Chương 28: Đánh cờ đối chiến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe Lý ma ma nói, tiểu nương tử này bình thường hung dữ. Lúc sửa chữa cửa hàng người làm ăn bớt nguyên vật liệu, một mình nàng chống đỡ, cùng ba nam nhân mắng đến mắt cũng không chớp, đến nỗi đối phương phải lấy ít tiền công, nhận lỗi lầm của mình.

Làm sao cùng với hắn, vì chuyện y phục mà hai mắt đẫm lệ? Ước chừng sau lần trước nàng khóc đến hoa lê đái vũ cầu hưu thư, phát hiện nước mắt có thể dễ dàng nói chuyện với phu quân, lại sử dụng chiêu bài này?

Thế là Thôi Hành Chu cố ý nói: "Vẫn là không được, quá phiền phức..."

Miên Đường trong mắt chứa đầy nước mắt, bộ dáng kìm nén nhịn ại, chỉ nhu thuận hiểu chuyện bóp chân cho hắn, nhưng lúc cúi đầu, giọt lệ như hạt châu rơi không ngừng, thật khiến người khác phiền lòng.

Thôi Hành Chu nhịn một hồi, đột nhiên cảm thấy việc nhỏ này khiến nàng khóc sướt mướt, chính mình cũng đủ nhàm chán, thể là liền mở miệng nói: "Nếu nàng không chê tắm rửa phiền phức, ta liền để Mặc Như mang hai rương quần áo trở về, cũng thuận tiện ở chỗ này thay giặt..."

Hắn lập tức khiến cho nương tử đang rơi lệ nín khóc mà cười, còn ân cần thay hắn bóp vai, sau đó hỏi: "Thiếp chuẩn bị cho hàng xóm chút đặc sản là được rồi thế nhưng phu quân đã chuẩn bị đồ tốt cho ân sư chưa? Có muốn thiếp cùng chàng đi đến quán cờ tặng lễ, mới chu đáo được?"

Thôi Hành Chu những ngày này nói dối càng ngày càng nhuần nhuyễn, còn không hoang đường mà nói đến tình trạng xây quán cờ để che lấp.

Cho nên nghe Miên Đường có ý muốn đi theo, không chớp mắt liền nói: "Sư nương hay ghen, ngày thường cũng không cho ân sư cùng nữ tử khác nói chuyện, nàng đi, ngược lại không tốt...Nàng mua bàn cờ kia không sai biệt lắm, cho ân sư làm lễ vật đi..."

Thôi Hành Chu nói đến bàn cờ, Liễu Miên Đường tốn ba lượng bạc mua bàn cờ ngọc kia.

Nghe hắn nói vậy, Miên Đường sững sờ, chần chờ nói: "Thế nhưng...cái kia là thiếp mua cho chàng..."

Thôi Hành Chu lại rõ ràng, thế cái này sao mà mua được? Rõ ràng là tặc tử Lục Văn kia đưa cho nàng. Nếu nàng biết được chuyện đó, hẳn là cùng với tặc tử nhất đao lưỡng đoạn, nếu giữ lại bàn cờ này, ngày sau vẫn cùng Lục Văn dây dưa, đến lúc đó, hắn nên buông tha nàng như thế nào?

Thấy Miên Đường không nguyện ý, hắn liền hoà nhã nói: "Đã như vậy, thì không cần tặng, vật khác tặng thì quá bình thường..."

Miên Đường nghe xong, cảm thấy phu quân nói có lý. Chính mình chuẩn bị lễ vật khác cũng không thoả đáng, nếu là ân sư của phu quân, ánh mắt tất nhiên rất cao, tặng bàn cờ này cũng là phù hợp.

Mà bàn cờ này giả ngọc làm thành, nguyên bản cũng không xứng với phu quân, nàng bây giờ kiếm được tiền, muốn mua cho phu quân đồ tốt hơn.

Thế nhưng nàng lại thích bàn cờ kia, muốn nhìn dáng vẻ đánh cờ của phu quân. Thế là đi giày, đem bàn cờ ôm đến bàn nhỏ, đối với Thôi Cửu nói: "Đã muốn tặng cho ân sư, phu quân không ngại dùng một lần, để xem ân sư dùng có thuận tay hay không?"

Thôi Hành Chu cười cười: "Nàng sẽ chơi cờ?"

Miên Đường nhớ tới lần trước ở thư viện quan sát tình hình, nháy mắt nói: "Trước kia tại nhà mẹ đẻ thì không nhớ, về sau tựa như có biết chút chút, thiếp cũng không nhớ rõ lắm..."

Nếu nàng muốn chơi, tâm tư nhất thời nổi lên, ngược lại là vui vẻ bồi nữ nhân này chơi một ván cờ giết thời gian.

Nói thật ra, bàn cờ bạch ngọc này quả nhiên tinh mỹ, nổi bật cổ tay ngọc trắng muốt đang bày cờ, đầu ngón tay cũng hơi phát sáng.

Hoài Dương vương cũng không phải bị mù, tự nhiên cũng không thể đối với cảnh đẹp trước mắt nhắm mắt làm ngơ, liền cái được cái không đặt vào quân cờ.

Kết quả không cần thời gian một chén trà, Miên Đường chần chờ nói: "Phu quân chàng nhìn xem, thiếp đây có phải thắng rồi không?"

Hoài Dương vương ngưng thần xem xét, im lặng chậm một hồi mới nhẹ gật đầu. Liễu Miên Đường đích thật là mấy bước liền thắng thế cuộc.

Nhìn phu quân gật đầu, Miên Đường cười ra tiếng e lệ nói: "Phu quân làm gì cho thiếp? Ván kế tiếp, cũng cho thiếp chút bản sự!"

Thế nhưng là phu quân tựa hồ vô ý nói đùa, khóe miệng có chút nhếch lên, chỉ trầm mặc thu thập quân cờ, chuẩn bị lại mở một ván.

Lần này Thôi Cửu đã chơi cờ nghiêm túc, thiết lập bài binh bố trận.

Miên Đường đánh cờ bằng trực giác, mỗi nước cờ đềi cảm thấy bộn phía nguy hiểm trùng trùng, không thể không cẩn thận suy nghĩ, lại nhìn chằm chằm bàn cờ, lúc nhìn sắc mặtc của phu quân không thay đổi, lòng ái mộ lại càng tăng thêm.

Phu quân của nàng thật đúng là kỳ đạo cao thủ!

Ván cờ này hạ lâu hơn, Miên Đường chỉ kém một chiêu, tiếc thay bại bởi phu quân. Bất quá nàng cảm thấy vẫn rất vuiver. Phu quân chính là cao thủ kỳ đaoj, nàng thua dưới tay chàng chẳng phải rất bình thường sao?

Thế nhưng phu quân thắng cờ lại có dáng vẻ như không vui, chẳng lẽ bởi vì mình chơi không được khiến phu quân mất hứng.

Bây giờ cùng Thôi Cửu sống chung đã lâu, Miên Đường có thể nhận ra nụ cười của hắn khi nào là thật lòng, khi nào cười khách sáo.

Thế là nàng một bên đem quân cờ cất đi, một bên hỏi: "Phu quân sao lại không cao hứng vậy."

Thôi Cửu khoé miệng nhẹ cười: "Không có, chỉ là nghĩ nàng chơi cờ đến tinh diệu như vậy, không biết thầy dạy nàng là ai?"

Cách chơi cờ của Liễu Miên Đường, cùng với phản tặc tự xưng Tử Du kia đều là một mạch. Cho nên không khó nghĩ ra, lúc nữ tử này ở trên núi cũng bồi tiếp phản tặc chơi cờ...

Việc này cũng với suy nghĩ lúc trước của hắn là nữ tử yếu đuối bị sơn tặc đối đãi lỗ mãng, lại khác nhau một trời một vực.

Ngày đó phu quân Thôi Cửu tựa hồ tâm tình không vui vẻ lắm đi ra ngoài, lúc ra đến cửa, Miên Đường chỉ có thể ân cần dặn dò phu quân, vào thời điểm rảnh rỗi nhớ về nhà ăn cơm.

Mà Thôi Hành Chu rời khỏi phố bắc quay trở về quân doanh, tâm tình mới buông thả một chút.

Mấy ngày nay hắn ở Thanh châu điều binh, gọi là trợ giúp, kì thực xếp bố phòng ở Thanh châu, ngược lại là biết rõ được rất nhiều ẩn tình lúc trước của Thanh châu.

Thí dụ như phía sau phản tặc Ngưỡng Sơn có không ít thân hào ủng hộ.

Hoàng đế thiếu niên đăng cơ, các chính sách quan trọng trong triều vẫn là Hi quý phi ngày trước – hoàng thái hậu bây giờ nắm giữ.

Năm đó Chu hoàng hậu bị phế, thái tử Lưu Đản bỏ mình, Chu gia quyền quý một thời tan đàn xẻ nghé. Mà Dương gia của Hi quý phu thay vào đó, quyền nghiêng triều chính.

Dương gia tham gia vào triều chính, cho tiên đế nghỉ ngơi thay đổi lại quốc sách, mấy năm liên tục đều sưu cao thuế nặng không ngừng, gần nhất là cắt đất theo luật pháp, kiếm địa chỉ của thân hào địa phương, nói rõ muốn cắt đất của họ.

Ở nơi khác chính sách cắt đất theo luật này đã sớm áp dụng. Thế nhưng Chân châu bởi vì lúc trước đại nạn thiên tai, đạo phỉ mọc tràn lan, thêm nữa thế lực phản tặc ngày càng lớn mạnh, mấy đại quan đến cai quản chính sách đều bị chém khi trên đường đến.

Thế là nơi đây biến đổi đều gác lại, lại không có người nhắc tới.

Bây giờ nghĩ lại, những phản tặc làm loạn sở dĩ ngày càng mạnh, cùng những thân hào kia có chút ít quan hệ.

Bất quá chỉ là Lục Văn bây giờ bị đánh cho quân lính tan rã, muốn ôm đùi Thạch tổng binh chiêu an, không biết những thân hào này có muốn đứng lên ngăn cản triều đình Dương gia đổi thuế không?

Dương gia không thu được thuế bạc ở Chân châu, ngược lại sớm mở ra lối riêng.

Một họ hàng xa của Dương gia mở một cửa hàng lớn bạc – Thông Lợi tiền hành.

Thông Lợi tiền hành trải rộng khắp chư quân Đại Yến, thật ra cửa hàng tiền này có chỗ dựa lớn nhất chính là Dương gia.

Bình thường các huyện nha thu thuế, ngoại trừ trữ ngân khố trong phủ nha, còn một bộ phận cho Dương gia mặt mũi mà gửi tiền. Gửi tiền vào đó thật biết cách làm giàu, có thể có được không ít lãi, tiền đó mua bán rất tốt..

Lúc trước vì quan hệ giữa Chân châu cùng triều đình Dương gia hoà hoãn. Thôi Hành Chu cũng như những quan viên địa phương khác, hàng năm đều gửi bạc vào Thông Lợi tiền hành kia.

Năm nay đáng lẽ cũng nên như thế, lúc tham quân đem thuế đất Chân châu nộp lên, Thôi Hành Chu vốn theo như lệ cũ năm trước, đem phần lớn bạc giao cho Thông Lợi tiền hành sinh lợi.

Thế nhưng hắn nghĩ ngợi, lại dừng lại.

Liễu nương tử là một tiểu phụ mà còn hiểu được đạo lý trứng gà không thể bỏ hết vào một cái giỏ. Hiện tại Chân châu cùng triều đình có quan hệ vi diệu, một khi trở mặt, số tiền kia rất có thể bị chế trụ không lấy ra được.

Nghĩ đến đây, hắn trầm ngâm một hồi, học được biện pháp của Liễu Miên Đường, lưu lại bạc năm nay để chi tiêu, còn phần lớn sai người áp vận đến châu phủ bỏ trống ngân khố. Về phần thuế bạc năm trước cũng muốn lấy ra.

Về lý do lấy ra cũng có sẵn: Hắn lập tức muốn thành hôn với biểu muội Liêm Bình Lan, vương gia thành hôn cần dùng nhiều bạc. Chỉ cần lấy cớ xa hoa lãng phí một chút, mới có thể thuận lý thành chương chuyển bạc ra.

Trong lúc nhất thời, hai "phu thê" phố bắc đều vì tiền tài mà hao tổn tâm trí.

Bất quá mối quan tâm của Miên Đường lại đơn giản hơn. Sau khi đồ sứ do Trần tiên sinh vẽ ra được bán đi, cửa hàng cũng coi có chút dư dả, toàn bộ cửa hàng cũng tản ra sự thong dong nhàn nhã.

Miên Đường lại dùng tiền mời thợ sửa chữa màn cửa, bên trong cửa hàng cũng làm một căn phòng riêng. Mẫu đơn phú quý, bình hoa sứ men xanh được bày trí, quan khách có thể ngồi trên ghế thong dong uống trà ăn quả, thưởng thức thượng phẩm đồ sứ của "Ngọc đốt sứ phường".

Miên Đường mấy ngày nay nhập không ít đồ sứ về Linh Tuyền trấn, danh tiếng của cửa hàng bỗng nhiên lên cao.

Cửa hàng cũng là tiến lên một bậc thang, nàng mới có thể biết được thì ra trong trấn có thương hội đồ sứ. Có thể nhập hội đều là cửa hàng đồ sứ trong trấn có tên tuổi.

Mà giống như cửa hàng "Ngọc đốt sứ phường" mở ra, đại bộ phận chỉ đến một tháng là đóng cửa, chứ đừng nói sờ tới cánh cửa thương hội.

Mà bây giờ, danh tiếng của "Ngọc đốt sứ phường" lên cao, thiệp mời nhập hội thiếp vàng, tự nhiên cũng đưa tên tuổi của Miên Đường đi lên.

Trong cửa hàng, tiểu nhị Quý Sinh trước kia có làm qua sứ phường khác, cũng coi như có kinh nghiệm, tự nhiên minh bạch được giá trị của thiệp mời này, liền chúc mừng chủ tử phu nhân, xem như tại Linh Tuyền trấn đứng vững gót chân.

Miên Đường trong lòng cũng cao hứng, đem sự tình nhập thương hội rất trịnh trọng. Đến hôm đến thương hội, sai Lý ma ma nấu nước tăm rửa thay y phục, đổi chiếc váy làm bằng tơ lụa, thoa chút phấn mà tướng công tặng nàng. Chuẩn bị chỉnh tề lúc này mới trịnh trọng đi ra ngoài.

Hội sở của thương hội trấn Linh Tuyền, chính là cửa hàng số một của Hạ gia.

Thân là cấp lão hào của hoàng gia ngự cung, Hạ gia tài lực hùng mạng, thực lực hùng hậu, cửa hàng sứ khác của trấn Linh Tuyền không thể sánh vai.

Miên Đường thân là lính mới nhập hội, chuyện thứ nhất tiến thương hội, chính là muốn bái kiến Hạ đương gia – Hạ nhị gia.

Hạ nhị gia năm nay bốn mươi bảy tuổi, đang lúc tráng niên, năm đó lúc Hi quý phu nhập sứ phường, tất cả là hắn tiếp đãi.

Hạ nhị gia nghe có người thông bẩm cửa hàng "Ngọc đốt sứ phường" đến bái yết hội trưởng, liền giương mắt nhìn một chút, thật không nghĩ đến chủ của "Ngọc đốt sứ phường" lại là nữ tử không đến hai mươi tuổi.

Đẹp thì đẹp, thế nhưng lại để cho nữ nhân tới... cũng quá không coi thương hội ra gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro