Chap 1: Chạm mặt đầu tiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dolia ngồi phịch xuống chiếc giường to rộng của mình, nhìn ra cửa sổ với ánh mắt chán nản. Bên ngoài, ánh nắng rực rỡ chiếu lên vườn hoa đang nở rộ, nhưng chẳng thể làm tâm trạng cô tốt lên. Là tiểu thư duy nhất của gia đình quyền lực nhà Wexley, Dolia luôn có được mọi thứ cô muốn, nhưng sự nhàm chán và áp lực từ cuộc sống thượng lưu khiến cô khó chịu.

"Lại là một ngày vô vị..." - Dolia lẩm bẩm.

Tiếng gõ cửa vang lên. Anna, cô hầu gái trung thành, bước vào.

"Tiểu thư, ông bà chủ bảo cô xuống gặp quản gia mới."

Dolia nhíu mày, quay sang nhìn Anna.

"Quản gia mới? Wilson vừa rời đi, sao lại cần thêm người mới nữa? Mà anh ta là ai?"

Anna cúi đầu, giọng có chút ngập ngừng.

"Tên anh ta là Posgad, nghe nói rất nổi tiếng trong giới quản gia vì tài năng quản lý và... sự kỷ luật."

Dolia bật cười, giọng cười đầy mỉa mai.

"Kỷ luật? Ở nhà này, chẳng ai có thể kỷ luật được tôi cả. Chúng ta xem anh ta làm được gì."

Cô đứng dậy, bước nhanh ra khỏi phòng, chiếc váy đỏ bó sát nhấn mạnh từng bước chân đầy kiêu hãnh. Dù không thích, cô vẫn muốn xem Posgad này "tài giỏi" đến đâu.

Xuống tới phòng khách, cô thấy cha mẹ đang ngồi cùng một người đàn ông trẻ, dáng người cao lớn và ánh mắt điềm tĩnh. Đó là Posgad, quản gia mới. Anh mặc bộ vest đen đơn giản, nhưng thần thái toát ra vẻ lạnh lùng khiến Dolia thoáng dừng lại.

"Vậy anh là Posgad?" - Dolia mở lời, giọng đầy thử thách.

Posgad đứng dậy, cúi chào.

"Vâng, thưa tiểu thư Dolia. Rất hân hạnh được phục vụ gia đình."

Dolia khoanh tay, nghiêng đầu nhìn anh đầy vẻ xét nét.

"Phục vụ gia đình? Nói nghe có vẻ hay đấy. Nhưng tôi nghĩ, chưa chắc anh đã chịu được ở đây lâu đâu."

Posgad vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, không hề dao động trước lời khiêu khích của cô.

"Tôi sẽ cố gắng làm hết khả năng của mình, thưa tiểu thư."

Dolia nhướng mày, cảm thấy có chút không hài lòng khi thấy Posgad vẫn giữ được sự điềm tĩnh trước thái độ của mình.

"Tôi sẽ xem thử. Hy vọng anh không làm tôi thất vọng."

Cô quay người bước đi, nhưng chưa đi được vài bước, giọng Posgad vang lên khiến cô phải dừng lại.

"Thưa tiểu thư, công việc của tôi không chỉ là làm theo yêu cầu của cô. Tôi ở đây để giữ trật tự và sự hài hòa trong gia đình."

Dolia quay phắt lại, mắt hẹp đi vì ngạc nhiên và giận dữ.

"Anh nghĩ anh có thể dạy bảo tôi sao?" - cô hỏi, giọng đầy thách thức.

Posgad nhìn thẳng vào mắt cô, không hề né tránh.

"Không, nhưng nếu cô cần sự hướng dẫn, tôi sẽ sẵn lòng."

Cả hai đứng im, mắt đối mắt. Dolia cảm thấy máu nóng dồn lên vì bị "thách thức" ngược, nhưng cùng lúc đó, có điều gì đó trong ánh mắt của Posgad làm cô dao động. Anh ta khác biệt so với những quản gia khác, quá tự tin, quá điềm tĩnh.
Dolia bước khỏi phòng khách với một vẻ mặt lạnh lùng, nhưng trong lòng lại cảm thấy bực bội hơn bao giờ hết. Posgad. Cái tên ấy sẽ là thứ cô sẽ kiểm tra cho đến cùng. Quản gia nào trước đây cũng phải chịu thua cô, vậy tại sao anh ta lại có thể khác được?

Cô bước vào phòng làm việc của mình, đẩy mạnh cánh cửa, khiến nó va vào tường một tiếng lớn. Cô ngồi xuống ghế, mắt nhìn chằm chằm vào sổ tay trên bàn. Nhưng thay vì tập trung vào việc của mình, tâm trí cô cứ quay về với hình ảnh của Posgad. Sự bình tĩnh lạnh lùng của anh ta làm cô cảm thấy bức bối. Không ai dám nói chuyện với cô kiểu như vậy.

Tiếng gõ cửa lại vang lên. Dolia chưa kịp trả lời thì cửa đã mở ra, và người bước vào không ai khác chính là Posgad. Anh bước vào nhẹ nhàng, nét mặt không đổi, nhưng có điều gì đó trong ánh mắt anh khiến Dolia phải ngồi thẳng dậy.

"Tiểu thư, tôi đến để nhắc cô về lịch trình hôm nay." - Posgad nói, giọng đều đều.

Dolia cau mày. Lịch trình? Cô chưa bao giờ quan tâm đến những thứ đó.

"Lịch trình của tôi không phải chuyện của anh." - Cô nói, giọng cố tỏ ra lạnh lùng.

"Tôi nghĩ trách nhiệm của tôi là đảm bảo mọi thứ diễn ra suôn sẻ, bao gồm cả việc tuân thủ thời gian của tiểu thư." - Posgad đáp, không chút do dự.

Dolia đứng dậy, tiến đến gần Posgad. Cô cao hơn nhiều so với các cô gái khác, nhưng khi đứng trước Posgad, anh ta vẫn cao hơn cô một chút. Sự hiện diện vững chắc của anh khiến cô có chút mất tự chủ, nhưng cô sẽ không để lộ điều đó.

"Anh nghĩ anh là ai mà dám can thiệp vào chuyện của tôi?" - Dolia nhìn thẳng vào mắt Posgad, đôi mắt xanh của cô như lấp lánh sự tức giận.

Posgad không chớp mắt. Anh vẫn nhìn cô bằng đôi mắt lạnh lùng nhưng cũng đầy sự kiên định.

"Tôi chỉ muốn nhắc tiểu thư rằng mọi thứ đều có lý do. Nếu cô không muốn tuân theo lịch trình, tôi sẽ báo lại cho ông bà chủ. Nhưng điều đó sẽ không giúp cô đạt được những gì cô muốn."

Dolia cứng họng. Cô không thích bị ép buộc, càng không thích bị đe dọa, dù là cách nhẹ nhàng như Posgad đang làm. Nhưng một điều gì đó trong cách nói của anh ta lại khiến cô cảm thấy... khó chịu hơn là giận dữ.

"Anh dám thách thức tôi?" - Dolia hỏi, giọng đã mềm đi đôi chút, nhưng vẫn cố giữ vẻ mạnh mẽ.

Posgad cúi đầu, đôi môi thoáng nở một nụ cười nhẹ, gần như không nhận ra.

"Tôi không thách thức tiểu thư. Tôi chỉ đưa ra sự thật."

Dolia mím môi, cảm giác bị dồn vào chân tường. Anh ta không như những người trước đây, không sợ hãi, không nịnh nọt cô để lấy lòng. Cô cảm thấy như mình đang đứng trước một người không thể lay chuyển.

"Được, Posgad." - Cô nói, lùi một bước. "Tôi sẽ đi theo lịch trình của mình, nhưng đừng nghĩ rằng anh có thể kiểm soát tôi. Tôi sẽ làm gì tôi muốn, và anh không thể ngăn tôi."

Posgad gật đầu nhẹ, không tranh cãi. Anh biết đã đạt được điều mình muốn, nhưng cũng đủ khôn ngoan để không đẩy mọi chuyện xa hơn.

"Tôi sẽ chuẩn bị xe cho tiểu thư. Buổi hẹn gặp lúc 2 giờ chiều." - Posgad nói, rồi cúi đầu chào trước khi rời khỏi phòng, để lại Dolia đứng đó, tràn ngập những cảm xúc lẫn lộn.

Cánh cửa đóng lại, và căn phòng trở lại im ắng. Dolia ngồi xuống ghế, tay run nhẹ vì cơn giận chưa nguôi. Nhưng trong lòng, cô không thể phủ nhận rằng Posgad khác biệt. Anh không giống bất kỳ ai cô từng gặp trước đây, và điều đó làm cô không thể ngừng nghĩ về anh.

"Cứ chờ mà xem, Posgad." - Cô lẩm bẩm. "Anh sẽ phải chịu thua tôi như tất cả những người khác."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#oangia