CHAP 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Công việc dựng sân khấu và luyện tập các tiết mục biểu diễn đã bắt đầu được tiến hành làm cho ban chấp hành hội, chi hội và các câu lạc bộ đều bận rộn hơn hẳn. Cô khá xông xáo, vừa phụ giúp đội hậu cần lo chuẩn bị các dụng cụ cần thiết, vừa phụ giúp đội thiết kế trang trí sân khấu. Cả ngày cô cứ xúm xích, chạy tới chạy lui lo hết chuyện này đến chuyện kia.

Cũng như thế, cứ cách hai đến ba ngày là anh lại đến trường xem xét tiến độ của công việc, cứ như là kỹ sư giám sát công trình. Thầy Lý cũng khá ái ngại, nói khéo rằng ông ấy vẫn luôn để mắt đến tiến trình làm việc, sẽ không để xảy ra bất kì sơ hở nào, nhưng anh vẫn lạnh lùng cho rằng, việc giám sát của ông thì ông cứ làm, còn việc hắn muốn đến xem lúc nào là việc của hắn.

Triết lý có tiền là có quyền ở thời đại nào cũng đúng. Người ta bỏ tiền ra tài trợ, thì người ta có quyền đặt yêu cầu cao, có quyền đòi hỏi cái này cái kia. Thầy Lý đành bất lực, mỗi lần thấy anh đến, đều tiếp đón rất tận tình. Mà cũng phải, ban giám hiệu vốn dĩ giao việc này cho ông ấy mà. Đi đến trường nhiều lần, nên địa hình cũng thông thạo, thầy dù có ra đón tiếp nồng hậu như thế nào đi nữa thì không lâu sau cũng bị tên đó đuổi đi. Hắn thích đi một mình, tự mình xem xét, quan sát, hiếm khi thấy trợ lý đi cùng.

Hơn một tuần, sân khấu cũng đã gần được hoàn chỉnh. Các tiết mục biểu diễn cũng đã vào những bước điều chỉnh cuối cùng. Chỉ còn ba ngày nữa là đến ngày lễ kỷ niệm thành lập trường, mọi người ai nấy cũng đều gấp rút để hoàn tất công việc.

Hội trường bây giờ dù không quá đông người nhưng rất nhộn nhịp, tất bật như ngày Tết. Cô và Trang cũng bận bù đầu bù cổ. Khi công việc gần hoàn tất thì mới phát hiện có thiếu một vài vật liệu để trang trí, nên bọn họ bày nhau cắt chữ, xếp hoa thủ công, làm vài thứ trang trí cho những cành cây đặt trên sân khấu.

Tính Nam rất cẩn thận kiểm tra từng dàn đèn, từng dụng cụ âm thanh ánh sáng, màn hình, rồi kiểm tra cả cách bày trí sân khấu. Ngay cả khi thấy chữ bị lệch có một chút, anh cũng nhanh chóng kêu người chỉnh lại ngay. Cái gì thấy chưa được thì phải sửa lại liền, nếu không sẽ quên, rồi kéo theo cả dàn sai lệch khác nối đuôi nhau.

-"Mấy ngày trước em đã vất vả lên ý tưởng và viết chương trình cho ngày này rồi, giờ còn bắt em làm thêm việc nữa, thật là bóc lột sức lao động của em mà hả"
Nam dịu dàng nhìn cô, lời nói mang một chút hài hước và đồng thời đưa cho cô chai nước suối. Thời gian này nhìn cô chạy tới chạy lui thấy mà xót, đáng lẽ những việc này không phải của câu lạc bộ ý tưởng, nhưng cô lại rất nhiệt tình.

Cô mỉm cười, đón lấy chai nước từ tay Nam, uống một hơi hết nửa chai
-"Ai bảo chúng ta lên kế hoạch chi tiết nhiều thứ quá, nên bây giờ mọi người đều phải cố gắng làm theo, cho nên chúng ta cũng phải gánh vác một phần trách nhiệm chứ"

-"Vậy là em trách anh giao nhiều việc cho mọi người quá hả?". Nam nheo mắt cười cười

-"Em không tin là anh nghĩ vậy nha".  Cô tủm tỉm cười, tay vẫn thoăn thoắt làm công việc.

Nam nhún vai, môi lại nở nụ cười

-"Tường, lại đây chị nhờ chút"
Chị Mai gọi. Cô ấy từ đầu vẫn luôn dõi theo Nam, bất kể anh làm gì, ở nơi nào vẫn là luôn để mắt tới. Lúc nãy có đế ý thấy Nam cùng cô nói chuyện vui vẻ thì trong lòng chắc có chút bực tức

-"Có chuyện gì không chị?". Cô nhanh nhẹn đi tới.

-"Sau khi xong việc, phiền em dọn mấy thứ linh tinh này vào nhà kho giúp chị được không?". Giọng nói Mai rất ư là nhẹ nhàng, như rót mật vào tai người đối diện vậy

Dù gì cũng chỉ còn vài thứ lặt vặt, cũng không nặng lắm nên cô vui vẻ nhận lời, nhưng vào kho thì...cô sợ bóng tối

Cuối cùng thì công việc hôm nay cũng đã hoàn thành. Mọi người dù mệt, nhưng ai cũng rất phấn khởi vì ít nhất cũng đã nhìn thấy công trình của tập thể vất vả suốt bao nhiêu ngày qua.

-"Em về nghỉ ngơi đi, cả ngày hôm nay em vất vả lắm rồi". Nam đỡ phụ thùng đồ cô đang bưng, hội trường chỉ còn lác đác vài người ở lại dọn dẹp, nhưng sao cô lại còn ở đây.

Cô chưa kịp trả lời thì có tiếng Mai
-"Nam, mình nói chuyện một lát được không?"

Mai ở bên ngoài hối thúc, Nam nhìn cô rồi bảo
-"Em đừng làm quá sức, lát anh trở vào đưa em về". Nói rồi anh đi nhanh ra ngoài

Cô lại tiếp tục làm công việc dở dang. Những người còn ở lại, đều nhìn cô với ánh mắt vừa cảm mến, vừa tội nghiệp.

-"Nam, có thể đưa Mai về được không?". Mai đề cập vấn đề bằng một giọng nói rất nhẹ nhàng.

Nam thắc mắc, ánh mắt anh quan sát xem cô gái này đang có ý định gì
-"Chẳng phải Mai có xe sao?".

-"Nhưng dù gì cũng đã tối, mà con gái đi về một mình thì...". Mai bày ra khuôn mặt ngây thơ, đôi mắt cố tỏ vẻ sợ sệt

-"Có phải Mai bảo Tường ở lại làm công việc này không?". Nam hơi nhíu mày, nhìn thẳng Mai, rồi nhìn vào trong phía cô gái nhỏ đang lom khom bê những thùng giấy

-"Không có". Mai làm mình trở nên vô tội. -"Là em ấy nói với Nam sao?"

-"Thật không có?". Nam nheo mắt. -"Hy vọng là vậy". Anh cười nhạt, tỏ ra một chút lạnh lùng nói với Mai.-"Cũng chưa quá muộn, đường nhà Mai cũng rất sáng, chắc là Mai tự về được. Còn không thì nhờ bạn khác cho quá giang hay ngồi taxi cho tiện. Mình phải ở lại làm thêm ít việc, dù gì cũng là hội trưởng, các bạn khác còn ở lại, mình về trước như thế thật không tốt"

Nói rồi, Nam quay lưng trở vào trong. Mai gọi với theo
-"Hay là để Mai giúp Nam nhé? Mai cũng là hội phó mà, Mai..."

-"Không cần đâu, Mai cứ về trước". Nam không thèm quay đầu nhìn, chỉ buông một câu lạnh lùng rồi nhanh rời đi.

Thật ra, anh chỉ lo giờ này đã hết xe bus, không có ai đưa Tường bé nhỏ của anh về, nên anh cảm thấy không yên tâm, muốn nhanh quay trở lại. Mai nhìn theo bóng lưng Nam mà chưng hửng, hình như cô đã đi sai một bước thì phải, phải làm sao để Nam thích cô, quan tâm cô như là Tường???

Tường bắt ghế cao, gắng sức đặt cái thùng lên kệ. Cái thùng giấy đó cùng một số thứ lặt vặt bên trong mặc dù không nặng lắm, nhưng khi ngước lên cao quá lâu, đầu cô hay bị choáng váng. Đặt xong chiếc thùng nằm yên vị trên kệ, thì cũng là lúc cô không còn giữ vững thăng bằng trên chiếc ghế đó, cô loạng choạng, mắt nhắm nghiền đợi chờ một cú tiếp đất... Chiếc ghế ngã ra, nằm dài trên mặt đất, còn cô thì may thay được ai đó đỡ lấy, êm êm, mềm mềm, thơm thơm...
-"Anh...?". Cô vô cùng ngạc nhiên. -"Sao anh lại đến đây?"

-"Vậy sao giờ này em còn ở đây?". Đỡ lấy đồ đạc trong tay cô, anh nheo mắt nhìn cô nàng đang nằm gọn trong lòng mình. -"Gọi điện thoại cho em cũng không nghe máy"

-"Điện thoại... điện thoại tôi để trong balô, không có mang theo bên người". Nhìn thấy hoàn cảnh có vẻ như không ổn lắm, cô đỏ mặt ấp úng. -"Anh... anh có thể buông tôi ra được không?"

Anh không nói gì, nhẹ nhàng đặt cô xuống, vừa lúc đó Nam cũng vừa chạy tới. Anh nắm lấy vai cô, chăm chú quan sát sắc mặt của cô
-"Tường, em không sao chứ?"

-"Em không sao". Cô khẽ cười. -"Chỉ là bị xây xẩm một chút khi ngước cao quá lâu ấy mà"

-"Như thế mà còn bảo là không sao. Đứng còn muốn không vững nữa". Thịnh hừ nhẹ, không quên dùng cặp mắt sắc lạnh ấy về phía Nam

Trông sắc mặt xanh xao thế kia mà lại bảo là không sao, chắc là chưa ăn uống gì mà lại làm việc quá sức. Chết tiệt, anh chỉ muốn trừng phạt cái kẻ dám đày đọa cô như thế. Hơn tuần nay đã làm cô gầy mất đi mấy kí rồi. Lo chết đi mất mà. Cô gái này chả bao giờ chịu nghỉ ngơi ăn uống đầy đủ, đã thế, ai bảo làm gì cũng vươn vai ra làm không hề than phiền. Bao giờ em mới biết tự lo cho bản thân mình trước đây hả cô bé

-"Tôi không sao thật mà. Đi đứng vẫn còn bình thường đây". Nói rồi cô thử đi qua lại mấy bước.

-"Em đã ăn gì chưa?". Nam vẫn nhẹ nhàng -"Lúc chiều anh có đưa cho em hộp sữa, em có uống không?". Nam bắt đầu lo lắng. Đúng là cô ấy kiệt sức vì làm việc nhiều mà lại chưa ăn uống gì rồi.

-"Làm việc nhiều như thế, có hộp sữa làm sao đủ sức, cậu có hiểu các chế độ dinh dưỡng căn bản không vậy? Thật là...thế mà cũng gọi là sinh viên ưu tú đấy hả? Chắc tôi phải nhờ xem xét lại". Anh đứng khoanh tay lại, nét mặt lạnh lùng lên tiếng đá đểu Nam

Cô quay sang ném cho anh một cái nhìn thật sắc, rồi sau lại mỉm cười nói với Nam rất thật tình rằng cô đã để hộp sữa ở đó, nhưng chỉ thoáng chốc quay qua quay lại thì nó đã biến mất tiêu. Giọng nói cô bày tỏ vẻ ái ngại vì đã có lỗi với thành ý của anh.

-"Anh đưa em đi ăn rồi về, giờ này cũng đã hết xe bus"

Nam đột nhiên nắm lấy bàn tay cô, định dẫn cô đi. Nhưng anh đã nhanh chóng nắm vai cô lại, và quay sang nói với Nam
-"Cậu định đưa cô ấy về bằng xe máy sao? Trong người cô ấy đã không khỏe rồi, trời cũng chập tối, không may trời mưa thì sao? Tôi sẽ lái xe đưa cô ấy về tận nhà, khỏi cần cậu bận tâm mấy chuyện này. OK?"

Nói rồi, anh nhanh chóng nhấc bổng cô lên trước mặt Nam và đi thẳng ra khỏi nhà kho. Nam đứng ngẩn người ra, nhìn người đàn ông kia cứ thế đem cô đi. Mà hắn ta nói cũng có phần đúng, đi xe hơi sẽ tránh được gió và sương đêm hơn xe máy. Dù hắn ta nói có lý, nhưng anh có một chút không cam tâm. Những tưởng sẽ nhẹ nhàng tiếp cận cô, nhẹ nhàng đi vào lòng cô. Nhưng xem ra bây giờ thật không thể như thế được nữa rồi, nếu cứ chầm chậm từng bước như thế có khi anh sẽ để cô rơi vào tay người khác mất. Phải làm sao đây???

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro