Chap 11: Bất ngờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có lẽ vì căng thẳng nên tôi không tài nào chợp mắt được mà thao thức đến sáng. Tôi nghỉ học, Oikawa đến đón tôi cùng về nhà anh.

- Xin phép ạ....

- Vào đi, Tobio-kun!

Là chị Y/n.

- Tìm thấy bọn chúng rồi. Bây giờ chị sẽ gọi bọn chúng ra....Không sao chứ? Chị muốn làm cho ra nhẽ vì dám làm những trò hạ đẳng, làm tổn thương em.

Tôi không nói gì, chỉ cúi đầu thật thấp. Chút nữa thôi, tôi sẽ gặp lại bọn chúng. Gặp lại những kẻ đó thực đáng sợ. Nhưng tôi muốn chúng nhận lỗi.

Trong căn phòng đó, tôi nắm lấy tay Tooru, chờ đơi khoảnh khắc ấy.

- Có anh ở đây rồi, không sao đâu. Em không cần phải lo.

Tooru dịu dàng trấn an tôi... Đúng lúc đóm tôi nghe thấy tiếng quát của chị Y/n và tiếng mở cửa mạnh.

- Bọn khốn, đừng có lề mề nữa. Nhanh cái chân bước vào tạ lỗi!

Có tiếng bước chân từ từ tiến về phía này.

Bọn chúng đến rồi. Tôi nắm chặt tay Tooru, chặt đến mức như có thể bé gãy tay anh.

Cạch!

Cửa phòng mở ra, từng tên tiến vào. Tôi chợt sững lại, sởn gai ốc. Những gương mặt đó, mùi khói thuốc hôi hám đó đã bao lần xuất hiện trong giấc mơ của tôi. Đúng là bốn tên khốn đó.

Những kí ức về ngày hôm đó lại hiện về trong tôi, khiến tôi như người mất hồn. Nhưng nhờ cái nắm tay của Tooru mà tôi lấy lại được ý thức.

- Là bọn này phải không?

Tôi gật đầu lia lịa trước câu hỏi của chị Y/n

Đột nhiên, Tooeu đứng phắt dậy, túm cổ áo tên đứng gần nhất, gầm lên:

- Là bọn mày à!? Bọn mày dám ra tay với Tobio sao?

...Sao cơ? Anh đang nói cái gì vậy?

- Hả? Người quen của mày sao Tooru? Chị không hiểu gì hết. Chú mày giải thích xem nào! - Chị Y/n nhíu mày, lớn tiếng hỏi Tooru.

- Bọn này là người quen của em.

Tooru quắc mắt nhìn tên đang bị túm chặt cổ áo.

- Tại sao người quen của mày lại đi cưỡng hiếp Tobio?

- Em cũng không biết. Thằng khốn, mau giải thích đi!

Tên đang bị túm cổ sợ hãi lên tiếng:

- Là Shu nhờ....

Là do Shu sai khiến ?

- Shu là người yêu cũ của mày phải không, Tooru? - Chị Y/n hỏi Tooru, đầy hăm dọa.

- Này, mày nói Shu là sao? Nói rõ coi!

Tiếng gầm của Tooru một lần nữa khiến gã run lẩy bẩy.

- Shu nói rằng cậu ta rất ghét một cậu con trai, dáng dấp nhỏ nhắn, nếu bọn tao hiếp thằng nhóc đó rồi chụp ảnh lại thì cậu ta sẽ trả tiền... nên bọn tao mới làm thế.

Tên đó vừa nói vừa chỉ vào tôi. Nghe xong, Tooru đấm thẳng vào mặt gã, khiến gã ngã lăn ra sàn.

Trông thấy cảnh tượng ấy, ba tên còn lại đang đứng trơ bỗng rối rít xin lỗi.

- Tao xin lỗi. Tha cho tao...

- Hả? Nói cái gì thế, mày nghĩ dễ dàng vậy sao?

Tooru lần lượt đẩy chúng vào tường, đánh tới tấp ( ghê chưa:)) ). Sau đó anh bắt chúng quỳ dưới đất hướng mặt về phía tôi, chân đạp lên đầu chúng. Sau khi cả bọn lăn hết ra sàn, chị Y/n tống cả bốn tên ra khỏi nhà.

Sau khi quay về phòng, chị Y/n vừa bẻ đốt ngón tay kêu răng rác vừa liếc nhìn Tooru.

- Tooru-chan, mày còn phải giải thích với chị và Tobio đấy.

- Nhưng...Oikawa-san đã chia tay hẳn với người yêu cũ rồi phải không?

Tôi vừa nở một nụ cười cay đắng, vừa nhìn thẳng vào mặt Tooru. Anh nhìn sang hướng khác và bắt đầu giải thích.

- Anh đã nói chia tay rồi. Nhưng cậu ta không đồng ý.

Lúc đó, một câu hỏi chợt léo trong đầu tôi.

- Em chưa từng gặp cậu ấy mà? Sao cậu ấy lại biết mặt em?

Lần này, Tooru ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt tôi rồi đáp:

- Thật ra sau khi bắt đầu hẹn hò với em, anh có gặp Shu một lần. Chỉ gặp trước cửa nhà thôi. Lúc đó cậu ta nói nếu anh cho cậu ta một tấm sticker của Tobio thì cậu ta sẽ bỏ cuộc nên anh đã làm theo... Anh xin lỗi, Tobio-chan.

- Thằng này, đây là chuyện nhận lỗi thì sẽ được tha thứ đấy hả?

Chị Y/n tức giận đạp vào từng.

Lúc này, tôi chợt nhớ ra một việc rất quan trọng nên nắm chặt cánh tay Tooru.

- Nói vậy thì số ảnh đó...vẫn chưa lấy về sao... Oikawa-san?

Nhìn thấy vẻ hoảng hốt của tôi, chị Y/n bình tĩnh trả lời:

- Đừng lo, Tobio-kun. Chị hỏi rồi, chúng bảo không bỏ phim vào máy đâu, em cứ an tâm! Còn Tooru-chan ~, chú mày biết nên làm gì rồi chứ, tốt nhất là cắt đứt với thằng nhóc Shu đó đi!

Chị Y/n ngân dài tên Tooru rồi nhìn anh bằng ánh mắt sắc lẹm, Tooru ngay lập tưc cúi đầu trước tôi.

- Tobio, thật sự xin lỗi em. Tất cả là tại anh.

- Vâng... không sao đâu. Anh đừng quá bận tâm, Oikawa-san....

Sau khi trở về nhà, Tooru đã gửi rất nhiều tin nhắn cho tôi.

Tobio-chan, anh xin lỗi.

Những kẻ làm nhục tôi lại là người quen của Tooru. Cưỡng bức, chụp ảnh lại thì sẽ có ngay tiền trong tay... Thân thể tôi lại bị đem ra treo thường như vậy sao? Hơn nữa, chủ mưu lại là Shu, người yêu cũ của Tooru. Cậu ra vô cùng căm hận tôi. Sao mà đau đớn, cay đắng, xót xa thế. Tại sao chỉ vì lý do đó mà tôi lại phải gánh lấy tổn thương này suốt đường đời còn lại? Như thế là sai sao? Tuy đã được bọn chúng xin lỗi nhưng cảm giác lo sợ trong lòng vẫn không nguôi ngoai. Những bức hình thì sao? Có thật là trong máy ảnh không có phim? Lúc đó đèn flash đã lóe lên kia mà? Tại sao tôi lại bị người yêu cũ của Tooru thù hận chứ? Chuyện này đã giải quyết dứt điểm rồi phải không? Tôi cũng là con người mà. Tôi rất sợ, rất hận người yêu cũ của Tooru nhưng cũng chẳng làm gì được. Vết thương đang lành giờ đau nhói. Cho dù vết thương có lành lại đi chăng nữa thì không phải cũng sẽ để lại sẹo suốt cuộc đời sao?

---------

Dù có đau buồn đến mức nào thì tôi cũng phải đi học.

- Kageyama-kun!!!

Hinata và Yamaguchi tiến lại gần.

- A! Chào!

Tôi cố gượng cười, đang trở về chỗ ngòi thì từ đằng sau một giọng nói xa lạ vang lên:

- Chào! Cậu khỏe không?

Tôi quay đầu lại thấy đằng sau là Akkashi-san.

Akaashi-san thực chất là lớn hơn tôi một tuổi, tức bằng Kenma, nhưng do khai sinh muộn nên giờ học cùng với đám bọn tôi. Có thể nói Akkashi san thật là một người hoàn hảo. Với chiều cao 1m82(*), mái tóc đen được đánh rối cùng thành tích học tập xuất sắc đã chiếm được bao thiện cảm từ những người xung quanh. Không những vậy, anh lại còn là một người tâm lý, có cái nhìn sắc bén biết xử lý mọi việc một cách tốt nhất. Quan hệ giữa tôi và anh ấy cũng không được gọi là thân thiết, chỉ dừng ở mức chào hỏi xã giao thôi.

- ...Chào Akaashi-san, em khỏe.

- Sức khỏe là quan trọng nhất đấy!

Akaashi nói xong, nở một nụ cười dịu dàng rồi quay về chỗ. Chuyện tôi và Tooru đang hẹn hò thì cả trường đều hay biết. Vì anh lúc nào cũng nổi bất, được chú ý, vả lại anh cũng hay trêu chọc và tán tỉnh tôi ngoài hành lang nên chuyện mọi người biết cũng không có gì là ngạc nhiên. Tooru khá nóng tính nên hễ tôi nói chuyện với bất kỳ ai có dấu hiệu ' trai thẳng ' thì sẽ ghen ngay. Những người từng bị Tooru lườm ngày càng ít tới bắt chuyện, thành ra bạn cùng giới của tôi cực kỳ hiếm. Bởi vậy, được Akaashi-san bắt chuyện, tôi đã rất bất ngờ.

-------

Trước giờ học hôm đó, Hinata ngồi đằng trước đột nhiên quay xuống đưa tôi một mảnh giấy nhỏ.

- Hinata boke, cái gì thế?

- Chẳng biết nữa, thư từ đang trước chuyển xuống. Chẳng biết ai gửi nhưng nghe bảo gửi đến Kageyama.

Thư à? Của ai mớ được cơ chứ?

Vừa canh chừng giáo viên, tôi vừa mở lá thư giấu dưới hộc bàn ra.

Chào! Là Akaashi-san đây! Nếu được thì cho anh số điện thoại của cậu nhé. Số của anh là 0705*******!

Số PHS được ghi kèm trong thư.

Tôi ngẩng đầu lên, ánh mắt tôi và Akaashi-san tình cờ chạm phải nhau. Anh mỉm cười với tôi. Nếu Tooru biết chuyện chắc chắn sẽ giận tôi lắm, nhưng chỉ làm bạn thôi thì có sao đâu? Nếu là trước đây chắc chắn tôi sẽ từ chối, nhưng.... Hôm qua, khi nghe thấy việc Tooru vẫn gặp lại người yêu cũ, nghĩ là vẫn giữ liên lạc với cậu ta thì tôi cũng muốn đáp trả lại hành động đó. Tôi bình thản quyết định sẽ liên lạc với Akaashi-san.

Khoảng thời gian sau đó, quan hệ với Tooru vẫn tốt đẹp chẳng có gì thay đỏi. Tuy hai chúng tôi không thường gặp nhau trong giờ giải lao nhưng những khi rảnh rỗi thì bọn tôi lại đi chơi với nhau. Anh vẫn đều đặn đưa rước tôi như trước.

Tôi cũng hay đi chơi đây đó với bạn để cố quên đi chuyện kia.

(*) đã được làm tròn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro