Chương 35: Tự mình chủ trương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bất quá Liễu Miên Đường từ trước đến nay làm người ngay thẳng, nếu như không bất đắc dĩ, cũng không nói những lời hư tình giả ý trái lương tâm.

Lúc này nàng cùng Hạ tam tiểu thư nói chuyện, nàng như trái lương tâm để nói, làm trễ nải tiền đồ cô nương người ta thì lại không hay.

Nàng nghĩ nghĩ, nói thẳng: "Ta không biết Liêm tiểu thư có ý gì, thế nhưng nàng ta cùng ngươi mới quen đã thân, lại còn muốn cùng nhau hầu một chồng...thứ cho ta nói thằng, nghĩ mãi mà cũng không nghĩ ra ý tứ trong đó."

Hạ Trân từ nhỏ liền theo phụ thân đi ra ngoài, kiến thức cũng không phải không có. Thế những con người một khi lòng có tham niệm, khó tránh khỏi có thời điểm nghĩ không thông.

Nàng dối với Hoài Dương vương vừa gặp đã yêu, từ đó về sau chỉ dám thầm mến mộ. Nguyên nhân bởi vì thân phận ngăn cách, coi như kiếp này vô duyên. Thế nhưng ông trời lại chiếu cố, mở cho nàng một cánh cửa sổ.

Như vậy đủ làm cho người ta vui vẻ, nào có thể quản bên cửa có phải vực sâu vạn trượng?

Nàng ta vốn muốn khoe khoang với Liễu nương tử, chính mình si niệm lúc trước không phải hư vô ảo ảnh. Thế nhưng nghe được chậu nước lạnh của Liễu Miên Đường, cũng không cảm thấy mất hứng, chỉ ngượng ngùng nói: "Giống tiểu thư thế gia như Liêm tiểu thư, kiến thức tầm mắt cũng không phải là như những nhóm bà nương đầu ngõ cuối xóm. Đấy là trời sinh làm chủ mẫu đương gia, làm sao lại chỉ là người so đo nữ nhi tình trường? Duy trì hoà thuận của vương phủ, khiến cho vương gia có thể chú tâm vào quốc sự mới là điều quan trọng nhất..."

Miên Đường cũng cảm thấy mình nhiều lời rồi, chỉ cười khan một tiếng nói: "Cũng không phải, giống như ta không phải làm chủ mẫu lo liệu. Cũng may tướng công của ta chỉ là người bình thường, cũng không cần vì đại sự thiên hạ, lại trăm dặm tìm kiếm tỷ muội tri âm, lại phải biến đổi phương pháp trước mặt chàng nhét người...Ầy, đây là tờ đơn hai ngày này ta sửa lại, ngươi lần trước đề cập cho ta không đủ tốt, nếu cần thay đổi, ngươi sai người đến cửa hàng đưa cho ta là được."

Lời không hợp ý không hơn nửa câu, nói xong nàng liền biểu hiện không trễ nải thời gian của Hạ tam tiểu thư, nói xong liền xuống xe ngựa đi thẳng.

Để lại Hạ tam tiểu thư trong xe ngựa, nhất thời vừa tức vừa gấp, nhưng lại cảm thấy lời Liễu Miên Đường nói không phải không có đạo lý...Trong lúc nhất thời cũng không suy nghĩ được đến lo ngại của Thôi phu nhân, chỉ tự mình ôm lấy tâm sự của mình.

Lại nói Liễu Miên Đường, bận rộn một ngày, thời gian buổi tối, trạch viện trong phố bắc hết thảy như thường ngày.

Lý ma ma mua thịt hươu ngon của thợ săn, cắt miếng hơi mỏng, dùng gỗ cây ăn quả đun thịt. Mà xương trâu gân hươu mang đi nấu canh, cho thêm ít hành, cực kì ngon.

Bởi vì có canh, hôm nay Lý ma ma còn làm bánh nướng tám tầng, tầng tầng lớp lớp xốp giòn, ăn cùng với canh là tuyệt vời.

Lúc ăn cơm, hai tiểu nha hoàn đầu đội sách, bưng đồ, đứng bên cạnh chờ phục thị của chủ tử.

Lý ma ma ghét bỏ hai người đứng không được thẳng mới nghĩ ra biện pháp này.

Miên Đường nhìn dáng vẻ lung lay sắp đổ của hai nha hoàn thật đáng thương, liền bảo họ bỏ sách xuống ăn cơm trước, ăn xong thì lại để sau.

Hai nha hoàn cẩn thận nhìn sắc mặt của Lý ma ma. Lý ma ma thì nhìn sắc mặt của vương gia một chút.

Cuối cùng là Thôi Cửu nói chuyện: "Nơi này cũng không phải trong thâm cung, quy củ học ra dáng là được."

Sau câu nói kia, mặt của Lý ma ma mới thả lỏng cơ mặt, hai tiểu nha hoàn như tránh được gánh nặng đi ăn cơm.

Lúc ăn cơm, Miên Đường nhớ tới chuyện ban ngày, chuyện Hạ Trân nói hai tỷ muội hầu cùng một chồng trên xe ngựa, nói cho phu quân nghe.

Thôi Hành Chu ban đầu là nghe câu được câu không, nhưng nghe đến cuối cùng, sắc mặt càng ngưng trọng, ẩn ẩn đen mặt, rất có dáng vẻ của Lý ma ma.

Miên Đường chuyên tâm ăn bánh nướng cùng thịt huơu, căn bản không có chú ý tới sắc mặt phu quân, trực tiếp nói ra: "Thiếp lúc ấy nói năng hơi thẳng, về sau có chút hối hận. Chàng nói nếu Hạ tam tiểu thư thực sự vào vương phủ, thì Hạ gia chính là Chân châu quý thích, thiếp lúc trước ép buộc Hạ gia cũng không nghĩ nhà họ sẽ có ngày bay lên cành cao như vậy. Phu quân nói xem, thiếp có nên tu bổ quan hệ thật tốt với Hạ gia không?"

"Hoang đường! Liêm tiểu thư sao lại làm như vậy? Thế không phải khiến cho Hạ tam kia được ý bệnh, si tâm vọng tưởng?" Thôi Cửu ném đũa xuống, ngữ khí không nhanh.

Liễu Miên Đường gắp cho phu quân một miếng thịt huơu lớn: "Bị bệnh? Thế thì cũng không đến mức vậy, thiếp nhìn Hạ Trân vẫn bình thường mà. Ngược lại thiếp lại cảm thấy những vị đại tiểu thư suy nghĩ gì vậy? Coi như mình muốn nắm chắc vị trí chính thất này, cũng không phải quá vội vàng sao?"

Thôi Hành Chu nhăn mày, hắn suy nghĩ ngắn gọn, cũng là nhận ra được tâm tư của biểu muội. Nhất định là lần trước hắn trở về hỏi việc của Hạ Trân, không biết sao truyền đến tai biểu muội, nàng ta liền hiểu nhầm ý tứ của hắn, mong muốn thay hắn nạp thiếp...

Liễu Miên Đường vẫn nói tiếp: "Mà vị vương gia kia cũng quá đáng thương, mọi người đều nói hắn cùng vị biểu muội là thanh mai trúc mã, thiếp còn tưởng là thâm tình cơ. Thì ra cũng chỉ là cái cọc cân nhắc hôn sự."

Thôi Cửu thấp giọng nói: "Nàng cũng không phải người trong vương phủ, sao mà biết được?"

Miên Đường vừa ăn canh vừa nói: "Nàng ta còn chưa gả đâu, liền đã ý định nạp thiếp cho phu quân. Làm việc như vậy, có khác gì những đại quan a dua nịnh hót, chỉ cảm thấy vương gia mỗi ngày đều như bị vuốt mông ngựa* như thế, cái mông của hắn có đau không?"

*vuốt mông ngựa: nịnh nọt

Nàng còn chưa nói xong, Thôi Cửu chiếc bát trong tay vỡ tan tành.

Miên Đường còn đang sững sờ, ngẩng đầu nhìn sắc mặt xanh xám của phu quân, có chút mờ mịt. Vừa rồi chẳng qua là vợ chồng nói chuyện phiếm mà thôi, sao đột nhiên hắn lại nổi giận.

Thôi Hành Chu nhất thời khó thở, bát vỡ trong tay, sắc mặt vẫn như thường, thế nhưng giọng nói rất hung dữ: "Ăn canh mà phát ra tiếng lớn như thế, ta thấy nàng nên học ít quy của của Lý ma ma đi."

Nói xong, hắn trực tiếp đứng dậy vung vạt áo nhanh chân đi ra cửa.

Mặc Như đang ăn bánh nướng, chỉ có thể chạy theo vương gia.

Để lại Miên Đường đang bưng bát canh á khẩu không nói được lời nào, đôi mắt mờ mịt quay sang nhìn Lý ma ma.

Nghiệp chướng a! Lý ma ma đã quen ở cùng Tu La luyện được năng lực ứng biến, chỉ thở dài một hơi, nói với Liễu Miên Đường: "Phu nhân, người ăn canh, thanh âm...đích thực có chút lớn."

...

Lại nói Hoài Dương vương, cũng chịu đủ tiểu phụ vô tri trước mặt mắng chửi mình, mặt lạnh lùng, một đường cưỡi ngựa vượt sông chạy về vương phủ Chân châu.

Lúc này cũng không phải đầu tháng, vương gia lại đột nhiên trở về giữa đêm, trong phủ đúng là trở tay không kịp. Nha hoàn bà tử trong phủ thay nhau nối đuôi ra vào, thay vương gia chuẩn bị nước tắm quần áo, trải chiếu huân hương.

Thế nhưng vương gia lại phất tay cho mọi người ra ngoài, chỉ lưu lại Cao quản gia.

Cao quản gia làm việc lâu năm trong phủ, nhìn sắc mặt vương gia hôm nay có chút không đúng, trong lúc nhất thời cũng rất thấp thỏm, chỉ dám đứng bên cạnh nghe vương gia chậm rãi tra hỏi.

Kết quả là, vương gia lại chỉ hỏi chuyện thường ngày trong phủ. Ví dụ như việc Liêm tiểu thư gần đây tổ chức tiệc trà xã giao, có người nào chú ý không?"

Cao quản gia từ từ đem tình hình trả lời một phen, nghĩ đến lúc trước hình như vương gia có để ý Hạ gia tam tiểu thư, còn cố ý nhấn mạnh nói Liêm tiểu thư cùng Hạ tiểu thư trò chuyện rất vui vẻ.

Không nghĩ tới sắc mặt vương gia càng ngày càng lạnh, cuối cùng hắn vừa gõ mặt bàn, vừa nói với Cao quản gia: "Ngươi được làm quản gia từ thời phụ vương ta đến nay, có biết là vì sao không?"

Cao quản gia kính cẩn chờ vương gia nói tiếp: "Đây là bởi vì ta cùng phụ vương đều coi trọng ngươi ở một điểm, biết mức độ nặng nhẹ, chuyện chủ tử phân phó không được loan truyền. Càng phải biết rõ chủ tử của vương phủ này là ai, tuyệt sẽ không nịnh nọt tiểu nhân làm loạn."

Cao quản gia nghe lời này mà đầu chảy đầy mồ hôi lạnh. Ông biết vương gia đang nói tới lão vương gia năm đó, bên trong vương phủ rất nhiều người khi dễ thái phi cùng vương gia. May mắn khi đó ông được phụ thân nhắc nhở, không hùa vào làm việc ác. Về sau lúc vương gia lên làm chủ, vương phủ đã thanh tẩy một nhóm nô tài, thế nhưng lại được thăng chức, trở thành quản gia của vương phủ.

Thôi Hành Chu nhìn sắc mặt của ông, liền nhận ra ông ta đã hiểu ý tứ của mình, sau đó thản nhiên nói: "Đi điều tra thêm, lần trước ta cùng ngươi nói chuyện, có ai ở bên cạnh truyền lời không nên nói."

Cao quản gia sau khi được vương gia phân phó, lập tức lui ra ngoài, trong đầu suy nghĩ cực nhanh, nghĩ xem hai lần nói chuyện, trong lòng nhất thời minh bạch.

Có thể ở vương phủ quyền quý làm chủ, sao lại không phải người có bản lĩnh? Cẩn thận suy nghĩ một phen, Cao quản gia sống lưng lại bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.

Vương gia tra hỏi, không để người khác phỏng đoán được tâm tư? Còn Liêm tiểu thư tại sao tự nhiên lại đột nhiên quan hệ tốt với nữ tử thương hộ bắn đại bác cũng không tới này...Có phải là từ chỗ ông tuồn thông tin ra không, mới chọc tới vương gia?

Nghĩ thông suốt, Cao quản gia một đêm mất ngủ, lập tức thẩm vấn bọn người làm. Mấy kẻ này bình thường cũng là nhìn nhau chằm chằm, giẫm lên nhau để trèo cao, không đến hai giờ, liền tra được ngọn nguồn sự việc.

Cao quản gia ra lệnh, đem đám nô tài dám nói chuyện nội viện trói lại.

Một đêm này, bên trong phủ vang lên tiếng đánh gậy không ngừng. Bởi vì sợ quấy rầy đến chủ tử, những kẻ miệng rộng truyền lời đều bị nhét giẻ, đánh cho một trận sau đó đuổi ra ngoài.

Sáng sớm hôm sau, lúc Thôi Hành Chu đến thỉnh an mẫu thân, Sở thái phi mới từ người bà tử biết được chuyện loạn tối hôm qua.

"Cao quản gia, sao ngươi lại khiến trong viện gà bay chó chạy, bọn hạ nhân không tốt, cũng không cần thẩm vấn trong đêm, chuyện không rõ, còn tưởng vương phủ chúng ta là ác quan nha môn." Sở thái phi gắp thức ăn cho nhi tử, vừa không nặng không nhẹ quở trách Cao quản gia đứng bên cạnh.

Cao quản gia một đêm không ngủ, sáng sớm đã bị thái phi gọi vào mắng, trong lòng khổ muốn chết, nhưung trước mặt lại phải mỉm cười, chưa nghĩ ra lời đáp, Hoài Dương vương lại nói ra trước: "Mặc dù không phải nha môn, thế nhưng lại có một số người không biết nặng nhẹ điều tra việc của nhi tử. Nếu là việc thường ngày yêu thích ẩm thực còn tốt, nếu như có người có dụng tâm khác, mượn người bên cạnh của nhi tử điều tra tình hình quân doanh, vậy sẽ xảy ra chuyện lớn. Cho nên quản gia cho người hầu ít quy củ cũng là chuyện tốt."

Mặt Thôi Hành Chu từ hôm qua đến nay đều lạnh lùng. Cho đến bây giờ nhìn thấy mẫu thân mới hoà hoãn. Lúc nói những lời này, hắn nhìn không chớp mắt chén đồ ăn.

Thế nhưng Liêm Bình Lan ngồi bên cạnh ăn cơm lại nhịn không được ngẩng đầu nhìn hắn một chút.

Bất quá nàng ta ngược lại trấn định, chỉ nhìn thoáng qua, cúi đầu ăn cơm không nói chuyện, thế nhưng khuôn mặt lại thoáng qua sắc trắng.

Thái phi không biết được sự việc bên trong, nhưng chỉ cần là nhi tử nói, bà đều nghe theo, cũng lười nói chuyện về quản gia, chỉ nói chuyện vài ngày trước dạo chơi hoa viên vui vẻ.

Thôi Hành Chu cũng mỉm cười nghe. Đợi đến lúc bồi mẫu thân dùng xong điểm tâm, hắn lại cùng biểu muội Liêm Bình Lan đi ra ngoài.

Biểu muội này của hắn thật nhu thận, mặc dù lúc hôm qua ngoại viện đánh roi, có người trông thấy nha hoàn bên người của nàng ta ở ngoại viện nghe lén, nhưng hôm nay một câu cũng không hỏi, thật không giống như bình thường hiếu kì.

Thôi Hành Chu vốn là nghĩ đến nhắc nhở biểu muội. Nàng ta thân là vương phi tương lai của vương phủ, còn chưa qua cửa lại lôi kéo người nhập phủ, khiến thị thiếp nhận ân tình lớn của nàng, còn ra thể thống gì?

Không nghĩ tới, hắn còn chưa nói, biểu muội ngược lại đã mở miệng trước: "Mấy ngày nay trong lòng muộn phiền, trong nhà lại vội vàng chuẩn bị đồ sứ thành hôn, muội liền đi theo người nhà đến trấn Linh Tuyền..."

Thôi Hành Chu lạnh lùng "Ừ" một tiếng rồi nàng ta lại nói tiếp "Cũng không có ý gì, bất quá lại làm quen lấy mấy người, liền mời bọn họ tới phủ làm khách...Cũng không biết có ồn ào tới thái phi không?"

Thôi Hành Chu quay đầu nhìn nàng ta rồi nói: "Mẫu thân thích náo nhiệt, muội tổ chức nhiều buổi gặp gỡ cũng tốt, chỉ là dù sao muội cũng là nữ tử nhà quan, hẳn là nên kết giao với những tiểu thư chí thú giống nhau, không cần quá mức thân thiết..."

Liêm Bình Lan nghe hiểu lời biểu ca nhắc nhở, càng chắc chắn Thôi Hành Chu cùng vị tiểu thư Hạ gia kia có quan hệ. Nếu không những việc này sao lại truyền nhanh đến như vậy, lập tức có thể đến tai của biểu ca?

"Biểu ca, mẫu thân luôn dạy bảo muội phải lấy phu quân là nhất muội chỉ muốn huynh ở bên ngoài có người chăm sóc, chính bản thân mình không thể đi quân doanh, chỉ mong có người chiếu cố tốt, nhất thời quên mất quy tắc, xin biểu ca thứ lỗi."

Nói đến đây, hốc mắt Liêm Bình Lan đã ướt, còn chưa hết, trông yếu đuối bất lực cực kì, rất giống với hình dáng Sở thái phi lúc còn trẻ.

Nếu là lúc trước, Thôi Hành Chu sẽ không so đo những chuyện này với biểu muội, lúc ấy cảm niệm dụng tâm của biểu muội.

Thế nhưng hôm qua tại phố bắc, hắn bị tiểu phụ nhân mở miệng trào phúng, hỏi mông mình bị vuốt có đau hay không, cho nên nghe những lời này của biểu muội, cũng chỉ nghe được tiếng đánh "ba ba" vang lên.

Liêm biểu muội nếu như thực sự yêu mình, tại sao có thể tận tâm nạp thiếp cho mình? Trong lúc này, biểu ca không có một chút xíu nào cảm động, chỉ cảm thấy nhàm chán cực độ, một câu cũng không muốn nói.

Bất quá, từ xưa đến nay, hắn không cho chính mình là thánh nhân hiền đức.

Mình ở bên ngoài an trí tâm tư của Liễu nương tử, lại nghiêm khắc quá với biểu muội, khiển trách nàng ta nạp thiếp cho mình, cũng bất thông tình lý. Để Cao quản gia đánh động doạ người, ngăn cản về sau có người vụng trộm thám thính sở thích của mình là được.

Biểu muội cũng là người thông minh, hôm nay nhắc nhở như thế, nàng ta cũng nên suy nghĩ thật ký, tâm tư không nên nghĩ ngợi nhiều.

Nghĩ đến vậy, hắn nhẹ nhàng trả lời: "Muội lại không làm gì sai, làm gì có tha thứ hay không, biểu muội không cần suy nghĩ nhiều."

Thế là hai người lại cách xa nhau mấy bước, yên lặng không nói đi cùng đường, rồi chia ngả cáo biệt.

Liêm Bình Lan nhìn qua bóng lưng của Hoài Dương vương, trong lòng chua xót. Nàng ta tự hỏi chính mình tận tâm như vậy, không biết đắc tội Hạ Trân chỗ nào, vậy mà khiến biểu ca đến đánh vào mặt mình.

Cho nên khi Liên Hương mang bái thiếp của Hạ tam tiểu thư tới, cẩn thận hỏi Liêm Bình Lan có gặp không, Liêm Bình Lan liền đoạt lấy thiếp mời kia, xe tan tành, lạnh lùng nói: "Nói ta bệnh, không gặp."

...

Thôi Hành Chu sau khi về nhà một chuyến, ngăn chặn tâm tư của biểu muội muốn giúp hắn chiêu nạp thêm thiếp, liền quay lại quân doanh một chút.

Lệnh của triều đình cấm binh lệnh đã được gỡ bỏ, từng địa phương đều muốn đem quan đội vũ khi tốt nhất của mình thượng trình lên triều đình, ngoại trừ quân cấm vệ bên ngoài, còn lại quân đội đều được giải ngũ về quê, không được làm trái quy tắc đóng quân.

Chân châu giảm binh chính cũng là gấp gáp. Chỉ cần phản tặc ngưỡng sơn bắt đầu chiêu an, như vậy tinh binh hắn tỉ mỉ huấn luyện nhiều năm sẽ không được để lại.

Bất qua trong lòng Thôi Hành Chu cũng nắm chắc, chỉ cần bên ngoài để các quan văn làm từng bước báo biên chế vũ khí, ngược lại một bên là cảnh vô cùng phối hợp với triều đình.

Ở trong quân doanh sau khi xử lý công vụ xong, Thôi Hành Chu liền nghĩ trở về phố bắc nghỉ trưa một lúc.

Thế nhưng đến cửa lớn phố bắc, Thôi Hành Chu đã cảm thấy bầu không khí có chút không đúng.

Vẫn là phòng biện kia, bên trên tường viên phơi đầy ớt khô, cây nho khô cũng đang được hong khô. Chỉ là thiếu đi Liễu nương tử mỗi lần đều nhiệt tình đón lấy.

Thôi Hành Chu ngẩng đầu nhìn về phía Lý ma ma, đang muốn hỏi Liễu Miên Đường có phải đã ra ngoài không, nha hoàn Bích Thảo vừa vặn từ trong nhà đi ra. Nhìn thấy Thôi Hành Chu lập tức hướng vào trong phòng hô: "Phu nhân, chủ tử đã trở về!"

Bất quá sau tiếng hô này cũng không thấy người trong phòng ra đón.

Thôi Hành Chu cất bước vào trong phòng, nhìn thấy Miên Đường ngồi bên cạnh cửa sổ luyện chữ.

Có lẽ là mới rời giường, nàng cũng không búi tóc, chỉ để mái tóc xoã sau lưng, sau đầu dùng một chiếc khăn xanh thắt nơ con bướm. Bởi vì đang ở trong phòng, nàng chỉ mặc một chiếc áo ngắn tay mặc cùng váy, bên ngoài khoác một áp choàng ngắn, cánh tay mảnh khảnh lộ ra, đang cầm bút từ từ viết chữ. Nhìn là bộ dáng mệt mỏi lười trang điểm.

Thế nhưng vẻ đẹp của nàng không đem lại cảm giác lôi thôi, ngược lại cảm thấy rất tuỳ ý, lại có một hương vị phong tình khác.

Thôi Hành Chu thưởng thức giai nhân ngồi bên cảnh đẹp một hồi, liền cất bước đi tới.

Miên Đường đang viết chữ lớn trên giấy mỏng, không dùng tự thiếp mà trước đó vài ngày Thôi Hành Chu thân bút viết Lễ Tuyền minh, mà là mua thiếp mời trong cửa hàng thông thường.

Thôi Hành Chu cúi đầu nhìn một hồi, cảm thấy kiểu chữ mặc dù vẫn hơi run, nhưng vẫn mở miệng tán dương: "Viết không sai, có chút tiến bộ..."

Nếu như ngày thường, nghe được lời tán thưởng của hắn, Liễu nương tử nhất định sẽ vui mừng, mặt đầy ngạc nhiên nói: "Tướng công, chàng nói thật ư?"

Thế nhưng Liễu Miên Đường hôm nay lại như băng sơn điêu ngọc, không thèm nhìn Thôi Hành Chu lấy một cái.

Thôi Hành Chu tự nhiên nhận ra được điểm khác thường, thấy nàng không để ý tới mình, liền nhíu mày rậm nói: "Thế nào? Không nói chuyện sao?"

Hắn từ trước đến nay nói chuyện làm việc đều theo ý của mình. Trước kia trong vương phủ lúc hắn tức giận, người nào mà không phải đợi hoả khí của hắn tiêu tán, bận bịu lấy lòng hắn, Ai dám bày sắc mặt này cho vương gia?

Thôi Hành Chu sau khi đi khỏi phố bắc một ngày, liền đem sự việc ở đây quên mất không còn một mảnh.

Thế nhưng Miên Đường ở nơi này, tướng công làm vỡ bát, lại ghét bỏ nàng ăn canh, hơn nữa cả đêm không về, đây quả thực là muốn hoà ly mà!

Cho nên sau khi Thôi Hành Chu đi về, nàng đóng cửa phòng, yên lặng khóc. Cảm thấy thương tâm vô cùng, hẳn là hắn không chịu tha thứ cho mình việc ngày trước giao du với Tử Du công tử.

Nếu như lúc trước đều cầu tướng công tha thứ. Thế nhưng bực bội trong tâm của nam nhân nàng cũng bấy lực. Chẳng bằng thản nhiên đối mặt, miễn cho ngày sau hai người ở chung bất hoà.

Cho nên phu quân Thôi Cửu tiêu tán hoả khí, coi như không có việc gì trở về, nàng lại không nhìn được dáng vẻ hắn quăng bát mắng nàng, không để ý đến hắn, chỉ làm việc của mình.

Thế nhưng sao Hoài Dương vương chịu được việc này, chỉ lẳng lặng đứng đằng sau Miên Đường một lúc, sắc mặt liền trầm xuống phất tay áo ra ngoài.

Lý ma ma lúc này đang đứng ngoài cửa, nhìn vương gia đi ra, chờ vương gia phân phó.

"Nàng ấy sao vậy?" Thôi Hành Chu nhíu mày rậm hỏi.

Lý ma ma biết được vương gia dễ quên, liền thận trọng nói: "Từ sau khi người đi, phu nhân có lẽ bị nộ khí của người doạ, khóc một lúc, một mực dáng vẻ không muốn nói chuyện."

Thôi Hành Chu dừng một chút, lúc này mới nhớ lại chuyện đó. Bây giờ nghĩ lại, ngay ở trước mặt hạ nhân khiển trách tướng ăn của Miên Đường không tốt, cô nương nào có thể cho được sắc mặt tốt?

Nàng đến cùng cũng là nữ chủ nhân của trạch viện phố bắc. Lý ma ma nói nàng khóc, mới nhìn đích thực là khoé mắt có chút phiếm hồng...

Thôi Hành Chu nhíu mày, vốn muốn quay lại binh doanh, thể nhưng đi tới trước cửa lớn, dừng một chút lần nữa cất bước trở lại phòng.

Thôi Hành Chu cũng không phải nghĩ dỗ nữ tử kia, thực ra Thôi Hành Chu đã lớn như vậy, ngoại trừ mẫu thân cũng chưa từng dỗ qua cô nương nào.

Bất quá hắn không quen nhìn nàng im lặng. Mà lại...sự việc của Ngưỡng Sơn còn chưa xong, còn cần dùng đến nàng _ sau khi tìm được đủ lý do, Thôi Cửu quay lại, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.

Chỉ là nên xoa dịu Miên Đường như thế nào, việc này cũng khó giải quyết, hắn lần nữa vung rèm đi vào trong phòng, nghĩ ngợi, đưa tay kéo Miên Đường, ôm nàng trong ngực, nói thật nhỏ: "Khóc xong rồi?"

Miên Đường không nói lời nào, bờ môi phấn hồng mấp máy, như cánh hoa sau mưa, thật mê người...

Thôi Hành Chu rủ mắt nhìn thấy, cảm thấy lời mình thật ít, ngược lại nói thêm: "Lúc ấy tâm tình ta không tốt, cũng không phải muốn mắng nàng, có thể doạ đến nàng rồi?"

Miên Đường lúc này nâng mặt mở to đôi mắt nhìn hắn: "Tướng công chàng luôn ôn hoà lễ độ, cho tới bây giờ cũng chưa từng nói chuyện lớn tiếng với thiếp, hôm qua là lần đầu, thiếp...thiếp cảm thấy tướng công giận thiếp. Thế nhưng chính thiếp cũng không biết mình làm sai chỗ nào, làm sao để đổi, chàng lại cả đêm không trở về, thiếp cả đêm cũng không ngủ được, luôn lo cho tướng công có chỗ ngủ ấm áp không. Cho nên..."

Miên Đường nói đến đây, dừng lại một chút, lại quan tâm nói: "Lần sau nếu tướng công nhìn thiếp không vừa mắt, thiếp sẽ ra ngoài, chàng ở bên trong, cũng đỡ khiến thiếp lo cho chàng có bị lạnh không..."

Thôi Hành Chu nghe nàng nói cảm thấy buồn cười, nàng là một nữ tử nơi khác tới muốn đi đâu nhờ vả? Ở nhà trọ sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro