Chương 31: Trọng phân thịt mỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tháng này thương hội lại muốn gặp mặt.

Một đám lão gia ngồi cùng nhau, chỉ chờ Thôi phu nhân của "Ngọc đốt sứ phường" tới, cùng nhau lên án việc chặn đường của nàng.

Thật sớm mà các lão gia nhao nhao đến đông đủ, bàn bạc nhau tìm từ chuẩn bị doạ Thôi phu nhân phải nhả ra. Thế nhưng ngồi đợi mãi mà chủ nhân của "Ngọc đốt sứ phường" – Thôi phu nhân mãi không tới, không thể chờ được nữa.

Hạ nhị gia trở nên vội vàng, sai người đến cửa hàng "Ngọc đốt sứ phường" hỏi han.

Kết quả người làm chạy một vòng, phát hiện phu nhân cũng không có ở cửa hàng, mà ở tại trạch viện phố bắc. Đến khi hắn đi đến phố bắc, cửa viện ở một khe hỏ, một bà tử mặt đen ngó ra, dài mặt nói: "Nương tử nhà chúng ta nói, chư vị lão gia cùng nữ tử nói chuyện không tiện, nàng không đi chuốc lấy nhục nhã, hôm nay thân thể nương tử lại không thoải mái, xin đừng tới quấy rầy!"

Khi hạ nhân trở về, đem lời nói truyền về thương hội, khi nghe được những lời này, các lão gia đầu tiên là nhìn nhau, tiếp đó là dựng râu trừng mắt chửi ầm lên, nhao nhao nói nữ nhân Thôi gia thật không ra gì, phu quân nhà nàng bình thường quản thúc nương tử như thế nào? Cứ như vậy để nàng kiêu căng vô lễ, đắc tội với bọn hắn?

Thế nhưng sau khi miệng mắng đến sướng, các lão gia đối với việc giải quyết vận chuyển một lượng lớn đất sét vẫn như cũ là không có kế khả thi.

Mấy ngày trước, còn có mấy cái thuyền có thể dùng, thế nhưng gần đây không biết thuỷ tư rút lấy ngọn gió nào, vậy mà điều động hết thuyền đi hết. Mắt thấy lò sứ mất nguyên liệu, phải đình công, Hạ nhị gia gấp đến cổ họng cũng dựng cả lên.

Việc cung cấp cho hoàng thất là việc khiến cho người ta cực kỳ hâm mộ, thế nhưng nếu để xảy ra sai lầm, cũng chính là đại tội rơi đầu.

Hạ Trân ngồi một bên yên lặng nghe, trong lòng rõ ràng, Thôi nương tử bởi vì lần trước bị phụ thân chậm trễ, liền lập ý muốn trả thù!

Đã như vậy, bọn họ phải dùng thái độ mềm mỏng, cầu Thôi nương tử dàn xếp, khiến đất sét có thể đi đường tắt thông qua thôn Song Lĩnh.

Thế nhưng để phụ thân cúi đầu, đây thật sự là làm hao tổn mặt mũi của hiệu buôn Hạ gia. Hạ tam tiểu thư muốn thay cha ra mắt giải quyết.

Thế là hôm sau, Hạ tam tiểu thư chuẩn bị một hộp nhân sâm đầy đủ, tổ yến Nam Dương cùng mấy hộp quả lớn đi Thôi trạch phố bắc thăm hỏi Thôi phu nhân.

Lần này Lý ma ma mặt đen lại mở cửa, Hạ Trân từ lúc vào cửa là một khuôn mặt tươi cười ân cần, nhìn người đang nằm trên giường, giống như tỷ muội tương giao, lôi kéo tay của nàng hỏi han ân cần.

"Thôi phu nhân, chỉ là mấy ngày không gặp, sao lại thành bộ dạng này?" Hạ tam tiểu thư một mặt đau lòng nói.

Miên Đường nửa kéo tóc, mệt mỏi nằm, ngược lại là thật có mấy phần thần sắc có bệnh, cũng thở dài nói: "Ta cũng là bệnh cũ lâu năm, không cẩn thận liền đau đầu. Vì bệnh này mà trog kinh thành hao tốn không ít bạc, đem vốn liếng của tướng công lụi bại hết. May gặp lương y, kê cho ta đơn thuốc. Chỉ là thuốc kia khiến hao tổn tâm trí, chỉ cần chọn nơi màu mỡ, rời xa xe ngựa huyên náo, cẩn thận tĩnh dưỡng mới có thể bảo toàn dược hiệu. Cũng là do mệnh ta không đến tuyệt đường, trước đó mấy ngày mua được đồ tốt, chỉ chờ trồng ra dược liệu đến cho ta kéo dài tính mạng... Tam tiểu thư, ngươi trong lúc cấp bách này còn đến xem ta, thật là phí tâm!"

Hạ Trân nghe vậy chỉ miễn cưỡng lấy ra mấy phần cười có chút khó coi. Nàng không nghĩ tới chính mình chỉ hàn huyên đôi lời, Liễu nương tử vậy mà đem hết câu chuyện ngăn chặn.

Nghe ý tứ của Liễu nương tử, thôn Song Lĩnh là dùng để trồng thuốc cứu mạng, còn cần rời xa xe ngựa ồn ào náo động. Ngụ ý chính là, nếu như ai đó cứng rắn từ nơi đó đi qua, chín là mưu hại tính mệnh của Liễu nương tử không thành?

Cho nên sau khi Liễu Miên Đường kể rõ nỗi khổ ốm đau quấn thân, lúc quan tâm hỏi Hạ Trân đến có việc gì, dù là Hạ tam cô nương nhanh mồm nhanh miệng cũng khó nói ra được câu chuyện.

Thế nhưng là trì hoãn chuyện lớn của hoàng thất, tính mạng Hạ gia lớn nhỏ đều bị buộc bên trên, thật sự không trì hoãn được, chỉ có thể kiên trì nói: "Thôi phu nhân, kỳ thật hẳn là người cũng biết, bây giờ mở kênh đào, thuyền đều bị điều động đi hết. Trấn sứ phường của chúng ta không vận chuyển được đất sét tới, quả thực để cho người ta nhức nhức cái đầu. Bất quá nghe nói của hàng nhà người chở rất nhiều đất sét, nếu như thuận tiện có thể cấp cho hiệu buôn Hạ gia một chút, giải quyết khẩn cấp.

Miên Đường nghe xong lời này, lại cau mày: "Nếu Hạ tiểu thư cầu cái khác, có thể được. Thế nhưng đơn cầu cái này là làm khó người. Không dám giấu giếm, "Ngọc đốt sứ phường" của ta cũng mới nhận đơn đặt hàng lớn, đang cần dùng đất sét. Nếu như đều đặn cho các ngươi, chúng ta không thể kịp tiến độ làm đơn hàng, chẳng phải thanh danh vất vả lập được của cửa hàng ta bị hạ danh hay sao?"

Hạ Trân sớm đoán được nàng sẽ từ chối, vội vàng nói: "Giá tiền vận chuyển dễ thương lượng, chúng ta sẽ đưa ra giá cao."

Liễu Miên Đường muốn đầu cơ kiếm lợi, chẳng bằng theo ý của nàng, giải được việc cấp bách của Hạ gia.

Dù sao chỉ cần năm sau kênh đào làm xong, khôi phục đường thuỷ, thuyền cũng nhiều, Liễu nương tử cũng không thể nắm người địa phương.

Nhưng có một điều, Hạ gia nhiều tiền tài, có thể chịu đựng qua cửa ải này, nhưng các cửa hàng khác có lẽ không thể bỏ ra quá nhiều bạc mua đất sét giá cao của Thôi gia.

Thôi gia một màn này đầu cơ kiếm lợi, hoàn toàn có thể kiếm được chút bạc, nhưng cũng đem những thương hộ của trấn Linh Tuyền đắc tội hết, lại nhìn sau này cửa hàng của nàng có thể đặt chân ở trấn này.

Cho nên vô luận Miên Đường muốn giá tiền cao như nào, nàng chính là dốc hết sức đáp ứng, chi tiền bạc cũng là khiến Thôi gia bại thanh danh, không đánh mà thắng, đem một nhà xứ khác này đuổi khỏi trấn Linh Tuyền!

Mà Liễu Miên Đường nghe Hạ tam tiểu thư muốn mua đất sét với giá cao, cười ôn nhu nói: "Nghe tam tiểu thư nói, ta cũng nhìn qua sách mà phu quân đọc, Thôi gia chúng ta há lại là loại người trục lợi kia? Sao có thể đem tâm nhãn mà đi kiếm tiền tài? Còn nữa, nhà chúng ta bán đồ sứ, cũng không phải bán đất sét."

Hạ tam tiểu thư nghe xong, có chút không nắm được suy nghĩ của Liễu nương tử.

Nàng ngồi gần nửa ngày, nói đến bã bọt mép, mới từ trong miệng Miên Đường lấy được chút thông tin: "Kỳ thật cửa hàng Thôi gia của chúng ta nếu có thể kiếm được nhiều bạc, mua thuốc cứu mạng từ nơi khác mua được...chỉ là hiện tại đơn hàng tiếp nhận được quá nhỏ, nếu có thể như Hạ gia các người, hoặc như chưởng quỹ khác, tiếp nhận chút hoàng sai thì thuận tiện..."

Hạ Trân nghe xong mới hiểu được ý tứ của Miên Đường, thì ra dã tâm của nàng chính là được phân thịt mỡ hoàng gia cung cấp!

Song phương đã đem lời nói của mình nói rõ, như vậy chuyện tốt có thể làm, Hạ tam tiểu thư nói thẳng việc này là việc lớn, cần trở về cùng phụ thân thương lượng.

Liễu nương tử không để ý người mình đang yếu, tự mình tiễn Hạ tiểu thư đến tận cửa, thân thiết dặn dò nàng cùng Hạ nhị gia mau chóng thương lượng, nếu không phải vườn thuốc của nàng lớn chút, cũng không nỡ mở đường thông xe.

Khi Hạ Trân đem việc này thông báo cho phụ thân, Hạ nhị gia lại lần nữa tức giận đến vỗ bàn, nói thằng Thôi gia thật là lớn mật, cũng không nhìn xem chính mình là căn cơ gì muốn tiếp nhận cung cấp cho hoàng thất!

Thế nhưng Hạ Trân lại khuyên nhủ Hạ nhị gia, nói Liễu Miên Đường muốn kiếm lấy hoàng bạc, cứ để nàng kiếm. Mà đồ sứ của "Ngọc đốt sứ phường" lại đầy tinh xảo kỹ nghệ, nếu có thể lấy ra vì Hạ gia sở dụng, chẳng phải giúp Hạ gia như hổ mọc thêm cánh?

Hạ nhị gia hiểu được ý tứ của nữ nhi, dù sao là Hạ gia nhận thầu đồ sứ, cuối cùng đều muốn dưới tên tuổi của Hạ gia. Liễu Miên Đường lại có năng lực, bất quá cũng là Hạ gia cấp cho con ngựa con. Chờ cho đại sự hoàng đế ngự hôn làm xong, lại nghĩ biện pháp đối phó với "Ngọc đốt sứ phường" cũng không muộn.

Hạ nhị gia biết nữ nhi hắn có tâm kế, làm việc cũng so với hắn chu toàn hưn, vì kế hoạch hôm nay, cũng chỉ có thể mời Liễu nương tử nhập hội, vượt qua được trước mắt rồi nói tiếp.

Thế là thương hội trấn Linh Tuyền mỗi tháng một lần lại hội tụ, lần này phá vỡ lệ cũ, ngày hôm sau khi Hạ tam tiểu thư thăm Liễu nương tử, lần nữa tụ họp.

Lần này Liễu nương tử tới, bất quá đến muộn cả canh giờ.

Liễu nương tử vừa vào cửa liền nói xin lỗi, nói thằng nữ nhân gia đi ra ngoài có nhiều việc, diện mạo trang điểm rất tốn thời gia, khiến chư vị chờ lâu.

Một đám lão gia thương hội lại từng khuôn mặt tươi cười hướng tới, nói Thôi phu nhân coi trọng thương hội, lúc này mới tỉ mỉ cách ăn mặc.

Thế là những chủ cửa hàng trấn Linh Tuyền lại hoà hảo thương thảo hoàng sai phân phối công việc.

Lợi ích lớn nhất chính là tên tuổi của "Ngọc đốt sứ phường" lên cao. Cục thịt lớn này vốn là Hạ gia độc chiếm, Hạ nhị gia tất nhiên không nguyện ý cắt ra ngoài. Thế nhưng nước canh khác, Liễu nương tử lại chướng mắt, chỉ công phu sư tử ngoạm muốn lấy một phần này.

Mà những chưởng quỹ khác nhìn Liễu Miên Đường không coi trọng nước canh bọn hắn, thở dài một hơi, vậy mà cũng giúp Liễu nương tử khuyên Hạ nhị gia nhả ra.

Hạ nhị gia kìm nén tức giận đến mặt xanh xám, nếu không phải nữ nhi ở dưới bàn một mực giẫm chân ông, thật là muốn phát tác.

Cuối cùng, Hạ gia cắt thịt, Liễu Miên Đường tự nhiên cũng nới lỏng miệng, đầu tiên là bi thiết nói một phen bệnh tình của mình, lại thái độ thành khẩn, vì chư vị trấn Linh Tuyền, càng vì thay tận trung với hoàng đế, nàng coi như chậm trễ trong việc rút cọng cỏ cứu mạng cũng không tiếc.

Liễu nương tử ngày thường kiều mị, lại mấy ngày nay không ra khỏi phòng, hương phấn thượng đẳng cũng đem khuôn mặt trở nên trắng bệch, bộ dáng mảnh mai mặt ủ mày chau, thật khiến cho người ta tin rằng trời ghét kẻ hồng nhan, không còn sống được lâu nữa.

Nói thẳng đến khi đám lão gia liên tục gật đầu, lần nữa thành tâm cám ơn qua Liễu nương tử biết đại thể.

Thế nhưng trong lòng Hạ nhị gia lại thầm mắng, cái thảo dược chó má gì? Ông phái người đi nhìn, rõ ràng đây là cải trắng hành tây, có thể trị bệnh nan y gì chứ?

Sau khi thương nghị kết thúc, Liễu Miên Đường cũng gấp gáp nhận tiền cọc, mới chỉ là tờ đơn tiền cọc liền có ngân phiếu tám trăm lượng, nếu như hoàn thành đơn hàng xong, còn có thể có số bạc gấp đôi.

Liễu nương tử trước đó không biết hoàng cung cấp bao nhiêu bạc, giờ đây cầm đống ngân phiếu dày trong tay, mới hiểu được vì sao trưởng quỹ Hạ gia vuốt mông ngựa, lợi nhuận như vậy thật khiến người ta đỏ mắt!

Không chỉ "Ngọc đốt sứ phường" của nàng kiếm được mối làm ăn lớn, mà trong quân doanh của Thôi Hành Chu nghe nói thuỷ tư gần đây đẩy nhanh tiến độ, rốt cục cũng khiến buông lỏng sắc mặt, phất tay sai người báo với quan lại bên dưới.

Thế nhưng quan viên vẫn còn một chuyện phải bẩm báo vương gia, cẩn thận hỏi: "Vương gia, lúc trước công vụ quan trọng, thuyền trăm dặm đều được tập hợp ở đây, bây giờ công vụ hoàn thành phân nửa, có muốn giải trừ lao dịch cho những thuyền kia?"

Kỳ thật, thuỷ tư có gấp gáp cũng không cần chiêu mộ thuyền đánh cá. Về phần vì sao làm như vậy, Thôi Cửu lúc đó quả thật không cẩn thận suy nghĩ, chỉ là bất quá trong đầu loé lên, dưới giường trạch viện phố bắc kia lỗ lớn, liền như giúp người, thay nữ tử kia thuận tiện thu chút tiền mãi lộ mà thôi.

Chuyện này đối với hắn là có chút sự tình, sau đó cũng không quá để trong lòng. Bây giờ nghe quan viên nhấc lên, mới đột nhiên nhớ tới việc này, cũng không biết việc của Liễu nương tử tiến hành như thế nào rồi.

Bất quá nếu như chiêu mộ thuyền đánh cá quá lâu sẽ ảnh hưởng đến dân sinh, cho nên Hoài Dương vương phất tay một cái, ý tứ có thể cho giải trừ một phần thuyền lao dịch.

Khi rảnh rỗi, hắn tới phố bắc ăn cơm, từ trong miệng Miên Đường hắn nghe ra được sự tình nàng đã giao dịch thành công.

Thế nhưng khi nghe được nàng làm ăn cùng Hạ gia, hắn ngược lại khẽ nhíu mày.

Nói thật ra, lúc trước mua cửa hàng là để an ổn tâm tư của nàng, không nghĩ tới công phu hơn tháng của nàng, vậy mà có thể đem danh tiếng cửa hàng bay lên càng cao.

"Nàng làm như vậy, không sợ Hạ gia cho người động tay động chân, cho mượn danh mục mà chỉnh lý nàng hay sao?"

Miên Đường nghe, chỉ ngọt ngào cười nói: "Phu quân nghĩ thật chu đáo, bất quá cửa hàng chúng ta chỉ là làm mướn không có danh, nếu như Hạ gia thực sự động tay chân, chính là làm xấu danh hào nhà mình, làm sao có thể không liên luỵ? Bây giờ chúng ta mới đặt chân đến phố bắc, lại kinh doanh thật tốt, phải uỷ khuất cửa hàng phu quân chịu thiệt một chút, bất quá sẽ có một ngày, danh hào của cửa hàng đồ sứ chúng ta sẽ là đường đường chính chính cung cấp đồ sứ cho hoàng thất."

Miên Đường nói lời hùng hồn, Thôi Hành Chu ngược lại là mỉm cười: "Nếu như nàng thích, tận tâm làm cho tốt, chỉ là không phải vì ta mà là vì chính nàng, cũng là an tâm kinh doanh, cũng coi như là kiếm cho mình một phần sản nghiệp."

Dù sao sau này, cửa hàng cùng trạch viện cũng đều cho nàng. Liễu nương tử kinh doanh tốt cũng là có lợi cho nàng.

Thôi Hành Chu khó có được nhàn tâm dạy bảo người, thế nhưng khi Miên Đường nghe tới, chính là phu quân khích lệ mình lớn mật làm việc.

Đạt được tín nhiệm của phu quân như vậy, hai mắt nàng không khỏi lấp lánh nhìn hắn.

Thôi Hành Chu như đã quen nàng dùng ánh mắt như vậy nhìn mình, ung dung gắp một đũa thịt cá đặt vào trong bát của nàng: "Mau ăn cơm đi, không phải muốn đi tới cửa hàng kiểm tra số lượng đồ sứ hay sao?"

Miên Đường cũng cảm thấy ánh mắt của mình càn rỡ, không phù hợp với hiền lương thục đức, không khỏi nở nụ cười sau đó tranh thủ thời gian ăn cơm.

Nàng đích thật là muốn ra cửa, chỉ là gặp phu quân trở về, nên mới muốn cùng hắn ăn cơm, chậm trễ thời gian.

Thôi Hành Chu vừa lúc cũng muốn ra ngoài, hắn hôm nay đến Linh Tuyền trấn ngoại trừ ăn cơm Lý ma ma nấu, trọng yếu chính là đi bái kiến một vị đại quan trong triều đã cáo lão hồi hương, cho nên nhìn canh giờ liền cùng ra ngoài.

Xe ngựa của vương gia vừa vặn đi qua cửa hàng "Ngọc đốt sứ phường", Thôi Cửu chần chờ một chút, cảm thấy thuận tiện liền gọi Miên Đường cùng nhau lên xe.

Miên Đường lần đầu tiên cùng phu quân ra ngoài, rong lòng ngọt ngào, quy củ ngồi cạnh Thôi Cửu.

Khi xe ngựa từ phố bắc đi tới, đám người nghỉ trưa còn chưa trở lại, có hơi vắng vẻ. xe ngựa thuận đường hướng tới cửa hàng sứ phía trước đi tới.

Thế nhưng lúc đi đến đầu phố, từ hai bên đường đột nhiên nhảy ra mấy đại hán vạm vỡ. Có hai kẻ tiến đến giữ lấy cổ phu xe.

Mà bên ngoài đầu ngõ có mấy trạm gác canh chừng, đứng ngay ngắn thành hàng, xem xét là cướp đường hành gia.

Có một tên vén rèm, nhìn cũng không nhìn Thôi Hành Chu một chút, chỉ giơ một thanh trường kiếm sắc bén, hướng yết hầu của Liễu Miên Đường đâm tới, thâm trầm nói: "Liễu cô nương, khi đó ngươi đi thì đi, thế nhưng vì sao lại muốn trộm đi số bạc mà công tử thật vất vả mới gom được? Bây giờ phòng thu chi tra ra lỗ hổng, công tử có phân phó, chỉ cần ngươi chịu trở về sẽ chuyện cũ bỏ qua."

Lời nói này không đầu không đuôi, Liễu Miên Đường nghe không hiểu gì, chỉ nâng mày nói: "Công tử nhà ngươi là ai? Ta lại cầm cái gì? Chẳng lẽ ngươi nhận nhầm người?"

Đại hán kia thấy Liễu Miên Đường không nhận nợ, chỉ ha ha cười lạnh hai tiếng, lười nói nhảm, chỉ muốn đem Liễu Miên Đường trói lại kéo xuống xe ngựa.

Về phần nam nhân ngồi cạnh Liễu Miên Đường kia, hắn nhìn cũng không nhìn. Vân Nương trước đó nói với bọn hắn, Liễu cô nương bây giờ gả cho thương nhân, dạng nam nhân gối thêu hoa, hết ăn lại nằm, ước chừng chính là đây. Một kẻ buôn bán, tự nhiên tiếc mạng. Hắn dám động một chút, liền đâm cho hắn vài kiếm.

Thế nhưng ngay lúc hắn khó khăn lắm mới đụng tới Liễu Miên Đường, nam nhân dạng thêu gối hoa kia ung dung mở miệng nói chuyện: "Không biết nàng cầm của các ngươi bao nhiêu tiền? Ta thay nàng trả là được."

Đại hán dẫn đầu nghe xong, muốn cười đến đau sốc hông, hắn nhướng mày hung ác nói: "Ba ngàn vạn lượng bạc trắng, ngươi có tiền? Lại cút một bên cho ta."

Nói đoạn trường kiếm trong tay vung lên muốn cho khuôn mặt gối thêu hoa kia một đao.

Nhưng cổ tay đại hán vừa duỗi ra phía trước, cái tên ăn bám mặt trắng vậy mà duỗi hai ngón tay kẹp thân kiếm mỏng, sau đó mượn lực mà đem đại hán kéo vào xe ngựa.

Liễu Miên Đường với tay mò đôi linh nhi bằng đồng mà Lý ma ma cất cho nàng – Linh nhi này là Triệu Tuyền sai người đưa tới, khi nàng nhàn rỗi không có chuyện gì, liền lấy ra giãn gân cốt.

Bây giờ linh nhi này có đất dụng võ, nàng giơ lên cao, thừa dịp Thôi Hành Chu đem đại hán kéo vào, liền đập vào đỉnh đầu hai lần.

Miên Đường công phu nhận huyệt rất chuẩn, mặc dù khí lực hai tay không lớn, lại đủ khiến cho đại hán kia trợn mắt mà ngất đi.

Thôi Hành Chu là lần đầu tiên thấy nàng đánh người, đúng thật là trông thì mềm mại mà lại xuất thủ huyệt vị chuẩn như vậy.

Đúng lúc này, ngoài xe ngựa có tiếng đánh nhau không ngừng, lúc Miên Đường muốn nhìn đến, sau cổ nặng thêm, mắt tối sầm lại ngất đi.

Sau khi Thôi Hành Chu dùng lực tay đánh ngất nàng ám vệ phía sau cũng đồng thời xuất động, chặn đường mấy tên đại hán kia.

"Vương gia, người đều đã bắt hết!" Ám vệ quỳ dưới đất hướng Thôi Hành Chu bẩm báo.

Hoài Dương vương phất phất tay, ra hiệu bọn hắn đem người đưa đi thẩm vấn.

Mặc dù chỉ qua vài câu, nhưng Thôi Hành Chu cũng đại khái biết được.

Liễu Miên Đường này lá gan cũng quá lớn, lúc trước nàng chạy trốn cũng không chỉ mang đi một hộp trang sức cùng ngân phiếu, thế mà còn mang trộm đi đại bút của Tử Du công tử.

Ba ngàn vạn lượng bạc không phải con số nhỏ, vị Tử Du công tử kia ngược lại bảo trì bình thản hiện mới đến yêu cầu.

Tại trạch viện phố bắc Thôi Hành Chu thiết lập lâu như vậy, cuỗi cùng cũng ra dáng câu tôm cá, không uổng phí hắn kiên nhẫn.

Vị đại quan cáo lão về quê cũ kia cũng đổi ngày đi bái phỏng.

Bởi vì tặc tử cần phải thẩm tra, Thôi Hành Chu cũng không cần tự thân đi làm, liền đem Liễu Miên Đường hôn mê đưa về trong nhà trước.

Kết quả xe ngựa vừa tới cửa, lại trông thấy Trấn Nam hầu Triệu Tuyền dẫn người hầu ở cửa ra vào thò đầu ra nhìn.

Khi nhìn thấy Thôi Cửu đem Miên Đường đang hôn mê từ trên xe ngựa ôm xuống, Triệu Tuyền giật nảy mình, sợ Liễu nương tử bệnh cũ tái phát, đến khi nghe Thôi Cửu nói hắn đánh ngất nàng, lập tức nổi giận.

Triệu hầu gia sớm đem nương tử này là nữ quyến trong trạch viện nhà mình, Thôi Cửu kẻ này hạ dạng ngoan thủ, hắn như nào chịu làm? Thái độ hung dữ nói: "Vương gia ở trong quân doanh quen mắng đánh quân sĩ, nữ tử nũng nịu như thế, ngươi cũng hạ thủ được."

Thôi Hành Chu vốn cho là trên đường về Miên Đường có thể tỉnh, không nghĩ tới Miên Đường khí tức hỗn loạn, tựa hồ lâm vào ác mộng, cho nên hắn cũng có chút lo lắng, chỉ cau mày nói: "Ta chỉ dùng lực nhỏ, khiến nàng mê mang một chút mà thôi, lực tay cũng không nặng, nàng xem nàng như nào?"

Nói xong, Thôi cửu liền sải bước đem Liễu Miên Đường ôm vào trong phòng, kéo ống tay áo lộ ra một đoạn cổ tay nhuyễn ngọc để Triệu Tuyền bắt mạch.

Thế nhưng lúc Triệu Tuyền sắp sờ vào tay nàng, Thôi Hành Chu nhướng mày, cảm thấy như nữ tử thất tiết cũng không nên cho người ta tự ý động vào.

Nghĩ xong liền từ trong ngực móc ra một chiếc khăn tay, trùm lên cổ tay nàng.

Triệu Tuyền cảm thấy hắn vẽ vời thêm chuyện, không khỏi trừng mắt liếc hắn một cái, muốn cẩn thận để lộ khăn tay, thế nhưng tiếp xúc khiến cho Thôi Hành Chu có chút nheo mắt lại, đến cùng không dám lỗ mãng, chỉ cách khăn tay bắt mạch cho nàng.

Mạch đập Miên Đường có chút hỗn loạn, có thể thấy được chứng bệnh tụ huyết trước kia không có tiêu tán, xem ra còn cần phải tăng thêm chén thuốc điều trị mới được.

Sau khi bắt mạch, Triệu Tuyền liền viết một đơn thuốc, giao cho Lý ma ma để bà sắc cho Liễu nương tử. Sau đó hắn trịnh trọng nói với Thôi Hành Chu, nữ nhân căn bản là mảnh mai, hành động hôm nay tuyệt đối không được dùng.

Nếu là thường ngày, Hoài Dương vương sẽ chỉ cười lạnh, giống như người làm việc không từ thủ đoạn, làm sao lại thương tiếc một thiếp thấp của phản tặc?

Thế nhưng lần này, Hoài Dương vương vậy mà không buông lời trào phúng mà trầm mặc nghe, sau đó chậm rãi gật nhẹ đầu.

Lúc Triệu Tuyền từ phố bắc đi ra, còn thấy hoảng hốt, luôn cảm thấy vị huynh đệ tốt nhiều năm này tựa hồ có chỗ nào không đúng. Nhưng cụ thể là nơi nào, hắn nhất thời không nói rõ được.

Trong mộng cảnh, Miên Đường như lâm vào bùn nhão, trong mơ có người cho nàng một cuốn sổ, sau đó hỏi: "Liễu cô nương, ngươi nhìn nên làm cái gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro