ℭ𝔥𝔲̛𝔬̛𝔫𝔤 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

𝓒𝓪̣̂𝓹 𝓷𝓱𝓪̣̂𝓽 — ¦11.10.2023¦

Tằng Nghiêm Thiên Yết ngượng ngùng, dù sao anh cũng bị bắt gặp lúc đang làm chuyện xấu xa... Anh lập tức đánh trống lảng.

" Vì sao em ngủ không mặc quần áo? "

Trình Phương Xử Nữ ngẩn người, cúi đầu nhìn xuống, sao cô không mặc áo? Đưa tay sờ lên phần mông, quần lót cũng không mặc? Khuôn mặt Trình Phương Xử Nữ rối rắm, nhìn Tằng Nghiêm Thiên Yết nói: " Tôi có mặc mà! "

Tằng Nghiêm Thiên Yết mím môi, giọng điệu chắc chắn: " Không có. "

Trình Phương Xử Nữ nghi hoặc, không đúng, cô nhớ rõ ràng mình có mặc quần áo mà, không đợi Trình Phương Xử Nữ phản bác, Tằng Nghiêm Thiên Yết đã lên tiếng: " Có thể trong lúc ý thức mơ hồ em cởi ra mà bản thân không hay biết. "

Ánh mắt Tằng Nghiêm Thiên Yết mười phần chân thật, nhìn cô chằm chằm, Trình Phương Xử Nữ còn đang đắn đo không biết có nên tin tưởng hay không, thì Tằng Nghiêm Thiên Yết nói tiếp.

" Để tôi kiểm tra thân thể cho em. "

Dứt lời hai tay Tằng Nghiêm Thiên Yết đưa qua nắm lấy eo Trình Phương Xử Nữ nhấc cô ngồi lên đùi mình, bàn tay to lớn bắt đầu tìm tới cặp ngực non mềm, bởi vì ngồi lên, bộ ngực càng trở nên tròn trịa, bóp vào dị thường thoải mái. Trình Phương Xử Nữ hét lên một tiếng, ngực của con gái đâu thể để đàn ông tuỳ tiện sờ vào, thời điểm khi mê man không rõ ràng nên im lặng, còn bây giờ cô đang rất tỉnh táo. Chú còn không ngừng mát xa xoa bóp, lâu lâu lại kéo hai đỉnh đỏ hồng phía trên hết nhéo rồi se, nụ hoa vừa đau vừa căng, thật chẳng thoải mái chút nào... Trình Phương Xử Nữ mất hứng, quay đầu trợn mắt nhìn Tằng Nghiêm Thiên Yết.

" Chú đừng chạm tôi! " – Cô dùng tay đấm lên ngực anh nói: " Chú còn chưa chịu buông ra? "

Tằng Nghiêm Thiên Yết uống hơi nhiều, đầu óc cũng không thanh tỉnh, anh mặc kệ mọi thứ, hôm nay anh nhất định muốn làm. Hai khối thịt mềm mại mẫn cảm bị anh nắm chặt không tha, Trình Phương Xử Nữ nức nở, lắc lắc tay anh: " Chú... " – Lại nấc lên cầu khẩu: " ...Buông Xử Nữ ra đi... "

Trong bóng tối đôi mắt to tròn đen láy ngập nước, lấp lánh như ánh sao, Tằng Nghiêm Thiên Yết không muốn nhìn, cũng không có can đảm nhìn vào, anh hé miệng liếm lên tấm lưng gầy yếu bóng loáng của cô. Đầu lưỡi linh hoạt nhanh chóng liếm mấy vòng quanh lưng Trình Phương Xử Nữ, sau đó xoay người cô qua, há miệng ngậm lấy đầu ngực phấn hồng, mùi sữa thơm ngon ngập tràn khoang miệng thoả mãn cả vị giác lẫn khứu giác, một tay cầm lấy côn th*t căng cứng, tay còn lại nâng mông cô lên, anh muốn đi vào... Trình Phương Xử Nữ giãy dụa, lại chạy không ra, hai mắt mở to nhìn vật phía dưới, vừa dài vừa bự, đỉnh đầu còn phồng to như cây nấm, Trình Phương Xử Nữ chợt vỡ lẽ, chú hay bắt cô thổi vù vù.. thì ra là nó.

Đem hai chân Trình Phương Xử Nữ tách ra, Tằng Nghiêm Thiên Yết tuyệt không chần chờ, chống qu* đầu lên khe thịt bé xíu, dùng sức đi vào... Trình Phương Xử Nữ đau muốn chết, bấu chặt bả vai Tằng Nghiêm Thiên Yết khóc thét.

" Chú... tôi đau lắm! "

Nước mắt rơi tí tách xuống vai anh. Thân thể Tằng Nghiêm Thiên Yết thoáng run lên, tất cả sự chú ý đều tập trung tìm cách chọc vào khe huyệt, chỉ là quá nhỏ, lại không ẩm ướt, muốn đi vào thật khó, anh cầm côn th*t nhúc nhích qua lại, cố chen vào trong. Trình Phương Xử Nữ khóc như mưa, phía dưới vừa đau vừa rát, " Chú... " – Cô dùng đủ mọi cách hết bấu rồi đánh, nhưng da thịt chú thật dày chẳng ăn nhập chút nào. Tằng Nghiêm Thiên Yết loay hoay một hồi vẫn không vào được có chút tức giận.

" Thả lỏng! " – Anh hung hăng vỗ mạnh vào mông cô, âm thanh vô cùng chói tai.

Trình Phương Xử Nữ gào lên: " Sao chú lại hư hỏng như vậy.... tại sao... tại sao lại đối với Xử Nữ như vậy... "

Cô bé khóc quá thảm thiết, phút chốc Tằng Nghiêm Thiên Yết dần tỉnh lại, Trình Phương Xử Nữ đau đớn khó nhịn há miệng cắn mạnh lên vai anh, Tằng Nghiêm Thiên Yết gầm nhẹ, chậm rãi buông eo cô ra, anh đã tỉnh táo.... Anh đang làm cái gì? Giải toả dục vọng? Cường bạo trẻ nhỏ? Tằng Nghiêm Thiên Yết anh đây, không phải không dám làm, mà là... anh không nỡ xuống tay với cô, cô còn nhỏ như vậy lỡ bị thương thì phải làm sao... Anh ôm cô vào lòng, bàn tay vỗ vỗ lưng cô, âu yếm nói: " Ngoan, đừng khóc! "

Trình Phương Xử Nữ còn đau, nhưng nhìn chú... cô cũng không thấy ghét như mình tưởng, thậm chí nếu chú làm cô đau hơn, nói không chừng cô cũng sẽ không hận không chán ghét, vẫn muốn ở cùng một chỗ với chú. Chú đã mang cô đi... Trình Phương Xử Nữ mân mê miệng nhỏ, thầm nghĩ, có lẽ cô đã quen cuộc sống khi có chú bên cạnh.

" Chú, về sau đừng làm như vậy... có được hay không? " – Trình Phương Xử Nữ nhỏ giọng cầu xin.

Tằng Nghiêm Thiên Yết mỉm cười, ôm cô nằm xuống, hôn lên đôi mắt nhoè lệ, thở dài trong lòng, đêm nay lại phải khó chịu rồi đây, anh dịu dàng nói: " Vậy chờ Xử Nữ lớn thêm chút nữa lại làm tiếp. " – Tằng Nghiêm Thiên Yết hôn lên đôi môi ngọt ngào của Trình Phương Xử Nữ, cô bé ngốc này chỉ cần hôn môi một lúc liền quên hết.

" Lớn lên? " – Trình Phương Xử Nữ lo lắng hỏi: " Vậy lớn rồi còn đau không? "

Tằng Nghiêm Thiên Yết lắc đầu, hai mắt híp lại, giọng điệu mập mờ: " Sẽ rất thoải mái... " – Trình Phương Xử Nữ cắn môi, thở phào nhẹ nhõm, thoải mái là tốt rồi.

—————↠⌁ʚϖɞ⌁↞—————

𝓖𝓸́𝓬 𝓽𝓪̂𝓶 𝓼𝓾̛̣ 𝓷𝓱𝓸̉ 𝓿𝓸̛́𝓲 𝓬𝓪́𝓬 𝓭𝓸̣̂𝓬 𝓰𝓲𝓪̉:

𝓡𝓲𝓷𝓴𝓪🥀: Ôi!! Mời các nàng vào 🔪 zới tui nèo!!!

|𝕳𝖔𝖆̀𝖓 𝖈𝖍𝖚̛𝖔̛𝖓𝖌 39|

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro