6.1 Bốn ngày trước cuộc hội ngộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bốn ngày trước cuộc hội ngộ

'Con dạo này thế nào rồi con trai?', ba hắn hỏi khi đặt túi xách xuống phòng khách. Ngay cả đồ đạc cũng như cũ, nó vẫn ở cùng một vị trí như trước. Hắn thắc mắc tại sao ba mình không bao giờ bán căn nhà này và mua một căn hộ trong thành phố.

'Con vẫn ổn', hắn trả lời, 'Còn ba?'

'À, thì, con biết đó, vẫn đi làm', ông già cười khúc khích, nhưng ông đã ho ngay khi lồng ngực căng ra. Off để ý rằng ba hắn đã già, tóc đã bạc và khóe mắt ông đã có nếp nhăn, 'Nói về công việc, việc làm đầu tiên của con thế nào?'

'Cũng không tệ lắm', Off giải thích. Hắn đi theo ba, người đã dẫn hắn vào bếp. Họ chưa bao giờ có một cuộc trò chuyện yên bình nên Off lúng túng ngồi bên bàn ăn nhìn ba hắn pha cho mình một tách cà phê.

'Chà, ba chưa bao giờ làm PR nhưng ba chắc chắn rằng nó không khác gì công việc của ba'

'Ba từng là Giám đốc Tài chính của một công ty luật mà', Off đáp lại, cả hai bật cười trước sự so sánh công việc đột ngột. Ba của Off chưa bao giờ ép hắn phải đi theo bước chân của ông về mặt sự nghiệp, trên thực tế, hắn không nhớ ba hắn đã từng ép mình phải làm bất cứ điều gì cả, không về nghề nghiệp hay về người mà anh đã vui vẻ trên giường. Giờ đây Off đang nghĩ về nó và thấy nó bắt đầu có lý.

'Ba đã tìm được ai đó chưa?', Off hỏi khi ba hắn đặt cốc xuống. Người cha già kéo một cái ghế để ông ngồi cạnh hắn, hắn thấy xót xa khi nghĩ đến sáu năm qua ông đã phải ở một mình, gọi điện nài nỉ con trai về thăm nhà ít nhất một lần. Off chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ cảm thấy tội lỗi vì đã bỏ rơi ba mình, nhưng cảm giác đó đang dần dâng lên trong lồng ngực hắn.

'Ông già này à?', ba hắn chỉ vào mình. Ông bắt đầu cười một cách chân thành khi uống cà phê của mình, 'Ba đã đến tuổi quá hạn sử dụng rồi', ông nói thêm, 'Ba không nghĩ mình còn phù hợp với việc đó nữa'

'Vớ vẩn', Off mỉm cười với ông, 'Chừng nào mà ba còn nhảy nhót được thì con chắc chắn ba có thể gây ấn tượng với ai đó ngoài kia'

'Đã quá muộn đối với ba rồi', ba hắn lại nói thêm, 'Nhưng ba chắc chắn rằng nó không quá muộn đối với con'

Off xem đồng hồ và nghĩ ra một ý tưởng điên rồ, điên rồ đến mức hắn bật cười.

'Ba biết đấy, vẫn chưa muộn đến thế đâu', Off chỉ ra, 'Sao chúng ta không đến club nhỉ?'

'Không được đâu', người cha già của hắn lắc đầu ngay sau khi Off nói, 'Ba còn công việc'

'Nào', Off giục ông, 'Con đảm bảo ba sẽ không uống hết cả quán bar được đâu', hắn cảm thấy thật an ủi khi người ba cười thoải mái trước câu đùa của mình. Hắn cảm thấy nhẹ nhõm khi cuộc hội ngộ của họ không bao gồm những cuộc nói chuyện giải thích vụng về. Hắn biết ba hắn không cần phải giải thích. Giờ đây Off đã biết và mặc dù đã lãng phí nhiều năm và sự tồn tại của hắn luôn là lời nhắc nhở về những gì ba hắn đã bị ép buộc, điều duy nhất hắn có thể làm để bù đắp là kéo ba mình đến một quán bar. Tay đã dẫn hắn đến chỗ đó vào đêm đầu tiên hắn trở lại Thái Lan như một bữa tiệc chào mừng sự trở lại và hắn nghĩ mình cũng nên làm điều tương tự với ba.

'Nào ba', Off đứng dậy và vỗ tay. Và bất cứ khi nào hắn kiên quyết làm điều gì đó, hắn sẽ làm cho bằng được, 'Đi thôi và không say không về nhé'

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro