Chương 19: Toàn cua gia yến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ôm tâm tư như vậy, Thôi Hành Chu mới cố ý tại phố bắc trước cửa công khai.

Thế nhưng Liễu Miên Đường cũng không biết tâm tư sâu thẳm của phu quân. Chỉ tập trung tinh thần giúp Lý ma ma rửa cua.

Nàng sẽ không nấu nướng, nhưng sẽ xào cay. Bởi vì mẫu thân khi còn sống, vẫn luôn xào cho nàng ăn.

Mẫu thân nàng chính là nhi nữ giang hồ, lúc trước cùng quý tộc xuống dốc là phụ thân nàng gặp nhau, bị phong thái lỗi lạc của phụ thân hấp dẫn, không để ý ngoại tổ phụ phản đối, mang theo đại bút đồ cưới gả vào Liễu gia, tính lấp vào cái hang tiêu xài không đáy kia.

Phụ thân cưới bà là tục huyền, chịu thiệt cưới một nữ nhi giang hồ, chính là để trợ cấp gia dụng.

Việc này cùng với việc lúc trước phụ thân gả nàng vào Thôi gia đổi tiền mục đích chính là giống nhau.

Đáng tiếc mẫu thân trong mắt phụ thân là nữ nhân thô thiển không tương xứng. Ý tưởng cầm sắt hoà minh trở thành bọt nước, hôn nhân bằng mặt không bằng lòng sớm đã bị bào mòn từ bên trong.

Miên Đường ban đầu tưởng rằng mình bị ép gả vào Thôi gia, hẳn là so với mẫu thân sẽ càng khổ sở hơn. Không nghĩ tới phu quân Thôi Cửu không chỉ dung mạo anh tuấn, mà tính cách lại trầm ổn, có tình có nghĩa.

Có phu quân như thế, dù cả một đời ăn cơm rau dưa, Liễu Miên Đường nàng cũng cam tâm tình nguyện.

Nghĩ đến đây, Liễu Miên Đường nhìn phu quân đang nửa nằm trên ghế mây xem sách, toàn thân tràn đầy nhiệt tình vợ hiền!

Đáng tiếc, Liễu nương tử cổ tay hoàn toàn không có lực, chỉ chặt hai con cua đã cảm thấy đau nhức đến không chịu được.

Lý ma ma biết vết thương của nàng, cho nên nhận lấy dao nói: "Phu nhân đi nghỉ ngơi đi, sau khi chuẩn bị nguyên liệu, người lại nêm gia vị là được. Trong nồi vừa nấu khoai lang, người bưng đến cho chủ tử ăn lót dạ trước, cua chính là có tính lạnh, để bụng trống không thì ăn không ngon..."

Thế là Miên Đường rửa tay, mang đến một bát khoai lang nóng hổi, đi tới bên cạnh ghế mây, lấy chiếc ghế trúc ngồi cạnh cái bàn nhỏ, cầm một củ khoai, chậm rãi thay phu quân lột vỏ.

Bên trong phố bắc cũng không có sách nào hay, Thôi Hành Chu xem một chút liền mất hứng, dứt khoát để sách xuống, con mắt khép hờ nhìn tiểu nương tử đang lột khoai.

Lúc này ánh nắng mặt trời đã lên, chiếu lên người Miên Đường lộ ra trắng nõn, tựa như hắn mới ăn gạch cua. Khuôn mặt nàng rực rỡ, mũi thon cao thẳng, lông mi dày rủ xuống, rất cẩn thận bóc vỏ, bởi vì chuyên tâm, nửa mím môi, trên gương mặt hiện ra núm đồng tiền nhàn nhạt.

Bất kể nhìn từ góc độ nào, Liễu Miên Đường là một mỹ nhân khó gặp, Lục Văn vậy mà nhẫn tâm không muốn nàng, cũng có thể thành nam nhân làm việc lớn.

Thôi Hành Chu khó có được vào ban ngày nhàn nhã như vậy, nhất thời trong nội tâm nhàm chán cảm khái...

Thế nhưng hắn nhìn đến xuất thần, theo Miên Đường là phu quân nhìn mình chằm chằm.

Ánh mắt kia so với mặt trời trên đỉnh đầu còn nóng bỏng hơn! Miên Đường cảm thấy gương mặt mình xấu hổ nóng ran, đưa khoai lang đến bên miệng Thôi Cửu.

Thế nhưng Thôi Hành Chu hiển nhiên bị hành động của nàng làm cho ngây ngẩn cả người, vậy mà ngậm chặt miệng, không nghĩ sẽ mở ra.

Miên Đường liền nhẹ nhàng lấy khoai lang dính trên miệng hắn nói: "Mau mau ăn, sao chàng lại giống như trẻ nhỏ, muốn được dỗ ăn?"

Cho tới bây giờ cũng không ai dám làm càn với Thôi Cửu như vậy. Như ca kỹ vũ nương bồi rượu cũng không dám làm vậy...Nếu có thể cho nàng biết thân phận của mình, Hoài Dương vương có hàng vạn biện pháp để doạ giai nhân chạy, nhưng bây giờ, hắn chỉ có thể hé miệng, cắn xuống một miếng khoai lang.

May mà thời gian đút ăn này ngắn ngủi, có lẽ là Lý ma ma nhìn thấy bộ dạng quẫn bách của chủ tử, tay chân nhanh nhẹn làm cua cắt hành, sau đó liền gọi Liễu Miên Đường đến nêm gia vị.

Bởi vì hàng xóm phố bắc có người Ba Thục mới chuyển đến, hương vị tương ớt kia cũng là chính tông, vì cua ngon, Miên Đường thẳng tay đổ nửa non bình rượu hoa điêu hoàng tửu vào nấu, còn nửa bình để lại cho phu quân chốc nữa uống.

Bởi vì có hai lồng cua, nên làm ba món. Một phần xào cay, một phần hấp. Nghĩ đến tướng công ban đầu muốn làm bánh bao gạch cua. Thế là Miên Đường cạo một bát gạch cua để Lý ma ma làm cho chàng.

Cuối cùng, một bàn tràn đây cua, Hoài Dương vương có thể ăn thoải mái, ăn đến tận hứng. Nhất là cua xào cay, cua tháng sáu ngon được xào đúng vị, vị cay mang theo hương thơm, để cho người ăn càng ăn càng thấy ngon.

Khi Thôi Hành Chu ăn được một nửa, trong lòng nghĩ đến chuyện thứ nhất chính là – ngày khác sai Mặc Như mua hai lồng cua, mang đến phố bắc xào cay.

Bất quá khó có khi có được bữa gia yến, lại có người đến gõ cửa.

Nghe được ở cửa trạch viện có tiếng gõ cửa, Hoài Dương vương cùng tuỳ tùng Mặc Như trao đổi ánh mắt – có phải phản tặc đến hay không?

Mặc Như nhanh nhẹn đi đến trước cửa, cẩn thận hỏi: "Ngươi là?"

Chỉ nghe thấy ngoài cửa có tiếng nói quen thuộc: "Ta là người làm của Triệu tiên sinh Vọng Sơn, tiên sinh hôm nay mua cua, vừa vặn đi ngang qua nơi này, muốn đem một chút cho Liễu nương tử nếm thử!"

Liễu Miên Đường đang bê bát cơm ăn, nghe bên ngoài cửa truyền đến âm thanh của tuỳ tùng Triệu Tuyền, giật mình nhanh chóng liếc nhìn Lý ma ma.

Nàng cũng không biết sao Triệu tiên sinh lại sai người đến đưa cua, còn trực tiếp nói là cho nàng!

Trời cao minh giám! Liễu Miên Đường nàng từ trước đến giờ chưa có câu nào hồi đáp Triệu tiên sinh! Trước kia cùng Triệu tiên sinh giữ khoảng cách, chút nữa Lý ma ma phải minh chứng cho nàng trước mặt phu quân a!

Mặc Như nghe đến là tuỳ tùng của Trấn Nam hầu, bả vai không khỏi buông lỏng, mở cổng lớn ra ngoài xem xét – đúng là tuỳ tùng Vọng Sơn!

Trong tay hắn xách theo hai lồng cua, vẫn còn nhỏ nước, tươi mới cực kì.

Mà cũng không phải chỉ có một mình Vọng Sơn đến đây, phía sau hắn trên xe ngựa, Trấn Nam hầu ngó đầu ra, hướng về Mặc Như nói: "Thế nhưng ngươi lại ở nơi này, thế thì vương...Cửu gia cũng ở nơi này? Thật trùng hợp, ta cũng có thể lưu lại dùng cơm trưa."

Nói xong Triệu hầu gia liền hứng thú bừng bừng xuống xe ngựa.

Nhắc tới vị hầu gia này, hôm nay chính là cố ý tiện đường đến nơi này.

Lần trước hắn bị tiểu nương tử làm cho tức giận, thề muốn cùng Liễu Miên Đường tuyệt gia, không lui tới.

Thế nhưng sau khi nguôi giận, liền cảm thấy hối hận.

Nói đến đây, cũng không thể trách Liễu nương tử. Thật sự tên Thôi Hành Chu quá đáng giận! Nói dùng người làm mồi, phải cung cấp cho nàng cẩm y ngọc thực. Thôi Cửu hắn lại keo kiệt, hết lần này tới lần khác không chịu, còn nhất định phải làm ra bộ dạng gia đạo sa sút, làm hại tiểu nương tử phí sức cực khổ, một lòng muốn chấn chỉnh gia nghiệp.

Nếu như Triệu Tuyền tương lai có một ngày nghèo túng như thế, nhưng lại có nương tử như Liễu Miên Đường trợ giúp lo liệu, quả nhân là vợ hiền khó cầu, nhân sinh đại hạnh!

Nghĩ như vậy, Liễu Miên Đường trước mặt hắn làm ra chuyện khiến hắn tức giận, tựa hồ cũng có thể tha thứ một lần.

Thế nhưng là nam nhi đại trượng phu, một câu đáng giá vàng. Hắn lúc trước hùng hổ không muốn cũng Liễu nương tử lui tới, thế nhưng giờ muốn hoà giải, đúng thật khiến hắn nhức cả đầu.

Bởi vì cùng Liễu Miên Đường quan hệ cứng như đá, mấy ngày nay Triệu hầu gia có chút không ăn được cơm, lại ẩn ẩn hối hận.

Trong lúc sầu muộn, nhất thời hầu gia kém chút nữa là đi theo phu nhân nhà mình cùng nhau đến Phật đường gõ mõ, đổi được tâm hồn thanh tịnh.

Tâm tình của hắn sa sút, nhưng ngược lại ở trong hầu phủ thanh nhàn mấy ngày. Hôm qua mẫu thân bảo hắn đi cùng, đi vương phủ làm khách.

Hầu lão phu nhân cùng thái phi là khuê các thân thiết, sau khi hai người thành thân, giao tình cũng không ngừng.

Hai vị phu nhân ngồi nói chuyện phiếm cũng đơn giản là chỉ đề về nhi tử nàng dâu.

Hầu lão phu nhân nghĩ đến con dâu nhà mình chỉ có thể gõ mõ, liền thở dài. Ngược lại là hâm mộ Thái phi. Bà đem con dâu tương lai nuôi dưỡng bên người, liền có thể thể hiện tâm ý của mình, bộ dạng của Liêm Bình Lan khiến người ta thương yêu.

Thái phi mặc dù vô ý khoe khoang, thế nhưng được người khen, trong thâm tâm vẫn có chút đắc ý, chỉ nói đứa nhỏ này vì để cho Hành Chu được ăn đồ tươi mới, đã tự mình chọn lựa cua. Nghe nói sáng sớm ngày mai, còn muốn tự mình cạo gạch cua, làm bánh bao, vội vàng đem đến quân doanh vương gia.

Chỉ nghe hầu lão phu nhân tặc lưỡi, cảm thấy Liêm tiểu thư đúng là dồn hết tâm tư.

Mà Triệu Tuyền ngồi một bên nghe được ánh mắt sáng lên, chính mình sao lại không nghĩ tới mượn con cua này làm chuyện?

Thế là sau khi hồi phủ, hắn liền sai tuỳ tùng mua bốn lồng cua, tự mình vén tay áo lớn, chọn lựa hai lồng chất lượng, sau đó sáng sớm hôm sau vội vàng tới Linh Tuyền trấn, lấy cớ tiện đường, mang cua đến cho Liễu nương tử, thuận tiện bù đắp cái không phải.

Thế nhưng ngàn tính vạn tính, hầu gia không nghĩ đến việc Thôi Hành Chu lúc này lại chạy đến trạch viện phố bắc.

Bất quá Thôi Cửu ở đây cũng tốt, hắn có thể danh chính ngôn thuận ở lại đây ăn cơm.

Đến khi Triệu Tuyền vào phòng viện, mới phát hiện Thôi Cửu và Liễu Miên Đường đang ngồi ăn cùng nhau, cơm đã hơn phân nửa.

Trong lòng hắn lập tức không thoải mái.

Tên Thôi Cửu này không ở trong quân doanh ăn bánh bao gạch cua do vị hôn thê Liêm tiểu thư mang đến, lại chạy đến chỗ Liễu Miên Đường ăn cơm trưa. Dụ địch ra như này cũng quá mức rồi.

Trong lòng Triệu Tuyền, nghiễm nhiên coi Liễu Miên Đường là thê tử tương lai của mình. Bây giờ đến trạch viện phố bắc, thấy huynh đệ tốt cùng nương tử chưa qua cửa ngồi cùng với nhau, trong nội tâm lập tức có một trận không thoải mái.

Thế nhưng khi hắn nhìn huynh đệ tốt miệng cười nhưng trong ánh mắt như có sao phóng tới, ghen tỵ liền vơi đi không ít – nếu mình không cẩn thận, lòng hỏng chính sự của Thôi Hành Chu, tên này trở mặt thật không dễ làm lành lại!

Nghĩ đến đây, hắn vội vàng mỉm cười cùng Thôi Cửu chào hỏi: "Thôi huynh đang dùng cơm sao. Sớm biết huynh đã mua cua, ta mang đồ ăn khác đến là tốt rồi."

Thôi Cửu ý cười nhàn nhạt, chỉ ôn hoà hỏi: "Triệu tiên sinh là đến đưa cua?"

Bị hắn hỏi như vậy, Triệu Tuyền nhớ đến mục địch của mình đến đây, vội vàng hướng phía Liễu Miên Đường ôm quyền nói: "Liễu nương tử, hôm đó tại nhà của Trần tiên sinh, lời nói của ta có chút nóng nảy, xin nương tử thứ lỗi, chớ có chấp nhặt với ta."

Liễu Miên Đường miễn cưỡng cười một tiếng, ý cười cũng không đạt đến trong mắt, cứng rắn mà nói: "Còn xin Triệu tiên sinh về sau làm việc nên suy nghĩ, may mắn hôm nay có phu quân ở đây, nếu không vào ban ngày ban mặt, người tuỳ tiện tới cửa, chắng phải khiến hàng xóm hiểu nhầm hay sao?"

Triệu Tuyền mặc dù cũng chuẩn bị tâm lý Liễu Miên Đường không tuỳ tiện tha thứ cho mình, nhưng không nghĩ tới nàng nói tới không nể mặt mũi như vậy, nhất thời trong lòng đều là bi thương, nước mắt muốn tràn mi nói: "Là ta nghĩ không chu toàn, suýt chút nữa bôi nhọ thanh danh của nương tử...Vậy sau này ta sẽ báo tin..."

Hắn vốn muốn nói viết thư, hẹn nương tử gặp mặt bên ngoài. Thế nhưng Thôi Hành Chu nhận ra hắn thất thố, hai người nếu cứ nói qua nói lại, chỉ sợ lộ ra sơ hở, thế là lền mở miệng nói: "Nương tử hiểu lầm, Triệu tiên sinh đích thực là tìm ta có việc."

Triệu Tuyền được vương gia chứng minh trong sạch rất là cảm kích.

Nếu để tiểu nương tử đối với hắn hiểu lầm quá sâu, ở lại đây cũng vô ích, chẳng bằng theo Thôi Cửu ra ngoài ăn no, thay đổi dự định.

Đáng thương cho hầu gia, vốn là nghĩ màng theo cua tới dùng cơm, không nghĩ tới lại để bụng đói cùng Thôi Hành Chu đi ra viện tử.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro