19 Bữa tối hội ngộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


'Mày thật khó đoán, mày biết không?', Off nhìn chằm chằm vào chàng trai đang ăn phở bên cạnh mình. Hai má Gun trông như cậu đã ăn hai quả bóng bay vậy, phồng lên khi xì xụp phở, 'Không phải phút trước mày muốn giết tao à? Hay là vì xung quanh không còn ai nữa?', hắn hỏi, nhưng chàng trai phớt lờ hắn khi cậu nhấc tô lên và húp nước súp.

'Tao không biết là mày hút thuốc đó', Gun cuối cùng cũng lên tiếng, chỉ vào điếu thuốc đang kẹp giữa các ngón tay của Off. Người kia nhìn và thấy một ít tàn thuốc rơi vãi trên bàn.

'Chà, một người đàn ông thì phải tìm cho mình một sở thích'

'Mày hút thuốc vì sở thích à?', Gun cười khúc khích và Off phải nghiêng đầu chăm chú nhìn cách Gun hành động.

'Mày có phải cùng một người không vậy?', Off hỏi, 'Là mày hay không phải mày đã gây chuyện trong bữa ăn tối nay?'

'Bây giờ là hai giờ sáng, nên về mặt nguyên tắc thì bữa tối là ngày hôm qua', Gun chỉ ra sự thật một cách thực tế, điều này chỉ khiến người kia thêm tức giận. Có vẻ như Gun đang phớt lờ chủ đề mà cậu đang tự mình mang tới.

'Mày kì lạ bỏ mẹ', Off đáp lại, kéo một hơi và phả làn khói ngay trước mặt Gun khiến cậu ho vì hành động bất ngờ. Off cảm thấy hơi cay cú trước cách hành xử của Gun trước mặt mọi người, khiến hắn tiết lộ mọi bí mật của họ chỉ trong vòng chưa đầy mười phút. Hắn sẽ không bao giờ nói với ai nếu Gun không gãi trúng chỗ ngứa của hắn, 'Nếu mày ghét tao, ít nhất hãy kiên định về điều đó'

'Tại sao mày không thú nhận với tao khi đến nhà tao tối hôm đó?', Gun phớt lờ những lời phàn nàn của Off, lau miệng mình khi nhìn lại hắn.

'Mẹ mày nói không nên', Off trả lời, nhớ lại rất rõ đêm đó, 'Bà ấy nói nếu tao không làm đến nơi đến chốn được thì không nên nói'

'Và mày không muốn làm đến cùng à?'

'Tao sắp rời đi London', Off nhận xét, 'Hồi đó tao thậm chí còn không biết làm thế nào trong một mối quan hệ chứ đừng nói đến chuyện yêu xa. Tao phải nói gì với mày đây?'

Gun nhìn xuống cái tô trống rỗng của mình. Cậu muốn P'Pik quay lại và chôn vùi sự căng thẳng ngày càng gia tăng giữa họ, nhưng người đàn ông già phải quay lại quầy hàng của mình khi đám đông ngày càng đông đúc hơn. Cậu cũng không biết lúc đó mình muốn Off làm gì. Liệu họ có thành công ngay cả khi họ đã cố gắng không?

'Tại sao mày không xử lý theo cách như hồi đó vậy?', Off cuối cùng cũng ngăn Gun vòng vo quanh các câu hỏi của hắn. Hắn nghịch khuy măng sét trong khi chờ đợi câu trả lời, nhưng Gun đã im lặng.

'Bởi vì mày là một thằng khốn nạn', Gun cuối cùng cũng trả lời hắn, khiến hắn phải lùi lại một chút khi quan sát gương mặt lạnh lùng của Gun.

'Cảm ơn', Off cười khúc khích, tựa lưng vào ghế, 'Bởi vì tao nói về mối tình đầu của mình khi được hỏi về nó, là một hành động khốn nạn', hắn mỉa mai nói thêm.

'Mày nói với mọi người rằng hồi đó mày đã yêu một người', Gun cau mày trước cơn giận dữ của Off, 'Tao phải chấp nhận điều đó như thế nào, khi nghĩ rằng có thể mày đã yêu người nào đó khác?'

'Mày nghĩ đó là ai?'

'Tao không biết', Gun nhún vai, 'Nhưng tao chỉ biết đó sẽ không phải là tao'

'Chà, đó lại là mày', Off nhắc nhở, 'Cú ngoặt của thế kỷ, đó là mày'

Gun ho một cách lúng túng, tránh ánh nhìn chằm chằm dữ dội mà Off dành cho cậu khi hắn khoanh tay và hút hết điếu thuốc. Cậu cảm thấy ngực mình thắt lại và hơi thở không đều trước lời tỏ tình đột ngột của người đàn ông trước mặt. Chợ đêm rất ồn ào và cậu có thể nghe thấy tiếng nhạc phát ra từ một trong những quầy hàng. Nó ồn ào, gần như quá ồn để át đi nhịp tim của Gun.

'Tao có thể hỏi mày một câu được không?', Off phá vỡ sự im lặng của họ, rót cho mình một ly nước để loại bỏ chất cồn trong cơ thể.

'Sao?'

'Ai là người đầu tiên mà mày nói rằng mày yêu người đó?'

'Bạn trai đầu tiên của tao ở trường đại học', Gun trả lời, 'Tao đã đề cập đến điều đó trong bữa tối. Tên cậu ấy là Ssing'

'Mày nói với cậu ta khi nào?'

'Khi cậu ấy nói với tao trước', Gun không thể nhớ chuyện đó đã xảy ra như thế nào. Có lẽ là vài tháng sau khi cậu bắt đầu hẹn hò với chàng trai ấy và trong một buổi hẹn hò vào đêm muộn sau khi Ssing đón cậu từ thư viện để đi ăn tối, cậu đã nghe thấy chàng trai ấy thì thầm ba từ đó với mình trong khi cậu đang nhìn vào menu. Cậu cảm thấy bồn chồn trong bụng khi nhìn lên và thấy Ssing đang nhìn chằm chằm vào mình, 'Tao đã nói với cậu ấy rằng tao cũng yêu cậu ấy... trong bữa tối đó', Gun mỉm cười khi nhớ lại. Dù họ đã chia tay nhưng cậu vẫn trân trọng mối tình đầu của mình.

'Cậu ấy có tốt với mày không?'

'Ừ', Gun gật đầu, 'Cậu ấy rất ngọt ngào và vui tính. Cậu ấy đưa tao đi hẹn hò và giúp tao làm bài tập. Bọn tao đã cùng học một vài tiết', cậu nói thêm, 'Tao đã tự nghĩ, à, vậy ra tình yêu là như thế này'

Off cắn vào bên trong má và nhìn ra chỗ khác trong thoáng chốc.

'Chuyện gì đã xảy ra? Mày cắt đứt quan hệ à?'

'Không, cậu ấy đã chia tay tao', Gun cười, 'Đó là năm thứ hai đại học và... tao không biết... Bọn tao chỉ bất đồng thôi. Nó không quá quyết liệt, giống như tất cả những cuộc chia tay khác của tao. Bọn tao chỉ là ngừng có tình cảm với nhau. Nó trở nên nhạt nhẽo và nhàm chán'

Off gật đầu. Hắn cảm thấy vui vì Gun đã tìm được thứ gì đó gọi là một tình yêu bình thường. Đã sáu năm trôi qua và sẽ thật ích kỷ khi nghĩ rằng Gun vẫn chưa bước tiếp. Off luôn là một kẻ tự cho mình là trung tâm của vũ trụ, nhưng hắn biết thế giới không xoay quanh mình, Gun cũng vậy. Nhưng sâu thẳm trong tâm trí hắn, một tia hy vọng đã bị dập tắt khi nghĩ rằng Gun có thể đã coi hắn như một thứ gì đó hơn là cảm giác bất chợt của nội tiết tố hay chỉ là thầm thương trộm nhớ.

Hắn nhận ra, mình đã vô cùng khao khát được trở thành mối tình đầu của Gun. Bởi vì hắn biết hắn sẽ không phải là người cuối cùng của cậu ấy. Một khi con số tăng lên, ký ức về những người yêu cũ trong quá khứ sẽ trở nên đáng để quên đi, thường thì chúng giống như một cơn gió, lướt qua và biến mất trước khi bạn có thể cảm nhận được. Nhưng mối tình đầu, đó là mối tình mà ai cũng nhớ đến, mối tình mà ai cũng nhìn lại và suy ngẫm dù hàng thập kỉ trôi qua.

Mối tình đầu đã trở thành tiêu chuẩn tình yêu của một ai đó, và đối với Off, Gun là tiêu chuẩn của hắn. Đó có lẽ là lý do khiến hắn gặp khó khăn trong việc tìm kiếm những mối quan hệ lâu dài. Hầu hết những cuộc hẹn hò của hắn đều giống những mảnh nhỏ của Gun, nhưng chúng chỉ là những hình ảnh minh họa, một người có thể bắt chước nhưng không bao giờ có thể là người thật. Gun là một tiêu chuẩn cao mà Off không thể sao chép được.

'Còn mày thì sao?', Gun ném lại câu hỏi cho hắn, 'Mày có yêu ai không?'

'Duy nhất một lần', Off thừa nhận, 'Tên cô ấy là Taylor'

'À', Gun gật đầu, 'Cô ấy có tốt không?'

'Cô ấy hoàn hảo', Off cười khúc khích, 'Gần như quá hoàn hảo'

Cô ấy có nụ cười giống Gun. Đó là điều đầu tiên hắn chú ý khi họ đi hẹn hò lần đầu tiên. Cô ấy cũng là một người phụ nữ làm chủ được cuộc đời mình. Hắn yêu mến niềm say mê của cô đối với các bằng cấp và hắn thường thấy mình thích thú với những câu chuyện vô nghĩa của cô ấy về những kỳ nghỉ và ký ức tuổi thơ. Nhưng cuối cùng, cô không thể lặp lại cảm giác mà hắn thấy khi ở bên cậu bé đang ngồi trước mặt mình.

'Chuyện gì đã xảy ra vậy?', Gun tò mò hỏi.

'Bọn tao chỉ không yêu nhau đủ nhiều thôi', Off trả lời, nhưng hắn lắc đầu ngay khi nó được thốt ra, 'Để tao nói lại rõ hơn... Chỉ là tao không yêu cô ấy đủ nhiều'

'Tại sao vậy?'

'Chỉ vậy thôi', Off nhún vai, uống hết nước và ngửa đầu lên trong giây lát, cố gắng thoát khỏi cơn đau đầu đang dần lan đến trước trán. Hắn nhìn lên bầu trời trong vài giây, chăm chú vào mặt trăng lưỡi liềm phía trên mình, 'Tại sao mày lại sợ tao sẽ nói rằng tao yêu người khác?', hắn hỏi khi nhìn chằm chằm về phía cậu ấy.

'Thì, mày biết đó...', Gun bắt đầu, chậm rãi nhìn vào bàn tay nhợt nhạt và mịn màng của Off đang đặt trên ghế, 'Sẽ rất đau nếu mày nói tên người khác'

'Tại sao?'

'Bởi vì tao đã thầm thích mày, nhớ chứ?', Gun thốt lên, 'Tao đã nói với mày ở bữa tiệc của Mike'

'À, đúng rồi', Off cười khúc khích, 'Mày nói là tao đã kích thích mày mà'

'Làm thế quái nào mà mày lại nhớ được điều đó?', Gun nhíu mày và trừng mắt nhìn Off, người chỉ cười vì đôi tai đỏ bừng của cậu.

'Hồi trung học tao thực sự hấp dẫn đến vậy à?', Off nói đùa, chỉ để nhận một cú đấm từ người kia.

'Mày quá tự cao rồi', Gun đảo mắt, cầm lấy chiếc bình rồi tự rót cho mình một ly nước, uống cạn chỉ trong một hơi. Cậu hy vọng cuộc nhậu nhẹt tối nay sẽ không dẫn tới tình trạng say khướt. Cậu muốn phát ốm và mệt mỏi khi phải thức dậy như một thây ma. Cậu cũng không muốn Off biết rằng hắn đã đúng - cậu vẫn là một kẻ uống rượu dở tệ.

'Mày có sợ khi nghĩ rằng tao không yêu mày vì mày đã thích tao không?', Off muốn trấn tĩnh lại trước ý nghĩ Gun sẽ bất chợt sợ hãi trước câu trả lời của mình. Gun đã thừa nhận với hắn rằng bạn trai thời đại học là mối tình đầu của cậu, nhưng nếu Gun cảm nhận được một nửa những gì hắn dành cho người kia thì đối với hắn như vậy là đã đủ.

'Thì, ừ', Gun thừa nhận, 'Hồi đó mày đã có kinh nghiệm rồi, tao tưởng tao chỉ là một đứa trẻ mà mày đang chơi đùa trong khi tao... mày biết đó... đã thầm thích mày'

'Giờ mày đã biết rồi đó', Off nói, 'Mày sẽ làm gì với điều đó?'

'Ý mày là gì?'

'Mày nói rằng mày muốn được giải thoát', Off nhắc nhở cậu, 'Tao hy vọng điều này sẽ giúp ích được nó'

Phải rồi. Giải thoát. Đúng vậy. Gun đã ở đây để được giải thoát. Cậu đến đây để gặp Off, bởi vì, dù cậu có tự lừa dối bản thân đến mức nào, cậu vẫn thắc mắc về chàng trai ấy. Thậm chí sau ngần ấy năm, cậu vẫn tự hỏi, bởi vì Off Jumpol thật không thể nào quên đi được. Cậu muốn biết hắn trông như thế nào, hắn làm gì để kiếm sống, tại sao hắn lại quay lại Thái Lan và tại sao hắn không quay lại sớm hơn.

'Liệu mọi chuyện có thay đổi không nếu lúc đó tao nói với mày rằng tao có tình cảm với mày?', Gun muốn làm sáng tỏ điều lớn nhất mà cậu chôn sâu trong trái tim mình kể từ giây phút Off rời khỏi quê hương, 'Mày có ở lại vì tao không?'

'Trong tích tắc'

Gun nín thở. Cậu nhìn xuống bàn tay mình và thấy lòng bàn tay đang rỉ máu do móng tay cắm quá sâu vào da. Cậu ước gì Off thay đổi câu trả lời của hắn.

'Mày đang nói dối à?'

'Cả tối nay tao có nói dối mày không?', Off trả lời bằng một câu hỏi. Hắn muốn hút thêm một điếu nữa nhưng P'Pik không có ở đó. Off bây giờ đã phần nào hài lòng. Gun có tình cảm với hắn, có thể không mãnh liệt như hắn nhưng nó vẫn còn đó. Hắn cũng đã có thể bộc lộ mọi cảm xúc của mình khi vẫn còn có thể. Tối nay hắn không đến để chấm dứt, nhưng có lẽ đó là điều mà cậu cần.

'Vậy, mày có theo học tại Đại học Bangkok như dự định ban đầu không?'

'Làm thế quái nào mà mày biết được điều đó?'

'Arm nói với tao'

'Thằng khốn nạn đó', Off cau có. Arm sẽ nhận được một cú đấm khi họ gặp lại nhau. Hắn thậm chí còn không biết tên khốn đó còn liên lạc với Gun nhiều hơn mình và giờ hắn phải nghe tin Arm đã cố tiết lộ mọi chuyện với Gun, 'Tao sẽ giết cậu ta'

'Tao tưởng cậu ấy đang nói dối', Gun nói, 'Tao tưởng mày không ngu ngốc đến mức theo tao vào đại học'

'Mày nghĩ điều đó ngu ngốc à?'

'Chọn trường đại học chỉ vì mục đích theo đuổi con người thay vì học tập là điều ngu ngốc'

Off bắt đầu cười. Hắn nghĩ Gun đã thay đổi, nhưng rõ ràng là không nhiều lắm khi cậu ấy vẫn giảng đạo về giáo dục cho hắn như cách cậu thường làm mỗi khi hắn trốn học, hoặc bỏ lỡ các buổi học cùng nhau khi họ chung nhóm trong môn Hóa.

'Tao nghĩ là tao thật ngu ngốc thật', Off đồng ý. Hắn tình cờ nhìn vào thời gian và nhận ra rằng đã muộn rồi. Mặt trời sắp mọc trong vài giờ nữa và có lẽ hắn nên về nhà.

Gun thấy Off nhìn chằm chằm vào đồng hồ và cậu hơi căng thẳng.

'Mày cần phải đi à?', cậu hỏi.

'Đã muộn rồi', Off chỉ ra, 'Có lẽ cả hai chúng ta nên về nhà thôi'

'Được rồi', Gun vừa nói vừa đi theo Off, đồng thời đứng dậy và lúng túng cố gắng giấu đôi bàn tay rướm máu của mình.

'Mày có muốn tao gọi taxi cho mày không?', Off hỏi, nhưng hắn tự hỏi liệu có chiếc taxi nào chạy vào đêm khuya thế này không. Thông thường ở London, taxi là dịch vụ 24/7, nhưng hắn vẫn đang điều chỉnh lại cuộc sống mới ở Thái Lan.

'Dịch vụ taxi sẽ ngưng sau ba giờ sáng', Gun thông báo với hắn và Off thở dài, đút tay vào túi khi tự hỏi mình sẽ về nhà bằng cách nào. Hắn có thể gọi cho Tay, nhưng người đàn ông này có lẽ vẫn còn say và đang ngủ trong căn hộ của họ. Hắn cũng không thể đi bộ suốt quãng đường về nhà được, sẽ mất một tiếng.

Hắn luôn có thể ghé qua chỗ của ba mình, nơi chỉ cách đây vài phút đi bộ. Nhưng còn Gun thì sao?

'Dù sao thì tao cũng đang quay về chỗ mẹ tao', Gun nói thêm, đề phòng Off lo lắng cho cậu, 'Chỉ mất mười phút đi bộ thôi'

'Bà ấy vẫn sống ở ngôi nhà cũ phải không?'

'Ừ'

'Vậy thì tao sẽ đưa mày về'

Gun đút tay vào túi quần rồi lùi lại một bước. Cậu ngước lên và nhìn Off bằng ánh mắt tò mò khi họ đứng giữa khu chợ đông đúc, chân dán chặt xuống đất.

'Có lẽ mày nên đi đi'

'Buổi tối nguy hiểm đấy', Off cảnh báo, chỉnh lại đồng hồ khi nhìn lại Gun, 'Sẽ nhanh thôi vì dù sao tao cũng sẽ đến nhà ba tao', hắn thúc giục hãy để hắn làm và khi Off đợi Gun, cậu nhận ra rằng có lẽ hắn ta đã quên mất nơi cậu sống.

'Được thôi'

————————————

Khu phố cũ của họ vẫn y nguyên như cũ, với một vài ngôi nhà mới được xây dựng và các cửa hàng được làm mới lại, nhưng nhìn chung, Off có thể nhớ hầu hết cấu trúc. Những con đường vắng tanh khi họ rời khỏi chợ. Hắn có thể nghe thấy tiếng dế hót, lấp đầy sự im lặng bằng những tiếng rít nhẹ.

Off không khỏi cười thầm khi đi ngang qua khu phố mà hắn đã thề sẽ không bao giờ quay lại. Ai có thể ngờ rằng thằng Off Jumpol lại quay trở lại Thái Lan để hàn gắn mối quan hệ với người cha ghẻ lạnh của mình? Nếu hắn có một cỗ máy thời gian, hắn sẽ sử dụng nó để quay trở lại và gặp bản thân lúc trẻ của mình chỉ để họ có thể cười nhạo về điều đó.

'Có gì buồn cười vậy?', Gun hỏi khi quay lại thấy Off đang mỉm cười một mình.

'Không có gì', Off trả lời, 'Chỉ nghĩ mọi thứ chẳng có gì thay đổi nhiều'

Họ đến ngôi nhà cũ của Gun. Cổng trước trông vẫn như cũ, nhưng thời gian đã làm rỉ sét và sứt mẻ lớp sơn. Off có thể nhớ rõ, ngôi nhà mặt khác thì trông vẫn như cũ.

'Mày về nhà bằng cách nào?'

'Tao sẽ chỉ đi bộ'

'Nguy hiểm lắm'

'Tao sẽ ổn thôi'

Họ đứng cạnh nhau một lúc, không biết ai sẽ lùi lại trước. Họ chưa bao giờ đồng quan điểm nên Off chủ động cúi đầu, cuối cùng lùi lại một bước, 'Chúc ngủ ngon, Gun', hắn nói với người đàn ông ấy trước khi quay lại nơi mình xuất phát.

Tay Gun đặt lên nắm cửa, nhìn bóng lưng Off quay về phía mình, lòng cậu có chút thắt lại. Cảm giác như déjà vu, nhìn hắn bước đi vào lúc nửa đêm. Cậu muốn gọi tên hắn vô cùng, chỉ để có thể nói chuyện với hắn thêm vài phút nữa, nhưng họ không còn học trung học nữa. Cậu không đủ tự tin như lúc đó để hét tên Off nên đành để hắn đi, mở cổng rồi quay vào nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro