Chap 6 : Nghi ngờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quãng thời gian thiếp đi trên cánh tay người mình yêu thật ngọt ngào, hạnh phúc biết bao. Tôi bỗng nhớ lại khoảnh khắc tựa như cơn mơ ban nãy. Lần đầu tiên tiếp xúc với cơ thể người khác thật ấm áp và dễ chịu. Có thể hòa làm một với Tooru, tôi hạnh phúc vô cùng, tuyệt nhiên không hối hận.

Nhưng... nhưng... khoảnh khắc ấy, anh đã gọi tên người khác phải không? Phải không....? Hay là tôi nghe lầm?

Trong căn phòng yên tĩnh bỗng vang lên tiếng chuông báo cuộc gọi đến.

- Anh đi nghe điện thoại nhé?

- Vâng...

Tooru nhấc cánh tay rắn chắc ra khỏi tôi, mặc vội áo sơ mi trắng rơi cạnh giường, cất giọng:

- Alo, Shu hả?

/ Shu là nhân vật ngoài lề, không có trong HQ /

Shu, cái tên Tooru đã gọi trong lúc ấy, một con người bằng xương bằng thịt có cái tên đó đang tồn tại. Cảm giác bất an ập đến. Đúng là anh đã gọi tên một người khác.

- Chuyện đó hả? Không có gì? Vậy nhé, gặp lại sau.

Có phải Shu là người yêu anh ấy không? Họ vẫn chưa chia tay? Mỗi lúc mối nghi ngờ lại dâng cao. Tôi muốn tin tưởng anh nhưng...

- Sau khi cuộc gọi kết thúc, tôi lấy hết can đảm hỏi dò:

- Oikawa-san, anh vẫn chưa chia tay, phải không?

- Sao em lại hỏi thế?

Anh dao động rồi.

- Hồi anh, anh đã gọi Tobio thành Shu, đúng không? Shu là người mới gọi đến, đúng chứ?

Anh không trả lời.

- Đúng không?

Tooru hít một hơi thật sâu rồi thả lỏng người. Đột nhiên, tôi sợ phải nghe câu trả lời của anh.

- Anh vẫn chưa chia tay. Xin lỗi em vì đã nói dối.

Quả nhiên là vậy, anh vẫn còn đang hẹn hò. Vẫn chưa chia tay. Anh đã lừa tôi. Thế thì cớ làm sao lại ôm tôi, hôn tôi? Nghĩ tôi là đồ chơi chắc? Từng giọt nước mắt cứ tuôn ra từ khóe mắt...Mắt tôi cay cay. Đau đớn, hối hận, phẫn uất... Anh không nói một lời, chỉ đưa tay lau nước mắt trên má tôi. Tôi không dám nhìn gương mặt của anh nữa rồi.

- Em phải về rồi, chào anh.

Tôi khoác vội đồng phục, vụt chạy ra khỏi nhà anh. Tôi đã rất hạnh phúc khi anh rủ tôi đi chơi. Đã rất hạnh phúc khi anh chở tôi bằng xe đạp, nắm tay nhau, hôn nhau. Nhưng chỉ là tôi yêu đơn phương mà thôi.

----------

Một khoảng thời gian sau đó, tôi không liên lạc, cũng không gặp Tooru. Tôi chắc chắn mình không có can đảm giành Tooru với cậu trai kia nên chỉ đành lòng giữ khoảng cách rồi quên anh đi. Tuy nhiên, thời gian là một thứ rất kỳ lạ. Khi thời gian dần trôi, có lúc tôi lại nghĩ " thôi thì làm bạn cũng được mà ". Rồi tôi cũng định hồi âm lại những tin nhắn của anh.

Một hôn, sau giờ tan học, tôi cùng Hinata dạo phố.

- Lâu lắm rồi chúng ta mới đi cúng nhau ,Kageyama.

- Ừ, phải ha...

Lúc hai đứa đang vừa đi vừa nói chuyện thì...

- Này, đằng kia, Kenma với Oikawa-san kìa!

Hinata nói xong, hấp ta hấp tấp chạy không kịp thở đến chỗ hai người đó. Cả ba hồ hởi nói chuyện, vô cùng vui vẻ. Còn tôi thì ngần ngừ giữ khoảng cách với ba người họ, không dám tham gia cuộc trò chuyện mà chỉ đứng sau lưng Hinata mà ngậm hộp sữa, hút từng ngụm.

-Chà, tụi này đi đằng kia chút nha!

- Ờ, chờ chút! Chờ đã, Hinata!

Hinata và Kenma vui vẻ nắm tay nhau rời đi. Có lẽ chỉ là đi đâu đó thôi. Tôi và Tooru tiến về phía một công viên lớn gần đó trong bầu không khí ngượng ngập.

- Gần đây em thế nào?

- V....Vâng?

Bất ngò bị Tooru hỏi, tôi giật mình thốt lên.

- Em có đang yêu ai không?

- Trước đây thì có....nhưng giờ thì không.

- Em thích kiểu người như thế nào.

- Miễn là người tốt.

- Chà, ghen tị với thằng nhóc hỗn láo nào đó được Tobio-chan thích thật đấy.

Hả?....Gì cơ?

Lẽ nào anh không nhận ra tình cảm của tôi?

- Anh có người yêu rồi còn gì! Sao còn nói vậy?

- Anh chia tay rồi.

Anh lại nói dối đấy hả? Nghĩ vậy nên tôi chỉ vờ như không nghe thấy. Tôi không muốn hy vọng để rồi lại bị thất vọng nữa.

Cơn gió đêm lành lạnh khiến cơ thể cả hai rét run.

- Lại đây, Tobio-chan.

Không còn cách nào khác, tôi chỉ đành nhấc từng bước tiếng lại gần anh. Tooru vòng ra đằng sau, choàng áo khoác cho tôi rồi ôm chầm lấy tôi.

- Ấm thật đấy. Anh muốn ôm em thế này mãi thôi.

- Ừm...ấm thật đấy.

Lòng tôi rối như tơ vò, muốn chạy trốn khỏi đây, chạy trốn khỏi Tooru, nhung không thể tách ra được. Tôi đã từng nghĩ chỉ cần làm bạn là đủ, mà sao giờ tim lại đau như thế này. Lúc ấy tôi đã hạ quyết tâm không liên lạc với anh nữa. Từ bỏ là một việc vô cùng khó khăn đối với tôi nhưng tôi lại không muốn lại bị tồn thương vì yêu lần nữa.

Từ hôm đó, tôi đã không trả lời tin nhắn, cũng như cuộc gọi đến từ anh. Có lần Tooru đến tận lớp tìm tôi, nhưng tôi vẫn quyết lẩn tránh. Vậy mà Tooru ngày ngày vẫn liên lạc với tôi, không chịu bỏ cuộc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro