CHAP 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cũng đã đến hạn nộp ý tưởng cho chương trình kỷ niệm 50 năm thành lập trường nên Nam gọi điện thoại nhắc cô đi họp. Trong nhóm, Nam lúc nào cũng ôn hòa, chu đáo với mọi người, công việc nào qua tay anh cũng đều được giải quyết nhanh chóng và hợp lý. Mới hai mươi hai tuổi, chưa ra trường, Nam đã nhận được khá nhiều lời mời từ các công ty lớn nhỏ, nhưng anh vẫn chưa vội quyết định, trước mắt, chỉ nhận làm thêm vài công việc phù hợp để kiếm thêm chút chi phí sinh hoạt.

Trang còn đang ôm một đống thứ muốn hỏi Tường, chờ cô bạn vừa nghe xong điện thoại là Trang lại kéo cô đi ra một góc sau trường và bắt đầu chất vấn -"Mày và tên thiếu gia kia rốt cuộc là như thế nào?"

-"Không thế nào hết". Cô bình thản -"Vốn dĩ là không quan hệ gì"

-"Cái gì mà không quan hệ. Người ta thường xuyên đến tìm mày, rất quan tâm mày, lại còn vì mày mà thay đổi style tóc nữa. Nói không quan hệ thì đúng là gạt người". Trang đưa ra lý lẽ sắc bén của mình

-"Là mày nghĩ nhiều quá rồi đó"

-"Là mày không nhận ra thì có". Trang nhìn thẳng cô mà nói. -"Tường ơi là Tường, bình thường mày thông minh và nhạy cảm lắm mà, sao chuyện thế này cũng không nhận ra"

Tường tránh ánh mắt của Trang
-"Hắn là thiếu gia của tập đoàn giàu có, tướng mạo cũng không tệ, nên chắc chắn các cô gái theo đuổi có rất nhiều, nay mai hắn sẽ chán đến đây quậy phá thôi"

Trang thở dài nhìn cô bạn cứng đầu
-"Heiz, tùy mày thôi, nhưng tao lại nghĩ hắn không bỏ cuộc dễ dàng đâu. Đừng trách tao không nói trước, chuyện hắn ta đang muốn theo đuổi mày, cả trường đã bắt đầu đồn ầm lên rồi. Liệu mà tính đi nhé"

Cuộc họp của câu lạc bộ ý tưởng diễn ra đúng hai giờ chiều. Tất cả mọi người đều có mặt đầy đủ và đúng giờ. Hôm nay, nhóm còn mời thêm Mai, là phó ban chấp hành hội học sinh, kiêm chủ nhiệm câu lạc bộ triển khai kế hoạch. Cuộc họp diễn ra khá sôi nổi, mọi người đều lần lượt trình bày ý tưởng và bản chương trình dự kiến của mình để những người khác góp ý và hoàn thiện. Sau hai tiếng rưỡi đồng hồ thì rốt cuộc mọi người cũng đã nhất trí chương trình cụ thể cho ngày kỷ niệm của trường.

Mọi người vỗ tay để động viên tinh thần nhau, rồi bắt đầu giải tán. Ban chấp hành thì ở lại đem bản chương trình lên để cho nhà trường duyệt. Sau mấy ngày xem xét, cuối cùng ban giám hiệu đã thông qua bản chương trình mà ban chấp hành đã nộp, nhưng vấn đề là phải đi xin thêm tài trợ. Tường chỉ nghe loáng thoáng những người trong nhóm nói với nhau như vậy, cô cũng không rõ lắm, dù gì những chuyện đó cũng không nằm trong phận sự của mình, cô rất ngại hỏi nhiều.

Tiếng chuông báo hiệu giờ nghỉ giải lao vừa vang lên thì mấy người chung lớp bảo cô ra ngoài có người muốn gặp.
-"Chị Mai, chị Mai....."

Tường ngạc nhiên khi thấy Mai đến tìm mình. Mai học cùng lớp với Nam, là một cô gái xinh đẹp, và học lực cũng khá tốt. Mai với Nam được xem là đôi trai tài gái sắc, tiên đồng ngọc nữ của trường. Vốn dĩ bình thường cô và Mai cũng ít nói chuyện, ít qua lại, không hiểu hôm nay có chuyện gì mà cô ta lại đến tìm cô.

-"Ra hành lang nói chuyện với chị một chút"

Cô ngoan ngoãn theo Mai ra hành lang phía cuối dãy. Đó là nơi khá ít người qua lại. Mai bắt đầu nói
-"Em vốn dĩ là có chuyện gì với tên phó tổng kia đúng không?"

Cô tròn mắt ngạc nhiên không hiểu Mai đang muốn nói đến vấn đề gì. Mai thấy cô còn ngơ ngác bèn nói tiếp
-"Nhà trường chính là định cử em đi đến tập đoàn Nguyễn Gia xin tài trợ, nhưng Nam dùng hết lí lẽ cũng không để em đi, vì là em không nằm trong ban chấp hành, không thể việc gì cũng giao cho em, như vậy là không công bằng với em, còn bảo đừng làm em khó xử. Rồi cuối cùng, chính Nam là người chủ động đi thay em nữa"

-"Có chuyện như vậy sao ạ?"

Mai im lặng vài giây, rồi nói tiếp
-"Cả trường này hầu như ai cũng biết em với phó tổng có vấn đề gì đó với nhau". Mai sắc mặt tỏ vẻ hơi khó chịu nhìn cô. -"Dù là em có chuyện gì, thì một cá nhân cũng không thể làm ảnh hưởng đến cả trường chứ. Hôm qua Nam đi đến đó xin tài trợ, tên đó đã tiếp cậu ấy với vẻ mặt lạnh lùng và khó ưa, những lời lẽ nói ra cũng không vừa tai tí nào. Chị đứng kế bên mà đã giận lắm rồi. Lần đầu tiên mà cậu ấy đi xin tài trợ mà lại không thành công, tên đó còn bảo sẽ xem xét để cắt giảm chi phí nữa chứ"

Càng nói, vẻ mặt của Mai càng tức tối. Thì ra hôm qua cô ấy có đi theo Nam đến đó, nên bây giờ mới có thái độ như vậy. Cô cũng không biết nói sao với Mai, nhưng cô lại cảm thấy có lỗi với Nam. Chắc là vì cô nên cái tên Thịnh xấu xa đó mới trút giận lên Nam, còn muốn liên lụy đến trường, sắp sửa bị cắt giảm tiền tài trợ nữa chứ.
-"Em nên xem xét lại mình đi". Mai hơi gằng giọng nói rồi bỏ đi, sau khi bước vài bước, cô ta lại quay lại nói thêm một câu -"Còn nữa, em nên nhớ chị với Nam mới là một đôi...."

Tường chầm chậm trở lại lớp, trong lòng vẫn còn miên man suy nghĩ. Chợt, có người đập vào vai cô. Là Trang. Cô bạn đợi cô cũng khá lâu rồi, nghe nói Mai tìm cô, nên Trang càng tò mò hơn, nhất định đợi cô về rồi hỏi chuyện. Trang bảo Nam là người tốt, nhưng mà Mai cũng không vừa

-"Hình như cả trường này ai cũng nghĩ mày với tên thiếu gia kia có vấn đề gì đó với nhau đó"

-"Làm gì có". Tường kêu lên -"Đúng là miệng lưỡi thiên hạ mà"

Trang lắc đầu
-"Không có lửa làm sao có khói. Mà gần đây, tên tuổi của mày nổi khắp trường nha"

Tường thiểu não, cô nào muốn như vậy à? Không hề đâu. Chỉ tại tên kia cứ mãi đeo bám
-"Hay là tao đi gặp hắn hỏi cho rõ ràng?"

-"Mày nghĩ mày sẽ nói lại hắn?

Thì cũng đúng, anh ta vốn là kẻ bá đạo, lạnh lùng, luôn thích sống theo ý mình mà. Cô là ai mà có thể nói chuyện với anh ta, làm anh ta thay đổi ý định chứ. Nhưng nếu không đi nói ra cho hết, thì trong lòng cô lại ấm ức, khó chịu, dù gì cũng muốn biết nguyên do hắn cắt giảm tài trợ. Mà cái này thì đi hỏi Nam thật ngại, chắc chắn anh ấy cũng không nói vì không muốn cô áy náy và suy nghĩ nhiều, anh ấy lúc nào cũng cố gắng bảo vệ đàn em mà.

Sau một hồi suy nghĩ thì cô đã quyết định xách cặp về sớm. Cô đón xe bus đến công ty. Chị nhân viên sau khi gọi điện thoại xin phép thì nói lại với cô
-"Phó tổng bảo cứ để em lên phòng"

Hít một hơi dài mới gõ cửa. Cô bước vào phòng, không quá rụt rè như lần đầu tiên, nhưng cũng không kém phần e dè. Phong độ của cô bị tụt giảm mỗi khi bước chân đến căn phòng này. Tự nhiên, nó tạo cho cô cảm giác một chút lạnh, một chút sợ, chắc cũng là do không khí yên ắm, và môi trường làm việc nghiêm túc ở đây làm cho cô căng thẳng.

-"Biết thế nào em cũng đến". Anh xoay người lại, ngồi thẳng đối diện với cô, ánh mắt nhìn chăm chú vào cô gái đang đứng trước bàn làm việc của mình -"Có chuyện gì, em nói đi"

-"Tôi...". Tự nhiên cô trở nên ấp úng. Thái độ bình thản và dường như đoán trước được sự việc của anh làm cô đột nhiên bối rối. Hít một hơi dài, cô nói tiếp -"Tôi chỉ muốn biết tại sao phó tổng giám đốc muốn cắt giảm chi phí tài trợ"

Anh nheo mắt, nhớ lại. Cuối cùng anh cũng đã nhớ ra. Hôm qua, có hai sinh viên của trường đến xin tài trợ. Anh đanh mặt nói
-"Ra là vậy. Thế em đến là vì việc của trường, hay việc anh không đồng ý cho cậu sinh viên kia thêm phí tài trợ?"

-"Cả hai". Cô quá thành thật, cô quá thẳng thắn, mà như thế lại càng khiến anh đau lòng. Cô đến đây vì một nam nhân khác ư?

Ánh mắt của anh càng ánh lên tia lửa nhiều hơn. Cả một tuần lễ bận rộn công việc không ngơi tay, đã không gặp được cô, rồi khi nghe thông báo có sinh viên trường tới, anh đã vui mừng vì mong gặp cô. Ai dè đã không gặp được thì chớ, lại còn chính là cái tên mà anh vừa nhìn đã thấy gai mắt. Vì ai mà anh lại thấy tên này gai mắt đến vậy? Cô thì suốt ngày cứ anh Nam, Nam, Nam này nọ, rồi còn bảo cô ngưỡng mộ người ta. Khi nói chuyện thì lại dịu dàng, không như lúc nói chuyện với anh. Thật là tức chết mà. Anh đứng dậy, rời khỏi bàn và đi đến gần cô
-"Em muốn thấy anh nổi giận lắm sao?"

Anh nhìn thẳng vào mắt cô, lửa trong mắt anh làm cô sợ hãi, vội vàng lùi về sau mấy bước. Thân hình cao lớn của anh càng ngày càng áp sát vào cô, che hết ánh sáng rọi xuống trên người cô.
-"Em chưa biết là lúc anh thực sự nổi giận sẽ đáng sợ như thế nào đâu"

Anh một tay nâng cằm, một tay nắm chặt cánh tay của cô, rồi khuôn mặt anh tiến gần khuôn mặt cô hơn, nhưng vừa lúc đó tiếng chuông điện thoại bàn vừa reo lên.

-"Chết tiệt". Anh đành buông cô ra, và nhấc máy. Cô thở phào nhẹ nhõm, vừa nãy, thật đáng sợ, tim cô bây giờ vẫn còn đập rất nhanh. Sau khi nghe máy xong, anh quay sang nhìn cô, lúc này cơn giận đã được kiềm nén phần nào

-"Bây giờ anh có hẹn với đối tác, em gọi taxi về trước, xong việc anh sẽ gọi cho em"
Nhìn anh nghiêm nghị như vậy, cô biết rằng chuyến đi này là vô ích rồi, lại còn thêm dầu vào lửa. Phen này thì hết cứu chữa. Cô đành đem tâm trạng sầu não bước ra khỏi đại sảnh thì đột nhiên thấy một dáng người quen quen. Là Nam, đang đứng cạnh chiếc xe máy và đợi cô. Nam đã nhanh chóng kéo cô lên xe, và bắt đầu phóng đi. Chiếc xe di chuyển bất ngờ làm cả người cô lao về trước, theo phản xạ vô điều kiện, hai tay bất giác ôm lấy eo của anh. Nhưng ai ngờ, những hành động ấy vô tình lọt vào mắt ai kia. Thật là...

Nam nở một nụ cười nhẹ nhàng, khẽ xoa đầu cô, an ủi
-"Em thật là ngốc, có gì mà cần gì chạy đến đó"

Cô ngước lên nhìn Nam. Hình như anh đang cố gắng che chở cho cô. Ánh mắt anh có một chút trìu mến

Trên bàn ăn của một khách sạn xa hoa, lộng lẫy, thức ăn đã được dọn đầy bàn nhưng hình như chàng trai ngồi đó hầu như không mấy lần động đũa. Anh cứ cầm ly rượu mà đăm chiêu. Cảnh tượng lúc chiều đã làm anh cảm thấy sôi cả máu nóng trong người, ngay cả bây giờ đầu óc cũng chỉ nghĩ đến cô, anh muốn gặp cô, muốn răn đe, trừng phạt cô. Dám có biểu hiện như thế trước mặt anh.

-"Phó tổng Thịnh"
Tiếng gọi của người ngồi cùng bàn ăn cắt ngang dòng suy nghĩ của anh. Anh cười nhạt, trách mình sao lại chỉ nghĩ đến cô mà lơ đãng như thế này, nên vội vàng nâng ly cáo lỗi. Anh cố gắng kết thúc bữa ăn sớm nhất có thể, anh lái xe thẳng một mạch đến nhà của cô

-"Em đã về nhà chưa?"

-"Tôi đang ở nhà. Anh hỏi làm chi?"

-"Cho em ba phút, nhanh ra đầu đường gặp anh, không thì anh sẽ tự động tìm đến nhà em"

Hết. Chỉ nói như thế thôi rồi hắn cúp máy. Bá đạo, đúng là bá đạo mà, cứ thích ra lệnh cho người khác. Cô thở dài, nhìn đồng hồ đã hơn chín giờ rồi, giờ này mà ra khỏi nhà thì nhị vị phụ huynh lại thắc mắc dò hỏi đủ thứ, nhưng mà không ra gặp hắn thì chắc chắn sẽ không yên. Tên này nói là dám làm đó. Heiz, chỉ sợ khi gặp ba mẹ, hắn lại nói lung tung, vậy thì phiền cho cô lắm. Cô nhanh chóng mặc thêm áo khoác, rồi bay ra cửa, chỉ nhanh để lại lời báo cáo với ba mẹ -"Con đi ra gặp bạn ở đầu đường một chút rồi vào ngay."

Đợi mãi mà không thấy anh bước ra khỏi xe, nên cô đành bước vào trong xe.
-"Sao giờ này mà anh còn đến?"

-"Nhớ em"

Cô cảm thấy tên này như bỡn cợt mình, chẳng phải vừa gặp ở công ty hắn ta lúc chiều rồi sao.
-"Tôi không giỡn với anh đâu nha"

-"Anh nói thật". Anh trầm giọng -"Rốt cuộc là em với cái tên Nam kia có quan hệ gì, sao em nói chuyện với hắn lại dịu dàng như vậy, lúc nào cũng gọi hắn là anh rất ngọt ngào, lại còn đến tìm anh nói thay cho hắn, rồi hai người lại tình tứ trước công ty anh nữa chứ". Anh lớn tiếng.

-"Anh uống rượu sao?". Cô khá ngạc nhiên khi thấy anh có vẻ mất bình tĩnh.

Hút điếu thuốc cầm trên tay, miệng phả ra ra một làn khói trắng, cười nhạt nói
-"Đi gặp đối tác thì lúc nào chả phải uống"

Cô ho sặc sụa, và đẩy cửa xe bước ra ngoài. Cô vốn là không chịu được mùi thuốc lá. Thấy cô như vậy, anh lo lắng, quăng điếu thuốc hút dở, chạy qua đầu xe bên kia xem cô thế nào.
-"Em sao vậy?"

-"Tôi bị dị ứng với mùi thuốc lá. Ngửi mùi này là tôi cảm thấy khó thở, và buồn nôn". Cô hít thở không khí trong lành bên ngoài xe, đã dần dần tắt cơn ho.

-"Anh xin lỗi". Anh một tay vịn vai cô, một tay khẽ đập đập vào lưng cô -"Em thấy sao rồi, đỡ chưa?"

-"Không sao, tôi vẫn ổn". Cô bây giờ đã dứt hẳn cơn khó chịu, lấy lại bình tĩnh, cô nói -"Hút thuốc rất có hại cho sức khỏe. Lần sau anh đừng có hút nữa đi, còn không ít nhất cũng là đừng hút trước mặt tôi"

-"Được". Anh trả lời nhanh và dứt khoát làm cô hơi bất ngờ. Cô vẫn chưa suy nghĩ ra được gì thì anh đã nói tiếp -"Nhưng em chưa trả lời anh"

-"Hả?". Cô ngạc nhiên, cô không nhớ lúc nãy anh ta có hỏi cô điều gì.

Anh khẽ nhíu mày nhìn chăm chăm vào cô
-"Em quên thật hay giả vờ ngây ngô? Cả tuần không được gặp em đã làm anh rất khó chịu rồi, đã thế còn để anh bắt gặp cảnh hai người tình tứ trước cổng công ty nữa. Em xem anh là cái gì?"

Anh kiên nhẫn lắng nghe cô nói, ánh mắt anh nãy giờ vẫn chăm chú nhìn cô. Xem bộ dạng của cô như thế thật lạ, cô chịu giải thích với anh, và anh cũng chờ đợi sự giải thích đó để xoa dịu lòng mình. Nhất là khi, lời nói cuối cùng của cô rất dứt khoát rằng Nam và cô hoàn toàn chỉ là bạn bè, làm anh không thể không tin tưởng. Nhưng, cứ nghĩ cô và hắn ta ở cùng một chỗ, thì anh lại tức giận không chịu được.

Thấy anh có vẻ im lặng, cô lại tự hỏi mình tại sao lại phải phí công giải thích với hắn như thế, nên cô lại nói
-"Tôi với anh Nam không có quan hệ gì, với anh cũng vậy, cho nên anh không cần để tâm và nhớ tôi làm gì. Thôi, tôi vào nhà đây"

Nói rồi cô định xoay lưng bỏ đi, nhưng anh đã nhanh chóng nắm tay cô lại và nói
-"Anh chính là lúc nào cũng để tâm"

Hai giây sau đó, anh đã nhanh chóng kéo cô vào lòng và ôm cô thật chặt. Bất ngờ, cô cố đẩy anh ra để thoát khỏi vòng tay ấy, nhưng cánh tay anh vẫn vững chãi ôm lấy cô.
-"Yên nào". Rồi anh nhẹ nhàng nói bên tai cô -"Có biết là cả tuần không gặp anh nhớ em đến thế nào không. Đối với chuyện của em, anh không thể nào không để tâm được. Là do...Anh thích em"

Cô đứng ngây ra một lúc, thật không tin được vào tai mình nữa. Nhưng rồi cô cũng nhanh chóng nhận thức lại vấn đề, cô và hắn đang rất gần nhau. Có hơi đỏ mặt, tim cũng đập nhanh hơn, nhưng cô vẫn cố tỏ ra bình tĩnh nói
-"Đã trễ rồi, tôi phải vào nhà"

Lúc nãy nói với ba mẹ là chỉ đi một lát, nhưng giờ hình như cũng đã quá giờ giới nghiêm, cô lại phải chuẩn bị nghĩ ra lý do để trình báo. Nhưng tên kia vẫn không chịu buông tay ra.
-"Nếu anh không chịu buông ra thì từ này về sau tôi sẽ không gặp anh, cũng không nghe điện thoại của anh nữa. Bất quá thì tôi chuyển trường, thậm chí chuyển nhà"

Cô bất lực, nên đành nói cứng lên một chút, hy vọng có thể thoát ra khỏi tình trạng hiện tại, chứ thật tâm cô cũng biết được việc chuyển trường, chuyển nhà cũng không đơn giản. Vài giây sau đó, cánh tay anh đã dần dần nới lỏng rồi buông cô ra, hơi ấm trên của cô vẫn còn đọng lại trên người anh, vẻ mặt có chút luyến tiếc.
-"Được rồi. Mai gặp em nhé cô bé"

Cô vội vàng về nhà. Lố hơn chín giờ rưỡi một chút thôi, chắc cũng không đến nỗi, cô mở cửa vào nhà mà trong lòng bớt lo lắng phần nào. Nhưng ba mẹ vừa thấy cô về đã lên tiếng hỏi làm thế nào mà chỉ có ra đầu đường mà lại lâu đến như vậy. Cô chỉ trả lời bâng quơ cho qua chuyện, bảo là mãi lo tám với bạn, rồi nhanh chân chuồn lên phòng. Đóng cửa phòng, đặt lưng lên giường, nhớ lại những gì vừa mới diễn ra và trong lòng dấy lên thứ cảm giác khó diễn tả. Cái tên này quả thật có rất nhiều điều kì lạ và bí ẩn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro