Chap 4 : Tin tưởng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, khi chuông báo hết giờ vang lên, tôi định về cùng Hinata thì Hinata chỉ tay ra cửa lớp rồi thốt lên:

- Kia chẳng phải là Oikawa sao?!

Tôi đưa mắt nhìn theo hướng Hinata chỉ, đúng là Tooru đang ở ngoài đó. Tôi vờ cắm đầu vào PHS ra vẻ không hay biết gì rồi phóng ra cửa lớp. Nhưng...

- Tobio-chan, nói chuyện với anh chút.

Tooru vươn tay chặn cửa không cho tôi đi.

- Anh cứ tự nhiên, tự nhiên nha!

Hinata, cậu ta chẳng biết gì về việc Tooru đã có bạn gái rồi nên cứ ra sức mà đẩy tôi, con người đang không có ai săn sóc , về phía trước.

- À, cho anh mượn Tobio-chan một chút nha!

Tooru nói với Hinata và Yamaguchi xong rồi chẳng đợi tôi đồng ý đã lập tức kéo tôi chạy thẳng đến một phòng học trống.

- Hôm qua em bơ anh đó hả?

Trong căn phòng vắng lạng vang lên giọng trầm hờn dỗi của Tooru.

- Lúc đó em ngủ rồi!

Thật ra tôi còn thức nhưng chẳng lẽ lại nói mình cố ý lờ đi nên đành phải nói dối.

- Nếu vậy thì thôi. Đúng rồi, hai chúng ta chưa gặp nhau nói chuyện trực tiếp bao giờ nhỉ?

Tooru chưng ra bản mặt thiếu đấm có chút ửng đỏ đó, gãi gãi đầu, hí hửng nở nụ cười trên môi.

- Người yêu anh sẽ không giận chứ?

Tôi ngần ngừ mở lời, trong giọng nói mang theo chút chán ghét ( từ bao giờ tôi lại có cái cảm xúc như này chứ). Tôi có thể nhìn ra vẻ mặt tươi cười của Tooru biến mất, mắt nheo lại tỏ vẻ phật ý.

- Anh chưa có người yêu.

- Hôm qua em nghe được từ Kozume-san. Chắc không phải nói dối chứ?

Tooru hơi lúng túng không biế làm sao trước lời nói của tôi.

- À...Em nghe được từ thằng nhóc đó hả? Thì đúng là vậy nhưng...anh đã định chia tay rồi.

- Ừm... - Tôi hờ hững đáp lại, vừa đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ vừa nghĩ mông lung, cảm giác khó chịu quá!

Chia tay gì chứ... Tôi biết tỏng là anh đang nói xạo. Nếu anh có người yêu rồi, sao không nói với tôi ngay từ đầu? Nói ra có phải tốt hơn không? Thế mà.... Sao cứ phải khiến tôi cảm thấy khó chịu như này chứ? Tôi càng không thể hiểu nổi anh...Rốt cuộc ngày hôm đó, cả hai không nói gì thêm mà rời đi trong bầu không khí nặng nề đó.

-------

Tuy nhiên từ sau buổi trò chuyện ấy, không hiểu sao Tooru lại liên lạc nhiều hơn trước, số lần cả hai trò chuyện sau giờ học cũng tăng lên. Mới ban đầu tôi nghĩ không nên tin người như Tooru nhưng sau mỗi lần trò chuyện, từng chút một tôi lại đặt niềm tin vào anh nhiều hơn. Không biết từ khi nào, tôi lại có cái cảm xúc này, đó lâu lắm rồi, tôi mới có thể tâm sự hết thảy chuyện phiền não của mình với một người.

Bề ngoài trong có vẻ giống mấy tên đào hoa nhăng nhít ở ngoài nhưng anh lại là một người chu đáo, tâm lí, lại có thể nhẫn nại nghe tôi tâm sự rồi đưa ra lời khuyên thấu tình đạt lý. Đôi mắt sắc bén lúc nào cũng như xuyên thủng người khác, nhìn thấu tâm can nhưng khi cười lên lại rất đỗi dịu dàng. Ấn tượng xấu ban đầu cũng dần biến mất, thay vào đó, dù biết Tooru đã có người yêu nhưng tôi vẫn cứ bị anh mê hoặc lúc nào không hay.

Tôi nhận ra cảm xúc của mình nên đã tâm sự với Hinata và Yamaguchi. Hai người bọn họ nghe xong thì nhanh nhảu nói:

- Cậu hỏi xem Oikawa-san thật sự có tính chia tay với người yêu không? Nếu không thì có lẽ nên từ bỏ đi là vừa đấy.

Được hai người bạn khích lệ, tôi lấy hết dũng khí nhắn tin cho Tooru

Anh dự định chia tay với người yêu hả?

Nếu không thì chúng ta đừng gặp nhau nữa.

Sau khi tin nhắn được gửi đi thì chưa đầy một phút đã nhận được hồi âm. Tin nhắn được gửi đến từ Tooru chỉ vỏn vẹn có một câu.

Anh đã chia tay rồi.

- Kageyama, tốt quá! Vậy là cậu có cơ hội đấy!

Hinata xem tin nhắn rồi đáp lại mà tim cứ đập thình thịch, vui mừng cho tôi cứ như thể đây là chuyện của bản thân.

- Kageyama-kun, tốt quá rồi.

Yamaguchi cũng cười toe toét, làm biếu tượng chiến thắng với tôi.

- Cảm ơn...

Người mình thích chia tay với người yêu, có vui mừng thì cũng bình thường mà phải không? Nhưng mà tại sao thế này? Thú thật tôi không cảm thấy vui sướng gì. Từ tận đáy lòng cũng không thể cười nổi. Bởi lẽ trực giác nói cho tôi biết rằng anh đang nói dối. Trong tim tôi vẫn có cảm giác bất an đâu đó. Tôi cảm thấy không thể tin tưởng anh một trăm phần trăm được. Đến tận giờ phút này, tôi vẫn không hiểu tại sao ngay từ đầu Tooru lại nói dối tôi. Hỏi rõ Kenma có lẽ là phương pháp nhanh chóng chính xác để biết được nội trình. Nhưng tôi lại sợ phải biết sự thật...Thế nên cuối cùng tôi lại chẳng hỏi han gì. Tooru cũng đã nói là chia tay rồi, giờ thì tôi chỉ còn cách tin tưởng anh mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro