Chương 23: Cửu biệt trùng phùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuộc hội ngộ này kỳ thật cũng là hâm nóng đại hội thư hoạ.

Dù sao tiệc trà thư hoạ chính là danh nhân nhã sĩ tề tụ, cùng dân chúng thấp cổ bé họng không có quan hệ gì.

Vì muốn biểu hiện chính mình thân dân, Thạch tổng binh liền tổ chứ cuộc hội ngộ này, có thêm vài con lạc đà đại mạc, còn có khỉ ở phía nam, khoá trong lồng, lại thuê gánh xiếc mãi nghệ làm nóng bầu không khí, ngược lại rất náo nhiệt.

Nghe nói lần này Thiên tử mật sứ cũng đến Thanh châu xem xét, Thạch tổng binh vui vẻ bày ra mặt quốc thái dân an.

Đến lúc Thôi Hành Chu đến cuộc hội ngộ, ám vệ chỉ ra chỗ Miên Đường đang xem xiếc khỉ.

Bởi vì bỏ ra năm văn bạc, Liễu Miên Đường được ngồi trên hàng ghế đầu, có thể một bên ngồi lột lạc, một bên xem xiếc khỉ. Chờ đợi một hồi, có thể tự mình đưa lạc cho khỉ con đang hoá trang.

Miên Đường lúc này, là một thiếu nữ hồn nhiên, tóc mây đen nổi bật lên đôi mắt to tròn, thân thể mảnh khảnh eo thon, chăm chú xem xiếc khỉ.

Bất quá trong lúc vô tình ngẩng đầu, trông thấy phu quân Thôi Cửu đứng cách đó không xa, hai tay chắp sau lưng, ánh mắt chăm chú nhìn nàng. Miên Đường lộ vẻ mặt kinh ngạc và vui mừng, hướng phía hắn vẫy vẫy tay.

Đến khi Thôi Cửu thông qua đám người đi tới, để tướng công ngồi sát bên cạnh nàng, sau đó một bên đưa lạc cho hắn, rồi nói: "Lý ma ma nói phu quân hai ngày nữa mới có thể đến đây, làm sao hôm nay đã đến rồi?"

Đôi mắt anh tuấn của Thôi Cửu quét bốn phía, miệng tuỳ ý hùa theo: "Sớm một chút đến bồi nàng..."

Miên Đường không chút nghi ngờ, khuôn mặt giãn ra mừng thầm, quay lại Lý ma ma đứng sau lưng đưa tay lấy bàn cờ quý: "Phu quân, chàng đoán xem thiếp mua cho chàng cái gì?"

Thôi Cửu duỗi ngón tay dài ra gõ gõ nói: "Bàn cờ..."

Má lúm đồng tiền của Miên Đường hiện rõ, một mặt sùng bái mà nhìn phu quân: "Chàng đoán thật chuẩn!"

Chỉ là lúc này mọi người xung quanh đi xiếc khỉ lại nhao nhao ghé mắt nhìn đôi bích nhân đang ngồi tại chỗ này.

Vị phụ nhân kia đã đủ đẹp, không nghĩ tới tướng công của nàng như trích tiên, không chỉ dáng người cao lớn, mà còn mũi cao mày rậm, môi mỏng ngọc quan, lúc đi đứng mang khí chất nam tử phong lưu. Làm cho những cô nương nhìn thấy, liền thấy mặt ửng đỏ, không nỡ dời ánh mắt.

Miên Đường cũng nhìn thấy các cô nương nhìn chằm chằm tướng công nhà mình, dứt khoát cầm mũ trùm mình để một bên, muốn cho Thôi Cửu đeo.

Thôi Cửu có chút nghiêng đầu, không hiểu nhìn nàng.

Miên Đường mặt không cảm xúc, trừng mắt nhìn hắn không nói lời nào. Tướng công nhà mình, ngày thường việc học nặng nề, thường xuyên không ở trong nhà, nàng là nương tử mà còn chưa xem được mấy lần đâu, dựa vào cái gì đám oanh yến trên phố nhìn chằm chằm như vậy? Có biết xiếc khỉ phải tốn mấy văn tiền không?

Thôi Hành Chu không biết trong lòng nàng nghĩ gì, nhưng nhìn bộ dáng Miên Đường khó giữ được dánh vẻ hiền phụ, giống như hài tử, vậy mà thấy nàng càng tăng thêm vẻ kiều mị...Không biết tên Lục Văn kì vì lợi lộc bỏ qua diệu nhân, lại cưới nữ nhân mập của Thạch tổng binh, có cảm thấy hối hận không?

Bất quá Liễu nương tử bắt hắn mang nữ trùm của nữ nhân cũng có chút hoang đường.

Thanh châu mấy ngày nay náo nhiệt như vậy, con rể tương lai của Thạch tổng binh tất nhiên cũng ở đây, hắn đã có chủ ý cho Lục Văn đội mũ xanh, buộc hắn hiện thân, làm sao lại mang mũ trùm che khuất mặt mình?

Trong lòng nghĩ như vậy, Thôi Hành Chu đưa tay nhận lấy mũ trùm, trấn an nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay của nàng, nói: "Nhiều người ở đây, quá ồn náo, ta dẫn nàng đi ăn cơm."

Miên Đường cảm thấy xem xiếc khỉ cũng vui nhưng tuyệt đối không bằng phu quân khí chất ôn nhuận như ngọc của mình. Thế là nàng nhu thuận đứng dậy đi theo phu quân đi ra khỏi đám người.

Thôi Hành Chu cũng không đói, nhưng là Liễu Miên Đường này nửa ngày chỉ lo dạo phố, không có ăn cơm.

Miên Đường hỏi phu quân cũng không đói, liền lập tức đổi ý. Ở quán rượu gọi mâm đồ ăn thật quá phí bạc, còn không bằng ăn nhẹ ở trên đường.

Thế là nàng liền lôi kéo Thôi Hành Chu tới từng sạp hàng. Bánh bột chiên, chân gà sốt tỏi, còn có thịt dê, rất nhiều thứ. Những thứ này trước đây Thôi Hành Chu nhìn cũng không thèm nhìn một chút.

Nhưng bây giờ, Liễu Miên Đường mua một phần, đều nhanh nhẹn đưa một miếng đến miệng của hắn để nếm thử.

Chỉ là việc nhỏ, Thôi Hành Chu liền theo Liễu nương tử.

Thế nhưng trong mắt Lý ma ma thì như một đôi vợ chồng bình thường. Trong lòng có chút run sợ.

Bà nhìn vương gia lớn lên, chính mình cũng biết vị chủ tử này từ nhỏ đến lớn tính tình như nào. Bên ngoài là ấm áp nhưng bên trong lại lạnh như băng.

Lão vương gia nạp rất nhiều thiếp thất, huynh đệ của cửu gia cũng rất nhiều, đáng tiếc trong mắt họ đều coi cửu gia con bà cả này là cái đinh trong mắt.

Cửu gia cũng rõ ràng điểm này. Mấy lần hắn bị huynh đệ hãm hại, lão vương gia lại không chút quan tâm, đối với bọn ca ca hại hắn lại ôn nhu khiêm cung.

Thế nhưng đến thời điểm thanh toán cuối cùng, cửu gia cũng không nhớ nửa phần tình huynh đệ. Ngày xưa bị uỷ khuất khổ sở, đều từng bước làm nặng thêm, từng cái một trả lại.

Hiện tại vị cửu gia này cùng Liễu nương tử thân thiết như vậy, tất cả là vì mục đích khác. Một khi ý muốn của vương gia hoàn thành, lại nghĩ tới mình cùng thiếp thất của tặc tử từng tình chàng ý thiếp, có thể hay không đổi ý.

Nghĩ đến Liễu nương tử bây giờ một lòng với vương gia, thật tâm cùng hắn trải qua thời gian này, Lý ma ma nhịn không được trong lòng thở dài: nghiệp chướng a!

Liễu Miên Đường cũng không biết Lý ma ma thay mình lo lắng, chỉ tập trung lôi kéo phu quân thưởng ngaonj cảnh đường phố.

Chỉ là nàng cùng Thôi Cửu đều là người có dung mạo xuất chúng, đến đâu cũng hấp dẫn ánh mắt của mọi người. lúc này trên lầu cao của nhà trọ ở nơi phố xá phồn hoa này, có ánh mắt thẳng tắp nhìn về cặp vợ chồng chói mắt bên dưới phố xá.

Mặt của người nam tử này tràn đầy thống khổ, nhất là khi Miên Đường lấy ra khăn lụa, nhu tình mật ý thay nam tử tuấn lãng bên cạnh lau khoé miệng, thống khổ lại càng nhiều hưn, tựa như có lưỡi dao khoét vào trong tim, tay che ngựa tựa hồ thở không ra hơi.

Đúng lúc này, một nữ tử tiêm lệ đưa tay đỡ hắn, đồng thời nghi hoặc hướng xuống nhìn, chỉ là Miên Đường cùng Thôi Cửu đã vượt qua góc đường, biến mất không thấy.

Nữ tử kia cũng không thấy cái gì dị thường, vội vàng gọi thị nữ lấy thuốc, cho nam tử uống, đồng thời ôn nhu nói: "Tử Du, tại sao lại khó chịu vậy? Hôm qua ta thấy huynh mặt ủ mày chau, lang trung nói rồi, huynh không thể u sầu, tâm tư nặng như vậy, bệnh tình sẽ tăng thêm..."

Nói được một nửa, nàng lại thấy nam tử nhìn chằm chằm hầu bao hơi cũ bên hông, không khỏi cắn môi , sau đó tận lực thư giãn giọng nói: "Ta biết huynh luôn nhớ về Liễu tỷ tỷ, thế nhưng tỷ ấy có ý rời khỏi Ngưỡng sơn, người khác có khuyên can cũng không ở lại...nếu như tỷ ấy chịu hồi tâm chuyển ý, dù ta có phải dập đầu đến chảy máu cũng muốn cầu tỷ ấy quay về."

Tử Du nhìn nữ tử đang rơi lệ quỳ sát tại chân mình, duỗi ngón tay thon dài, đỡ nàng đứng dậy nói: "Vân Nương đứng lên đi, ngươi cùng nàng kết bái tỷ muội, hẳn cũng rõ tính tình của nàng. Lúc trước nàng hiểu lầm ta cùng ngươi, nói thẳng cùng ta ân đoạn nghĩa tuyệt, về sau không nhận nhau, cho nên sao ngươi có thể cầu nàng trở về? Huống chi, trong lòng của nàng ấy...Có lẽ sớm không có ta..."

Nữ tử kia đỏ mắt, nói khẽ; "Đều là ta không tốt. . ."

Lời còn chưa nói hết đã bị cắt ngang: "Không có liên quan tới ngươi, là ta không tốt với nàng..."

Nói đến đây, nam tử không nói nữa, chỉ đưa mắt nhìn phố xá nhộn nhịp: Thế nhưng...bây giờ gặp nàng có được không?

Nghĩ đến đây, thừa dịp Vân Nương tỳ nữ đi hầm canh gà nhân sâm, nam tử liền dẫn ba tâm phúc thị vệ, chậm rãi bước xuống cầu thang, tiến đến phía Thôi Cửu cùng Liễu Miên Đường.

Mà lúc này Thôi Cửu cùng Miên Đường đang đứng tại cửa thư viện Thanh châu.

Nơi đây bài trí năm cái bàn, trên mặt bàn bài trí bàn cờ do cao thủ Chấp Tử của thư viện thiết lập, cũng coi như cho hội trà của tổng binh thêm náo nhiệt.

Mà phần thưởng chính là chỗ ngồi trong thư hoạ. Nói cách khác, đến lúc đó có thể được vào trong cuộc thưởng hoạ nghe các đại gia lời bàn cao kiến, đồng thời chính mình cũng có được tranh chữ, cũng có thể cho mọi người thưởng ngoạn.

Phần thưởng này trong mắt Miên Đường, so với ngân lượng có lợi ích hơn. Phu quân không phải nói không có cửa vào tiệc trà thư hoạ hay sao? Trước mắt chính là cơ hội trời cho.

Nghĩ đến đây, Miên Đường tiểu nương tử sốt ruột đến hai mắt đỏ lên, lôi kéo tay Thôi Cửu nói: "Phu quân phải nhờ chàng rồi, tất nhiên phải lấy được phần thưởng! Tiền đồ của cửa hàng chúng ta tất cả là nhờ lần đề cử này đó!"

Thế nhưng Thôi Cửu cũng không muốn Miên Đường làm rối thư hoạ. Không chừng đến lúc đó làm lộ thân phận vương gia của hắn, cả nhà di phụ cũng tới, còn có vị hôn thê Liêm Bình Lan cũng sẽ đi.

Cho nên hắn nhìn mấy bàn cờ nhàn nhạt nói ra: "Quá khó rồi, không giải được..."

Nghe Thôi Cửu nói, Miên Đường lập tức khẽ giật mình, lại cảm thấy lời nói chính mình có chút làm tổn thương người, mặt mày phu quân lúc này đều không có tinh thần, sợ chính là bị lời nói của mình tổn thương tự tôn đó chứ?"

Nàng vội vàng nói: "Thư viện làm ra mê cục, đương nhiên có chút hiểm ác, phu quân còn chưa có học thành, không giải được cũng là bình thường, chúng ta thử xem còn phương pháp nào khác..."

Nàng chưa nói xong, một nam tử cao gầy đi tới, đi tới trước một bàn cờ, duỗi ngón tay ra chuyển động một quân cờ.

Người xem một bên xem xét, lập tức cao giọng nói: "Đã phá được thế cờ, ban thưởng!"

Miên Đường lúc này quay đầu ngưng thần nhìn lại, trông thấy nam tử cao gầy mang một kiện áo choàng đen có nỗi buồn thương cảm mà nhìn mình.

Một khắc này, đầu của nàng tựa như có gì đánh vào, đau không chịu được, chỉ quán tính xoay người, mềm oặt ngã vào trong ngực Thôi Cửu.

Một màn này trong mắt của nam tử là Liễu Miên Đường không muốn gặp hắn, ngược lại quay đầu vào ngực người khác, khiến ngưc hắn cảm giác như có ngàn vạn mũi tên...

Hắn liều mạng kiềm chế tâm tình của mình, nói khẽ với vị đồng tử đưa tặng thưởng: "Vị cô nương kia hình như rất muốn phần thưởng này, tại hạ đưa cho nàng..."

Lời này vừa ra, Thôi Hành Chu chậm rãi nâng mắt nhìn về phía nam tử này, đồng thời hoà nhã nói: "Thê tử của ta sao nhận được đại lễ của công tử?"

Nam tử kia biểu cảm lạnh lùng nhìn về phía nàng nói: "Vị gia này không giải được thế cờ, ta chỉ là tiện tay mà thôi."

Thôi Hành Chu nghe xong lời này, chậm rãi nở nụ cười.

Thôi Hàng Chu quét mắt nhìn vị nam tử này, chẳng biết tại sao lại cảm thấy quen mắt, thế là nhẹ nhàng vỗ bả vai Liễu Miên Đường, ra hiệu Lý ma ma đằng sau đỡ nàng, đối với vị nam tử kia nói: "Công tử một tay đã phá được thế cờ, rất là tuyệt diệu, không biết nên xưng hô với công tử như thế nào? Có nguyện ý cùng tại hạ bàn luận một chút?"

Công tử kia nghe Thôi Hành Chu nói xong như được gãi đúng chỗ ngứa, hắn tham luyến nhìn về Miên Đường một chút, lại nhìn về Thôi Hành Chu thản nhiên nói: "Tại hạ tên Tử Du, không biết tôn hạ xưng hô như thế nào?"

Thôi Hành Chu nhìn thoáng qua sau lưng Tử Du công tử mấy ánh mắt tinh quang của hộ vệ, mỉm cười nói: "Tại hạ Thôi Cửu."

Bởi vì bàn cờ Ất đã được phá giải, hai người liền dứt khoát ngồi xếp bằng tại Ất bàn, một lần nữa thu lại cờ, mở một ván mới.

Thôi Hành Chu một thân xanh nhạt trường bào, ngọc quan thắt lưng gấm, mắt như trời đêm đầy sao. Mà đối diện công tử một thân y phục đen, mặc dù cao gầy lại nho nhã, hai người ngồi đối diện rất đẹp mắt, nhất thời hấp dẫn vô số người vây xem.

Mà Miên Đường lúc này uống một ngụm nước Lý ma ma đưa tới, cũng thở ra hơi, trông thấy phu quân của mình cùng người khác đối chiến, để Lý ma ma đỡ lấy, tò mò đứng một bên xem xét.

Có lẽ giai nhân đứng ở bên, khơi dậy lòng háo thắng của nam tử áo đen Tử Du, hắn mỗi lần hạ cờ đều không chút do dự, tốc độ ra tay nhanh chóng.

Mà Thôi Hành Chu cũng dễ như trở bàn tay đuổi theo tốc độ của Tử Du, cũng nhanh chóng hạ cờ.

Đây gọi là "Cờ nhanh". Hạ cờ nhanh như vậy, nếu không phải kỳ nghệ cao siêu thì tuyệt không dám đánh cờ như vậy.

Mà khó có được chính là, hai vị công tử kỹ năng đều rất tốt, trong lúc nhất thời thực lực ngang nhau, thời gian dầu trôi qua, hấp dẫn nhiều vị đến xem, nhao nhao đứng vây bên cạnh bàn cờ, thỉnh thoảng gật đầu biểu thị khen ngợi.

Miên Đường đứng một bên xem náo nhiệt. Cảm thấy lúc phu quân Thôi Cửu xắn tay áo duỗi cánh tay dài hạ cờ, động tác tiêu sái dứt khoát, quả thực khiến người ta mê mệt.

Thời gian dần trôi qua, ánh mắt của nàng rơi vào trên bàn cờ, mặc dù bọn hắn hạ cờ quá nhanh, nhưng kỳ lạ là, nàng phát hiện chính mình có thể đuổi theo thế cờ mà bọn hắn nghĩ, nhất là vị Tử Du công tử kia, nàng cơ hồ đều đoán được chính xác vị trí hắn hạ cờ, thật giống như...Giống như nàng đã từng hạ thế cờ như vậy.

Ngay trong lúc nội tâm Miên Đường suy nghĩ bất định, hai vị đánh cờ kia tốc độ cũng từ từ chậm lại. Càng về sau thế cờ càng thêm phức tạp, nếu không suy nghĩ một chút, hạ sai một nước là sẽ thua.

Bất quá vị công tử kia tâm tư không vững, tựa hồ tâm tình cũng không đặt trên bàn cờ, liên tiếp ngẩng đầu, thẳng tắp nhìn về hướng Miên Đường.

Nhìn nhiều lần, Miên Đường trong lòng cảm thấy có chút buồn bực, dứt khoát từ tay Lý ma ma lấy mũ trùm đầu, đeo lên, tránh ánh mắt càn rỡ.

Tử Du công tử thấy nàng thấy nàng trừng đến chán ghét, trong lòng lại mạnh mẽ co thắt: Nàng...Nàng không muốn nhìn hắn một chút rồi!

Ngay khi thương cảm, Thôi Cửu hạ một cờ, thắng thua đã rõ.

Kia là một nước cờ rất hiểm, để cho người ta thua tâm phục khẩu phục. Tử Du lần này lại trịnh trọng ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Thôi Hành Chu ở đối diện.

Hắn hôm qua đã cho người tìm hiểu tin tức. Chỉ đi theo Miên Đường sống trong quán trọ, nghe ngóng tiểu nhị quán trọ, biết nhà chồng nàng họ Thôi, là một thương nhân.

Nghe thấy, giống như sau khi Miên Đường rời doanh trại Ngưỡng Sơn, nản lòng thoái chí, tìm một người mà gả bừa.

Thế gian nam tử có thể xứng với Miên Đường không nhiều, nàng bị tức giận có thể tìm được người tốt gì!

Bất quá nàng có ý bỏ bê mình, hắn lại không thể buông xuôi bỏ mặc. Chỉ có thể đợi Miên Đường hết giận, sinh ra hối hận, sẽ không cùng nàng tính tán, những điều hoang đường nàng làm sau khi xuống núi, hắn đều chuyện cũ bỏ qua.

Vừa rồi hắn nghe Thôi Cửu nam tử này không giải được ván cờ đơn giản này, trong lòng Tử Du không khỏi sinh ra ý xem thường, liền ra tay giải mê cục, thuận tiện cũng âm thầm nhắc nhửo Miên Đường, nàng nhờ cậy sai người, người này chỉ là nam tử tầm thường, coi như dáng dấp khá một chút cũng không xứng với nàng.

Làm sao nghĩ tới, nam tử dạng gối thêu hoa này lại thâm tàng bất bộ, hạ diệu cờ tốt như vậy, cũng không biết ngày bình thường tốn bao nhiêu công phu để học.

Mà Miên Đường lúc này trong mắt đều là tướng công nhà mình.

Khó trách phu quân có thể đánh thắng cờ mà kiếm được bạc, hạ cờ quả nhiên cao minh! Trong lúc nhất thời thật sự cảm thấy trên mặt mình mang chút ánh sáng, chỉ mỉm cười bảo Lý ma ma đưa khăn qua, đứng dậy thay phu quân xoa tay.

Chỉ là Thôi Cửu nhìn sắc mặt nàng, vẫn như một tờ giấy trắng, có thể thấy được khó chịu ban nãy cũng không được làm dịu.

Hắn lại quay đầu, nam tử Tử Du kia dường như không chịu nổi đả kích thua cờ, dẫn theo tuỳ tùng biến mất trong đám người.

Thôi Hành Chu trông thấy mật thám của mình đi theo nam tử kia, cũng yên tâm.

Nếu hắn đoán trước không sai, Tử Du này cũng phản tặc Ngưỡng Sơn khẳng định có liên quan lớn, lại xem có thể qua hắn truy lùng ra manh mối.

Về phần Miên Đường ...Lúc vừa rồi lúc nhìn thấy nam tử đó phản ứng kịch liệt, chẳng lẽ nhớ ra điều gì đó?

Nghĩ vậy, hắn đưa tay đỡ Miên Đường yếu ớt ra khỏi đám người, đi trở về quán trọ.

Có lẽ do nửa ngày dạo phố khiến mệt mỏi, Miên Đường trở về quán trọ có chút buồn ngủ.

Thôi Cửu nghe nàng kêu đau đầu, liền thay nàng tháo trâm cài đầu, thả xuống mái tóc dài, sau đó thăm dò hỏi: "Nàng gặp vị Tử Du công tử kia, nhớ ra cái gì rồi sao?"

Miên Đường kéo tay hắn lại, cọ xát mặt vào tay hắn: "Đau đầu vô cùng, giống như là búa bộ vậy...Phu quân, sao chàng lại hỏi như vậy? Chẳng lẽ vị này là bằng hữu cũ của phu quân?"

Thôi Cửu mỉm cười nói: "Ta cũng không nhận ra hắn..."

Sau khi nói xong, thấy Miên Đường vẫn mệt mỏi, liền sai Lý ma ma bưng tới chén thuốc Triệu Tuyền đã kê cùng với thuốc an thần tới cho nàng, thừa dịp còn nóng uống vào.

Đến khi Miên Đường ngủ say, mật thám liền trở lại, nói nam nhân Tử Du kia ở trong một quán trọ lớn, chỉ là khách sạn này mười ngày trước đã bị người của Thạch tổng binh bao trọn, trấn giữ bên ngoài cũng là thủ hạ của Thanh châu Thạch tổng binh, người thường không thể tới được.

Cho nên nhóm mật thám chỉ có thể đi theo quán trọ bên cạnh mà thôi.

Thôi Hành Chu sau khi nghe xong, phất tay lệnh mật thám tiếp tục theo dõi quán trọ đó.

Hiện tại, hắn nắm chắc bảy phần, chắc chắn người nam tử chủ động đưa tặng thưởng cho Miên Đường hôm nay và người uỷ thác chưởng quầy bán rẻ bàn cờ ngọc cho nàng ngày hôm qua là cùng một người.

Mà nam tử này hẳn là phu quân trước đây của Miên Đường – Lục Văn!

Nếu hắn thực sự là Lục Văn, thật không giống với suy nghĩ của Thôi Hành Chu.

Hôm nay người nam tử này mặc dù trên người mang theo chút bệnh tật, nhưng cũng là tuấn tú lịch sự, không phải là mặt mày dữ tợn như thổ phỉ. Hơn nữa nhìn tình hình này, hắn đối với Miên Đường vẫn còn tình cảm, nếu thật là như vậy, bước đi này của hắn là đúng rồi, để cho tên tặc tử kia nhìn không được mà tràn đầy lòng ghen tuông, lại đến tiếp xúc cùng Miên Đường.

Mà hai ngày này hắn chỉ cần ở sát bên cạnh Liễu Miên Đường...

Lại nói Miên Đường sau khi tỉnh dậy, trong đầu vẫn như cũ đầy hỗn độn, không chịu nổi mộng cảnh quấn quanh.

Lúc này mặt trời lặn về phía tây, trong phòng cũng bắt đầu lên đèn.

Mà phu quân của nàng ngồi cách đó không xa đọc sách, giống như băng sơn an tĩnh, khiến người nhìn không nỡ rời mắt.

Thấy nàng tỉnh, Thôi Hành Chu đặt sách xuống, đỡ nàng dậy, xoắn xuýt hỏi: "Cảm giác có khá hơn chút nào không?"

Miên Đường như con mèo nhỏ dựa sát vào ngực của hắn, vẫn còn chưa tỉnh mang theo giọng mũi nói: "Mông đến loạn thất bát tao..."

Thôi Cửu bất động thanh sắc, mắt có chút nheo lại nói: "Mộng thấy cái gì?"

Miên Đường dụi mặt vào ngực của hắn, mềm mại nói: "Không biết như nà, lại mộng thấy nam nhân của mình cùng những nữ nhân khác ở cùng một chỗ, muốn khóc nhưng phải nhịn lại, nhịn đến vất vả..."

Thôi Cửu rũ mắt nhìn nàng, đôi môi đỏ, lúm đồng tiền cũng biến mất, tựa hồ đắm chìm trong mộng không dứt ra được...

Hắn dừng một chút, lại nhẹ lời đi hỏi: "Là ta cùng những nữ nhân khác ở cùng một chỗ sao?"

Miên Đường bị hỏi đến có chút chột dạ, mơ hồ đáp lại, lần này ngược lại tỉnh táo hẳn.

Chỉ vì, vừa rồi nàng mộng thấy không phải Thôi Hành Chu, mà nam nhân gặp mặt một lần Tử Du!

Trong mộng, nàng chỉ vào mặt nam tử sắc mặt trắng bệch, mằng gì đều không nhớ rõ, thế nhưng cảm giác ân đoạn nghĩa tuyệt thật sự khiến người ta khó quên.

Nàng làm sao vây? Dù có nằm mơ, cũng không thể mơ thấy nam nhân khác chứ!

Cho nên lúc Thôi Cửu hỏi lại, nàng liền đánh trống lảng.

Thế nhưng nghĩ đến lúc trước khi mình ngủ, phu quân cố ý đề cập với nàng về Tử Du công tử, Miên Đường cảm thấy kì lạ, chẳng lẽ mình trước kia có biết nam nhân Tử Du kia hay sao?

Nàng liên tưởng tới mộng cảnh, càng nghĩ càng bất an, thừa dịp phu quân đi ăn cơm, lén lút hỏi Lý ma ma.

Chủ tử vừa phân phó, nhìn thời cơ cho Liễu nương tử biết được chút tin tức, xem nàng có thể nhớ tới Lục Văn hay không, Lý ma ma cảm thấy có chút đau đầu.

Cũng không thể để cho Liễu nương tử đề phòng, lại muốn dẫn dắt nàng nhớ lại. Cái này cũng quá làm khó người hầu như bà rồi.

Cuối cùng bị Liễu Miên Đường hỏi, Lý ma ma dứt khoát hoặc là không làm, hoặc đã làm thì làm cho xong, mặt đen đem lời nói thẳng thắn: "Hắn là tình nhân lúc trước của phu nhân..."

Lời này vừa nói ra, mắt của Miên Đường như muốn rớt ra, bát canh trên tay rơi xuống đất, nàng không khỏi nâng cao giọng: "Lý ma ma, bà nói bậy cái gì thế?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro