Chương 37: Thôi Cửu thật giả

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mật thám tuân lệnh vương gia, cũng nhớ lời phân phó của vương gia _ vương gia căn dặn không được ra tay gấp gáp. Đợi điều tra vong xã giao của nàng ta, trên đường trở về Ngưỡng Sơn mới bắt.

Mà bên này, Vân Nương bồi Thạch tiểu thư mua đồ xong, cũng ở lại trấn Linh Tuyền chơi hai ngày, mới quay trở lại Thanh Châu.

Thạch Tuyết Tễ cầm lò sưởi trên tay khen không dứt miệng, tán dương vẫn là Vân Nương phẩm vị tốt, giúp nàng ta chọn được đồ tốt như vậy.

Vân Nương trên mặt mỉm cười, trong lòng lại là một trận cười lạnh.

Tay nghề của tiệm sắt kia thực sự không tệ, lúc trước Miên Đường từng tặng cho Tử Du một lò sưởi ấm tay. Nàng không quá rành vè đồ thủ công, cho nên ban đầu những thứ như lò sưởi, mũ đều là Vân Nương giúp đỡ nàng chọn.

Thế mà, Tử Du ôm lò sưởi kia cả ngày như vật bất ly thân, chỉ nhớ rõ là tâm ý của Liễu Miên Đường, không nhìn thấy Vân Nương ân cần khâu từng mũi kim.

Dựa vào cái gì!

Rõ ràng là nàng ta quen Tử Du trước. Chỉ là khi đó hắn là cây cao không thể chạm tới, là hoàng tôn, trưởng tử thái tử. Mà nàng chỉ là nữ nhi của một võ quan nho nỏ. Đối với hắn chỉ có thể nhìn lên cao mà ngưỡng mộ.

Về sau hắn thất thế, từ hoàng tôn Đại Yến Lưu Dục biến thành Tử Du công tử. Nàng ta không nghĩ tới lại bị Miên Đường chiếm đi trái tim của công tử.

Hiện tại Liễu Miên Đường không có ở đây, thì lại có nữ nhi mập nhà Thạch tổng binh đến. Nghe ý tứ của đông cung thuộc hạ cũ, còn rất tán thành thông gia lần này. Dù sao bọn họ cũng nhất mực đem Thạch Nghĩa Đại trói chặt trên cùng chiến tuyến với Ngưỡng Sơn, cho nên Thạch tiểu thư béo gầy xấu lùn, mỹ mạo xấu cũng không quan trọng.

Nhất là khiến cho người ta gấp gắp, chính là Tử Du tựa hồ muốn tiếp nhận ý tứ của thuộc hạ cũ này, cưới Thạch tiểu thư.

Nàng ta hôm nay cố ý hướng Thạch tiểu thư mua lò sưởi tay.

Mà lò sưởi tay Thạch tiểu thư tỉ mỉ chọn hôm này cùng với cái Miên Đường mua cho Tử Du giống nhau như đúc.

Có lẽ sợ thấy cảnh thương tình, lò sưởi kia đã bị Tử Du cất đi không nhìn tới.

Bây giờ Thạch tiểu thư đưa cái giống như quá khứ, nàng ta ngược lại muốn xem xem Tử Du có nhớ đến cùng Liễu Miên Đường thề non hẹn biển, sinh ra lòng áy náy có người mới thay người cũ.

Mà Thạch tiểu thư ân cần như vậy, cũng chỉ là bắt chước, làm công tử chán ghét hơn mà thôi.

Nghĩ vậy, Tôn Vân Nương mỉm cười. Nàng ta bây giờ càng kiên nhẫn hơn trước.

Chỉ cần có nàng ta ở đây, ai cũng đừng mong trở thành chính thất của Tử Du _ hoàng hậu Đại Yến tương lai!

Về phần Liễu Miên Đường, nàng ta tự có biện pháp giày vò nàng, lại xem xem có thể hay không nhớ tới trước kia, nuốt đi tiền bạc.

...

Lại nói Thôi Hành Chu, sau khi ở quân doanh nhìn quân thao luyện, liền trở về vương phủ thăm mẫu thân.

Ngày đó trước khi đi, Sở thái phi oán trách hắn hồi phủ quá ít, bảo hắn rảnh rỗi về nhà nhiều hơn.

Có lẽ là nghĩ sắp thành thân, Liêm gia bận nhiều chuyện, cho nên Liêm Bình Lan từ biệt thái phi, cùng mẫu thân hồi Liêm phủ.

Thôi Hành Chu không cần tránh biểu muội, cho nên muốn về nhà nhiều một chút.

Thái phi bên này cũng đang bận rộn chuyện thành hôn của nhi tử. Coi như dân chúng, loại chuyện này cũng bận bịu lo cả tháng, huống chi là vương phủ, việc cần chuẩn bị ngày càng nhiều.

Thôi Hành Chu cũng không để ý tới cái này, nhưng thái phi cũng muốn mua sắm tốt, bảo nhi tử xem qua, nhìn xem có vừa ý hắn hay không.

"Trong kinh thành vụ phủ Đan đại nhân cũng không quá tin cậy, ban đầu nói sẽ đến Chân châu đưa tới chút vải gấm tơ tằm, thế nhưng gần đây lại nói đưa không tới."

Thôi Hành Chu nhận lấy bát canh thị nữ mang tới, vừa nói: "Nhi tử từ trước đến nay không chọn mấy cái này, mẫu thân không cần quá phí tâm."

Sở thái phi lại không tán thành: "Di mụ con nói, ở Trấn An hầu phủ nhìn hầu phu nhân dùng vải tơ làm chăn lạnh, mùa hè đắp lên người có thể giải nóng cực tốt. Cũng không phải là vật tiến cống hoàng gia. Chỉ bất quá nội vụ phủ đặt mua, đều bị đặt trước thôi. Các nhà có môn lộ đều có. Vương phủ chúng ta không phải không trả bạc cho Đan đại nhân , vì sao một thước vải cũng không bán ra?"

Thôi Hành Chu nghe là di mụ Liêm Sở thị mách với mẫu thân mua, mày không khỏi nhướng lên.

Nếu nhưu bình thường, việc mua bán bên trong cũng không phải đại sự gì. Thế nhưng bây giờ Chân châu chính là cái gai trong mắt triều đình.

Nhà khác mua được, nhưng Hoài Dương vương phủ bọn họ không mua được. Đan đại nhân kia cũng là hiểu ý, mới nhất thời đổi ý, không bán vải vóc cho vương phủ.

Bất quá Thôi Hành Chu không nói rõ ràng như thế, hắn chỉ mỉm cười nghe mẫu thân phàn nàn, liền gọi quản gia tới dạy dỗ một trận, chỉ nói chuyện muốn vượt qua địa giới Chân châu mua đồ, phải báo cho hắn, hắn có phương pháp, sẽ không khiến mẫu thân thất vọng.

Từ lúc trong viện mẫu thân đi ra, Thôi Hành Chu yên lặng đi về phía trước, đột nhiên phân phó quản gia, về sau di mụ Liêm Sở thị bày cho mẫu thân mua đồ gì, phải nhanh chóng báo cho hắn.

Cao quản gia chính là người thông minh, hiểu được ý trong lời nói của vương gia, đáp ứng tốt.

Mà Thôi Hành Chu thì đứng ở đình bên hồ, nhìn gợn sóng nhỏ lăn tăn mặt hồ, lần đầu tiên cẩn trọng suy nghĩ tới hôn sự của bản thân.

Nói là lần đầu tiên, tuyệt không khoa trương.

Vào lúc trước, hắn đều là nghe theo ý tứ của mẫu thân đính hôn. Còn về phần Liêm tiểu thư có thích hợp làm thê tử của mình hay không, cái này cũng không cẩn thận cân nhắc.

Thế nhưng mấy lần gần đây, hắn lại có chút nhìn thấu tâm tình của di mụ cùng biểu muội, khiến cho lòng dạ có chút không thoải mái.

Thôi Hành Chu cũng không phải muốn dựa vào thông gia để dệt hoa trên gấm người, thế nhưng không nghĩ chính mình ngột ngạt. Giống như chuyện vợ chồng cãi lộn ở phố bắc, là tuyệt đối không được phép phát sinh ở vương phủ.

Nhưng Liêm gia di mụ hư vinh, biểu muội làm việc lại không đủ chín chắn, để như người bị mắc nghẹn ở cổ họng. Thôi Hành Chu đột nhiên hối hận: Lúc trước không nên cứ nghĩ không cần nghĩ, đáp ứng đề nghị của mẫu thân, đồng ý hôn sự thân thích này.

Nhưng việc đến nước này, hắn sẽ không chủ động đề xuất giải trừ hôn ước, sẽ làm cho thanh danh của biểu muội bị huỷ hết.

Hối hận cũng đã vô dụng, chờ đến khi hắn nhàn rỗi, muốn đi tìm di phụ trò chuyện một chút nên ngự vợ giáo nữ như thế nào...

Lúc từ vương phủ đi ra, xe ngựa của Trấn Nam hầu vừa tới. Triệu Tuyền từ trong xe ngựa nhô đầu ra, hướng về Thôi Hành Chu nói: "Thật là tốt đã tìm thấy huynh. Nếu như ở đây còn không tìm được, ta muốn viết bố cáo tìm người toàn thành mất."

Thôi Hành Chu cũng không vội mà lên ngựa, chỉ hỏi Trấn Nam hầu có chuyên gì. Triệu Tuyền tràn đầy phấn khích: "Ta gần đây đi thuyền bàn giao công việc, ta suy nghĩ mời Liễu nương tử đi thả câu, nàng ấy hiện tại là đi dưới danh nghĩa của huynh, cho nên muốn mời huynh đi cùng, cũng coi như là danh chính ngôn thuận."

Thôi Hành Chu mặc dù quen với Triệu Tuyền không đứng đắn, thế nhưng đối với hắn thẳng thắn như vậy vẫn là không thích, chớp mắt một cái nói: "Huynh biết không danh chính ngôn thuận, vì sao muốn miễn cưỡng?"

Triệu Tuyền mấy ngày nay tâm tư chìm đắm, nghĩ đến mình thật lâu chưa gặp Liễu nương tử, chợt cảm thấy buồn bực ngán ngẩm. Thật vất vả mới lấy được cái cớ đi du hồ, đương nhiên muốn thyết phục huynh đệ tốt giúp đỡ.

"Đi! Cửu gia, huynh cũng đừng cười ta! Tâm tư của ta đối với Liễu nương tử huynh cũng biết, vì sao lại không muốn giúp ta hoàn thành tâm nguyện? Bây giờ Ngưỡng Sơn phản tặc đã cùng hội với Thạch tổng binh, tấu chương chiêu an cũng đã trình lên trên. Nghĩ đến Liễu nương tử cũng không còn chỗ để dùng, chẳng bằng để ta an trí nàng thật tốt.'

Thôi Hành Chu nghe, sắc mặt trầm tĩnh như nước, không nóng không lạnh nói ra: "Ngưỡng sơn đã từng phái người đến bắt nàng, nếu không phải ta bày ra ám vệ, nàng đã bị bắt đi.Quân của Trấn Nam hầu là quan trọng, không thể có nửa điểm sơ suất, vẫn là không nên đụng tới vũng nước đục này."

Triệu Tuyền nghe xong, vô cùng gấp gáp, hỏi: "Liễu nương tử có bị thương không?"

Thôi Hành Chu cũng là chịu đủ thái độ lo lắng quá mức của huynh đệ tốt dành cho Liễu Miên Đường, liền trở về lên ngựa: "Nàng về sau gả cho người khác cũng khó đảm bảo chu toàn, không bằng để ta chăm lo cho nàng. Cho nên xin Triệu huynh yên tâm, ta sẽ chiếu cố tốt cả phần của huynh..."

Nói xong Thôi Hành Chu quất roi ngựa, mang theo thị vệ đi nhanh chóng.

Để lại Triệu Tuyền trừng mắt suy nghĩ lời Thôi Cửu nói. Chờ đến lúc hắn nhận ra ý tứ muốn ăn một mình của bạn tốt, thì một đoàn của Hoài Dương vương đã chạy mất dạng.

Lúc Thôi Hành Chu quay trở lại phố bắc, đúng lúc sau bữa cơm trưa. Bởi vì vừa có một trận mưa, nhiệt độ phố bắc chuyển lạnh, người ngồi chơi đầu phố ít đi nhiều, cũng thiếu đi những lời chào hỏi dông dài.

Bởi vì lúc trước lấy cớ đi thăm hỏi bạn bè, hai ngày này không trở về, cho nên Miên Đường kêu Lý ma ma không cần chuẩn bị com cho hắn.

Lúc nàng đi kiểm tra cửa hàng trên đường mua bánh mật nhân đậu đỏ, còn có một bọc ốc đồng xào cay. Ốc đồng cần phải chậm rãi hút, ở đầu đường không tiện ăn, liền đóng gói về nhà thưởng thức.

Cho nên lúc Thôi Cửu vào phòng, liền trong thấy mỹ cảnh mỹ nhân lười biếng ở trên giường, bàn tay trắng nõn đang khều ốc.

Miên Đường ăn đến hăng sau, thấy phu quân trở về, vội vàng dùng khăn lụa lau tay, hỏi hắn có muốn ăn hay không.

Thôi Hành Chu cũng nói ở bên ngoài đã ăn qua, Miên Đường liền cầm một đĩa ốc đồng được lấy sẵn, dùng tăm tre mang đến cho hắn.

Hoài Dương vương trước kia rất ít ăn loại đồ ăn bình dân này, ăn mấy cái này cũng là mới mẻ. Bất quá mấy cái khác cũng không ăn nữa. Thời gian còn lại, hắn đều ngồi xem Miên Đường ăn.

Nàng ngược lại là ăn đến ngon miệng, cũng không cần que khều, chỉ dùng tay dài cầm ốc xoắn, đem lên miệng mút một chút, nhẹ nhàng hút ra thịt ốc thơm ngon.

Thôi Hành Chu chuyên chú nhìn nàng ăn, bất quá chỉ trong chốc lát không được tự nhiên đổi tư thế ngồi, quay đầu lại không nhìn nữa, chỉ cầm lấy quyển sách trên bàn mở ra đọc.

Miên Đường lại ăn thêm mấy con, nhìn phu quân cực kì chuyên chú đọc, nửa ngày cũng không lật trang khác, thuận tiện nhướn cổ nhìn sang, mặt lập tức đỏ lên, nhỏ giọng hỏi: "Trang này là y thuật giúp cho nữ tử giảm đau bụng kinh, vì sao phu quân lại nhìn đến chăm chú như vậy?"

Nàng vừa rồi nhàn rỗi, lật sách y thuật này ra, suy nghĩ tháng sau đến ngày, kêu Lý ma ma dựa theo đơn thuốc mà nấu cho nàng, ai mà nghĩ được phu quân lại xem đến nghiêm túc như vậy, thật xấu hổ chết người nha!

Thôi Hành Chu nghe vậy, lúc này mới phát hiện chính mình xem một đơn thuốc, có chút sửng sốt, rồi bình tĩnh ung dung buông sách cuống, sau đó hỏi nàng: "Còn có cả đơn thuốc điều trị? Mỗi tháng đều đau sao...Đã thể lạnh, sao lại ăn đồ có tính hàn như ốc?"

Nói rồi Thôi Hành Chu khẽ vươn tay, cầm lấy đĩa ốc của nàng, gọi nha hoàn Phương Hiết bên ngoài phòng đem đi.

Miên Đường vẫn chưa thoả mãn mút ngón tay, nói: "Cũng không phải thường ăn, hôm nay có chút thèm không nhịn được thiếp mới mua một chút...Triệu thần y cũng đã nói, nếu ăn cái này, chỉ cần tránh thời gia uống thuốc, trong vòng một canh giờ là được rồi."

Thôi Cửu bất động thanh sắc hỏi: "Nàng hôm nay gặp Triệu tiên sinh rồi? Nói với hắn cái gì?"

Miên Đường ngồi cạnh Thôi Hành Chu viết chữ, ngoan ngoãn trả lời: "Trên phố mua ốc đồng thì gặp được. Hắn nói nhà hắn mua thuyền, muốn đi thả câu, nói là muốn cùng nhau đi thuyền du ngoạn. Lúc ấy trong tay thiếp không có chậu nước, không thì muốn bắt cho hắn một chậu rồi, về sau thiếp cũng không có phản ứng, hắn liền nói muốn tìm chàng cùng đi..."

Thôi Hành Chu mỉm cười, rất hài lòng Miên Đường nhu thuận nghe lời, một bên cầm khăn ướt Bích Thảo mang tới cho Miên Đường lau tay, lại ôn hoà hỏi: "Lần sau không cần chờ hắn nói chuyện, có thể mắng trực tiếp, cũng miễn dây dưa.'

Miên Đường nghe xong, nhìn xem phu quân, trong lòng nghi ngờ tình bạn của phu quân và Triệu thần y rạn nứt. Bất quá lời tướng công nói cũng hợp tâm ý nàng, tự nhiên không do dự đáp ứng.

Lúc này ánh nắng buổi chiều đang đẹp, vương trên bàn đọc sách rơi xuống bình hoa trúc đỏ Nam Thiên, len lỏi vào cánh hoa kéo dài trên mặt bàn rất đẹp mắt.

Thôi Hành Chu nhìn Miên Đường đang ngửa đầu nhìn mình, một đôi mắt to lông mi cong, khoé miệng có chút nhấc lên, hơi lộ ra hàm răng, trong nội tâm có chút buông lòng, không nhịn được đưa tay xoa lấy gương mặt nàng.

Miên Đường thấy nha hoàn còn đang ở trong phòng, liền hơi tránh, lại bị bàn tay của hắn chế trụ.

"Phu quân, nhẹ một chút, cổ tay đau..." Miên Đường không thể chịu được đau, nhỏ giọng nhắc nhở.

Thôi Hành Chu phát hiện mình có hơi thất thố, chưa phát giác có chút nhíu mày, cảm thấy mặc dù mình thương tiếc nương tử nhỏ bé cơ khổ, quyết định thu nàng, thế nhưng nếu vì nàng mà tâm tư lay động là không nên...

Hắn quyết định về sau giảm thời gian ở tại phố bắc, nam nhi chí hướng cao xa, há lại để cho tiểu nữ khiên động tâm tư?

Thời điểm Thôi Cửu muốn đứng dậy rời đi, Miên Đường tựa như đột nhiên nhớ tới cái gì đó, mở miệng nói: "Đúng rồi, phu quân nếu như chàng rảnh, lúc xế chiều hôm nay, cùng thiếp đi cửa hàng nhìn xem. Cửa hàng bên trong còn một mặt tường trống không, Trần tiên sinh nói nếu là bức hoạ thì có vẻ hơi lộn xộn, không bằng đề tự chữ viết. Chữ của chàng đẹp như vậy, thật tốt viết một bài thơ trên tường, cũng không phải kiếm người ngoài, đỡ tốn được bạc.'

Sự việc nhảm nhí này, Thôi Hành Chu lười quản, hắn vừa định mở miệng từ chối liền trông thấy ánh mắt trông mong của Miên Đường nhìn hắn, miệng như bị quỷ thần xui khiến đáp: "Không thể trì hoãn quá lâu, buổi chiều ta còn có việc..."

Miên Đường nghe phu quân đáp ứng, hết sức cao hứng, lập tức phân phó Bích Thảo đem bút mực chuẩn bị trong hộp để trên xe ngựa. Miên Đường cùng Thôi Hành Chu cùng nhau lên xe, chạy về hướng cửa hàng.

Lúc đến cửa hàng, Thôi Hành Chu nhìn thấy bức tưởng trắng của cửa hàng, mà Miên Đường tự mình mài mực, quay người nói với Thôi Hành Chu: "Phu quân"

Thôi Hành Chu hỏi: "Nàng có ý tưởng viết gì không?"

Miên Đường mở to mắt nói: "Ý tưởng? Văn của thiếp không được, phu quân tự mình an bài..."

Thôi Hành Chu nhìn bức tường, xắn tay áo lên, ngắn gọn suy nghĩ, liền đặt bút viết một bộ hành thảo luật thơ.

Chữ viết vững vàng chắc nét, cực kì thích hợp. Mà từ ngữ hợp nhau lại như càng tăng thêm sức mạnh, bày ra suy nghĩ lý thúc về đồ sứ, sứ phẩm cũng như nhân phẩm lời lẽ chí lý.

Miên Đường nhìn phu quân thân mang trường sam xanh nhạt, cái eo thẳng tắp, dáng vẻ thoải mái, hai mắt nhìn thẳng.

Nàng biết phu quân có tài, lại không nghĩ xuất chúng như vậy!

Câu thơ chính là phu quân lâm thời khởi ý mà sáng tạo, Trần tiên sinh đứng một bên khen không dứt miệng.

Hận bút cư sĩ luôn cao ngạo còn nói có thời gian muốn hướng phu quân lĩnh giáo thư pháp yếu nghĩa.

Trong lúc ở cửa hàng còn tràn đầy mùi thơn mực viết, văn nhã khí tức, lại đột nhiên có người tới cửa.

Người tới là một công tử nhà giàu, sau lưng có bốn năm tuỳ tùng.

Người kia nhìn qua rất mập, một mặt đầy mỡ, mặc trường sam màu hồng cánh sen thêu hoa. Hắn vừa vào cửa hàng, không để ý tới lời chào hỏi của tiểu nhị, chỉ trực tiếp nhìn về phias Liễu Miên Đường.

Đôi mắt nhỏ dần trợn tròn, cao giọng hô to: "Đây...đây không phải nương tử Miên Đường của ta hay sao?"

Miên Đường nghe thấy công tử mập gọi khuê danh của mình, nhất thời sợ tới nhảy lên, vội vàng đưa mắt quan sát hắn tỉ mỉ.

Sau khi xác nhận không nhận ra, không khỏi quay đầu mờ mịt nhìn về phía Thôi Cửu.

Thôi Hành Chu cất bước đi tới trước người Liễu Miên Đường, ngắn cản công tử mập kia muốn tiến đến.

Công tử mập nguyên bản muốn bước tới, vươn đôi tay to đầy lông túm Miên Đường, không nghĩ tới một tiểu bạch kiểm tướng mạo không tầm thường cản lại, kéo tay hắn ra, nhất thời không chịu được, trừng mắt la hét: "Ngươi là ai? Dám cản bản công tử?"

Thôi Hành Chu trầm ổn nói: "Không biết các hạ xông vào đây muốn động tay động chân với nội nhân, hô to gọi nhỏ là đạo lý gì?'

Công tử mập kia trừng đôi mắt dầu mỡ nói: "Nội nhân của ngươi sao? A phi! Nữ tử này là thê tử của ta, cùng ngươi bỏ trốn, một mực không tìm thấy tăm hơi, bây giờ lại tìm thấy cùng theo tên tiểu bạch kiểm ngươi bỏ trốn! Hôm nay ta phải bắt đôi gian phu, cùng nhau lên công đường, lại ngâm lồng heo!"

Mập công tử nói xong, thủ hạ bên người liền xông lên, ở quầy hàng gõ bát sứ, tư thế muốn làm một trận lớn.

Trong nhất thời, người trên phố cũng nhao nhao nhau muốn xem náo nhiệt.

Lúc này ở cửa hàng đối diện, lại xuất hiện một nữ tử đội mũ vành che mặt.

Trông thấy chuyện ở cửa hàng đồ sứ đối diện, Vân Nương không khỏi lộ ra một tia cười lạnh.

Mất trí nhớ là có thể có được cuộc sống an ổn? Nghĩ cũng đừng nghĩ!

Lúc trước Liễu Miên Đường cùng Thôi gia cửu công tử ở kinh thành ba mươi dặm quyết định hôn thư. Nhưng Vân Nương đã gặp qua vị hôn phu Thôi Cửu kia của nàng, là một tên mập mạp đầy dầu mỡ. Tuyệt đối không phải vị công tử tuấn mỹ đứng cùng Miên Đường ngày hôm đó.

Bởi vậy có thể thấy được, nam nhân kia ỷ vào Miên Đường mất trí nhớ, lừa tiền lừa sắc.

Cũng không biết có phải bạc của Miên Đường đã cho hết "Thôi Cửu" giả mạo này không nữa.

Vân Nương quyết định tương kế tựu kế, sai thủ hạ đi tìm một tên mập mạp dầu mỡ, mặc áo tơ mang theo mấy tên du côn, làm bộ là phú hộ Thôi Cửu công tử kinh thành, đi tới cửa hàng vạch mặt "Thôi Cửu" lừa tiền gạt sắc kia.

Mặc dù tên mập mạp này là giả, nhưng hôn thư cất trong ngực hắn là thật.

Lúc trước Miên Đường bị Tử Du cướp dâu mang lên núi, hôn thư kia trong lúc hỗn loạn bị Vân Nương trộm cầm đi, cất giữ đến bây giờ. Bây giờ ngược lại có thể có công dụng vậy.

Chỉ cần Thôi Cửu giả kia nhìn thấy hôn thư, nội tâm bối rối có thể làm lộ ra, không dám đi công đường thẩm vấn.

Hắn nếu muốn giải quyết riêng, ngược lại có thể cùng hắn trò chuyện, khiến hắn hiểu được đạo lý đảm bảo bình an.

Vân Nương an bài hết thảy, liền dẫn tuỳ tùng cùng nha hoàn ngồi chờ ở chỗ này, châm trà xem kịch.

Tên mập kia là côn đồ ngoài châu, công việc béo bở này chỉ cần bảy phần khí lực. Đến khi hắn đi vào cửa hàng, hô hào muốn nhận nương tử, bảy phần khí lực tăng lên vài phần.

Thế mà lại là một mỹ nhân!

Nếu trước mặt này là một tên trượng phu giả, hắn có thể cướp được nương tử này lại nói.

Dù sao hắn có hôn thư trong ngực, đến khi đoạt được người rồi, bù đắp động phòng cũng là quá thiên kinh địa nghĩa!

Vừa nghĩ tới chuyện tốt đi tới, lưu manh mập toàn thân đều ngang tàng.

Ngay lúc hắn tiếp tục hương "Thôi Cửu" giả kêu gào, có một nam nhân bạch tịnh tư văn duỗi ngón tay nắm lấy cằm của tên mập vặn một cái, rốt cục cũng dừng lại lời nói.

Mà mấy tên tuỳ tùng kia nhìn nhau cùng xông lên.

Vào lúc này, trong đám người đi ra vài vị đại hán, bước đến đạp chân vặn tay, liền đem mấy tên vô lại nằm la liệt.

Mấy vị này ra tay hung ác, nhìn khí lực, thế nhưng lại là chiêu thức gãy xương đùi, gãy cánh ta. Trong lúc nhất thời đau đến hô hoán, bất lực kêu gào.

Lần này nhóm ám vệ xuất thủ, đều bị Liễu Miên Đường nhìn thấy. Thôi Hành Chu không thể nhiều lần đánh nàng bất tỉnh.

Thế là lần này, hắn dứt khoát hướng mấy ám vệ chắp tay: "Chư vị nghĩa sĩ xuất thủ cứu giúp. Tại hạ xin đa tạ!"

Ám vệ bình thường phụ trách theo dõi, xử lý phiền phức, nhưng diễn trò thì không đủ, nhìn vương gia hướng mình chắp tay, cả đám đều nghiêm mặt không biết phản ứng ra sao.

Mà Miên Đường lại am hiểu thế đời.

Nàng từ trong quầy lấy ra mấy thỏi bạc, cầm trên tay, đi tới mấy vị nghĩa hiệp nhiệt tình này, nói: "Chư vị vất vả, vì tiểu điếm miễn đi tai hoạ, mấy bạc này coi như là tướng công ta đối với chư vị cảm tạ, xin đừng ghét bỏ ít, cầm lấy mua rượu ăn."

Lúc này, ám vệ dẫn đầu đã tỉnh ngộ, lại nhận được ánh mắt đưa qua của Thôi Hành Chu, yên lặng đưa tay nhận ngân lượng, sau đó nói: "gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ...Vị nương tử này không cần tốn kém..."

Nói xong lời này, hắn quay đầu nói với ám vệ khác: "Mang mấy kẻ lưu manh này đi quan nha thẩm vấn."

Mặc Như từ trong cửa hàng lấy ra dây gai buộc rương, trói lấy người liền túm đi quan nha.

Miên Đường đứng ở đầu phố, nhớ lại trong lòng vẫn sợ hãi. Tên dầu mỡ mập mạp kia thế mà kêu tên của nàng, còn nói nàng là nương tử của hắn.

Mà Thôi Cửu bên này trong lòng nhíu mày. Hắn không nghĩ tới trong Linh Tuyền trấn thế mà có được một tên "Thôi Cửu thật" đến đây.

Miên Đường từ trước đến nay đầu óc nhanh nhạy, chỉ sợ lần này bố cục dụ địch bị bại lộ, không thể dối gạt được...

Nghĩ tới đây, Thôi Cửu phát hiện Liễu Miên Đường nhìn chằm chằm vào cửa hàng đối diện, đột nhiên bước nhanh tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro