NGOẠI TRUYỆN 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuần trăng mật của họ cũng đã hết, thấy Tường có vẻ hơi xìu một chút thì anh dỗ dành, bảo rằng khi nào có thời gian, anh lại dắt cô đi du lịch nhiều nơi nữa. Dù biết là anh công việc bận tối mặt tối mũi, nhưng chỉ cần anh có ý nghĩ như thế thôi cũng khiến cho cô vui rồi.

Lần này, công ty của John nhanh chóng chịu ký hợp đồng với Nguyễn Gia phần lớn cũng là do mấy ngày qua, ông nhận thấy tình cảm của hai vợ chồng anh khá tốt. Quan điểm của ông là gia đình có hạnh phúc thì công việc làm mới có năng suất cao, đặc biệt, John rất đề cao những người đàn ông biết yêu thương vợ. Trước khi rời đi, John còn nói với cô rằng anh thực sự rất yêu cô, tất cả hành động, cử chỉ và ánh mắt của anh đối với cô đều thể hiện điều đó. Ông còn hẹn rằng nhất định sẽ đưa vợ mình sang thăm và gặp gỡ vợ chồng cô. Cô gửi lời cảm ơn, đồng thời tặng một món quà nhỏ cho vợ John làm quả lưu niệm.

- Chuyến đi này, anh thực sự là quá lời rồi. - Cô nũng nịu.

- Anh cũng thấy vậy. - Anh vui vẻ. Hợp đồng lớn cũng đã ký xong, lại được lòng ông chủ của công ty lớn như vậy. Nhưng điều quan trọng nhất là chiếm được tiện nghi của bà xã nhà anh. Quả thật phải nói là quá lời đi chứ.

- Anh đó, sao này phải cách xa cái cô Linda kia một chút. - Cô ngón tay kê vào người anh cảnh cáo.

- Bà xã của anh đang ghen sao? - Anh cười thích thú, đưa tay xoa đầu cô. - Dáng vẻ ghen tuông của em trông thật đáng yêu đó

- Ai thèm ghen. - Cô vòng tay khoanh trước ngực, xoay đi không thèm nhìn anh. - Với lại, anh đừng có mà xoa đầu em như vậy nữa, em không phải là con nít.

Anh cười tà mị. - Dĩ nhiên em không phải là con nít rồi, bộ dáng trên giường quả thật rất quyến rũ.

- Anh đúng là tên háo sắc. - Cô thụt cùi chỏ vào người anh, hai má tự nhiên hồng lên.

Anh cười, rồi cánh tay vươn ra ôm lấy cô vào lòng. - Anh cũng phải nhắc nhở em, từ nay phải gọi anh là ông xã, trong tất cả các trường hợp. Anh không muốn người khác lại nghĩ anh là anh trai em.

Nhắc đến chuyện này thì anh lại thấy khó chịu. Cái tên Jason kia vừa mới quen biết mà đã dám tỏ ra thân thiết với vợ anh như vậy. Còn cái gì dám nghĩ rằng anh là anh trai của cô. Thật tức chết đi mà.

Cô thấy thái độ của anh như vậy thì rất muốn cười lớn. Nhớ lại hôm Jason tưởng lầm anh là anh trai cô, sắc mặt của chồng cô khó coi như thế nào, sau đó lập tức thể hiện quyền sở hữu của mình, ôm chặt lấy vai cô. Cô biết anh chắc chắn rằng anh cảm thấy khó chịu, nên cố gắng không cười mà đáp ứng anh
- Em biết rồi, ông xã ông xã ông xã xã xã

Cuộc sống của Tường cũng khá đơn giản, ngoài chỗ làm và tổ ấm của hai người, cô chỉ có về nhà ba mẹ cô, ba mẹ anh, đến chỗ của Trang hoặc đi siêu thị. Thỉnh thoảng có đi gặp bạn bè một chút, nhưng lúc nào cũng nói với anh. Điều này làm anh rất an tâm.

Nói về ba mẹ anh, ban đầu, họ rất có ác cảm về cô, nhất là từ việc anh dồn ép đến mức làm cho họ phải miễn cưỡng chấp nhận cô, lại còn hạ mình đến nhà cô xin cưới cho con trai mình. Nhưng về sau, cảm nhận thấy tình cảm gắn bó giữa anh và cô, còn có sự chân thành trong cách đối xử của cô với họ cho nên giữa mọi người cũng dần dần thu hẹp khoảng cách.

Tường thường xuyên đến nhà ba mẹ chồng để phụ giúp, mặc dù nhà đã có người giúp việc, nhưng cô vẫn thích cắm hoa trang trí mang lại không khí cho ngôi nhà. Thỉnh thoảng để ý thấy vật dụng nào trong nhà hết hoặc thiếu, cô liền tự mình đi chọn mua về. Cô nỗ lực hàn gắn tình cảm giữa anh và ba mẹ, cho dù ban đầu việc đó vô cùng khó khăn, ngay cả khi gặp sự lạnh lùng của ba mẹ anh, cô cũng chịu đựng mà phấn đấu nhiều hơn. Họ là ba mẹ của anh, là những người đã sinh thành và nuôi dưỡng anh, vì vậy, cô cũng sẽ yêu thương họ, thay anh làm những việc mà người con cần làm.

Trước giờ, tình cảm của anh với ba mẹ mình, cũng như mối quan hệ của họ không được gắn bó lắm, nên anh cũng ít khi về đây. Thấy vậy cô lại nấu sẵn cả bàn thức ăn, rồi bảo anh về nhà ba mẹ để mọi người cùng ăn chung. Ba mẹ anh tuổi tác bắt đầu cao, công việc công ty hầu như đều giao lại hết cho anh. Con người khi bước vào giai đoạn này, lúc nào cũng cần sự yêu thương, quan tâm, chăm sóc hơn là những thức danh lợi, tiền tài hão huyền. Cho nên, tình cảm gia đình làm họ cảm thấy ấm áp hơn. Tuy họ không có nói ra, nhưng trong lòng cô cảm nhận được ba mẹ anh đã từng bước từng bước mở lòng và chấp nhận cô.

Công việc của anh ngày càng bận rộn, để có được khoảng thời gian ở bên vợ, anh phải thường xuyên đem công việc về nhà làm đêm, thậm chí, đôi lúc phải mang tiếng là nhẫn tâm bóc lột sức lao động của mấy người thư ký, trợ lý, đặc biệt không tránh khỏi ánh mặt trời chính là anh Khanh. Nói vậy thôi chứ anh không phải là ông chủ ác độc, dĩ nhiên là tăng việc thì lương cũng tăng, hậu đãi cũng sẽ nhiều một chút, nên những người được giao việc cũng không dám phàn nàn kêu ca.

Tên tuổi và quy mô của Nguyễn Gia ngày càng phát triển hơn trước, phần nhiều nhờ vào công lớn của vị tổng giám đốc trẻ tuổi. Ai nấy trong công ty đều ngưỡng mộ ông chủ của mình, nhưng không phải ai cũng dám thoải mái nói chuyện với tổng tài của công ty. Ở anh, mọi người vừa sợ sệt, vừa nể trọng. Nguyễn Phước Thịnh trong công việc quyết đoán, lạnh lùng, đối với những phụ nữ bên ngoài đều là không thèm lưu tâm, duy nhất chỉ có người nữ nhân bên cạnh là vợ anh thì lúc nào cũng được anh ôn nhu, săn sóc.

Cuộc sống gia đình rất mỹ mãn và hạnh phúc. Ba mẹ chồng thì ngày càng vừa ý nàng dâu, ba mẹ vợ cũng rất hài lòng chàng rể.

Còn về chàng trai hiền lành Hoàng Nam, anh quyết định ra nước ngoài để học lên cao học, anh muốn phát triển hơn bản thân mình ở môi trường làm việc nước ngoài, không chỉ ở một môi trường thụ động như trong nước. Có lẽ, trước đây thì nó là một quyết định đắn đo, nhưng bây giờ thì thật là nghiễm nhiên phải làm.

- Ơ...là em/anh. - Chàng trai ấy, cô gái ấy, họ nhận ra nhau giữa con phố tấp nập, dòng người hối hả bước. Hai người đồng thanh, rồi bất giác mỉm cười bối rối, cúi xuống nhặt lại những món đồ rơi vương vãi khắp nơi. Ánh mắt họ lại mang vẻ khó xử, ngượng ngùng khi vô tình chạm vào tay nhau.

Họ cùng nhau bước những bước chậm rãi trong cái tiết trời mùa đông lạnh giá nơi xứ người

- Cafe của em. - Nam chìa ly cafe nóng hổi trước mặt người bạn vừa gặp, hương cafe thơm lừng, ấm nóng sóng sánh như xua tan đi một đợt tuyết lớn đang rơi ngoài mái hiên của tòa nhà cao tầng. Những nhành cây, những mái nhà, vệ đường trắng xoá một màu. Lạnh...

- Khoác cái này vào đi. - Nam từ từ cởi bỏ lớp áo choàng của mình, khoác lên vai cho cô gái bên cạnh. Anh khờ khạo, đâu biết việc mình vừa làm khiến cô ấy không nhịn được cười

- Xem anh kia, lạnh đến nỗi cả người run cầm cập mà còn... - Cô gái ấy chặn hành động của anh lại. Từ chối nhận cái áo khoác, đẩy nó về phía anh

- Không, anh không lạnh, em cứ giữ lấy đi. - Hai tay anh xoa xoa vào nhau rồi cho vào túi quần âu. Bờ môi bắt đầu tái đi nhưng miệng vẫn kêu không lạnh.

Hai bên giằng co mãi, cuối cùng cái áo khoác vẫn giữ nguyên vị trí trên người chủ nhân nó, với lý do
- Em sống ở đây lâu rồi anh không nhớ sao, cái thời tiết này thì có gì là xa lạ với em. Nhưng được gặp anh ở đất nước lạnh lẽo này, mùa đông năm nay, có lẽ ấm áp hơn vì...

Lam Anh bỏ lửng câu nói, mỉm cười thật tươi, một nụ cười chứa đựng sự vô tư vô lo, nhưng đâu đó trong sâu thẳm, có lẽ một nỗi buồn man mác vẫn ngự trị. Cô tinh nghịch đưa bàn tay ra khung cửa sổ đón lấy những bông hoa tuyết rơi vào lòng bàn tay, hứng thú nhìn nó tan chảy qua từng kẽ tay...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro