Chương 36: Biểu tỷ muội

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thật không nghĩ tới Miên Đường lại nghiêm túc nói: "Đồ cưới lúc trước của thiếp vẫn còn ít tiền, cho nên mấy ngày nay thiếp suy nghĩ nên mua một tiểu viện, phòng ốc đơn giản, có thể dung thân là được...Nếu tướng công không dung ta, ta sẽ ở đâu...cũng tiết kiệm cho tướng công ném bát. Nhà chúng ta mặc dù bán đồ sứ, thế nhưng ném nhiều thì hàng tồn bên trong cửa hàng cũng không đủ bán..."

Thôi Hành Chu nghe những lời này thật không dễ chịu.

Nữ tử này chủ ý quá lớn! Hắn bất quá là ném vỡ cái bát, nàng liền nghĩ mua viện tử trốn đi. Dạng tính tình này, có thể ở với ai lâu dài?

Có thể nghĩ nàng từng bị bắt trên núi, cũng không từng trải qua làm nàng dâu chân chính, hắn không thiếu được dạy dỗ nàng một chút, ngược lại là có chút kiên nhẫn. Thế là Thôi Cửu cau mày nói: "Vợ chồng trên đời này làm gì có chuyện không bao giờ cãi nhau? Nàng xem trạch viện ở phố bắc này, nhà nào mà một mực im lặng? Nếu đều học như nàng, bạc nhiều liền muốn mua tiểu viện, trấn phòng Linh Tuyền cũng không đủ bán, đất lại quý đến mấy phần."

Hắn trước kia cũng không tiếp xúc khói lửa nhân gian, cũng không hiểu chuyện vợ chồng sống chung với nhau. Thế nhưng ở trạch viện phố bắc một thời gian, các viện tử gà bay chó chạy, ngược lại được lãnh hội. Những cơn thịnh nộ của các gia đình, chính mình cùng những nam tử kia so sánh thế nhưng tốt hơn nhiều.

Hắn bất quá chỉ ném cái bát, làm gì có chuyện lớn gì!

Miên Đường nghe những lời này, lại cảm thấy có lý, chỉ là lúc trước nàng coi viện tử nhà mình không có loại cãi nhau kia, không nghĩ tới cũng không ngoại lệ, nghĩ đến đây, vành mắt nàng lại đỏ lên nói: "Nhà khác cãi nhau, nữ tử đều là lý lẽ đúng, tự nhiên là vui vẻ. Thế nhưng thiếp ở trước mặt tướng công đều ít hơn ba phần lý, làm sao lại vui vẻ được?"

Thôi Hành Chu nhướng mày nói: "Hồ nháo! Vậy nàng mua trạch viện có thể làm cho nàng vui vẻ?"

Miên Đường nghiêm túc suy nghĩ nói: "Cũng không thoải mái, nhưng có thể cho mình có một đường lui, ai cũng không chắc chắn..."

Thôi Hành Chu nhìn dáng vẻ mắt to nhìn hắn của nàng, thật sự muốn tìm bát ném, thế là tức giận nói: "Nàng ngày sau không cùng Hạ Trân thảo luận việc của đại quan, ta đương nhiên sẽ không ném bát mắng nàng, mệt mỏi cho nàng động đồ cưới mua viện tử."

Miên Đường suy nghĩ cả một đêm vì sao tướng quân tức giận, lại không ngờ tới kẻ cầm đầu lại là Hoài Dương vương. Nàng trong lúc nhất thời trừng mắt, không hiểu nhìn Thôi Cửu.

Thôi Hành Chu nói đến đây, không thể không tiếp tục đường hoàng bịa chuyện: "Hoài Dương cương từ trước đến nay khắp nơi sắp xếp tai mắt, nàng hôm đó lớn tiếng vọng nghị, nếu truyền đến tai quan gia, chẳng phải gặp rắc rối sao?"

Miên Đường nghe đến đây bừng tỉnh đại ngộm rốt cuộc cũng hiểu tướng quân ôn nhã hôm đó lại đột nhiên nổi giận.

Phụ thân của nàng cùng huynh trưởng bị đảng hối lộ liên luỵ, ngoại trừ bản thân tham lam, cũng là bị người bên cạnh mật báo. Nghe người ta nói, phu quân vì nhà nàng bôn ba, hao tốn không ít bạc, thậm chí kém một chút gặp liên luỵ.

Cái gọi là một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, phu quân vì nàng lo lắng, cùng bên trong quan trường bẩn thỉu cầu tình câu thông. Nàng lại ngôn ngữ không chu toàn, ngồi tại trong sân nhà mình nghị luận Chân châu phong vương, thật sự nên mắng!

Biết được sai lầm của mình, Miên Đường nhất thời kiểm điểm bản thân vừa rồi không đón phu quân về tới.

Nàng cắn môi, không làm bộ được đang viết chữ, chỉ nhanh chóng đi sau bình phong, mang nước giặt khăn, rửa mặt thay quần áo cho phu quân.

Thôi Hành Chu không nghĩ tới Liễu nương tử lại dễ dụ, chỉ cần uy doạ vài câu, nàng lại không khó chịu nữa.

Hắn thản nhiên tiếp nhận khăn lau, mặc cho nàng tháo thắt lưng thay y phục, thay đổi dép đi cho thoải mái, trong lòng cũng suy nghĩ rất nhiều.

Hắn ở trong quân doanh vội vàng, nếu như đến phố bắc dỗ người, thì thật không được. Hắn lúc trước muốn giữ nữ nhân này ở lại, bởi vì đột nhiên nổi lên tâm địa lương thiện, sợ nàng rơi vào tay đạo tặc Ngưỡng Sơn, mới bảo hộ nàng chu toàn.

Chỉ hi vọng nữ nhân này hiểu chuyện như vậy, tương lai lúc biết được chân tướng, cũng là cảm niệm ơn cứu mạng của hắn...

Mà Miên Đường bây giờ cũng thông suốt, vợ chồng tựa như răng môi, làm gì không có thời điểm va chạm? Chỉ cần phu quân không phải vì ghét bỏ nàng mà ném bát mắng chửi, việc khác nói ra cũng thật tốt.

Bất quá phu quân hiển nhiên không có tâm tình, nhìn chiếc bàn kia hỏi,vì sao không cần hắn viết thiếp mời cho nàng.

Miên Đường đương nhiên không thể nói nàng tức giận nên không thèm.

Thế là nàng liền dính lấy Thôi Cửu, một bên làm bộ đo vai rộng của hắn nói: "Chàng thật vất vả mới có thời gian nhàn rỗi viết thiếp mời cho thiếp, thật trân quý nha! Thiếp không nỡ dùng, liền bảo Bích Thảo mua tại cửa hàng để luyện tay một chút, đến khi luyện dược, có thể viết chữ đẹp như tướng công."

Thôi Hành Chu cảm thấy Liễu nương tử này thật có ý tứ, Mắng người khác vuốt mông ngựa hắn quá vang, nhưng nàng vuốt mông ngựa mới gọi là nịnh nọt đấy.

Hắn không tập trung nghe, ngược lại đôi tay đang di chuyển trên bờ vai để cho người ta phân tâm, thế là đưa tay nắm lấy ngón tay thanh mảnh của nàng, kéo nàng vào trong ngực, vuốt nhẹ bàn tay nàng, thấp giọng hỏi: "Viết lâu như vậy, tay nàng có đau không?"

Miên Đường ở gần hắn như vậy, mặt đỏ tim run, chỉ khéo léo rúc vào trong ngực hắn: "Có chút đau..."

Thôi Hành Chu nhìn nàng mắt to e lệ, má phấn môi đỏ, đột nhiên tâm có chút phiền, phiền não sự tình ở Ngưỡng Sơn bao giờ mới có thể kết thúc. Hắn có thể thẳng thắn đứng bên cạnh nàng, khi đó hai người bọn họ có thể làm được nhiều chuyện hơn nữa...

Trong nội tâm Thôi Hành Chu nghỉ, có chút không thể diễn tả, có chút thất thần. Bất quá Miên Đường còn quan tâm đến một chuyện khác, chỉ hít hít mũi nói: "Phu quân, thiếp ăn canh thanh âm rất lớn sao?"

Thôi Hành Chu thay nàng xoa tay, làm dịu đau nhức, cũng không thiếu được phải có qua có lại, chụp mông ngựa chút "Nương tử ăn cơm dáng vẻ đoan trang tao nhã".

Như vậy, nội trạch phố bắc tranh chấp được lắng lại, tình cảm lại hoá thành mặn nồng.

Lại nói Lý ma ma ngoài cửa, nín thở ngưng thần, chờ lấy tiếng ồn ào trong phòng.

Không nghĩ tới vương gia đầu tiên là bị nương tử không hiểu chuyện tức giận muốn đi, về sau không biết thế nào lại không đi nữa, vừa nổi giận trong phòng, sau khi hai người nói vài câu lại an tĩnh lại.

Chờ tới thời điểm hai người trở ra, đã là thời điểm trời tối sắp dùng cơm.

Vương gia...là nắm tay Liễu nương tử ra khỏi phòng. Dáng vẻ tình ý của Liễu nương tử nhìn vương gia cũng không giống như tức giận.

Cũng không biết vương gia là dùng biện pháp gì dỗ được nàng, nhìn khung cảnh này, thật giống với câu "Đầu giường cãi nhau, cuối giường làm lành."

Lý ma ma lắc đầu, dùng sức quơ cái xẻng trong tay. Bà cảm thấy mình cả nghĩ quá rồi, Liễu nương tử cùng vương gia...Đó cũng không phải là nhân duyên tốt, haizz, ngày mai bà phải chép thêm một quyển kinh thư, thời điểm tích công đức cũng tiện thay Liễu nương tử cầu chút phúc đi!

Lại nói Hạ tam cô nương, đoạn thời gian trước bởi vì bận chuyện đơn hàngm cũng không thấy bóng dáng, thế nhưng gần đây ngược lại nhàn rỗi lại cũng không thấy đi Chân châu dùng trà.

Kết quả nghe được tin Hạ Trân ngã bệnh.

Thời điểm Miên Đường nhận được tin này, trì hoãn một hồi, lui tới Hạ gia nhiều, Hạ tam cô nương thay Hạ nhị gia trưởng gia, không thiếu người đi thăm bệnh. Nàng trước hết không đến góp náo nhiệt này.

Nhưng Hạ gia thân là lão đại của trấn Linh Tuyền, Miên Đường không thể không đi Hạ gia xã giao một chút.

Thế là nàng chọn ngày đầu thu mát mẻ, mang theo hai túi quả, kêu Lý ma ma ở trong hộp lớn thuốc bổ tướng công mua chọn lấy nhân sâm, đặt vào hộp gấm, lúc này thu thập chỉnh tề đi thăm bệnh.

Hạ Trân bệnh trận này mà hơn mười ngày. Đến lúc Miên Đường vào phòng gặp nàng ta mà giật mình. Cô nương đang tốt như thế, vậy mà gầy đi một vòng, vòng ngọc trên cổ tay có chút rôgj.

Hạ tam tiểu thư thấy Miên Đường tới, sắc mặt hiền hoà chào hỏi, hai người nói chuyện phiếm, nói mấy chuyện dưỡng thân thể, bổ dưỡng thuốc thang, sau đó lại có chút không nói chuyện.

Miên Đường cảm thấy trong phòng yên lặng có chút xấu hổ, liền mượn cớ muốn cáo từ.

Thế nhưng Hạ Trân lúc này, lại yếu ớt thở dài một hơi, cũng nhịn không được nữa, muốn cùng Miên Đường tâm sự.

"Thôi phu nhân, ta biết ngươi là tâm địa tốt, cũng biết tiền căn hậu quả, Cho nên những chuyện này cũng chỉ có thể nói cho ngươi."

Cũng không biết nàng ta từ nơi nào lại chọn trúng Liễu Miên Đường, luôn cảm thấy nàng là nơi có thể phó thác tâm sự, kể những chuyện mấy ngày này đè nén cho Liễu Miên Đường.

"Liêm tiểu thư cũng không biết giận ta như thế nào, cũng không trả lời tin của ta, cũng không mời ta đến, thật giống như mấy chuyện nàng ta nói với ta trước đây chỉ là ta mơ thôi vậy."

Có lẽ sợ không đủ thuyết phục, sợ Miên Đường hiểu lầm nàng ta trước đây chỉ là khoe khoang nói dối. Hạ Trân thậm chí còn lấy thư mấy ngày trước Liêm tiểu thư viết cho nàng ta.

Miên Đường nhìn giấy thơm đầy chữ trước mặt, cảm thấy Liêm tiểu thư quả thực là một tài nữ, chữ viết kia cũng thật đẹp.

Nếu là theo ý bên trong giấy viết, ý tứ là rất thưởng thức Hạ Trân, cảm giác thân thiết, cảm giác như tỷ muội thân bị thất lạc nhiều năm.

Miên Đường đọc nhanh, lại ghi nhớ lời tướng công dặn dò, không thể tuỳ tiện nghị luận chuyện nhà của đại tướng quân.

Thế là khẽ mỉm cười nói: "Tiểu thư, ngươi có thể được Liêm tiểu thư ưu ái, quả nhiên là phúc phận tu luyện mấy đời, người khác cũng cực kì hâm mộ. Bất quá nghĩ đến việc Liêm tiểu thư sắp phải xuất giá, công vụ bận rộn. Nàng ta không thể có thời gian cùng ngươi qua lại cũng là bình thường. Chúng ta là nhà thương, cùng nhà quan lui tới, tự nhiên cũng muốn phân tách, không kiêu ngạo không tự ti mới là đúng đắn. Hạ tiểu thư cần gì phải lo được lo mất?"

Hạ Trân thở dài một phen: "Ngươi ngày đó nói đúng, Liêm tiểu thư sẽ không vô duyên vô cớ đối tốt với ta. Loại trạch viện lơn như vương phủ, vương gia sau này cũng không ít thiếp thất, giống dạng nữ tử thương hộ như ta, tiến vào kém một bậc, đương nhiên rất tốt. Thực ra ta cũng không biết có nên chấp nhận. Có lẽ Liêm tiểu thư cảm thấy thái độ không nhanh nhẹn, liền tìm kiếm những người khác..."

Miên Đường lại cảm thấy Liêm tiểu thư tìm người khác là chuyện tốt. Thế là liền an ủi Hạ tiểu thư, chúnh mình tự tìm lương nhân, làm chính thê mới là đúng đắn.

Nghĩ đến mình cùng Hoài Dương vương bỏ lỡ cơ hội, Hạ Trân nhịn không được chảy nước mắt hối hận. Luôn cảm giác nếu như ngày ấy mình tỏ thái độ, chính mình có khả năng ngồi kiệu nhỏ nhập vương phủ, cùng vương gia song túc song phi...

Nhưng tâm tình lại đau xót, nghỉ ngơi mười ngày cũng không hết bệnh.

Miên Đường không kiên nhẫn sự lề mề chậm chạp này, thừa dịp nàng ta lau nước mắt, bất ngờ nói chút việc về đơn đặt hàng, lại vô ý nhắc đến hai ca ca của Hạ tam tiểu thư, gần đây luôn thay nàng ta giao thiệp, tựa hồ như rất được Hạ nhị gia tán thưởng.

Nói chuyện này, quả nhiên khiến Hạ Trân động tâm, nàng cũng hỏi chuyện hai huynh của mình chuyện thường ngày.

Miên Đường mỉm cười nói: "Tam tiểu thư không cần phải lo lắng, theo như ta nhìn thấy, hai ca ca ngươi làm việc rất tốt. Nữ nhân như chúng ta, nếu có người cần giúp đỡ, không cần xuất đầu lộ diện mới là tốt nhất. Ngươi an tâm ở nhà, dù sao Hạ nhị gia cũng có người giúp đỡ..."

Lúc Miên Đường đi ra khỏi Hạ gia, Hạ tam tiểu thư cũng dần thoát ra khỏi bi thương, hai mắt sáng lên, dáng vẻ tinh thần đều tốt, muốn quay về cửa hàng.

Hạ gia mua bán, đại bộ phận đều là từ phu nhân chính thất truyền thừa. Mẫu thân của Hạ tam cô nướng chính là chính thất phu nhân, nàng ta phía dưới còn có đệ đệ, chính là con vợ cả độc đinh. Nàng là tỷ tỷ không khỏi phải giúp đệ đệ thành niên trông chừng gia sản đấy.

Cho nên Miên Đường khi lên xe ngựa, còn thay Hoài Dương vương đồng cảm.

Cũng không thể trách vị vương gia anh tư kia làm trễ nải xuất giá của cô nương nhà người ta. Theo như nàng thấy, Hạ tam cô nương muốn cầm quyền, thay đệ đệ coi chừng gia sản, vẫn còn chưa muốn gả đi.

Bất quá mấy cái này không phải là cái mà nàng nên quan tâm, nàng bây giờ muốn làm chính là mua bán nhà, an ổn cuộc sống.

May mắn cửa hàng thuê được những hoạ sĩ vẽ gốm đều là những người tài giỏi. Mấy ngày này Trần tiên sinh lại sáng tạo được nhiều tinh phẩm, bán được không ít tiền.

Miên Đường có nhiều bạc trong tay, bắt đầu tính toán mua một trạch viện mới.

Đến lúc nàng đem tính toán này nói cho phu quân, hắn lại có chút chần chừ

"Trạch viện hiện tại ở còn tốt, trước cứ ở đã, về sau, ta sẽ cho thay cho nàng cái tốt hơn."

Trải qua chuyện lần trước Ngưỡng Sơn cho người đến bắt cóc Miên Đường, Thôi Hành Chu đã ra lệnh cho ám vệ tăng cường coi quản. Nếu như bán nhà này đi, không thiếu được người ngoài cả ngày ra vào, tất nhiên sẽ có sơ hở, chẳng bằng hoãn một chút.

Loại chuyện này, Miên Đường đều thuận theo ý tướng công. Nếu hắn thích ở tại phố bắc, nàng cảm thấy ở viện nhỏ chút cũng không sao, chỉ là thiếu chỗ cho phu quân tập luyện.

Cuối cùng nàng cùng Lý ma ma thương lượng một chút, quyết định mở rộng vườn hoa bên tiểu viện, lại mua thêm giá đựng đao thương, để có không gian cho phu quân luyện võ.

Sau khi quyết định như vậy , Miên Đường kêu Mặc Như lát đá, để ra được một mảnh đất trống.

Tiếp đó mua thêm giá đỡ binh khí, bày ở sân luyện võ. Miên Đường hỏi qua phu quân, hắn cũng biết dùng binh khí.

Miên Đường không chờ đợi được, muốn nhìn thấy sự vui vẻ của phu quân, cho nên ngày hôm đó thừa dịp phu quân ra ngoài, liền lên trấn để tìm cửa hàng sắt làm binh khí.

Chỉ tiếc nơi đây người thích tập võ không nhiều, cho nên cửa hàng đồ sắt rèn binh khí cũng không có nhiều đồ.

Miên Đường không cần hao tâm tổn trí chọn lựa, vì những thứ cần thiết cũng đủ ở đây rồi.

Chỉ là lúc thanh toán xong, lại đụng phải một vị tiểu thư mập mạp mang theo năm tuỳ tùng.

"Ngươi không mọc mắt sao? Dám động vào tiểu thư nhà ta!" Nhìn qua nàng ta hẳn là nữ nhi nhà giàu, sau lưng tuỳ tùng nói năng lỗ mãng.

Bích Thảo sau lưng Miên Đường cũng không phải dễ chịu đựng, cũng trừng mắt trả lời: "Rõ ràng tiểu thư nhà ngươi đụng vào phu nhân nhà ta, làm sao lại hỏi ngược lại người ta có mọc mắt không? Lại nhìn xem ngươi ra đường có mang não không?"

Mắt thấy ngươi một lời ta một câu ầm ỹ lên, vẫn là vị tiểu thư kia không kiên nhẫn lên tiếng trước: "Được rồi, ồn ào cái gì? Không phải người cũng không làm sao đấy sao?" Nói xong cũng không nhìn Liễu Miên Đường trực tiếp đi vào cửa hàng.

Chỉ là sau lưng lại xuất hiện một cô nương dáng dấp xinh đẹp, vẫn như cũ nhìn thằng Miên Đường, sau đó hành lễ nói: "Liễu tỷ tỷ, đã lâu không gặp..."

Miên Đường cũng hơi kinh ngạc, nàng không nhận ra cô nương này, vì sao nàng lại gọi mình là "Liễu tỷ tỷ" quen thuộc như vậy?

Cho nên nàng cũng đáp lễ, khách khí nói: "Xin hỏi cô nương là?"

Vị tiểu thư kia không ngờ tới Miên Đường lại khách khí như vậy, ngập ngừng nói: "Tỷ tỷ, người không nhận ra ta sao?"

Miên Đường bị hỏi đến sững sờ, cẩn thận nhìn vị tiểu thư thanh tú trước mặt, chỉ thấy nàng ta trôg dụ dàng, nhưng cũng không quen.

Chỉ là khi Miên Đường còn đang ngập ngừng, vị tiểu thư kia trong mắt đã đầy nước, thanh âm run rẩy nói: "Tỷ tỷ làm sao lại không nhận ra ta rồi?"

Miên Đường cảm thấy mình có lẽ gặp lại cố nhân, thế nhưng nàng đã quên hết, cho nên sau khi đánh giá một phen, hỏi: "Ngươi biết ta sao? Ta trước đây bị bệnh một trận, sau khi tỉnh lại, sự việc trước kia không nhớ rõ lắm, nếu là nhớ không được, xin thứ lỗi..."

Cô nương thanh tú này chính là Tôn Vân Nương. Bởi vì Ngưỡng Sơn chiêu an sắp đến, rất nhiều người quan trọng đi xuống Thanh châu. Nàng ta cũng nhân dịp cơ hội này, cùng với thứ nữ nhà Thạch tổng binh là Thạch Tuyết Tễ làm thân, mất mấy ngày đã có thể trở thành tỷ muội thân quen với nàng ta.

Thạch Tuyết Tễ sau khi gặp mặt Tử Du công tử một lần, liền bị hắn khuynh đảo. Mặc dù hôn sự kia bất quá chỉ là trên giấy, cũng không được lấy ra đàm phán, thế nhưng Thạch tiểu thư lại rất gấp gáp, chờ đến thời gian thành thân.

Ngày hôm đó đến trấn Linh Tuyền, nghe nói nơi này có thợ rèn tạo được hình lò sưởi tay độc đáo, nàng ta muốn tặng cho Tử Du công tử để bày tỏ.

Thế là vị này mới kết giao với biểu tỷ muội gặp gỡ Miên Đường ở nơi này.

Kỳ thật là Tôn Vân Nương khuyến khích Thạch tiểu thư đến trấn Linh Tuyền cũng muốn ôm tâm tư tìm Miên Đường.

Công tử ra lệnh rõ ràng cho nàng ta không được phép gây sự với Miên Đường, Nàng ta tự nhiên không phái người đi tìm. Thế nhưng khoản tiền bạc của Ngưỡng Sơn kia lại không rõ tung tích. Nàng ta hoài nghi công tử bao che Miên Đường, thay nàng che lấp chuyện xấu.

Mà gần đây Tử Du đối với nàng ta ngày càng lãnh đạm. Nàng ta cũng hỏi khéo nhưng không hỏi ra được gì, cho nên ở trước mặt Liễu Miên Đường hỏi một chút, mới có thể hỏi ra sơ hở.

Thế nhưng nàng ta tuyệt đối không ngờ rằng. Liễu Miên Đường vậy mà dường như không nhận ra nàng ta, chỉ khách sáo nói sự việc mình bị mất trí nhớ.

Vân Nương vừa sợ vừa nghi, chăm chú nhìn Miên Đường: "Cái gì cũng đều không nhớ rõ?"

Miên Đường không nghĩ tới mình lại thất lễ, lạnh nhạt cố nhân, mà việc nàng sinh bệnh cũng không phải không thể nói ra, liền nói: "Chỉ nhớ rõ sự việc trước lúc xuất giá, về sau cũng không nhớ được...Không biết cô nương là ai?"

Vân Nương hiểu Liễu Miên Đường, Nàng mặc dù là người thông mình, nhưng cũng không phải là người khách sáo dối trá, tính tình uỷ khúc cầu toàn.

Trước khi mất trí nhớ, hai nàng xé mặt, Liễu Miên Đường nếu thật không phải mất trí, trông thấy nàng ta sẽ chỉ lạnh mặt làm bộ khách khí, sẽ không khách khí như này.

Nói như vậy, Liễu Miên Đường quả thật quên một đường ở Ngưỡng Sơn, cũng quên đi đoạn tình của nàng cùn Tử Du?

Nghĩ vậy, trong nội tâm Vân Nương là một trận vui vẻ.

Nàng ta không trả lời mà hỏi lại: "Liễu tỷ tỷ nếu quên hết rồi, vậy sống như thế nào?"

Miên Đường nghi hoặc nhìn nàng ta: "Đương nhiên là sống cùng phu quân ta...Sao ngươi lại hỏi như vậy?"

Một khắ này, Vân Nương hoàn toàn minh bạch. Miên Đường là người mỹ mạo như nào chứ? Bây giờ võ công của nàng đã mất, rút hết gai nhọn, giống như đã mất đi bảo hộ. Lòng người có ý đồ xấu muốn lừa nàng, chẳng phải dễ như trở bàn tay hay sao?"

Nhất định là lúc nàng bị ném rơi khỏi thuyền, bị đập vào đầu, được người cứu lên, thấy nàng xinh đẹp liền nảy sinh ý đồ xấu, lừa gạt nàng là nương tử, như vậy chiếm đoạt nàng!

Nghĩ đến vậy, Vân Nương nghĩ không nên gây thêm hoài nghi cho Miên Đường, chỉ nhìn nàng, khẽ mỉm cười nói: "Muội trước kia trong kinh thành có từng gặp tỷ một lần, còn chưa từng nhìn thấy phu quân của tỷ. Đang nghĩ phải cùng tỷ nói chuyện thật tốt, đáng tiếc sau khi quay trở lại quê liền không có cơ hội..."

Miên Đường nghe xong mỉm cười, cũng không phải là thân hữu, cũng không muốn trò chuyện thêm, liền khách khí cáo biệt.

Chỉ là khi nàng đi rồi, Vân Nương kia còn nhìn chằm chằm bóng lưng của nàng.

Vị Thạch tiểu thư lúc này mua xong lò sưởi tay đi tới, cũng nhìn bóng lưng của Liễu Miên Đường hỏi: "Sao vậy, Tôn cô nương quen biết nàng sao? Nàng ấy là cô nương nhà ai, thật là xinh đẹp a!"

Vân Nương không giấu được vẻ khinh thường, thân thiết nói với Thạch tiểu thử: "Đúng vậy nha, nàng đúng là một mỹ nhân khó có được, đáng tiếc chỉ là một thương phụ, khó trùng thiên thôi."

Thạch tiểu thư thấy nàng ta buồn cười, thế là si ngốc cười nói: "Nghe ngươi nói, thật giống như nếu nàng không lấy chồng có thể trùng thiên, chẳng lẽ bằng nhan sắc có thể vào cung làm phi tần?"

Vân Nương vẫn chưa hoàn lại. chỉ cười có chút thâm sâu, còn như trút được gánh nặng.

Chỉ là cuộc gặp tình cờ ở cửa hàng sắt này lại nhanh chóng được truyền đến tai Hoài Dương vương.

Thôi Hành Chu trong quân doanh đang bày bàn cờ, nghe mật thám bẩm báo, chậm rãi nói: "Ngươi xác định nữ tử đi cùng Thạch tiểu thư là Tôn Vân Nương?"

Mật thám chắc chắn nói: "Vị Thạch tiểu thư kia đã gọi mấy lần, ti chức xác định cô ta chính là Tôn Vân Nương, nếu như lúc trước đạo tặc đánh lén Liễu Miên Đường nói tới Tôn Vân Nương, cũng không biết tới cô ta."

Thôi Hành Chu bày bàn cờ nói: "Cô ta không phải tự xưng là người quen biết cũ ở kinh thành của Liễu Miên Đường sao? Vậy là đúng rồi. Ngoại trừ quen biết ở Ngưỡng Sơn, trong kinh thành dưỡng bệnh cho tới bây giờ cũng không có người quen nào Miên Đường có thể nhận biết? Đi, theo dõi kĩ, thời cơ đến thì bắt lấy Tôn Vân Nương kia, âm thầm thẩm vấn, ta cũng muốn nhìn xem, Tử Du công tử kia lai lịch như nào?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro