CHO TAO CHÚT THỜI GIAN.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nanon Korapat

Tạm thời gạt bỏ tâm trạng rối bời sang một bên, đến đó thì mọi chuyện sẽ rõ thôi. Chuyện nó giấu diếm tôi là thật hay đùa thì cũng sẽ biết ngay thôi. Ohm chờ tôi ở ghế đá ở trước tòa nhà chính, nó vui vẻ vẫy tay khi tôi đi đến, hay là P'Sea nhầm lẫn. Tôi phải tin nó chứ, có thể anh ấy nghe nhầm một cái tên khác thì sao.

Cả chặng đường đi tôi không nói gì, vì còn bận suy nghĩ đủ chuyện. Tôi chắc rằng nó sẽ không giấu diếm tôi một việc lớn thế này đâu. Đúng không? Chẳng biết phái nói sao để diễn tả được tâm trạng lúc này của mình nữa. Thật bức bối.

"Nanon, Nanon...Nanon, làm sao vậy?"

"Hả...không sao. Tao lo lắng chút thôi."

"Không sao đâu, có tao ở đây mà."

Ohm siết chặt tay tôi rồi hôn lên mu bàn tay tôi trước khi bọn tôi vào phòng ăn, nó sẽ không lừa tôi đâu mà, đôi mắt chân thành như thế làm sao mà nói dối tôi được.

Phục vụ dẫn bọn tôi đến một phòng ăn kín, tôi với nó đưa mắt nhìn nhau rồi mở cửa vào phòng. Gia đình tôi đến đủ cả, bà nội, bố mẹ, và em gái, đối diện với họ là một bà lão, cùng cặp vợ chồng trung niên. Mọi người đổ dồn ánh mắt về phía này, hết nhìn tôi rồi lại nhìn nó, rồi nhìn xuống bàn tay nắm chặt nhau của bọn tôi. Rồi mọi người đều cười, cười vì vui vẻ, cũng cười vì thỏa mãn, rằng cuối cùng hai đứa tôi cũng nắm tay nhau mà đến đây.

Ra là vậy. Không một ai ngạc nhiên với sự xuất hiện của nó, mọi người đều biết chuyện này. Biết nó là đứa có hôn sự với tôi, chỉ có duy nhất tôi là không biết. Tôi lựa chọn tin nó, nhưng lòng tin của tôi bị phản bội. Tôi thà tin rằng P'Pong nhầm lẫn tên nó với tên người có hôn ước với tôi chứ không tin rằng mọi chuyện lại diễn ra thế này.

"Nanon, thật ra tao..."

"Mày là đứa có hôn ước với tao đúng không?"

Tôi ngắt lời nó, làm ơn nói với tao là mày cũng chỉ vừa biết thôi đi.

"Ừ, tao biết từ đầu rồi, mày có vui không?"

"Vui."

Rất vui vì chuyện của tao với mày sẽ không bị phản đối, lẽ ra tao cười rồi ôm chằm lấy mày, nhưng tao lại đứng sững sờ tại chỗ. Cũng không lâu sau đó, bà ngoại nó kéo tay tôi đến hỏi chuyện, bố mẹ nó cũng vậy. Nó cũng không khác tôi là mấy khi cũng bị gia đình tôi vây quanh. Hỏi rằng tôi với nó gặp nhau thế nào, có hòa hợp không. Tôi không biết nói gì, vì tôi vốn đâu có đến gặp nó. Tôi đã chạy trốn khỏi nó mà, tôi còn nói ghét người mà tôi chưa từng gặp mặt.

Suốt buổi ăn tôi chỉ chăm chú ăn phần của mình, nếu hỏi thì tôi sẽ nói, còn với nó thì tôi giữ yên lặng. Tôi cần trái tim mình bình tĩnh lại trước khi nói chuyện với nó. Tôi cũng cần sắp xếp lại cảm xúc của mình.

"Mày không vui hả Nanon?" Nó chặn đường tôi khi tôi xin phép ra ngoài rửa tay.

"Tao rất vui."

"Tao chẳng thấy mày vui, chuyện gì xảy ra với mày vậy?"

"Tao mới là người nên hỏi, mày sao lại giấu tao? Dắt mũi tao như vậy vui không?"

"Sao mày lại tức giận như vậy, chuyện này đáng vui hơn..."

"Đủ rồi, cho tao chút thời gian để tao suy nghĩ đến khi bình tĩnh lại rồi nói chuyện tiếp."

Tôi đang tức giận và cũng không hiểu vì sao chính mình lại giận đến mức lớn tiếng với nó như thế. Bọn tôi yêu nhau và vừa hay hai đứa cũng có hôn ước, một cái kết đẹp rồi, vậy tại sao lại tức giận làm gì? Tôi biết mình không nên như thế, nhưng tôi thấy khó chịu và ngột ngạt vô cùng. Cảm giác thất vọng cứ vây chặt lấy tôi, trái tim cũng đau nhói không rõ vì sao.

"Đợi chút tao lấy xe."

Sau khi tiễn bố mẹ về, nó nói tôi đợi nó nhưng tôi đã bắt một chiếc taxi về trước. Tôi không có nhà ở Bangkok, bố mẹ chưa kịp mua cho tôi, và tôi cũng đã nói là mình ở cùng với thằng Way nên không gấp chuyện đó. Vì vậy, tôi ngồi xe 2 vòng thành phố rồi nhưng vẫn chưa có điểm dừng. Bangkok về đêm thật đông đúc thật, nhưng lại chẳng có nơi nào để tôi về cả.

Tôi không muốn trốn tránh nó nhưng tôi cần chút thời gian cho mình. Suốt thời gian qua nó ở cạnh tôi vì đã biết trước tôi là hôn phu của nó hay vì nó thật sự thích tôi. Tôi muốn hỏi nó rằng vì nó muốn kết hôn nên mới phải yêu tôi, hay vì yêu nên mới muốn kết hôn. Nếu là vế đầu thì có lẽ là do nó bị gia đình thúc ép, còn nếu vì vế sau là thật lòng. Câu hỏi đó cứ lẩn quẩn trong đầu mà không có cách nào biết được đáp án. Vì tôi không dám hỏi, không dám đối mặt với nó.

Điện thoại vẫn reo không ngừng, thằng Ohm gọi cho tôi rất nhiều nhưng tôi không bắt máy. Tôi nhắn thằng Kae, bảo nó đưa địa chỉ nhà của nó cho tôi rồi đến đó. Tôi hết chỗ để đi rồi, nếu đến nhà thằng Way thì thằng Ohm biết ngay. Kae không hỏi tôi lý do tôi đến đây, nó lấy đồ cho tôi rồi tiếp tục công việc dở dang của mình. Tắm xong thì tôi chiếm một góc giường của nó ngủ. Nhắm mắt và tiếp tục suy nghĩ.

"Tao không định xen vào đâu, nhưng nó sẽ lo lắm, nên mày trả lời đi hoặc là nhắn tin cho nó cũng được."

Kae nói đúng, vì vậy tôi nhắn cho nó rằng tôi vẫn ổn và cần thêm chút thời gian nên cứ để tôi một mình đã, và thằng Ohm không gọi thêm một cuộc điện thoại nào nữa. Tôi thở dài rồi kéo chăn lên, bức rức quá. (Thằng Ohm này bực ghê =)) mặt dày lên coi)

-----

Đăng nốt 2 chương cuối với ngoại truyện ròi chìu nay đăng xong the summer of june, tôi nay ngòi hóng bad buddy :)) chuyến này SE toi qua ăn vạ trước trụ sở gmm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro