Chương 34: Cùng nhau làm bữa khuya

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bất quá Liễu Miên Đường cũng không biết chính mình vô ý mạo phạm phu quân. Chỉ tập trung tinh thần nói chuyện của mình hôm nay, để cho phu quân biết.

Thôi Hành Chu nhíu mày khi nghe chuyện si tình của Hạ tam cô nương, ngược lại muốn nắn lại thành kiến của Liễu nương tử.

Bởi vì hắn cũng không làm ra chuyện sai lầm mà Liễu Miên Đường nói, nghe nàng hiểu lầm như thế, Hoài Dương vương trong lòng không thoải mái, thế là liền nói ra: "Hạ tiểu thư là nữ tử của một thương nhân, làm sao gặp được Hoài Dương vương, hẳn là bị tay ăn chơi nào lừa gạt rồi!"

Miên Đường không nghĩ phu quân nói chuyện nghiêm túc như vậy, nhân tiện nói: "Hạ tam tiểu thư cũng không phải là tiểu thư khuê các đại môn không ra nhị môn không bước, hẳn là cũng không đến mức nhận nhầm người. Chỉ là không biết dung mạo của Hoài Dương vương ra sao, mà có thể để cho Hạ Trân mê mẩn đến mức định lầm chung thân? Theo như thiếp thấy, nàng ta gặp được nam tử tốt quá ít, nếu gặp dạng phu quân này, liền có thể thấy được Hoài Dương vương này cũng không đáng nhắc đến."

Lời này của nàng khiến sắc mặt của Thôi Cửu không được tốt. Chủ đề Hạ Trân không cưới cứ như vậy kết thúc.

Bất quá sau đó, Hoài Dương vương thừa dịp về vương phủ dùng cơm, đem sự việc hỏi Cao quản gia.

Cao quản gia suy nghĩ một lát, thật đúng nghĩ ra chuyện vương gia cùng Hạ gia gặp nhau. Vào trước thời điểm tỷ tỷ Thôi Phù của Thôi Hành Chu xuất giá, các cửa hàng đồ sứ tiến cử sản phẩm, trong đó có Hạ gia.

Lúc ấy là thời điểm Chân châu loạn lạc, Hạ gia nửa đường gặp cướp, may mắn được vương gia tiện đường lãnh binh cứu giúp.

Cao quản gia trí nhớ tốt, nếu nhớ không nhầm, trên xe ngựa Hạ gia hôm đó cũng có Hạ tam tiểu thư, mắt thấy vương gia thiếu niên anh tư...

Lúc nói đến đây, Cao quản gia còn cẩn thận nhìn sắc mặt của vương gia, có chút không hiểu vì sao vương gia lại hỏi sự việc năm xưa này.

Bất quá là các cửa hàng vì lôi kéo khách hàng lớn là vương phủ này, ngày lễ tết cũng biếu cho quản gia không ít, cho nên Cao quản gia cũng biết được việc Hạ tam cô nương chậm chạp không chịu xuất giá."

Bây giờ nghe vương gia đột nhiên hỏi, khó tránh khỏi nghi ngờ trong lòng, trời cao cảm động vì tâm si của Hạ tam cô nương nên buộc sợi tơ hồng.

Nghĩ đến vương gia vừa mới sai ông mang cho vị ở trấn Linh Tuyền kia thuốc bổ dưỡng thân thể, nói không chừng bên kia thật có, nếu có nhi tử, vậy liền không thể phục thị.

Bên này vương gia ngược lại là không có nhàn rỗi, đây là lại tìm vị hồng nhan tiếp theo.

Cửu gia đây là kế thừa sự phong lưu của lão vương gia, thậm chí con giỏi hơn cha!

Nghĩ vậy, Cao quản gia không khỏi thay Liêm tiểu thư âm thầm than thở một tiếng, làm vương phi đứng đầu cũng thật không tốt nha! Không biết cửu gia có thể hay không còn hơn phụ vương hắn, bên trong vương phủ tương lai có một đàn thị thiếp...

Mà Liêm Bình Lan bên này cũng thăm dò.

Là chủ mẫu tương lai của vương phủ, không cần tận lực cho chỗ tốt, liền có người bên trên tận lực vì nàng ta tình báo.

Tờ đơn đồ bổ dưỡng đến phố bắc, không cần đợi lâu, một bản y hệt được giao đến tay của Liêm Bình Lan.

Nhìn những bổ phẩm này, Liêm Sở thị gấp đến độ không chịu được, vỗ bàn hướng nữ nhi nói: "Chuyện khác, ngươi so với vi nương suy nghĩ chu đáo hơn, nhưng thủ đoạn đối phó với nam nhân, ngươi vẫn là kém quá nhiều! Ngươi suy nghĩ một chút, vương gia đang lúc tráng niên, lại một mực chưa chịu lập gia đình, ngươi không hướng bên cạnh hắn an bài tốt thiếp thất, hắn tự nhiên là muốn tự mình tìm. Lúc trước ta muốn tiến cử Liên Hương tới trước mặt hắn, chính ngươi lại không chịu, bây giờ thì hay rồi...Ngươi muốn kẻ ngoại thất kia mang hài tử trước ngươi phải không?"

Liêm Bình Lan trong lòng nóng như lửa đốt, thế nhưng vẫn cố gắng trấn định nói: "Cao quản sự kêu gia đinh nói với ta là, vương gia tựa như đối với Hạ tam tiểu thư kia càng có ý hơn..."

Liêm Sở thị càng nghe càng nổi giận, muốn đi tìm tỷ tỷ nói chuyện cháu trai làm chuyện hoang đường.

Thế nhưng Liêm Bình Lan ngăn cản mẫu thân: "Nương, người nói cùng thái phi có ích lợi gì? Biểu ca căn bản không để thái phi quản. Người làm vậy ngoài chọc cho biểu ca tức giận, ta cũng không kiếm được chỗ tốt gì?"

Liêm Sở thị kì thật cũng biết điều này, chỉ lắc đầu bất đắc dĩ, suy nghĩ nói: "Vậy con nói phải làm thế nào?"

Liêm Bình Lan nhếch miệng nói: "Lúc trước nương muốn đem Liên Hương đưa cho biểu ca, chàng không có coi trọng, nên hiển nhiên không thu nhận. Đã như vậy, chàng coi trọng người nào, chúng ta liền giúp biểu ca một tay, đưa nàng ta nhập phủ. Vừa tốt, giúp vương gia không cần ngày ngày phải đi ra ngoài, lại nói, tiểu thiếp này có thể ở trước mặt thái phi học chút quy củ, chớ có tâm tư sai lệch, ảo tưởng không nên nghĩ."

Liêm Sở thị có chút rõ ràng ý tứ của nữ nhi. Nhưng lại như cũ nhíu mày: "Nữ nhân phố bắc có xuât thân như nào? Làm sao có thể trở về?"

Liêm Bình Lan cười khẩy nói: "Phố bắc quá bất kham, không thể nói được, cũng không phải là biểu ca an bài nàng ta ở ngoài sao? Ngược lại là Hạ Trân kia, mặc dù xuất thân là thương hộ, nhà nàng ta lại là hoàng thương cung cấp đồ sứ cho hoàng gia, cùng Hi quý phi trong cung có chút quan hệ. Tiểu thư dạng này mặc dù không được tính là quý thiếp, cũng không phải khó đối phó, nương, người nói xem có phải hay không?"

Liêm Sở thị nghĩ kĩ một chút, bừng tỉnh đại ngộ: Vẫn là nữ nhi phân rõ nặng nhẹ. Phố bắc kia coi như được sủng ái, vương gia cho nàng ta nuôi nấng hài tử bình thường thôi, về sau già có chỗ nương tựa thôi.

Thế nhưng ngoại thất sinh dưỡng hài tử cũng không được ghi tên trong gia phả. Nhưng Hạ tiểu thư lại có chút khác biệt, có thể coi là khuê tú nghiêm chỉnh, xuất thân trong sạch, tương lai có thể được vương gia sủng ái, mới là kẻ địch lớn nhất của nữ nhi. Cũng nên chủ động xuất kịch trước, an bài trước nàng ta mới tốt.

Như vậy sau khi hai mẹ con thương lượng tốt, Liêm Bình Lan chuẩn bị đi cửa hàng đồ sứ Hạ gia ở trấn Linh Tuyền một chút, xem vị tiểu thư Hạ gia kia là nhân vật tú mỹ nào, vậy mà khiến cho vương gia hồi phủ hỏi quản gia.

Mà Thôi Hành Chu cũng không biết vị hiền thê tương lai của vương phủ đã thay mình cân nhắc chu đáo, chuẩn bị nghênh vị thiếp thất gia thế trong sạch đến hầu hạ hắn.

Hai ngày này hắn cưỡi ngựa chạy tới Thanh châu, điều tra tài liệu của vài vị quan viên ở đây.

Đây cũng không phải là tâm huyết của hắn dâng lên, trước đó vài ngày trở lại quê hương cùng nói chuyện với Mạnh các lão, ngược lại từ miệng của vị nguyên lão tam triều này nghe được bí mật của đông cung.

Nghe nói sau khi hoàng hậu bị Hi quý phi hãm hại đày vào lãnh cung, thái tử đã có chuẩn bị trước, mặc dù bị Hi quý phi giả truyền thánh chỉ truyền vào cung lừa uống rượu độc chết thảm. Nhưng hai đứa con trai của hắn đã được cận vệ thân tín cứu ra ngoài, tung tích không rõ.

Cho tới bây giờ, hai nhi tử chạy thoát kia của thái tử, đã trở thành cái gai trong lòng hoàng thái hậu Hi quý phi.

Năm đó Hi quý phi nâng đỡ đương kim hoàng thượng thượng vị hành động quá mức tàn nhẫn, về sau cầm quyền lại nâng đỡ vây cánh, giết hại trung thần, rất nhiều triều thần giận mà không dám nói gì, trong tâm luôn hoài niệm tới thái tử điện hạ hiền đức trước đây.

Mạnh các lão không muốn thông đồng làm bậy, nên lấy lý do bị bệnh để hồi hương.

Thôi Hành Chu là học trò mà ông tâm đắc nhất, sư đồ hai người có giao tình rất sâu đậm. Bây giờ xem ra, vị học trò này thật có tiền đồ, tuyệt không phải vương tôn dựa vào phụ thân. Cho nên Mạnh các lão cũng có chỗ ký thác hắn, đối với hắn là biết gì nói đấy.

Thầy trò hai người nói chuyện thật lâu, trước khi rời đi, Mạnh các lão sâu sắc nói với hắn: "Lão phu nhìn sự tình có chút không thấu, thế nhưng bây giờ trên chín tầng trời chướng khí tràn ngập, tiểu nhân nhảy múa, tuyệt không phải kế trị quốc lâu dài, mong rằng Hành Chu xem xét thời thế, đừng quá mức cổ hủ, bảo tồn thực lực. Một khi trong triều sinh biến, liền cần trung lương ngăn cơn sóng dữ, định hải ngoài vạn dặm. . ."

Thôi Hành Chu chắp tay biểu thị nhớ kỹ lời dặn dò của ân sư, liền cáo từ rời bước.

Sau đó hắn tới Thanh châu kiểm tra một chút.

Lần này tra xét, lại phát hiệnc có chút dấu vết, chỉ là có mấy quyển hồ sơ quan viên rõ ràng thiếu đi trang viết, không biết bị kẻ nào lấy đi rồi.

Lúc hắn trở lại trấn Linh Tuyền, sao đêm đã đầy trời. Lúc trở lại trạch viện phố bắc, hắn định gọi Lý ma ma mang đồ ăn tới.

Thế nhưng Miên Đường vừa gấp y phục vừa nói với hắn: "Lý ma ma sáng nay có chút đau bụng, chắc là hôm qua ăn dưa ngọt bị lạnh, lang trung vừa tới khám bệnh, bà ấy uống thuốc xong đã đi ngủ rồi. Chàng muốn ăn cái gì, thiếp đi làm cho chàng."

Thôi Hành Chu cảm thấy ngoài phòng đêm lạnh, Miên Đường ra ngoài sẽ bị lạnh liền hỏi: "Hai nha hoàn mới đưa tới đâu? Để bọn họ đi làm là được rồi."

Miên Đường lắc đầu bất đắc dĩ nói: "Phương Hiết cùng Bích Thảo nhìn cũng coi như tay chân lanh lẹ, chỉ là ma ma huấn luyện người mới quá nghiêm khắc, chỉ là đổ nước không đúng, cũng bắt bọn họ luyện cả buổi trưa, hai tiểu nha đầu đáng thương, tay cũng sưng hết lên rồi. Cũng may hôm nay Lý ma ma bị bệnh, thiếp liền để cho họ nghỉ ngơi thật tốt, không biết ngày mai còn muốn thêm nhiều bài tập mới đó."

Kỳ thật Thôi gia cũng không phải gia tộc lớn, thế nhưng Lý ma ma quy củ thật nhiều, những cái này không biết bà học được từ đâu. Đổ nước mà cũng phải không tiếng động, không được tràn một giọt, mà tư thế đứng cũng phải chú trọng.

Trước lúc Miên Đường xuất giá, phụ thân mời nữ phu tử đến dạt nàng cũng không nghiêm khắc như Lý ma ma. Miên Đường mới đầu là ngăn cản Lý ma ma, không cho bà nghiêm khắc như thế, thế nhưng Lý ma ma nhìn dáng vẻ không quy củ của hai nha hoàn, quả nhiên trong lòng khó chịu, khuôn mặt đen như mực, chính là bộ dạng "Không nói ra thì lão thân sẽ nín chết", vô tâm xào rau nấu cơm.

Hiện tại Lý ma ma ngủ rồi, hai tiểu nha hoàn quá đáng thương. Phu quân ghét bỏ bà tử thô sử bẩn thỉu, chưa từng ăn đồ ăn bà làm. Tính ra cũng chỉ có thể để nàng ra tay.

Thôi Hàng Chu biết tay nghề của Miên Đường, chỉ có thể miễn cưỡng làm ra được giống món ăn, đồ ăn thường ngày cũng không phải giỏi, dao pháp cũng bình thường, còn cần phải cho người đến giúp nàng. Thế là hắn nằm trên nhuyễn tháp hỏi: "Nàng làm cho ta ăn cái gì?"

Mien Đường nhớ tới còn một cái giỏ tôm, liền nói: "Làm tôm chiên được chứ? Thiếp đã học Lý ma ma, chiên giòn cho thêm chút muối tiêu là có thể ăn cùng với cơm rồi."

Thôi Hành Chu cũng đang đói bụng, suy nghĩ làm quen là được, thế là gật đầu nhẹ.

Nhìn phu quân gật đầu, Miên Đường liền vui vẻ búi tóc, dùng dây vải cột lại, sau đó kéo Thôi Cửu tới bàn cạnh cửa sổ, thắp nến mài mực để cho phu quân viết chữ.

Phu quân viết chữ cực kì đẹp, cho nên gần đây nàng năn nỉ phu quân viết cho nàng một bộ tự thiếp.

An bài xong, nàng mặc tạo dề, ngồi trên ghế gỗ nhỏ dưới hiên, trên đùi đặt chiếc chậu nhôm để cắt râu tôm, thỉnh thoảng ngẩng đầu nên có thể trông thấy phu quân đang ngồi viết chữ.

Thôi Hành Chu ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn xem nàng cắt râu tôm.

Tay của nàng làm không thành thạo lắm, giống như công việc này đều là việc của các bà tử làm hàng ngày.

Lại nhìn thấy Miên Đường mấy lần bất lực buông kéo xuống, Thôi Cửu cuối cùng cũng buông bút, bước ra ngoà, cũng thuận tay kéo ghế, lấy kéo trong tay nàng , lưu loát cắt râu tôm.

Miên Đường thích nhất một điểm của phu quân, mặc dù không nhiều nhưng mọi hành động là trong lòng thương nàng. Nhìn những ngón tay thon dài chỉ nên dùng để cầm bút lại làm công viêc của nữ nhân này, thật khiến nàng tự thẹn chính mình vô dụng, phu quân mệt mỏi trở về nhà mà không có được thức ăn nóng hổi.

Đợi đến khi con tôm cuối cùng được cắt râu, Miên Đường liền học dáng vẻ bình thường của Lý ma ma đánh trứng cho tương, sau đó thả tôm lăn vào chảo dầu.

May mắn bình thường nàng cũng học Lý ma ma, cho nên mặc dù đây là lần đầu làm cũng ra dáng.

Tôm được rán vàng giòn, cho thêm gia vị muối tiêu là có thể ăn được với cơm, thật sự ngon.

Thôi Hành Chu với đĩa tôm chiên này ăn liền hai bát cơm, ý muốn được trở thành hiền thê cực lớn, ân cần xới cơm gắp tôm cho phu quân.

Lúc Lý ma ma đi tiểu đêm qua nội viện, trông thấy cửa sổ chiếu lên bóng hình hai người, cảm thấy cực kì xứng đôi.

Bà lắc đầu, nghĩ rằng mình bị đau bụng dẫn tới bị ấm đầu rồi.

Bây giờ mùa hạ đã qua, thời tiết dần chuyển lạnh, Miên Đường cảm thấy mình có chút không thích ứng được với thời tiết vào đông của phương nam. Chỉ là trong phòng ngủ mới phát hiện ra trong chăn có nam nhân thật tốt, ấm áp đến độ không cần dùng nước nóng.

Miên Đường ôm cánh tay phu quân, có ý muốn nằm ỳ một chút.

Thế mà hôm nay là này tụ họp của thương hội, hôm qua Hạ gia cố ý truyền tin tới, ngày mai mối gia đình phải đến họp, nàng cũng không thể bỏ được.

Lề mề mãi, cuối cùng Miên Đường cũng cắn răng để đứng dậy.

Thôi Hành Chu thừa dịp lúc Miên Đường chìm vào giấc ngủ, viết mấy phong thư sai Mạc Như đưa ra ngoài. Cho nên hắn ngủ rất muộn, lúc này mới khẽ mở mắt, thuận tay kéo Miên Đường nằm trở về: "Sao lại dậy sớm thế? Nằm bồi ta một lúc nữa..."

Miên Đường cũng không muốn cùng phu quaan tách ra quá sớm, đáng tiếc công việc quá nhiều, nàng phải kiếm tiền nuôi gia đình nha! Thế nên đành nhẹ giọng dỗ dành phu quân buông tay, nàng đứng dậy vệ sinh thay quần áo.

Lý ma ma tinh thần hôm nay đã tốt hơn, liền đem công việc giao xuống dưới. Việc chờ chỉ thị chăm sóc phòng trong cho vợ chồng chủ tử giao cho nha hoàn Phương Hiết, mà phòng bếp thì giao cho nha hoàn am hiểu nấu ăn Bích Thảo.

Thân thể của bà có chút yếu, phải nằm trên giường tĩnh dưỡng mấy ngày.

Bởi vì Lý ma ma bệnh đến không xuống được giường. Hai tiểu nha hoàn không cần luyện tập, trong lòng nhẹ nhõm hẳn.

Bọn họ đều là khế ước mua chết, thế nên rất quan trọng tâm tính của chủ nhân.

May mắn nhà này ngoài bà tử bên ngoài nghiêm khắc, hai vị chủ nhân cũng thực nhân hậu. Chủ tử không cần phải nói, tuấn mỹ đến không có ngôn từ nào để hình dung, khiến cho người ta nhìn không chớp mắt, mọi hành động đều phong lưu, tư thái của công tử thế gia. Chính là vì người không thích nói chuyện, xưa này không bao giờ nhìn thằng mặt nha hoàn như bọn họ.

Mà phu nhân càng là tuyệt sắc mỹ nhân, lúc đầu nhìn người khá lạnh lùng, nhưng về sau quen thân mới phát hiện nàng thực sự hoà ái thích cười, so vưới Lý ma ma dễ nói chuyện hơn nhiều.

Chủ tử cùng phu nhân đều là người tốt, trong nhà lại giàu có, ngày nào cũng có canh thịt tôm cá ăn, hai tiểu nha hoàn cảm thấy mình may mắn khi được bán vào gia đình này, tất nhiên là muốn chăm chỉ làm việc.

Miên Đường nhận lấy bát thuốc bổ ấm từ tay Phương Hiết uống hết. Thuốc bổ này phảng phất mùi thuốc, hương vị ngọt, cũng không khó uống, chỉ là mỗi ngày đều uống liền cảm thấy có chút phiền chán.

Thế nhưng phu quân lại dặn dò nàng nhất định phải uống thuốc đúng giờ để xua tan hàn khí, ảnh hưởng đến có con trong tương lai.

Miên Đường nghe xong, vì hương hoả của Thôi gia, đắng chát cũng đều cố nuốt vào. Nàng lại rất nghiêm túc, bồi bổ rất cẩn thận.

Những dược liệu kia nhìn rất quý giá, cũng không biết dạo gần đây phu quân thắng được bao nhiêu cuộc, bạc tiêu như nước chảy, bạc đưa cho nàng cũng nhiều hơn, nhìn qua có vẻ rất dư dả.

Nàng nhìn bộ trang sức mới mua ở trên bàn, quay người nhìn phu quân ở sau rèm che nói: "Phu quân, đồ trang sức của thiếp đủ rồi, chàng không cần phải mua thêm nữa đâu nha!"

"Như thế này cũng không nhiều mà."

Thôi Cửu lúc này đứng dậy, bộ y phục rộng cũng không che được thân hình tráng kiện, cơ ngực cùng eo của nam nhân, vừa nhìn là biết mỗi ngày đều luyện võ.

Phương Hiết vừa chải đầu xong cho phu nhân, lền đỏ mặt muốn đi qua thay y phục cho chủ tử. Thế nhưng Liễu Miên Đường lại nhanh chân hơn Phương Hiết đi tới trước mặt phu quân.

Những việc giống như thay quần áo, Miên Đường không thích giao cho người khác. Nam nhân của mình, tự mình làm là được.

Chuẩn bị xong, Thôi Cửu muốn đi vào viện luyện quyền thư giãn gân cốt. Miên Đường một bên ngồi bên cạnh ăn cháo thịt, một bên xem phu quân luyện quyền.

Nàng từ nhỏ đã thích tập võ, tự nhiên thấy được mỗi ngày phu quân luyện quyền cũng không giống nhau, bởi vì sân nhỏ, cũng chỉ luyện binh khí ngắn.

Đợi đến khi kiếm được nhiều bạc, cũng nên thay một trạch viện lớn hơn, đến lúc đó cho phu quân luyện quyền cũng thoải mái.

Miên Đường trong lòng tính toán vậy, liền đi tới thương hội.

Đến khi vào thương hội, Miên Đường cùng các chưởng quỹ khác hàn huyên, thế mới biết được hôm nay có người đến, thì ra là Hoài Dương vương phi Liêm tiểu thư muốn đích thân đến chọn đồ sứ cho hôn lễ.

Đây là một đơn hàng lớn, vì để tránh cho mọi người tranh giành, phân chia không đồng đều, thương hội đương nhiên muốn họp một chút, mọi người hữu hảo không làm tổn hại đến hoà khí, cùng nhau kiếm lời.

Từ sau tiệc trà xã giao, Miên Đường cũng không nhìn tới Hạ tam tiểu thư.

Lần này gặp mặt lại, Hạ Trân đã điều chỉnh được tâm tình, nhìn vị hôn thê của người trong lòng đến chọn đồ sứ cũng không thay đổi sắc mặt, bình tĩnh đối mặt.

Miên Đường cũng không nói ra việc nhìn mặt Hạ tam tiểu thư thật buồn cười, tỏ ra là không có việc gì, chỉ cùng Hạ tiểu thư hàn huyên xã giao.

Kết quả cuối cùng của thương nghị là mỗi nhà đều mang đến hai ba loại đồ sứ đến để Liêm gia lựa chọn. Đơn hàng này đều là lượng hàng lớn, đều rất gấp gáp, nếu nhà nào bận quá không kham được sẽ cần những nhà khác giúp đỡ.

Trấn Linh Tuyền có thể đi đến ngày nay, cũng có luật bất hành văn, không có đạo lý nhà ăn quá no, nhà lại chết đói.

Miên Đường dụng tâm ghi lại lời Hạ nhi gia nói, trong lòng đã tính toán được đồ vật sẽ mang đến.

Tiếp đó là các cửa hàng dọn dẹp cẩn thận sạch sẽ, chờ người của Liêm gia đến.

Kỳ thật Liễu Miên Đường với đơn hàng này cũng không quá chờ mong. Dù sao lần trước cung cấp cho hoàng cung, nhà nàng chiếm cũng không ít lời, nếu lần này lại tham dự, có vẻ như là hơi ăn không biết no.

Cho nên nàng mệnh cho tiểu nhị lấy hàng mẫu cuối cùng ra, chẳng qua chỉ là đồ uống trà có chút tinh xảo mà thôi, không được tính là bảo bối hàng tuyển. Hạ nhị gia cũng phát giác Thôi phu nhân lần này không muốn cướp đi danh tiếng của Hạ gia, khuôn mặt cũng có thả lỏng, đối với Miên Đường cũng có chút tươi cười.

Bởi vì lấy ngọc đốt sứ phường tận lực giấu mình, Hạ gia nơi đây tự nhiên đại xuất danh tiếng, người Liêm gia tới đều là chọn đồ sứ của Hạ gia, đương nhiên nhà khác cũng có, nhưng chỉ là đơn nhỏ mà thôi.

Bởi vì Liễu Miên Đường thức thời, lần này ngọc đốt sứ phường mặc dù không có được đơn hàng lớn, nhưng cũng được chia nước canh, duy trì được thương hội hoà hợp êm thấm.

Miên Đường cảm thấy rất hài lòng, nhưng việc vặt của đơn hàng này cần cùng Hạ tam tiểu thư thông báo một chút.

Thế nhưng giao thiệp của Hạ tiểu thư lại bỗng nhiên tăng lên, có mấy lần Miên Đường cho người đi hỏi, đều được thông báo là Hạ tâm tiểu thư được Liêm gia mời đi tới phủ thượng Chân châu tham gia tiệc trà xã giao.

Kể từ đó, chuyện này không có hỏi được. Hạ nhị gia công việc ngày càng nhiều, ngoại trừ thương hội có thể gặp mặt, bên ngoài lại càng không tìm thấy người.

Về sau thật vất vả trên đường, Miên Đường lại vô tình nhìn thấy xe ngựa của Hạ Trân, liền bảo Lý ma ma truyền lời.

Hạ Trân từ trong xe ngựa vén rèm, mời Liễu Miên Đường lên xe, ngồi trên xe ngựa nói chuyện một lúc.

Khuôn mặt của Hạ tam tiểu thư không được tự nhiên của mấy ngày trước so sánh, lần này thật đúng là mặt đầy gió xuân, hẳn là tại Chân châu có thể làm quen được không ít tri kì.

Miên Đường lược hỏi một chút, Hạ Trân liền nhịn không được mang theo một chút khoe khoang nói: "Liêm tiểu thư quả thực bình dị gần gũi, lần trước nàng ta tự mình đến cửa hàng đồ sứ Hạ gia của ta mua đồ, cùng ta mới nhìn đã quen thân, lại có nhiều chuyện nói không hết, cho nên ở Chân châu có tiệc trà liền mời ta đến đó. Hôm nay tiệc trà lại vừa lúc ở bên trong vương phủ!"

Liễu Miên Đường biết chuyện Hạ Trân mến mộ Hoài Dương vương. Lại cùng vị hôn thê của nam tử mình thầm mến quen thân, lại còn vui mừng khấp khởi, nguyên nhân là vì sao? Miên Đường tự giác nhận mình tài sơ ít học cũng có chút nghĩ không ra.

Miên Đường không nói gì nhìn Hạ Trân, trong lòng nghi ngời có phải hay không nàng ta chỉ miễn cưỡng vui vẻ.

Thế nhưng hiện giờ Hạ Trân có thật nhiều vui vẻ muốn kể, dù sao Liễu nương tử cũng biết chuyện, cái gọi là rận nhiều không sợ ngứa, có thể được tâm sự, liền nói cho sướng miệng.

"Thôi phu nhân, thực không dám giấu giếm, Liêm tiểu thư cùng ta mới quen đã thân, nàng ta nói vương gia bình thường bộn bề nhiều công việc, bên người lại thiếu người chăm sóc. Người cao quý như chàng, sao lại có thể thiếu được thiếp thất hầu hạ? Thế nhưng Liêm tiểu thư không tìm được người thích hợp, cho nên nàng ta hỏi ta có nguyện ý về sau cùng nhập vương phủ, ngày sau cùng nàng ta làm tỷ muội bầu bạn..."

Liễu Miên Đường nghe, nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải. Trong nội tâm nàng chỉ muốn nói, Liêm tiểu thư, còn có Hạ tam tiểu thư đều là kỳ nữ vậy! Các nàng nếu không thể kết bái thành tỷ muội thì thực đáng tiếc đi!

*

Thê thiếp thành đàn như này, không biết Hoài Dương vương có biết khum ta!!!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro