Phần 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nhưng..." Lý Cô cau mày rồi nói tiếp: "Tình hình con gái nhà chị, sợ rằng cha nuôi bình thường không ăn thua, chỉ có nước tìm anh ta thử xem sao".
   Tú Chi vội vàng hỏi "anh ta" là ai, Lý Cô lại không trả lời rõ, chỉ đưa cho cô một bát cơm trắng và một đôi đũa, đồng thời hỏi thêm về ngày tháng năm sinh của con gái, sau đó khắc lên một cái khoá trường mệnh, dặn Tú Chi cầm theo những thứ này đi ra khỏi thôn, men theo con đường đất ở phía Tây, đi khoảng hơn 20 dặm, khi trời nhá nhem tối sẽ bắt gặp một ngôi làng nhỏ hẻo lánh. Đi vào trong làng không bao xa, sẽ trông thấy một cây hoè bị cạo vỏ, đằng sau cây hoè này chính là nhà của người đó. "Cô đem đũa cắm lên bát cơm, cùng khoá trường mệnh đặt trước nhà người ta, anh ta sẽ tự hiểu ý. Nếu anh ta chịu nhận cơm, thì việc này được coi như là đã thành công, đồng thời, anh ta cũng sẽ tự khắc khoá lại cái khoá trường mệnh này giúp cô. Khoá trường mệnh phải do chính tay cha nuôi tự mình khoá lại, mới có thể tránh tà, kéo dài tuổi thọ, gặp dữ hoá lành, đến lúc đó cô chỉ cần đem khoá trường mệnh đeo lên người con gái, vậy thì số mệnh con bé ắt sẽ được cứu."
   Dừng một chút, Lý Cô nói tiếp: "Chỉ có điều, việc nhận cha nuôi, không phải cứ nhận không như thế là xong. Mỗi năm Tết đến, cô đừng quên dẫn con gái đến nhà thắp cho anh ta mấy nén hương."
   Tú Chi nghe xong bỗng cảm thấy có chút bối rối, chẳng phải chỉ có người đã khuất mới cần thắp hương hay sao? Sao giờ đây còn phải thắp hương cho cả người sống nữa? Nhưng để cứu con gái, cô không chần chừ mà vội vàng cất bước, dẫn con gái lên đường. Không biết đã đi bao xa, mãi cho đến khi trời xẩm tối, Tú Chi mới trông thấy một ngôi làng nhỏ hẻo lánh, có lẽ đây chính là chỗ mà Lý Cô nhắc tới.
   Sau khi đi vào làng, Tú Chi cảm thấy có gì đó không đúng, cái thôn này rất lạ, dưới đất đều là lá cây, phủ đầy khắp chốn, hai bên đường đầy những khóm cỏ dại mọc cao đến nửa người cũng chẳng có ai quét dọn. Quang cảnh này càng khiến cô thêm phần chắc nịch về nghi ngờ đây chính là ngôi làng hoang của bản thân. Chẳng lẽ nơi đây không có người sống sao? Mặc dù cảm thấy lạ, nhưng Tú Chi vẫn tiếp tục đi về phía trước, xung quanh có không ít cây khô chết héo cùng những ngôi nhà tan hoang, nhìn chúng dường như rất lâu rồi chẳng có ai quét dọn, bên trong mỗi ngôi nhà ấy tuy rằng đều có thắp nến, nhưng lại chẳng hề trông thấy bóng dáng người nào. Lửa của ngọn nến thấp thoáng sau cánh cửa sổ bằng giấy, lúc tỏ lúc mờ, không ngừng đung đưa, khiến trong lòng Tú Chi không khỏi thấp thỏm, bất an. Một ngôi làng như vậy, lại không có chút tiếng động nào, không có tiếng người, cũng chẳng có tiếng chó sủa, chỉ có màn đêm phủ đen cùng sự yên tĩnh đến đáng sợ bao trùm lấy nơi đây.
   "Quái lạ, người trong thôn đi đâu hết rồi nhỉ?". Tú Chi lẩm bẩm một mình, thận trọng đi về phía trước, đi được một lúc quả nhiên cô nhìn thấy một cây hoè rất lớn, vỏ cây cũng bị cạo ra như những gì Lý Cô miêu tả. Đằng sau cây hoè có mấy căn nhà bằng gạch đất, một trong số đó có thắp nến, thế nhưng cửa nhà thì lại đóng chặt. "Xem ra đây chính là nhà anh đó rồi!" Tú Chi lại gần gõ cửa, sau đó làm như lời Lý Cô nói, đặt bát cơm có cắm đũa, cùng với khoá trường mệnh trước cửa nhà.
   Chẳng bao lâu sau, trong nhà vang lên tiếng giọng ho của một ông lão, Tú Chi nhìn thấy bóng hình của hai người xuất hiện sau cửa sổ giấy, họ đều gù lưng, dường như là một cặp vợ chồng già. Ông lão thò tay ra ngoài khe cửa, mang cơm và khoá trường mệnh vào nhà. Ông cầm bát cơm ngửi không ngừng, dáng vẻ nom như rất đói, còn bà lão dường như có chút không vui, mắng ông ta tham ăn, dặn ông không được động vào, đem cơm trả về chỗ cũ, đỡ rước rắc rối vào mình. Giọng của bà lãi này rất quái gở, đanh thép đến độ khiến người nghe cảm thấy đau nhói trong tai.
   Ông lão không thèm để ý đến lời căn dặn của người bên cạnh, vẫn cứ cầm bát cơm ngửi lấy ngửi để, ngửi một hồi sau đó "Ợ" một cái đầy thoả mãn, dường như đã ăn no. Sau đó ông đặt bát cơm xuống, đem khoá trường mệnh ném ra ngoài qua khe cửa, Tú Chi nhặt lên nhìn, trông thấy cái khoá đã bị khoá lại. Cô biết chuyện này đã thành, liền vội vàng đem khoá trường mệnh đeo lên cổ con gái, vừa định rời đi, trong nhà bỗng phát ra tiếng nói, là giọng của ông già đó. Ông lão nói, dù gì chúng ta cũng đã thành họ hàng, hay là tối nay cứ ngủ đây một đêm, cái thôn này không được an toàn lắm, tối đến có rất nhiều chó hoang!
   Tuy rằng cảm thấy không chỉ đôi vợ chồng này, mà cả thôn làng đều rất kỳ quái, nhưng nửa đêm nửa hôm, Tú Chi cũng sợ trời tối đi đường sẽ gặp phải chuyện gì đó nguy hiểm, hơn nữa dù gì cũng là người di Lý Cô giới thiệu, chắc hẳn không phải người xấu, nên cô liền đồng ý ở lại. Thế nhưng vừa đẩy cửa bước vào, cô đảo mắt nhìn quanh lại chẳng thấy cặp vợ chồng già kia đâu cả, Tú Chi cất giọng gọi mấy tiếng cũng chẳng có ai đáp lại. Nghĩ rằng chắc có lẽ đôi vợ chồng này đã đi ra ngoài bằng cửa sau, nên cũng không nghĩ ngợi gì thêm, trông thấy trong phòng có một tấm phản, liền cùng con gái ngủ ở đó.
   Đêm xuống, cô ngủ mê man, mơ hồ nghe đâu đó tiếng "binh binh boong boong" như có người đánh nhau vậy, âm thanh ồn ào đó cứ vang mãi như vậy cho tới nửa đêm mới dần biến mất. Tú Chi chỉ coi như tiếng gió rít, không quá chú tâm. Sáng hôm sau, bỗng một cơn gió lạnh ào tới, khiến cô run người và bừng tỉnh giấc. Vừa mở mắt, cả người cô như cứng đơ cả lại. Chẳng hề có ngôi nhà nào ở đây cả, xung quanh cô đều là mộ, nơi cô và con gái ngủ cũng chính là bên cạnh một ngôi mộ hoang.
   Và điều kinh khủng hơn đó là, không biết từ bao giờ và vì sao, ngôi mộ hoang đó đã bị đào ra, hai cỗ quan tài bên dưới cũng đã bị phá huỷ khiến xương cốt của người đã khuất rơi hết ra bên ngoài, cảnh tượng vô cùng hãi hùng.
   Tú Chi sợ đến nỗi tê liệt đầu óc, ôm con gái bỏ chạy khỏi nơi khủng khiếp này, thế nhưng đứa trẻ cô đang ôm trong lòng không những không hoảng sợ mà thậm chí còn cười khúc khích đầy thích thú, nét mặt kỳ lạ của con bé khiến Tú Chi không khỏi rùng mình. Đến khi phát hiện cái khoá trường mệnh cô vốn đeo trên cổ con gái ngày hôm qua nay cũng đã bị đứt, Tú Chi lại càng cảm thấy run sợ hơn.
   Không khỏi hoảng hốt, Tú Chi lao thẳng đến nhà Lý Cô, muốn đem toàn bộ sự việc đêm qua kể với bà ta, thế nhưng bà Lý lúc này lại đang bận thắp hương, khấn bái. Phải một lúc lâu sau Lý Cô mới đứng dậy, trông sắc mặt bà ta không được tốt, thậm chí còn cau mày. Khi Tú Chi vừa định mở lời, Lý Cô đã phủi tay, nói rằng bà ta đã biết hết mọi chuyện rồi.
   Bà Lý nói, lão Dương đã báo mộng cho bà ta và kể lại toàn bộ sự việc. Lão Dương chính là ông lão mà Tú Chi trông thấy hôm qua, theo lời Lý Cô, ông ta không phải là người, mà là quỷ.
   Ngay từ đầu Tú Chi đã nhận thấy đôi vợ chồng nhà ấy có gì đó kỳ lạ, nhưng đến tận khi chính tai nghe Lý Cô nói ra sự thật, cô vẫn không khỏi sửng sốt, liền vội vàng hỏi Lý Cô rõ ràng mọi chuyện.
   Lý Cô nói với Tú Chi rằng, việc nhận cha nuôi này thực chất là nhận họ hàng âm, tức là tìm một người đã chết để làm cha nuôi cho con gái. Lý do bởi những vật ở dương thế không thể trấn áp nổi thứ trên người con bé, vậy nên chỉ còn nước nhờ vả nơi âm gian. Bà sợ Tú Chi không dám đi, thế nên mới không nói sự thật cho cô biết, nhưng không ngờ rằng, cuối cùng, không những không trấn áp nổi ma quỷ, mà đến lão Dương cũn gặp nạn.
   Nói đến đây, trên mặt bà Lý thoáng nét sợ hãi, bà nói rằng lão Dương đó là tộc trưởng của thôn quỷ kia, cho dù là lúc còn sống hay đã chết, lão đều rất có tiếng nói trong làng. Thế nên việc lão chịu thua thứ kỳ quái này và thậm chí còn bị đào mộ, vứt xác khiến bà vô cùng sửng sốt. Khi nghe Lý Cô nói đó là một cái thôn quỷ, Tú Chi mới giải thích được cảm giác quái dị bản thân cảm nhận được khi bước vào thôn tối hôm ấy, ban đầu là lạnh toát mồ hôi, sau đó thì không ngừng run sợ. Lý Cô nói với Tú Chi rằng, tuy đó là một cái thôn quỷ, nhưng cũng không cần sợ hãi, bởi "người" trong thôn đều là "người" tốt, không phải ác quỷ.
   Lý Cô trầm ngâm nhớ lại, khi xưa nơi này là một cái thôn nhỏ yên bình, người dân trong thôn đều cần cù, chăm chỉ, ai ai cũng tốt bụng, lương thiện, nhưng sau đó nạn đói lại ập đến, nạn đói ấy đã cuốn phăng biết bao sinh mạng khắp mọi vùng tổ quốc, người dân nới đây cũng bị ghìm chân bởi sự đói nghèo, chẳng biết chạy đi đâu, trong thôn lại toàn người già yếu, vậy nên không chống chọi được bao lâu, sau khi ăn hết vỏ cây, dân làng đều đói lả dần mà chết.
   Nhưng họ không cam lòng! Bởi dân làng là những người chiến sĩ đã đứng lên chiến đấu, dập tan bao cuộc nội chiến mới có được cuộc sống yên bình như ngày hôm nay, ấy vậy mà giờ đây lại phải đối mặt với nạn đói trăm năm có một, cái chết oan uổng như thế sao họ có thể yên lòng nhắm mắt xuôi tay cho được. Họ oán hận thời thế, oán hận cơn đói cướp đi sinh mạng của vô số người, nỗi căm hận ấy cứ ngày một lớn dần, khiến oán khí trong thôn cũng bởi vậy mà chẳng cách nào có thể tiêu tan. Có lẽ bởi vì nỗi uất hận quá lớn mà người chết trong thôn đều không thể vào vòng luân hồi, cứ vấn vương mãi nơi đây, cái thôn vốn yên bình ngày đó cứ như vậy mà dần dần trở thành thôn quỷ.
   Tuy rằng dân làng nơi đây đều mang oán khí trong người, trở thành yêu ma nhưng họ chưa từng làm hại ai bao giờ, ngược lại còn có lúc giúp đỡ mọi người.
   Lý Cô kể rằng, bà và lão Dương ở làng đó là chốn quen biết lâu năm, đôi lúc gặp chuyện không giải quyết được, bà sẽ nhờ lão giúp đỡ. Do lão Dương cũng là nạn nhân của trận đói năm ấy thế nên cực kỳ ham ăn, thi thoảng bà cũng sẽ đến cúng cho lão một bát cơm trắng. Chỉ cần nhìn thấy cơm là lão Dương sẽ vui vẻ mà đồng ý nhận làm giúp mấy chuyện. Và lần này cũng vậy, vốn muốn nhờ lão cứu giúp đứa trẻ, ấy vậy mà không ngờ rằng thứ trên người con bé lại lợi hại như thế, làm liên luỵ đến cả lão ta.
   Đây là lần đầu tiên bà Lý gặp phải ma quỷ lợi hại đến mức lão Dương cũng chẳng trấn nổi, vì vậy không khỏi hoảng sợ. Rốt cuộc là thứ gì đang nhập vào con bé, mà hung tợn đến thế?
   Tú Chi nghe bà kể, trong lòng càng không khỏi bất an, vội vàng quỳ xuống, dập đầu cầu xin Lý Cô nhất định phải cứu lấy con mình. Nếu con bé có mệnh hệ gì, thì người làm mẹ như cô cũng chẳng sống nổi.
Lý Cô nghĩ ngợi một hồi, sau đó nhẹ nhàng kéo Tú Chi sang một bên, nói với cô thứ dơ bẩn trên người con gái e rằng không dễ đối phó, cho dù là thứ ở âm gian hay dương thế cũng chẳng trấn áp nổi, xem chừng chỉ có thứ trên trời mới có thể khiến nó nghe lời.
Nghe Lý Cô nói vậy, Tú Chi vẫn cảm thấy mơ hồ, hỏi bà rốt cuộc phải làm những gì. Nà Lý bày cho cô một cách, đó là phải tìm một vị Bồ Tát đến trấn nó. Để làm được điều này, cô phải dùng một bức tranh Bồ Tát đã được thờ cúng hơn 10 năm, có điều, bức tranh như vậy quả thực không dễ tìm. Vậy nên, có tìm được hay không, e là phải dựa vào số mệnh của con gái. Một khi tìm thấy bức tranh quý hiếm như vậy, phải treo ngay vào phòng ngủ của con gái, không quá hai ngày là có thể khiến thứ trong người đứa bé hồn bay phách tán và con gái sẽ khỏi bệnh.
Tú Chi nghe thấy vậy đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm hơn phần nào, bởi thật ngẫu nhiên, bà chị hàng xóm hay cùng cô đi giặt đồ chính là một người theo đạo Phật, ăn chay niệm Phật bao lâu nay, may mắn thay trong nhà chị gái ấy cũng thờ một bức tranh Bồ Tát.
Cô vui mừng kể lại chuyện này cho Lý Cô nghe, thấy vậy bà Lý cũng mừng thay cho cô, nói rằng con bé này may mắn, sẽ không mất mạng.
Không thể để chậm trễ hơn, Lý Cô bảo Tú Chi nhanh chóng về nhà mượn tranh Bồ Tát rồi làm theo lời bà đã dặn.
Khi Lý Cô tiễn hai mẹ con Tú Chi ra khỏi nhà, lúc này bỗng nhiên đứa bé quay đầu lại, lạnh lùng nhìn thẳng vào bà Lý, nói một câu: "Bà sắp phải chết rồi."
Lý Cô sững sờ khi nghe thấy điều đứa trẻ vừa nói, chuỗi tràng hạt trong tay bà cũng bỗng dưng bị đứt, những viên tràng vương đầy sân. Tú Chi hốt hoảng nhìn con gái như kẻ xa lạ, sau khi giúp Lý Cô nhặt những tràng hạt rơi xong, cô cũng vội vàng đưa con gái về nhà.
Vừa về đến nhà, cô vội vàng chạy sang nhà hàng xóm mượn bức tranh Bồ Tát về treo trong phòng ngủ của con gái, sau đó còn thắp hương, quỳ lạy Bồ Tát trấn áp ma quỷ, phù hộ con gái mau mau khỏi bệnh.
Đêm đến, Tú Chi ôm con ngủ chung một giường, cũng không biết đến canh mấy, khi cô đang mơ màng, bỗng ngửi thấy một mùi rất lạ, dường như có thứ gì đó đang bị đốt cháy. Trong ánh lửa bập bùng, cô trông thấy Bồ Tát ngồi trên đài sen với gương mặt buồn không tả xiết, thoáng nét kỳ dị. Mắt Ngài đang chảy đầy máu.
Còn cô con gái thì đang đứng ngay cạnh giường, dõi mắt nhìn theo bức tranh Bồ Tát treo trên tường đã bị đốt cháy mà cười khúc khích, điệu cười đầy man rợ, miệng con bé còn lầm bẩm gì đó. Đêm khuya heo hút, vạn vật im phăng phắc, còn cô bé thì đang lẩm bẩm một bài đồng dao:
"Nạn đói đầu năm Tý,
Giáng xuống vùng Cửu Châu.
Xương khô phủ kín đất,
Trong giếng ngập hồn người.
Chỉ nghe tiếng ma khóc,
Chẳng thấy thần xót thương."
Giọng nói non nớt của đứa trẻ xé tan màn đêm khiến người ta không khỏi rùng mình, Tú Chi vừa bàng hoàng vừa sợ hãi. Cô không thể ngờ rằng, ngay cả Bồ Tát cũng chẳng thể khiến thứ quái quỷ đang ở trên người con gái cảm thấy hoảng sợ. Nếu đã vậy, liệu còn ai có thể trấn áp nổi nó? Lòng nóng như lửa đốt, cô nhốt con gái vào một căn phòng, sau đó chạy vội đi tìm Lý Cô, muốn hỏi bà ta xem còn cách nào khác không.
Đến khi Tú Chi chạy được đến nhà Lý Cô, trời cũng đã hửng sáng. Thế nhưng, lòng cô bỗng dâng lên cảm giác bất an, trước cửa nhà bà đang có rất nhiều người vây quanh, dường như đã có chuyện gì đó không lành xảy ra. Tú Chi tiến lại gần hỏi thăm, lời của một người dân vây quanh đó khiến cô không khỏi tái mặt, Lý Cô chết rồi, lúc sáng có người phát hiện bà ta đang treo cổ giữa nhà, vả lại, Lý Cô chết theo một cách rất kỳ lạ, dưới chân bà không hề có một dụng cụ để kê chân nào, cứ như có người đã nhấc bổng bà rồi treo lên thanh xà trong nhà, sau đó thả thõng dây, khiến bà cứ vậy, tắc thở mà chết tức tưởi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro