Chương 49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe được Obito tuyên chiến, các ninja làng Sương Mù đều lộ ra thần sắc khẩn trương.

Đệ ngũ mạnh đến cỡ nào, bọn họ là hiểu rõ nhất — Không ít người thậm chí đích thân thể nghiệm qua. Dù cho trước mắt đều dựa vào một lời oán giận đứng ở chỗ này, muốn quét sạch uất khí vô dụng bị một tên phản nhẫn làng Lá đè lên đầu gần mười năm, nhưng thực lực cách xa như vậy, không thể chỉ dựa vào khí thế liền có thể đánh bại.

Khoảng một trăm người có mặt ở đây đều là thượng nhẫn ưu tú của làng, nhưng trong một trận chiến không phải bên nào nhiều người hơn thì chắc chắn sẽ thắng. Nếu không, Akatsuki năm đó thanh danh vang dội sớm đã thành trò cười.

Bầu không khí ngột ngạt nặng nề bao phủ vòng vây. Khóe mắt Obito quét qua, đã nhìn ra trong lòng đại đa số người đều do dự.

"Các ngươi tốt xấu gì cùng là thuộc hạ của ta mấy năm...Bộ dạng rụt rè này thực sự làm ta tức giận." Mizukage nhảy lên cao, không nhìn thấy quá trình kế ấn, hai tay định tại ấn dần, "Đã như vậy ta sẽ không khách khí!"

"Hỏa độn: Hào hỏa long chi thuật!"

Hỏa long gầm thét lao xuống, các ninja giật mình hoàn hồn, nhao nhao né tránh cùng ngăn cản. Mặc dù nước có thể khắc được lửa, hỏa độn của Uchiha tuyệt không phải là hư danh, lại cần có đến mấy thượng nhẫn liên thủ dựng thẳng lên thủy bích trận, lúc này mới có thể ngăn trở. Hỏa long đâm đầu vào tường nước, trong tiếng vù vù liền dần dần dập tắt, chung quanh lập tức bốc lên lượng lớn hơi nước.

"Là vụ ẩn chi thuật!" Chojuro đứng bên cạnh Mei lên tiếng cảnh báo, "Hắn đang đến!"

Lời của cậu đã chậm một bước. Ngay từ khi mọi người đang bận đối kháng với hỏa long, Obito đã kích hoạt vụ ẩn chi thuật, mượn hơi nước do hỏa long tiêu vong tiết ra để phân tán sương mù dày đặc. Thừa dịp các ninja luống cuống tay chân, hắn rút ra một thanh gỗ nắm ở trong tay, như là cổ sao chổi rơi xuống đám người.

"Ư— !"

"Hắn ta ở bên này!"

"Đáng chết..."

Tiếng kếu đau đơn, tiếng mắng chửi nổi lên bốn phía, khai chiến không lâu, ninja làng Sương Mù đã trở nên hỗn loạn. Xét cho cùng, ninja không thích hợp với những trận chiến tập thể như vậy, hơn trăm người chen chúc cùng một chỗ, ngược lại bó tay bó chân. Cũng có người huyết khí phương cương, quơ nhẫn đao xông lên phía trước muốn cùng Obito cận chiến, nhưng đã bị Sharingan nắm trước được hành động tiếp theo, qua mấy chiêu liền bị một cước đạp trúng ngực, hoặc là gai gỗ xuyên thủng đùi, kêu thảm rồi ngã xuống.

"Đừng hốt hoảng, tất cả mọi người cùng xông lên, giữa nguyên kế hoạch thay nhau tấn công!" Có người hô, sau mỗi lần năm phút chính là thời điểm tiến công!"

"Bằng các ngươi còn chưa xứng để cho ta cẩn thận như vậy!" Obito hét lớn, nắm chặt cổ áo một người bên cạnh dùng sức ném ra, vừa vặn đập trúng một tên ninja khác đang xông lên. Có người thừa cơ từ phía sau đánh lén ném ra kunai, nhưng hắn khó khăn đã né tránh, lưu lại một vết máu trên má; ninja làng Sương Mù đang đứng cuối ở cuối quỹ đạo của kunai gặp họa, bất ngờ không kịp đề phòng chỉ có thể dùng cánh tay bảo vệ yết hầu, trong khoảnh khắc máu chảy ồ ạt.

Obito quay đầu trừng mắt nhìn về phía kẻ đánh lén. Uchiha nộ trương, lộ ra con mắt đỏ như máu cùng vết sẹo nửa bên mặt, dự tợn như ác quỷ tu la.

Một cái chớp mắt tiếp theo, xiềng xích trong tay áo Mizukage bắn ra quấn quanh cổ người nọ, mặc dù không siết chặt nhưng lại buộc hắn hướng phía trước quỳ xuống. Obito xông tới, hung hăng đá một cướp vào cằm khiến hắn bất ngờ ngã ra sau, miệng sùi bọt mép bất tỉnh nhân sự.

Loạn chiến tiếp tục kéo dài. Nhóm ninja làng Sương Mù dần dần lấy lại bình tĩnh, dựa theo chiến thuật đã vạch ra trước đó tiến hành luân xa chiến với Obito. Nhưng bọn hắn rất nhanh phát hiện dạng này không có hiệu quả: chiến lược luân xa dựa trên điều kiện tiến quyết là Obito hoàn toàn ở quá trình hư hóa, lúc này mặc dù bọn hắn không cách nào đánh trúng Obito, nhưng cũng đồng dạng không bị Obito công kích. Đợi đến thời hạn hư hóa vừa đến, lợi dụng nhẫn cụ cùng nhẫn thuật tầm xa đồng loạt tiến công từ mọi hướng, coi như không chết cũng sẽ làm hắn bị thương.

Nhưng cuồng vọng ngạo mạn của Uchiha càng trên sự tưởng tượng của bọn họ. Từ khi bắt đầu khai chiến, hắn lại chưa hề sử dụng đồng thuật đặc trưng của mình lần nào, mà chỉ dùng thể thuật và vũ khí để tấn công đám người. Cho dù ở nhiều mặt giáp công hạ, hắn ít nhiều bị thương nhẹ, những vết thương kia cũng sẽ được sức mạnh của Tam Vĩ nhanh chóng cầm máu khép lại, không cách nào ảnh hưởng để sức chiến đấu của hắn.

Vật lộn sẽ chỉ tăng thêm thương vong cho phe mình, chiến đấu tầm xa lại vô ích trước hư hóa. Nhất định phải có người đứng ra trong tình thế tiến thoái lưỡng nan này, một người đủ mạnh có thể đối đầu cận chiến với Mizukage——

Rầm rầm!

Xiềng xích bay múa quấn lên thứ gì đó. Cảm nhận được Chakra liên tục bị mất đi theo sợi xích, Obito hiểu ra và lập tức buông tay. Sau đầu truyền đến tiếng gió rít gào, hắn nhanh chóng quay người, hai tay nắm ở hai đầu thanh gỗ vừa vặn chặn lại thanh đao Samehada đang hướng phía cổ chém tới.

"Ngươi cũng tới tham gia náo nhiệt, thật là khiến ta bất ngờ." Ánh mắt từ Samehada dời đi, Obito nhìn về phía người từng là tâm phúc của mình, cũng là người duy nhất ở làng Sương Mù nghe hắn gián tiếp thừa nhận mình không phải là người xuất thân từ Thủy quốc. "Ngươi vì cái gì lại đến đây?"

Kisame mỉm cười, để lộ ra những chiếc răng nanh trắng. "Tobi ngài đã từng nói? Trên đời này có rất nhiều thứ là giả dối, thân phận, địa vị, tín ngưỡng....Là một ninja, chỉ có sức mạnh mới là nền tảng của chân thực, tuyệt sẽ không lừa gạt hay phản bội chính mình. Sau khi gặp ngài, tôi càng tin vào điều này".

"Mọi thứ khác ngoài bản thân mình đều có thể bị cá mập dùng làm thức ăn. Khi Tobi đại nhân chiêu mộ tôi, ngài cũng nên biết điều này." Gã lộ ra biểu cảm cuồng nhiệt hiếu chiến, hai tay tăng lớn lực đạo. Dưới áp lực của Samehada, gai gỗ phát ra âm thanh răng rắt không chịu nổi gánh nặng, xuất hiện vết nứt tại chỗ chịu lực. "Tôi muốn biết, dựa vào năng lực của bản thân có thể bức ngài đến mức nào....Samehada đã thèm muốn chakra của ngài rất lâu rồi!"

Obito cười lạnh một tiếng: "Vậy ngươi——" Gai gỗ gãy nát, Samehada xẹt qua người hắn, "——Cứ thử đi!"

Những người khác vội vàng tản ra bốn phía, cho hai người không gian thỏa sức giao chiến. Kisame nâng Samehada từng bước ép sát, Obito thì phi thân lùi lại, dùng gai gỗ muốn ngăn cản gã tiến công lại bị Kisama dễ dàng chém nát, không có bất luận tác dụng kéo dài nào.

Coi như đem Kisame tách khỏi Samehada, gã vẫn có năng lực hấp thụ chakra, với hắn mà nói chính là loại phiền toái nhất. Nghiêng người né tránh một nhát chém vào, Obito suy nghĩ nói. Nếu là như vậy....Đầu tiên phải dẫn dụ hắn đi nơi khác, nơi này quá nhiều người, lại còn có bạch nhãn đáng ghét kia ở đây.

Trong lòng chủ ý đã định, Uchiha hướng về sau nhảy lên không trung, lần nữa kết ấn. "Hỏa độn: Bạo phong loạn vũ!"

"Thủy độn: Thủy giao đạn chi thuật!" Kisame ném Samehada lên không trung, đưa hai tay kết ấn dùng thủy độn chống đỡ.

Lại một chùm hơi nước nổ tung, nhanh chóng tràn ra bốn phía đem Obito đang rơi xuống bao phủ bên trong. Đúng lúc này——

"Dung độn: Dung quái thuật!"

Lượng lớn dung dịch axit bỗng nhiên giội đến được Obito dùng hư hóa tránh thoát. Trở lại mặt nước, hắn nhìn về phía nữ nhẫn áo lam đứng một bên khác. "Lần này lại đến phiên ngươi?"

"Cuối cùng cũng nhìn thấy gương mặt dưới lớp măt nạ này... Mặc dù nửa bên khuôn mặt đã bị hủy, nhưng nửa bên còn lại vẫn rất đẹp trai." Ngón tay Mei xẹt qua môi đỏ, gò má phồng lên, "Nhưng đáng tiếc, vẫn là nên ngoan ngoãn để cho ta làm ngươi tan đi!"

"Uchiha hỏa viêm trận!" chứng kiến lại một đợt axit phun đến, Obito một chưởng đánh vào mặt nước. Kết giới màu đỏ ứng thanh thành hình, ngăn lại dịnh axit. Obito tự mình xuyên qua kết giới đang tan chảy, hai tay cầm shuriken thẳng hướng Mei.

"Đừng cản đường!" Kisame quát, lần nữa lao đến. Ngay lúc sắp bị gã chặn đứng giữa đường, Obito đột nhiên đem shuriken trong tay hướng Kisame đánh qua. Thừa dịp Kisame vung đao ngăn cản, còn Mei ở bên kia cũng làm ra tư thế phòng ngự, hắn phân tán chakra ở lòng bàn chân rồi chốn vào trong nước.

"Muốn trốn sao? Không dễ dàng như vậy!" Kisama cũng lao xuống nước. Cách đó vài mét, gã nhìn thấy một thân ảnh màu đỏ thẩm du động nhanh chóng, ba đuôi lắc lư phía sau. Vì để tăng thêm tốc độ cùng tránh phiền phức lấy hơi, Mizukage hiển nhiên đã tiến vào nửa vĩ thú hóa, dùng cái này để có được năng lực hành động dưới nước giống như Tam Vĩ.

Thấy thế, Kisame không chút nghĩ ngợi đem Samehada dung hợp vào cơ thể, hóa thân nửa nhân ngư đuổi theo.

Hai người một trước một sau xuyên qua trong nước, từ đầu đến cuối duy trì lấy khoảng cách không dài không ngắn. Thẳng đến cách rất xa chiến trường ban đầu, Obito rốt cục cũng xông ra mặt nước, Kisame cũng theo sát phía sau.

"Rừzzz...rừzzz!!" Ở trên mặt nước đứng vững, Kisame mới vừa tách rời Samehada liền nghe được tiếng rống làm lòng người một trận nứt gan. Phía trước cách đó không xa, Jichuriki tứ chi quỳ xuống đất, trong miệng tích tụ một lượng năng lượng dày đặc.

"Đó là vĩ thú ngọc..." Samehada trong tay hưng phấn phát ra tiếng vù vù, Kisame nắm chặt cán đao chuẩn bị nghênh kích. "Đem nó một ngụm nuốt xuống đi!"

Bùm——!

Vĩ thú ngọc cỡ nhỏ gây nên bạo tạc vang dội, giọt nước như thiên nữ tán hoa rơi xuống. Xung lực mạnh mẽ làm Kisame liên tục rút lui, triết thoái về sau hơn mười bước mới đứng vững cơ thể. May mà Samehada xác thực đem vĩ thú ngọc nuốt xuống, kích thước của nó ngay lập tức phình to lên mấy lần, bành một tiếng nện xuống mặt nước.

"Vũ khí nặng nề như vậy, xem ngươi sử dụng cũng sẽ có chút khó khăn." Chakra hồng sắc rút đi, Obito đứng người lên — Lần này là chính hắn thao túng nữa vĩ thú hóa. Hắn phóng tới Kisame, gai gỗ trong tay trực chỉ tim đối phương. "Chịu chết đi!"

Ba!

Mộc độn bị Kisame tay không nắm chặt, mũi nhọn đã đâm vào trước ngực để lại một mảng lớn vết máu trên áo. Quái nhân làng Sương Mù lần nữa lộ ra nụ cười kinh khủng, nhìn chằm chằm vào con Sharingan hoa văn kỳ quái kia.

"Ngài quên rồi sao, Tobi đại nhân! Dù cho không dựa vào Samehada, tôi vẫn có thể hấp thụ chakra người khác như thường." Cánh tay dùng sức, gã bức lui Obito về sau một chút, gai gỗ vừa mới rút ra, vết thương lập tức khép lại như lúc ban đầu. "Còn quá sớm...để nói thắng bại."

Gai gỗ trong tay bẻ gãy, Kisame đá thẳng một cước vào bụng Obito. Hắn tựa hồ chưa kịp phản ứng, bị gã đá ngay vào mặt, kêu lên một tiếng đau đớn bay ra ngoài.

"Thủy độn: Thiên thực giao!" Kisame dùng lòng bàn tay mãnh lực đập xuống mặt nước.

Nước biển yên tĩnh ban đầu lập tức như sôi lăn lộn không ngớt. Lượng lớn thủy đạn hình dạng cá mập từ trong nước hiển hiện tạo thành thủy triều mãnh liệt cao mấy mét, nhào về phía địch nhân của bọn nó.

Bành——!!

Bọt nước so với trước còn dữ dội hơn nhiều bắn tung tóe ra ngoài, khi rơi xuống tạo thành một trận mưa như trút nước. Samehada sau khi tiêu hao đã trở lại kích thước ban đầu, Kisame cầm cán đao nhảy lùi lại, chăm chú nhìn thân hình to lớn thấp thoáng sau màn mưa.

Tam Vĩ giáng lâm.

____________ 


Thời gian vài phút trước.

Obito mượn nước chạy xa, Kisame theo sát phía sau, hai người trong nháy mắt liền không thấy bóng dáng. Các ninja còn lại mất đi mục tiêu, nhao nhao tập trung về phía Mei.

"Hắn đã đi đâu?", "Liệu Kisame có thể đánh bại hắn?", "Chúng ta có nên đuổi theo không?" Tất cả mọi người mồm năm miệng mười nghị luận.

"Mọi người nghe ta nói!" Mei cao giọng hô, "Hiện tại khẩn yếu nhất là đem tất cả đồng đội trọng thương nhanh chóng đưa về làng!"

Cô ra lệnh, các ninja tự nhiên nghe theo, thậm chí một số người lặn xuống nước tìm kiếm người có khả năng đã chết. Bọn họ rất nhanh liền phát hiện một chuyện kỳ quái: Vừa rồi Obito trong đám người nháo đến long trời lở đất, vốn cho rằng nhất định sẽ có thương vong thảm trọng, nhưng hiện tại tính lại, có đến mấy trăm người, đừng nói là tử trận, thậm chí còn không có trọng thương. Tuy rằng vừa rồi cùng Mizukage giao thủ đều là bị thương, trên tay chân đều có thêm nhiều vết máu, nhưng cũng khéo léo tránh đi cơ quan trọng yếu cùng động mạch, cũng sẽ không lưu lại di chứng nghiêm trọng nào.

Nhận thức được Obito ngoài miệng nói nặng lời, nhưng trên tay vẫn như cũ lưu đủ thể diện, đám người lại kịch liệt la hét ẫm ĩ.

"Đây là sỉ nhục! Uchiha chết tiệt!"

"Mọi người là liều mạng đến đây! Tên khồn đó đang coi thường chúng ta sao?!"

"Chết tiệt...Khoảng cách giữa chúng ta với hắn thật sự lớn như vậy sao!"

Giữa đám đông, Mei trầm ngâm nhìn những người bị thương, nhưng vẫn như cũ còn đủ sức chửi rủa.

"Ao," Cô đột nhiên hỏi ninja lớn tuổi bên cạnh, "Uchiha Obito và Kisame bây giờ ở đâu?"

"Xin chờ một chút. Bạch nhãn!" Ao đưa tay kết ấn, mắt phải hiện lên những đường gân. Ông nhìn chung quanh một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại một hướng, "Bọn hắn hướng đông nam đi tới, muốn dẫn mọi người đuổi theo sao?"

"Đối phó với ninja cấp bậc như hắn, chiến thuật biển người là vô dụng." Mei lắc đầu, "Ngay từ đầu ta đã đoán được kết quả này. Bọn hắn cũng đều hiểu việc tiếp tục truy đuổi là vô nghĩa."

Chojuro tỏ vẻ khó hiểu: "Vậy tại sao ngài lại đồng ý hành động lần này...?"

"Dù sao cũng phải cho mọi người một cơ hội phát tiết." Mei cười khổ, "Mà ta lại nghĩ, hắn đại loại cũng có cùng suy nghĩ này.... Nếu không căn bản không cần đặc biệt trở về."

"Ngươi nói hướng đông nam đúng không? Ta đi qua đó một chút." Cô vỗ vai trợ thủ đắc lực của mình, kết thúc đối thoại, "Ngươi mang mọi người trở về làng đi!"

Dứt lời, không đợi Ao trả lời, nữ nhẫn áo lam đã thả người vọt lên, chạy về hướng Obito và Kisame đã rời đi.

Gió biển rít qua má. Mei chú ý chakra dao động bốn phía, trong đầu lại phân thần hồi ức trận chiến mới vừa rồi.

Hắn có được sức quan sát cao nhất, cho nên mới có thể tránh giết bất kỳ ai trong trận chiến nhanh như vậy.

Uchiha Obito... làng Sương Mù chính xác là gì đối với ngươi? Mười sáu năm trước, đến làng Sương Mù trong tình cảnh hỗn loạn nhất, sự thật về những vụ án chưa được giải quyết là gì...

Vài Shuriken lớn đột nhiên bay tới. Mei hoàn hồn, nhanh chóng kết ấn. "Thủy độn: Thủy long đạn chi thuật!"

Thủy long dâng lên nuốt chửng shuriken. Đặt chân trên mặt biển, Mei nhìn vòng xoáy không gian ở trước mắt nở rộ, Mizukage từ trong đó xuất hiện. "Ngươi quả nhiên đuổi theo."

"Kisame ở đâu?" Mei đưa mắt tứ phía, không nhìn thấy thân ảnh người thứ ba.

"Ai biết được." Obito lạnh lùng trả lời, "Có lẽ đã chìm xuống đáy biển, trở thành mòi mà cá mập thích thích nhất."

Mei không dám tin nhìn hắn chằm chằm: "Ngươi....giết hắn?"

"Ngươi thật giống như rất kinh ngạc." Obito nghiêng đầu một chút, Sharingan vạn hoa đồng lóe ra tà dị, "Là cảm thấy ta đánh không lại hắn sao? Hay là....cảm thấy ta sẽ thủ hạ lưu tình với hắn?"

"..."

"Bọn rác rưởi đó cố gắng cả đời cũng không theo kịp ta, cho nên bỏ qua bọn chúng cũng không sao. Nhưng Kisame có thể uy hiếp được ta, vẫn là nhanh chóng giải quyết cho tốt. Hắn muốn kiểm tra thực lực của mình, cái chết chính là cái giá cho sự thất bại của hắn." Gai gỗ từ trong tay Uchiha nhô ra, "Tiếp theo chính là ngươi."

"Sinh tử trong trận chiến đều tùy bản lĩnh, mất mạng cũng không trách được người khác. Nhưng hắn dù sao cũng từng xuất sinh nhập tử vì ngươi... Ta cho là ngươi ít nhất có thể tôn trọng hắn mấy phần, hiện tại xem ra là ta đã sai." Mei thấp giọng nói, hai tay năm chặt thành quyền. Cô hướng Obito trừng mắt nhìn, đôi mắt xanh dịu thường ngày của cô lần đầu tiên dấy lên hỏa diễm. "Ngươi là tên lãnh huyết vô tình, ngay tại nơi này cũng biển hòa làm một thể đi!"

"Phí độn," Cô hướng về sau nhảy lên, đồng thời kết xuống ấn dần, "Xảo vụ thuật"

Một khối lớn sương axit nóng bỏng từ trong miệng cô phun ra, chỉ một thoáng lan rộng toàn bộ mặt biển, đem Obito bao phủ trong đó.

"Ta sẽ không ngừng thêm sương axit, khiến cho ngươi trong vòng năm phút không cách nào thoát thân!" Mei quát chói tai, "Đến lúc đó ngươi chết chắc rồi!"

"Đừng xem thường ta!" Obito hướng cô vọt tới. Mei phi thân lui ra phía sau, tiếp tục phun lượng lớn sương axit; Cô nhìn thấy quanh thân Obito bốc lên ngọn lửa màu xanh, Susanoo trong nháy mắt thành hình. "Ta cũng không chỉ có hư hóa là phương phức phòng ngự...Ugh!"

"Xem ra hiệu quả phòng ngự của nó không tốt lắm." Mei châm chọc nói, mắt lạnh nhìn khung sương Susanoo dần dần tan trong sương, mà Obito cũng bị sương axit thẩm thấu vào bên trong làm bị thương, trên mặt, trên người đều có mảng lớn vết bỏng.

Ba thanh kunai từ trong tay áo cô rơi xuống, bị kẹp lại giữa các ngón tay, nham dịch axit chạy xuôi theo mũi nhọn. Cô nhìn chăm chú nam nhân tóc đem quỳ rạp trên đất, chậm rãi giơ tay lên. "Vì lợi ích của thượng cấp chúng ta——"

"Vì tôi đã đi theo ngài nhiều năm——" Đứng trước Jinchuriki đang kiệt sức, Kisame giơ cao Samehada.

"Liền cho ngươi/ ngài một thống khoái!"

Ba!

Huyễn tượng trước mắt Kisame cùng Mei sụp đổ.

Ý thức được tình cảnh thực sự, hai cao thủ làng Sương Mù đồng thời trừng lớn hai mắt.

Bọn họ lúc này đang đứng đối diện nhau, một người cầm đao, một người cầm kunai, đều cùng tư thế sắp phát động một kích. Dây leo màu đen chăm chú quấn quanh trên thân hai người, khiến bọn họ không thể động đậy, không thể đồng quy vu tận, cũng từ cành cây sinh ra mũi nhọn trực chỉ vào yết hầu yếu ớt của song phương.

"Dừng ở đây." Thanh âm Obito vang lên. Mei cũng Kisame theo tiếng kêu nhìn lại; Mizukage đang ngồi trên phiến đá ngầm nhô lên bên cạnh, một chân cong lên, một tay trụ má, bộ dáng xem kịch hay.

"Các ngươi đều có thói quen nhìn thẳng vào ta, ngay cả trong chiến đấu...đó không phải là đều tốt." Hắn nói, vui vẻ nhìn qua thuộc hạ cũ của mình, "Ta đã thắng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro