Chap 2: Thử Thách Bắt Đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi chiều nắng ấm, ánh mặt trời xuyên qua cửa kính lớn của biệt thự nhà Wexley, chiếu sáng không gian sang trọng nhưng yên tĩnh. Dolia ngồi trong xe, đôi mắt dõi theo từng con đường mà chiếc xe đang lăn bánh qua, tâm trí vẫn còn mải mê nghĩ về cuộc gặp gỡ đầy thách thức với Posgad vào buổi sáng. Anh ta đã khiến cô bực bội, và điều đó thật khó chịu. Cô ghét cảm giác bị thua cuộc, dù chỉ là một cuộc đối đầu bằng lời nói.

"Cô sẽ đi đâu tiếp theo, thưa tiểu thư?" – Posgad lên tiếng, phá tan sự im lặng. Anh ngồi ghế trước, quay đầu lại hỏi Dolia với giọng trầm bình tĩnh, như thể không hề có gì xảy ra trước đó.

Dolia hất cằm, không quay sang nhìn anh.

"Tôi sẽ đi đâu không phải việc của anh. Cứ lái xe và đừng hỏi quá nhiều."

Posgad không phản ứng. Anh chỉ gật đầu nhẹ và tiếp tục lái xe. Sự bình tĩnh đó càng khiến Dolia khó chịu hơn. Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng lòng đầy ấm ức. "Anh ta nghĩ mình là ai chứ?", cô tự nhủ.

Khi xe đến khu mua sắm cao cấp của thành phố, Dolia bước xuống, khoác lên người bộ váy thời thượng nhất, thu hút mọi ánh nhìn từ xung quanh. Nhưng cô không quan tâm. Điều duy nhất trong đầu cô lúc này là làm sao để khiến Posgad phải mất kiên nhẫn và chịu thua cô.

Cô bước vào cửa hàng thời trang yêu thích, ngay lập tức nhận được sự tiếp đón nồng hậu từ nhân viên. Nhưng cô chỉ liếc qua mấy bộ váy một cách hờ hững. "Chưa đủ.", cô nghĩ thầm. Cô cần một thứ gì đó lớn hơn để thử thách Posgad.

Sau một hồi suy nghĩ, Dolia quay lại nhìn về phía Posgad đang đứng ở góc cửa hàng, bình thản quan sát cô. Một ý tưởng bất ngờ nảy lên trong đầu.

"Posgad!" – Dolia gọi to, giọng đầy thử thách.

Posgad tiến lại gần, vẻ mặt không hề thay đổi.

"Thưa tiểu thư?"

"Tôi muốn anh chọn cho tôi một bộ váy." – Cô nói, giọng đầy vẻ khiêu khích. Cô nghĩ rằng với một quản gia như Posgad, việc này chắc chắn sẽ khiến anh ta lúng túng.

Posgad thoáng ngạc nhiên, nhưng anh không hề tỏ ra khó xử. Thay vào đó, anh nhìn quanh cửa hàng một lát, rồi bước đến một dãy váy dài. Sau vài phút chọn lọc, anh quay lại với một chiếc váy màu xanh ngọc lục bảo, đường cắt thanh lịch nhưng không kém phần tinh tế.

"Tôi nghĩ bộ này sẽ rất hợp với cô, thưa tiểu thư." – Posgad nói, giọng điềm đạm.

Dolia nhìn chiếc váy, thầm thán phục sự lựa chọn của anh, nhưng không để lộ cảm xúc. Cô nhíu mày.

"Anh nghĩ đây là gu của tôi?" – Cô hỏi, đôi mắt ánh lên sự khiêu khích.

"Tôi không biết rõ gu của cô, nhưng tôi nghĩ chiếc váy này sẽ tôn lên vẻ đẹp tự nhiên của cô."

Lời khen nhẹ nhàng nhưng tinh tế của Posgad làm Dolia hơi chững lại. Cô không ngờ anh ta lại có mắt thẩm mỹ đến vậy, và càng không ngờ rằng anh ta có thể nói điều đó với sự chân thành như thế. Nhưng cô nhanh chóng lấy lại vẻ lạnh lùng.

"Hừm, cũng không tệ." – Cô đáp, cố giữ giọng tỉnh bơ. "Nhưng tôi vẫn chưa thích lắm. Anh chọn thêm vài bộ khác đi."

Posgad không nói gì, chỉ cúi đầu rồi đi tiếp tục chọn lựa. Lúc này, Dolia cảm thấy hơi ngạc nhiên vì sự kiên nhẫn của anh. Cô không ngờ anh lại có thể làm việc này một cách tự tin và thoải mái đến vậy. Những người quản gia trước đây đều không bao giờ đủ dũng cảm để đối đầu với những thử thách vô lý của cô như thế.

Sau khi chọn thêm ba bộ váy khác, Posgad trở lại.

"Tiểu thư, tôi nghĩ đây là những bộ phù hợp nhất với phong cách của cô."

Dolia nhìn qua từng bộ váy, không thể phủ nhận rằng anh đã chọn đúng. Cô cắn nhẹ môi, không muốn thừa nhận sự thật rằng anh có tài. "Không thể nào dễ dàng thế được.", cô tự nhủ.

"Tạm được. Mang chúng về cho tôi, tôi sẽ quyết định sau." – Dolia nói, rồi quay lưng bước ra khỏi cửa hàng, để lại Posgad cùng với đống đồ cô vừa chọn.

Trên đường về nhà, không khí trong xe vẫn lặng thinh. Dolia ngả lưng ra sau, trong lòng bối rối. Dù cô có cố gắng thế nào, Posgad vẫn không bị lay động. Anh ta điềm tĩnh đến mức đáng sợ.

"Anh biết không, Posgad?" – Dolia đột nhiên lên tiếng.

"Vâng, thưa tiểu thư?" – Posgad đáp mà không quay lại.

"Anh sẽ không bao giờ khiến tôi khuất phục đâu." – Cô nói, giọng đầy thách thức.

"Tôi không có ý định làm cô khuất phục, thưa tiểu thư." – Posgad nói, giọng nhẹ nhàng nhưng chắc chắn. "Tôi chỉ ở đây để hoàn thành nhiệm vụ của mình."

Dolia không đáp lại, nhưng trong lòng cô cảm thấy khó chịu. "Mình phải làm gì để khiến anh ta bộc lộ cảm xúc thật sự?", cô nghĩ thầm. Dù thế nào đi nữa, cô sẽ không từ bỏ. Đây chỉ mới là khởi đầu.

Khi xe dừng lại trước cổng biệt thự, Dolia bước ra và ngay lập tức bị cuốn vào dòng suy nghĩ của chính mình. Hình ảnh của Posgad lướt qua tâm trí cô, cái cách anh điềm tĩnh và tự tin đã khơi dậy trong cô một cảm giác kỳ lạ. Cô quyết tâm sẽ không để anh dễ dàng chiếm ưu thế trong cuộc chiến này.

Bước vào nhà, cô thấy mẹ mình, bà Margaret, đang ngồi trong phòng khách cùng với một vài người bạn. Họ đang nói chuyện vui vẻ, nhưng ánh mắt bà liếc về phía Dolia với vẻ lo lắng.

"Dolia, con có muốn tham gia buổi tiệc tối nay không?" – Bà hỏi, giọng có phần khẩn trương.

Dolia lắc đầu.

"Con không muốn gặp ai cả. Mọi thứ đều nhàm chán."

Bà Margaret thở dài, không biết phải làm thế nào để thay đổi tâm trạng của con gái.

"Nhưng con gái yêu, có rất nhiều người muốn gặp con, và điều đó có thể giúp con mở lòng hơn. Hãy cố gắng thử xem."

"Con không cần sự giúp đỡ của ai cả." – Dolia đáp, rồi bỏ đi lên phòng mình, không muốn nghe thêm lời nào nữa.

Trong khi đi qua hành lang, cô tình cờ thấy Posgad đang đứng trong bếp, nói chuyện với Anna về việc chuẩn bị bữa tối. Lần này, không như lần gặp đầu tiên, cô cảm nhận được sự gắn kết và hiệu quả trong công việc của Posgad. Anh không chỉ là một người quản gia, mà còn là người có khả năng lãnh đạo và tổ chức.

Dolia quyết định không để mình bị đánh bại dễ dàng. Cô bước vào bếp, mắt nhìn thẳng vào Posgad.

"Tại sao anh không chuẩn bị món gì đặc biệt cho bữa tiệc tối nay? Hay anh chỉ biết làm những việc nhàm chán?"

Posgad ngẩng đầu lên, không hề tỏ ra ngạc nhiên.

"Thưa tiểu thư, tôi đã chuẩn bị một thực đơn phong phú cho buổi tiệc. Nhưng nếu tiểu thư có yêu cầu đặc biệt nào, tôi sẽ sẵn lòng điều chỉnh."

Cô cắn môi, cảm thấy hài lòng với thái độ chuyên nghiệp của Posgad, nhưng không thể chịu đựng sự khiêu khích của anh.

"Thực đơn phong phú? Tôi không quan tâm đến thực đơn của anh. Tôi chỉ muốn một món ăn độc đáo mà mọi người sẽ nhớ đến."

Posgad suy nghĩ một lát, rồi đáp.

"Nếu vậy, tôi có thể thử nghiệm một món ăn mới mà tôi đã nghiên cứu gần đây. Nó sẽ là một món ăn mang đậm hương vị địa phương và chắc chắn sẽ gây ấn tượng với các vị khách."

Dolia khẽ nhướng mày. Cô không ngờ Posgad lại có sự sáng tạo trong công việc bếp núc.

"Được rồi. Anh có thể làm thử. Nhưng nếu nó không ngon, tôi sẽ không tha cho anh đâu."

Posgad gật đầu, không hề tỏ ra lo lắng.

"Tôi sẽ làm hết sức mình, thưa tiểu thư."

Cô cảm thấy hơi bối rối trước thái độ của Posgad, nhưng cố gắng không để điều đó lộ ra ngoài.

Khi trời tối dần, bữa tiệc bắt đầu với sự xuất hiện của nhiều vị khách. Dolia mặc chiếc váy xanh ngọc lục bảo mà Posgad đã chọn, và ngay lập tức nhận được nhiều lời khen ngợi từ bạn bè và người quen. Cô cảm thấy tự tin hơn, nhưng vẫn không thể ngừng nghĩ về Posgad.

Buổi tiệc diễn ra suôn sẻ, nhưng khi mọi người đang tận hưởng các món ăn, Dolia không thể không tò mò về món ăn đặc biệt mà Posgad đã chuẩn bị. Anh xuất hiện giữa bữa tiệc với một đĩa món ăn được trang trí công phu, thu hút ánh nhìn của mọi người.

"Thưa quý vị, tôi xin giới thiệu món ăn đặc biệt mà tôi đã chuẩn bị cho buổi tiệc hôm nay." – Posgad nói, giọng tự tin.

Dolia đứng bên cạnh, đôi mắt không rời khỏi món ăn. Cô cảm thấy hồi hộp, vừa lo lắng vừa tò mò về phản ứng của mọi người.

Khi Posgad dọn món ăn lên bàn, mọi người cùng thưởng thức và ngay lập tức, không khí trở nên sống động hơn. Tiếng khen ngợi vang lên không ngừng.

"Món này thật tuyệt!" – Một vị khách nói. "Tôi chưa từng nếm một món ăn nào ngon như thế này!"

Dolia cảm thấy niềm tự hào len lỏi trong lòng. Dù cô không muốn thừa nhận, nhưng Posgad thực sự đã làm được điều mà cô không thể ngờ tới.

"Có vẻ như món ăn của anh khá thành công." – Dolia nói, cố giữ giọng lạnh lùng.

Posgad chỉ mỉm cười, ánh mắt điềm tĩnh, không tỏ ra kiêu ngạo.

"Cảm ơn tiểu thư. Tôi rất vui khi mọi người thích."

Bữa tiệc tiếp tục diễn ra trong không khí vui vẻ, nhưng Dolia không thể ngừng cảm giác ngạc nhiên và bối rối trước khả năng của Posgad. Cô cảm thấy cần phải thận trọng hơn với anh.

Khi bữa tiệc kết thúc, Dolia đi ra ngoài vườn để hít thở không khí trong lành. Cô ngồi xuống ghế đá, đầu óc đầy suy nghĩ. "Mình sẽ không để Posgad vượt qua mình dễ dàng." Cô tự nhủ. "Phải có cách để kiểm soát anh ta."

Trong khi đó, từ xa, Posgad đứng ở cửa sổ nhìn ra ngoài. Anh không thể không cảm nhận được sự kịch tính trong mối quan hệ của họ. Dolia là một thử thách, nhưng anh rất thích điều đó. Có lẽ, giữa những cuộc đối đầu và những lời thách thức, một điều gì đó đặc biệt đang dần hình thành giữa họ.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#oangia