì trong lòng sinh ra một chút ghen tuông. Cái cô Linda này sao mà tự nhiên đến vậy, còn có áp sát vào người ông xã cô, ôm tay anh ta nữa. Cô buồn chán chẳng thèm nhìn, chỉ quay sang nói vài chuyện lặt vặt với John, bàn tay nghịch nghịch mấy viên đá nhỏ trên cát. John nói chuyện với cô được vài câu, sau đó bận đi nghe điện thoại rồi xin phép về phòng trước, lúc về còn ái ngại nói lời xin lỗi với cô. Cô biết chắc chắn đó là cuộc điện thoại quan trọng, có thể là bà xã của ông gọi, nên cô mỉm cười, bảo ông cứ thong thả, đừng khách sáo.

Khi anh quay lại thì không thấy bà xã của mình đâu, trong lòng anh đột nhiên có chút lo lắng và khó chịu. Linda cười cười, nắm vai anh, bảo vợ anh đâu phải là con nít, thì bị anh ném cho một cái nhìn sắc lạnh. Nếu anh không phải rời đi thì giờ này đâu phải không tìm thấy cô như thế. Gọi điện thoại cô cũng không nghe máy, anh sốt ruột, đi vòng vòng quanh đó tìm kiếm. Thấy vậy, cô nàng Linda cũng đi theo. Một lát sau, tìm thấy cô đang đứng xem người ta diễn cái gì đó thì anh mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng vài giây sau, đôi mày anh khẽ nhíu lại khi thấy cô đang cười nói với chàng trai bên cạnh.

- Em đi đâu nãy giờ?

- Ông xã, lại đây xem cái này hay lắm nè. - Cô thấy anh đi tới thì vui vẻ nắm tay anh, kéo lại xem tiếp trò đang diễn.

Nhìn thấy ánh mắt của tên bên cạnh nhìn vợ mình, anh trừng mắt với hắn ta một cái, rồi đanh giọng hỏi cô
- Anh hỏi em đi đâu từ nãy giờ? John đâu?

- Ông ấy có việc về phòng rồi, em ngồi một mình buồn chán nên đi lòng vòng. - Cô vừa xụ mặt xuống một chút thì lại phấn khởi nói. - Em vừa quen được một người bạn, lúc nãy nhảy cùng nhau vui lắm.

Anh vừa nghe cô nói tới bạn là đàn ông thì ánh mắt mang lên tia khó chịu. Cô không nhận ra điều đó, mà kéo anh lại gần giới thiệu. - Đây là bạn mới của em, anh ấy có tên tiếng anh là Jason. - Rồi quay sang chàng trai trẻ kia. - Jason, anh ấy là Thịnh, người em đã nói với anh.

Hai người đàn ông bắt tay nhau, nhưng ánh mắt mỗi người biểu lộ một ý nghĩ riêng.

- Cũng khuya rồi, chúng tôi xin phép về phòng trước. - Anh biểu hiện lạnh lùng.

- Nhưng lễ hội còn chưa kết thúc mà. - Cô luyến tiếc, nhưng lời vừa nói ra thỉ đã hối hận ngay. Ánh mắt anh trừng lên nhìn cô. Cô cảm giác được mùi sát khí ở đây. Cô cũng không nói gì thêm mà tạm biệt Jason rồi để yên bàn tay mình để cho anh chồng nắm lấy đi về phòng.

- Thứ nhất, anh dám xem thường em, thứ hai, anh còn thân thiết với người con gái khác trước mặt em, thứ ba, còn ghen tuông vô cớ. Vậy tối nay anh ngủ sofa đi nha. - Cô xoay người nhanh nhẹn về phòng.

Sự việc này là sao đây. Anh còn chưa kịp ghen gì mà đã bị cô chặn đầu thế này. Anh muốn kêu oan nhưng cô vợ mình không thèm để ý đến anh. Anh đành phải mặt dày theo cô vào phòng. Trèo lên giường, anh thấy cô cũng không thèm nói gì, chỉ nằm đưa lưng về phía anh. Biết vợ mình chỉ trẻ con nên nói thế thôi, vì vậy anh bèn sấn tới, ôm cô vào lòng, hai tay quấn lấy eo cô, gương mặt áp vào tóc cô.

- Anh làm gì, buông em ra. - Cô cố gỡ tay anh ra khỏi người mình.

- Như thế này sẽ dễ ngủ hơn. - Anh khẽ thì thào, hơi ấm phả vào gáy cô.

- Buông em ra. - Cô vẫn không chịu yên. - Ai bảo anh đi hưởng tuần trăng mật còn đem theo công việc. Em đây còn chưa tính với anh.

- Yên nào. - Anh dỗ dành. - Anh biết hôm nay em mệt rồi, ngủ ngoan đi, đừng để anh ra tay động thủ, lúc đó muốn ngủ cũng không xong

Cô thật hết biết nói sao với người này. Càng ngày bản chất bá đạo và ngông cuồng càng lộ rõ. Biết rõ cô chỉ muốn ngủ nên lấy chuyện đó ra hòng dọa cô. Đáng ghét. Nói vậy thôi chứ cô thật ra cả người cũng mệt lã đi, không thèm đôi co với anh, cô ngủ một mạch đến sáng.

Cô thực chất là người mau giận cũng mau quên, mới tối đó còn hờn dỗi mà sáng dậy đã quên tất những chuyện hôm qua. Sáng sớm nay, đôi vợ chồng cùng nhau ra biển sớm ngắm bình minh. Trời xanh xanh, biển xanh xanh, sóng vỗ trên bờ cát mịn, tất cả đều thật đẹp và yên bình. Đứng trước biển, tâm trạng của cô vô cùng thoải mái.

- Anh nhận ra rằng mình càng ngày càng yêu biển. Và, tình yêu của chúng ta gắn liền với biển. - Anh vòng tay qua người vợ, ôm cô từ phía sau.

Làn tóc bay hết về sau, cô ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh nhìn anh hỏi vì sao, anh chỉ cười, bàn tay siết chặt lấy vòng eo cô hơn nữa. Có lẽ biển trong anh bây giờ không còn hình ảnh dữ dội nữa, nó ôn hòa và dịu nhẹ, nó bao la và lan tràn. Đứng trước biển, anh không còn cảm thấy cô đơn. Thêm một điều, anh yêu biển vì cô cũng yêu biển. Anh sẽ yêu tất cả những gì thuộc về cô, dù cho đó là những thứ nhỏ nhặt nhất, những sở thích trẻ con nhất.

- Em yêu anh, ông xã. - Cô nói nhẹ, xoay người lại vòng tay qua eo anh, đầu tựa vào bờ ngực rắn chắc của anh.

- Em... nói gì? - Anh ngạc nhiên. Dường như từ lúc quen nhau đến nay, rất hiếm khi anh được nghe cô nói câu này. Anh nắm lấy vai cô, trong lòng không khỏi trào dâng xúc cảm. - Anh chưa nghe rõ.

- Em... em không có nói gì hết á. - Cô xấu hổ, hai má ửng hồng. Hiếm hoi lắm cô nói ra ba từ này, vậy mà tên ngốc kia lại không chịu nghe cho rõ còn bắt cô lặp lại. Hừ, đáng ghét.

- Nhanh nói, anh rất muốn nghe. - Ánh mắt anh nhìn cô chờ đợi.

Anh như vậy, càng làm cô khẩn trương hơn. Khuôn mặt nóng lên, bất quá cô đành vùng ra khỏi tay anh và chạy nhanh về phía trước. Sau khi thoát được, cô còn tranh thủ quay đầu lại trêu anh.

- Được lắm, xem anh làm sao bắt em.

Nói rồi anh nhanh chóng đuổi theo cô. Ánh sáng vàng dịu nhẹ của buổi sáng trải dài trên bờ biển, trải lên người đôi vợ chồng son đang đùa giỡn cùng nhau. Họ nghịch ngợm tung tóe nước vào đối phương, nụ cười tươi vui và hồn nhiên như ánh nắng mai. Trời xanh và biển cũng xanh, xanh trong như tình yêu và hạnh phúc của đôi vợ chồng trẻ

----------END----------

Then kìu cả nhà đã theo dõi bộ fic Oan Gia. End tại đây, và sẽ có vài phiên ngoại nhé.

Love all ❤❤❤

-Tăm Tăm-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro