Chap 13.3 Kết thúc khác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

'Off!', Gun hét lên ngay khi vừa thấy Off bên ngoài nhà bà Pho và chạy đến chỗ hắn trước khi hắn biến mất.

'Mày đang làm gì ở đây vậy?', Off hỏi ngay khi nghe thấy giọng Gun.

'Tao chỉ ghé thăm thôi', Gun tự bào chữa, 'Tao đã hy vọng mày sẽ ở đây'

'Thật ư?'

'Sao lại ngạc nhiên vậy?', Gun nghiêng đầu, 'Mày không thể tưởng tượng được việc tao đang tìm mày sao'

'Xin lỗi', Off thở dài, nhắm mắt lại và di di lông mày, 'Tao không ngủ được nhiều'

'Tao... tao chỉ đùa thôi', Gun lắp bắp khi Off không đáp lại câu đùa của cậu ấy, 'Tao tưởng... tao tưởng mày sẽ cười'

'Hả? Cũng đúng'

'Mày ổn chứ?', Gun hỏi khi Off vẫn có vẻ mất tập trung và hầu như không chú ý đến cậu.

'Không, cũng không hẳn', Off thừa nhận. Hắn nhào vào người Gun, đánh rơi chiếc túi trên tay và để nó rơi xuống đất trong khi tựa đầu vào ngực Gun.

'Ồ', Gun tự động vòng tay quanh hắn, ôm hắn thật chặt khi cậu cảm thấy Off siết chặt vòng tay của họ, 'Bà Pho sẽ ổn thôi. P'Pik đã hứa như vậy', cậu cố gắng an ủi Off, không mong gì hơn ngoài việc được nhìn thấy hắn cười trở lại. Ai có thể tưởng tượng được rằng Gun, người chỉ muốn Off ngậm miệng, giờ lại muốn hắn cười và đùa giỡn như thường lệ.

'Mẹ tao đã về rồi', Off thì thầm, nhắm mắt và tiếp tục ôm lấy Gun, giấu mặt vào hõm cổ cậu, 'Bà ấy bảo muốn tao đến London cùng bà'

'Cái gì?'

'Bà ấy định chuyển đi. Tao phải lựa chọn ở lại đây hay rời đi cùng bà ấy'

Gun ngừng thở, tay cậu run rẩy khi giữ chặt Off. Cậu chợt cầu nguyện cho một điều mà cậu chưa bao giờ nghĩ mình sẽ làm.

Ở lại đây. Chọn tao đi.

'Tao phải làm gì đây, Gun?', Off thì thầm, lắc đầu và nép sâu hơn vào người cậu, 'Tao phải đi đâu bây giờ?'

Ở lại.

'Mày muốn thế nào?', thay vào đó Gun hỏi, 'Mày có muốn đi không?'

'Tao muốn mẹ tao', Off rên rỉ, giọng hắn hơi vỡ ra và trái tim Gun cũng tan vỡ một chút – nó như vỡ vụn từng mảnh.

'Vậy thì đi với bà ấy đi', Gun gần như không thể nói điều đó hơn một lời thì thầm, nhắm mắt lại và cố gắng chôn vùi nỗi đau đang bắt đầu hiện rõ trên khuôn mặt mình.

Off lùi lại một bước, nhìn chằm chằm vào Gun và tự hỏi tại sao lời nói của cậu lại khiến hắn đau lòng dù đó là câu trả lời hắn muốn nghe. Tất nhiên là hắn nên đi cùng mẹ nhưng tại sao nghe từ Gun nó lại đau lòng đến vậy?

'Gun, nhắm mắt lại đi', Off thì thầm, tay hắn lần theo cánh tay của Gun cho đến khi hắn thấy những ngón tay của mình đan vào ngón tay Gun.

'Sao vậy?', Gun hỏi, ngực cậu thắt lại khi ánh mắt họ chạm nhau.

'Để tao có thể hôn mày', hắn thì thầm và thường những lời đó sẽ khiến Gun ngượng ngùng, cúi gầm mặt đỏ bừng nhưng thay vào đó hắn lại rùng mình vì sốc khi cảm thấy có thứ gì đó mềm mại và ngọt ngào áp lên môi mình. Đôi mắt hắn mở to nhìn cách Gun rướn người, hai tay đặt lên cổ hắn dẫn dắt nụ hôn, dũng cảm và kinh nghiệm hơn rất nhiều so với lần đầu. Dù tâm trí đang rối bời, Off vẫn cười, kéo eo Gun lại gần, gần hơn nữa cho đến khi giữa hai người không còn khoảng trống, không còn khoảng không nào ngăn cách họ.

Chọn tao đi.

————————————

Ngày lễ tốt nghiệp.

Gun thấy mình đang chạy quanh trường trong bộ lễ phục tốt nghiệp, cố gắng tìm Off trước khi nhạc bắt đầu vang lên và buổi lễ bắt đầu diễn ra. Gia đình họ đã bắt đầu tiến ra sân khi mặt trời đã lên cao trên đỉnh đầu. Cậu đang ở cùng Newwie thì nghe thấy Tay nói chuyện, hỏi thăm về Off, người đã mất tích kể từ khi họ đến trường.

Ai nấy đều háo hức, náo nhiệt khắp các căn phòng, tìm kiếm bạn bè của họ trong bộ lễ phục để chụp ảnh, cười đùa và chơi khăm thêm một trò nữa trước khi chính thức rời khỏi nơi này. Cậu thậm chí còn nhìn thấy các bạn cùng lớp của mình vẽ nguệch ngoạc lên tủ đựng đồ, để lại tên của họ lần cuối trước khi nó bị người lao công xóa sạch.

Gun, với tấm thiếp vẫn còn trên tay, chạy ra khỏi phòng, đi ngang qua những người bạn đang gọi cậu. Đôi giày thể thao của cậu rít lên trên sàn khi cậu chạy qua khu tủ đựng đồ, băng qua căn tin và hướng tới cầu thang. Cậu thấy khó thở nhưng cậu không quan tâm khi lê mình chạy lên ba tầng cầu thang.

Không ai biết Off ở đâu, nhưng Gun có thể đoán được, cậu tung mạnh cánh cửa tầng thượng, nghe thấy tiếng nó đập vào bức tường gạch khi cuối cùng cậu cũng đến được sân thượng của trường, cảm nhận sức nóng của mặt trời phả vào da khi mình nhìn xung quanh. Từ góc nhìn này, cậu có thể nhìn thấy toàn bộ sân trường được trang trí bằng bóng bay và vòng hoa, đông đúc gia đình và giáo viên cùng với một sân khấu tạm và hàng trăm chỗ ngồi trên bãi cỏ.

Gun chỉ mất một giây để đưa mắt nhìn sang và thấy Off đang ngồi ở rìa sân thượng, hai chân đung đưa trong không trung. Hắn cũng mặc lễ phục cùng với những người khác, những nó đã bị gấp nếp và nhăn nheo.

'Mày đang làm gì ở đây vậy?', Gun hỏi, phá vỡ giấc mơ ban ngày của Off khi quay lại nhìn cậu, 'Không phải mày nên ở cùng bạn bè của mình sao? Buổi lễ sắp bắt đầu rồi'

'Sao mày biết tao ở đây?', Off hỏi, hơi sốc khi thấy Gun đến tham gia cùng mình, ngồi xuống khi họ nhìn xuống sân trường, chính là nơi họ đã lớn lên. Họ đã dành phần lớn buổi trưa của mình để ngồi trên bãi cỏ, chơi bóng trên sân và rượt đuổi nhau, thật tiếc rằng hôm nay sẽ là ngày cuối cùng của họ ở đây.

'Mày luôn ở đây', Gun trả lời, mỉm cười khi đặt tấm thiệp của mình xuống gờ tường, 'Nhân tiện, Tay đang tìm mày đó'

'Tất nhiên rồi', Off cười khúc khích, nhưng thay vì đứng dậy và chuẩn bị sẵn sàng, hắn quay lại và liếc nhìn xuống sân. Hắn có thể nhìn thấy Hiệu trưởng của họ trong bộ váy dài màu hồng đang chào các bậc phụ huynh, cũng như các giáo viên trong những bộ vest và bộ váy đẹp nhất của họ. Hắn không thể nhận ra ba mẹ mình trong đám đông và hắn đã ngừng tìm họ từ lâu. Nhưng hắn vẫn đang tìm kiếm một người khác.

P'Pik chưa gọi điện cho hắn nên không biết bà Pho đã tỉnh dậy hay chưa. Bất chấp sự trấn an của bác sĩ rằng sức sống của bà ít nhiều vẫn bình thường, cú ngã mới chính là nguyên nhân chính dẫn đến tình trạng của bà, vết thương ở đầu đang khiến bà đau đớn hơn là cơn đột quỵ.

'Mày có muốn nghe bài phát biểu của tao không?', Gun hỏi, cố gắng đánh lạc hướng Off khỏi sự lo lắng. Hắn đang dần khó che giấu nỗi đau hơn khi ngày này đã đến và hắn nhận ra rằng không có ai ở dưới đó đợi hắn, không có ai tặng hoa hay nói với hắn rằng hắn đã làm rất tốt.

'Mày định khoe khoang rằng mình là người giỏi nhất khối phải không?', Off nói đùa, cười nhẹ khi để Gun làm phân tâm mình. Hắn cảm thấy Gun tinh nghịch áp vai cậu ấy vào vai mình, cả hai mỉm cười với nhau.

'Tao chỉ nói sự thật thôi', Gun cười đáp lại, 'Tao nghĩ tất cả chúng ta nên biết trước khi vào đại học rằng tao là số một'

'Tốt cho mày thôi Gun, tốt cho mày', Off lắc đầu và tiếp tục cười.

Không biết từ đâu, Gun nắm lấy tay Off, siết chặt nó khi cả hai ngồi một mình, cách xa mọi người trong bong bóng của riêng họ. Đây có thể là lần cuối cùng Off ngồi cạnh Gun nên cậu lo lắng nép mình trong im lặng, tựa đầu vào vai Off, nhắm mắt lại và cảm nhận được bàn tay Off đang siết lại.

Chọn tao đi.

'Chúng ta nên đi thôi', Off thì thầm với cậu khi đám đông bên dưới họ ngày càng đông đúc, 'Chúng ta không muốn người thủ khoa đến muộn đâu'

Gun cảm thấy Off cuối cùng cũng di chuyển, đứng dậy khỏi gờ tường và nhảy trở lại mặt đất. Off vẫn vòng tay quanh người Gun, kéo cậu xuống cùng cho đến khi họ đối mặt nhau.

Một lần cuối. Off nhìn cách Gun cố gắng an ủi mình bằng một nụ cười, một hành động nhỏ khiến đầu hắn nhẹ nhõm và làm hắn quên đi tất cả những thứ đang đè nặng lên mình, dù chỉ trong chốc lát. Hắn lôi chiếc tai nghe gắn với điện thoại ra, đeo một bên tai vào và đặt chiếc còn lại vào tai Gun.

Gun định hỏi Off đang làm gì thì nghe thấy bài hát yêu thích của mình phát lên khi Off nhét lại điện thoại vào túi. Off không yêu cầu cậu nhảy, nhưng một lần nữa, hắn cũng không cần làm vậy vì Gun đang dựa vào người Off, để cánh tay mình uể oải đặt trên eo cậu khi họ lắc lư từ bên này sang bên kia, ngân nga bài hát.

Đây là điều cuối cùng Gun nghĩ sẽ xảy ra vào cuối năm cuối cấp. Cậu nghĩ rằng mình sẽ giành được học bổng ấy và nói thẳng vào mặt Off rằng cậu giỏi hơn hắn, nhưng lúc này cậu không còn quan tâm đến cái học bổng chết tiệt đó nữa. Tất cả những gì cậu quan tâm là Off và thời gian có hạn ở bên hắn.

Off mặt khác, sắp trải qua những giây phút cuối cùng ở Thái Lan sau khi nhắn tin cho mẹ xác nhận rằng hắn cũng muốn đến London. Hắn muốn ở lại vì bà Pho, nhưng ngày tháng trôi qua, hy vọng thấy bà tỉnh lại ngày càng mỏng manh và đó là lúc hắn nhận ra mình chẳng còn gì ở đây nữa. Âm nhạc dần dần tắt đi, để lại họ lắc lư không theo gì khác ngoài sự im lặng và nhịp đập của trái tim.

Gun mở mắt. Cậu thậm chí còn không biết họ đã gần sát đến vậy nên đã lùi lại một bước. Cậu đang định nói thì nhìn xuống sân, thấy đám đông ngày một lớn hơn. Nhưng mắt cậu lại dừng lại ở thứ gì đó. Một chiếc xe lăn?

'Đó có phải là bác Pho không?', Gun hỏi, khiến Off quay lại khi chỉ ngón tay xuống sân nơi Off cuối cùng đã nhận ra ai đó giữa đám đông náo nhiệt.

P'Pik mặc bộ đồ đẹp nhất của mình, đẩy bà Pho về phía chỗ ngồi dành cho các thành viên trong gia đình. Đầu bà ấy quấn băng, dáng người mỏng manh nhưng có một bó hoa đặt trên đùi bà, và trong nháy mắt, trái tim Off thở phào nhẹ nhõm khiến hắn nhanh chóng chạy xuống cầu thang.

Gun, người bị bỏ lại phía sau không lâu, cũng cảm thấy choáng váng trong người khi chạy theo Off, cả hai vội vội vàng vàng chạy đến sân trường.

'Bác Pho! Bác Pho!', Off hét to hết sức, thu hút sự chú ý của các bạn cùng lớp khi họ quay lại nhìn hắn, tạo thành một mớ hỗn độn khi hắn chạy ngang qua họ, đôi mắt hắn rưng rưng không hề hay biết đã chực chờ trào ra, dòng nước mắt che khuất tầm nhìn của hắn cho đến khi hắn đứng ngay trước mặt bà Pho, người đang ngước lên nhìn với nụ cười toe toét.

'Bác ấy mới tỉnh dậy sáng nay', P'Pik giải thích và mỉm cười khi nhìn thấy cách Off sụt sịt mũi, cố gắng ngăn mình không khóc, 'Bác sĩ nói bác ấy cần nghỉ ngơi nhưng bác ấy đã kiên quyết đến'

'Tất nhiên là bác sẽ đến', bà Pho ngắt lời, giọng bà yếu ớt và không có biểu cảm gì trên gương mặt. Off nhanh chóng nhận ra rằng bà Pho có lẽ đã gặp khó khăn trong việc sử dụng các cơ sau cơn đột quỵ và hắn nhanh chóng lau nước mắt trước khi chúng tiếp tục đọng lại trên mắt, quỳ xuống trước xe lăn và tựa đầu vào lòng bà ấy. Ngay cả cố gắng nói cũng đã là một nỗ lực, vậy nên để bà có thể đến được đây, dưới cái nắng nóng như thiêu đốt, mang theo một bó hoa dành riêng cho hắn cũng đủ khiến trái tim hắn tràn ngập niềm hân hoan và xé tan mọi lo lắng hắn đã dựng lên cả tuần qua.

'Chúc mừng con', hắn nghe thấy bà Pho thì thầm. Hắn nhìn lên, và mặc dù điều đó khiến bà đau đớn, bà vẫn cố gắng nở một nụ cười nhẹ, môi bà hơi run nhưng nó vẫn ở đó. Đôi mắt bà sáng ngời và đôi bàn tay bà ấm áp bên dưới má hắn.

Có nhiều lý do khiến kẻ ồn ào chuyên gây rối vẫn học tốt dù lười biếng trong lớp. Hắn dùng việc học của mình như một trò tiêu khiển để ngăn chặn tiếng la hét ầm ĩ từ tầng dưới, những lúc khác hắn lại lấy đó làm động lực để thoát khỏi những tiếng cãi vã ồn ào, để được nhận vào một trường đại học càng xa ba mẹ càng tốt. Nhưng lý do hắn thích nhất là thấy bà Pho tự hào, được bà nấu ăn cho và pha trà sữa hồng cho hắn, xoa đầu động viên hắn tiếp tục cố gắng khi hắn phải vật lộn với việc hoàn thành bài tập ở cửa hàng của bà.

'Nào bác Pho, bác phải về chỗ ngồi để có thể nhìn thấy con trên sân khấu', Off gạt đi những giọt nước mắt cuối cùng, đứng dậy và trao cho bà cái ôm ấm áp trước khi lùi lại, 'Bác sẽ thấy con tuyệt vời đến thế nào'

Gun chưa bao giờ thấy Off khóc và cậu như chết lặng khi nhìn thấy điều đó. Off luôn là người mạnh mẽ, nếu không thì hắn luôn nở nụ cười trên môi và việc thấy nụ cười đó biến mất là điều bất thường. Cậu siết chặt tấm thiếp của mình cho đến khi nó nhăn và gập lại, cổ họng cậu nghẹn ngào khi bước tới đứng cạnh Off.

'Con rất vui vì bác vẫn khỏe', Gun nhận xét khi cúi đầu trước bà Pho, người cũng gật đầu lại với cậu.

'Có lẽ chúng ta nên đi chuẩn bị thôi. Chúng ta phải xếp hàng trước khi buổi lễ bắt đầu', và chỉ trong chốc lát, Off đã trở lại như thường lệ, hành động như một đứa trẻ, vừa cười vừa vẫy tay tạm biệt P'Pik và bà Pho, nắm lấy tay Gun chạy trở lại khán phòng nơi có những người bạn cùng lớp còn lại.

Off không để ý cách hắn chạy nước rút cùng Gun và làm thế nào mà các ngón tay đan vào nhau dễ dàng như vậy quanh ngón tay Gun, nhưng Gun thì có. Cậu nhìn xuống, má ửng hồng khi nhìn thấy bàn tay Off đang nắm lấy tay mình. Cậu hơi lo lắng, nhìn quanh để xem bạn cùng lớp của họ có để ý không, nhưng khi họ đến khán phòng thì cậu đã không còn thèm quan tâm nữa.

'Mày đây rồi! Mày đã ở đâu thế?!', Tay hét lên ngay khi nhìn thấy Off ở lối vào phía trước.

'Chúng ta phải xếp hàng theo thứ tự đăng ký', Arm cũng tham gia cùng họ, chạy tới ôm lấy Off, kéo hắn về phía cuối hàng dù hắn mang họ có chữ A.

Họ không hề hay biết, Off vẫn đang nắm tay Gun, kéo cậu đi cùng nhóm bạn của họ.

'Gun, mày đang làm gì ở đây vậy?', Mike hỏi ngay khi họ bước vào, giữ chặt mũ của mình và nhìn ra phía sau Off. Fiat và Oab cũng nhìn về phía hắn, nhận thấy Gun đang ở rất gần phía sau Off khiến họ lo lắng khi nghĩ rằng cả hai có thể bắt đầu gây chuyện ngay trước khi tốt nghiệp.

'Nếu bọn mày định gây nhau, hãy ra ngoài, mẹ tao đang ở đây', Fiat nhận xét với họ, cười khi tham gia cùng Mike trong hàng, đẩy vai Off trước khi cuối cùng cũng nhìn xuống và nhận thấy điều gì đó khác biệt.

'Tại sao hai người lại nắm tay nhau?', Oab là người hỏi ngay khi những người khác bắt đầu chú ý, xì xào với nhau khi họ chỉ vào cặp đôi. Mike và Fiat nở nụ cười khẩy ngay khi nhìn thấy Gun đỏ mặt - kẻ khốn thông minh này thường không bao giờ bối rối nên điều này càng thú vị hơn đối với họ.

'Ồ, đúng rồi', Off nhìn xuống, phản ứng đầu tiên của hắn là muốn thả tay và buông Gun ra, nhưng khi cảm thấy người kia không cử động, hắn ngước lên xem phản ứng của cậu thì đột nhiên toàn bộ chân lý tràn vào tâm trí hắn.

Trước khi bạn bè kịp hỏi thêm câu hỏi nào, họ đã nghe thấy giáo viên la hét, vỗ tay khi ra lệnh cho các em xếp hàng để lễ tốt nghiệp có thể chính thức được bắt đầu. Mọi sự tập trung đều bị lãng quên khi mỗi học sinh đều chỉnh lại tóc và đội mũ của mình lên, xếp hàng theo thứ tự và để lại Off suy ngẫm về chính xác điều gì đã khiến trái tim hắn nặng trĩu.

Khi trời sáng, hắn lo lắng không biết đi London có phải là một sai lầm hay không nhưng giờ đây suy nghĩ của hắn đã rõ ràng như ban ngày.

Tao chọn mày.

Off nhanh chóng nghiêng người, áp môi mình vào môi Gun, người đang trợn tròn mắt nhìn hắn, đôi tay run rẩy trước khi đặt chúng lên má Off, nhắm mắt và hôn đáp lại hắn giữa hội trường đông người, nơi những lời xì xào biến thành tiếng la hét, và sự tò mò biến thành sự chắc chắn. Bốn năm đấu tranh và cãi vã cuối cùng đã kết thúc trong khoảnh khắc hai người phá bỏ bức tường của chính mình, và thay vào đó quyết định tạo ra một cây cầu, nơi họ có thể bước đi bên cạnh nhau.

'Cái quái gì thế?!', Arm hét lên ngay khi Tay đấm vào tay anh, cả hai cặp đôi nghẹn ngào khi nhìn người bạn thân nhất của mình hôn người mà hắn ta ghét nhất.

'Vậy ra đó là người cậu ấy thích à?', Oab thì thầm với chính mình khi chứng kiến Gun mỉm cười trong nụ hôn. Anh ta khoanh tay và tự cười mình, lắc đầu đá Mike và Fiat để tiếp tục di chuyển thay vì chụp ảnh. Anh đã có cảm giác đó là Off, ai khác có thể khiến Gun cảm thấy bực bội đến vậy ngay cả trong những trận chiến liều lĩnh nhất của họ chứ? Không thể là ai khác ngoài tên khốn đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro