Chương 39: Tuy vương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lại nói Vân Nương, ban ngày bị Miên Đường tát, sưng nưa bên mặt, nguyên lai bực bội dị thường, ai nghĩ đến trong đêm thế là bị người trói đánh trong bao tải, long vệ bị thuốc mê, nàng ta trong mơ mơ màng màng bị trói nhét vào bao tải cho lên xe ngựa.

Đợi đến khi thật vất vả mới cứu được nàng ta, mới biết được là Tuy vương Huệ châu ra tay cứu giúp.

Mà lúc này, nàng ta đang ở Tuy vương phủ.

Lưu Bái thân là đệ đệ của tiên đế, lại là năm đó thái hậu sủng ái cực kì. Ăn uống năm đó đều là phô trương, cho nên Tuy vương phủ từ trước đến nay đều nổi danh là xa hoa lãng phí.

Sau khi Vân Nương tỉnh lại đi rửa mặt, liền được mấy thị nữ dáng vẻ uyển chuyển dẫn đi gặp Tuy vương.

Nàng ta mặc dù trước đây từng cùng phụ thân bái yết qua Tuy vương, bất quá chỉ là gặp qua. Phụ thân cùng bị Tuy vương kia xưng huynh gọi đệ, thuận nước đẩy thuyền, để nàng nhận vương gia làm nghĩa phụ. Thế nhưng cẩn thận tính toán ra, vị vương gia kia chỉ lớn hơn mình mười hai tuổi mà thôi.

Hắn mặc dù tuổi không quá lớn, bội phận lại là hoàng gia gia của Lưu Dục, kỳ thật Vân Nương muốn gọi hắn là gia gia (gia gia là ông nội nha mấy bác).

Bất quá hiện tại Vân Nương muốn thuận bối phận giữa phụ thân cùng Tuy vương, đối mặt với Tuy vương chính tuổi đang xây dựng sự nghiệp, gọi một tiếng "Nghĩa phụ" cũng coi như thuận miệng.

Tuy vương đang thưởng thức ca cơ mới nhập vương phủ đàn tì bà, giọng hát nhẹ nhàng. Giống như tiên đế lộ ra một khuôn mặt mê say.

Vân Nương kia cúi đầu quỳ lạy, hắn cũng làm như không thấy, vẫn y nguyên tay vịn ngọc như ý, gõ nhịp nhịp.

"Hôm nay nếu không phải nghĩa phụ ra tay tương trợ, Vân Nương đã bị cướp bắt, đại ân này, nữ nhi suốt đời khó quên!"

Đến lúc Vân Nương lần nữa dập đầu liên tục, Tuy vương lúc này mới đảo ánh mắt nhìn về phía nàng ta, vẻ mặt ôn hoà nói: "Nếu là cha con, nói cảm ơn làm gì?"

Vân Nương được Tuy vương ban ghế ngồi, lúc này mới hỏi tiếp: "Không biết người bắt cóc con là người phương nào, lại ở trấn Linh Tuyền lớn lối như thế?"

Tuy vương phất tay lệnh cho nhóm ca nữ đi xuống, chỉ lưu lại một thiếp hầu xinh đẹp pha trà, sau đó chậm rãi nói: "Địa giới kia, ngoại trừ Hoài Dương vương còn ai kiêu ngạo như vậy? Nếu không phải phụ thân ngươi hôm nay cầu ta, nói muốn hộ tống ngươi đi biệt trang ở một thời gian, thị vệ ta lúc tìm thấy ngươi lại phát hiện có bóng người ở ngoài quán trọ, lúc này mới báo cho Công Tôn tướng quân ở Thanh châu tới cứu ngươi...Bản vương ngược lại rất hiếu kỳ, ngươi sao lại chọc tới con mắt của Hoài Dương vương?"

Vân Nương cũng không biết, Ngưỡng Sơn một mực coi Hoài Dương vương là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, nếu chuyện mình xuống núi bị tiết lộ, bị Hoài Dương vương biết được, phái người đến bắt cũng là có khả năng.

Chỉ là phụ thân muốn để nàng rời Ngưỡng Sơn, thực tế Vân Nương không thích, trong nội tâm có chút gấp.

Tuy vương cùng nghĩa nữ này trò chuyện một phen, nhìn Vân Nương còn giống như thuyết phục hắn thả nàng ta trở về, trực tiếp nói: "Tôn tướng quân không nghĩ ngươi quấy nhiễu đến hôn sự của Tử Du công tử, hắn cưới nữ nhi Thạch tổng binh, mới khiến bản thân có thể thụ chức tốt, tiến về kinh thành tiếp nhận sắc phong...Nhiều năm mưu tính, có thể thành hay không chính là chờ lần này. Ngươi chớ có làm loạn thêm, nếu không chấp nhân, cũng được, chỗ Công Tôn tướng quân ấy...có bao tải!"

Vân Nương rùng mình một cái, ngẩng đầu nhìn ánh mắt nghĩa phụ hướng chính mình đưa tới không che giấu chút uy hiếm nào, vội vàng cúi đầu nói: "Ý tứ của phụ thân cùng nghĩa phụ, nữ nhi sao dám không nghe? Chỉ là dưới trấn Linh Tuyền còn có chuyện chưa xong, nếu như không xử lý tốt, nữ nhi sợ tăng thêm hậu hoạ..."

Tuy vương đã nghe thủ hạ báo cáo trước, nói nửa mặt của Vân Nương bị xé rách, bây giờ tận mắt nhìn thấy vết xanh tím trên mặt nàng ta, quả thật bị thương không nhẹ, nhất thời trong lòng hiếu kỳ, liền hỏi.

Vân Nương như gãi đúng chỗ ngứa, liền thấp giọng nói: "Nghĩa phụ không phải hiếu kỳ Lục Văn hay sao? "hắn" lúc ở Ngưỡng Sơn, trăm phương ngàn kế cản trở nghĩa phụ cùng công tử liên hợp thảo phạt gian nịnh kinh thành. Bây giờ ... "hắn" đamg ở trấn Linh Tuyền."

Tuy vương hít một hơi thuốc mỹ thiếp đưa lên, từ từ nhắm hai mắt, nghe thấy lời ấy, bỗng mở mắt ra nói: "Lục Văn? "hắn" không phải bị bản vương cho người đánh gãy chân tay, nhấn chìm trong nước rồi hay sao?"

Vân Nương nhìn dáng vẻ mắt sáng của Tuy vương, trong lòng vui mừng.

Lúc trước phụ thân không tán thành diệt trừ Lục Văn đứng đầu Ngưỡng Sơn. Dù sao Ngưỡng Sơn đi từ không tới có đều dựa vào năng lực của Lục Văn, phụ thân cảm thấy Lục Văn vẫn còn có tác dụng lớn.

Thế nhưng trong mắt Vân Nương, Lục Văn chính là cái đinh trong mắt. nhất định phải bài trừ. Thế là nàng ta qua mặt phụ thân, vụng trộm hướng Tuy vương mật báo, rốt cục mượn tay hắn, trừ đi "Lục Văn".

Thế nhưng ai lại nghĩ đến "Lục Văn" như âm hồn bất tán, xuất hiện ở trấn Linh Tuyền. Cởi chuông cần có người buộc chuông, Tử Du thấy gấp, không cho người ta động "hắn", như vậy vẫn là Tuy vương ra mặt mới càng ổn thoả.

Đương nhiên, mấy cái này vụng trộm làm mới là việc tốt.

Tuy vương chưa từng tận mắt thấy Lục Văn, chỉ biết "hắn" là nữ giả trang nam, cùng với nghĩa nữ của mình tranh đoạt tình yêu của tôn nhi Lưu Dục.

Chỉ là ngoại trừ thủ lĩnh trọng yếu Ngưỡng Sơn, ai cũng không biết nội tình chân chính của Lục Văn. Dù sao cũng là tội diệt cửu tọc, có lẽ là sợ liên luỵ người nhà, đa số thời gian "hắn" không xuất hiện trước mặt người khác, chỉ giả vờ là Lục Văn bị cướp thiếp hầu, mê hoặc con mắt của bộ hạ Ngưỡng Sơn.

Nguyên lai tưởng rằng thừa lúc nàng cùng Lưu Dục cãi nhau, đánh lén nàng, nhổ cỏ tận gốc, ai nghĩ được Lục Văn lại mạng lớn, lần nữa trở về trấn Linh Tuyền...

Thế là Vân Nương liền biết gì nói nấy, nói "hắn" thân chịu trọng thương, bây giờ mất trí nhớ, quên hết trước kia rồi, bị thương nhân thiên sắc lừa gạt.

Tuy vương đương nhiên biết tâm tư này của Vân Nương, bất quá muốn mượn tay hắn diệt trừ tình địch mà thôi.

Bất quá, Lục Văn kia lúc trước cùng tiểu tử Thôi Hành Chu kia đánh đến hừng hực khí thế, quả thực giúp hắn ngư ông đắc lợi, tránh đi một tai mắt trong triều.

Thời điểm đó, hắn còn muốn cảm tạ vị Lục Văn này nữa là.

"hắn" bây giờ đã thành phế nhân, mất hết ký ức, ngược lại khơi gợi lòng hiếu kì của hắn, thừa dịp nàng còn sống, cũng muốn nhìn xem "Lục Văn" này như thế nào mà có thể mê hoặc Lưu Dục đến thần hồn điên đảo.

Đương nhiên, cuối cùng nàng vẫn phải chết, dù sao...Nàng ngăn cản con đường của hắn không phải sao?

Lúc này ba châu gió nổi mây phun, mỗi người lại có bàn tính riêng. Miên Đường cũng không ngoại lệ, ở thương hội gẩy bàn tính đến hăng say.

Gần đây thương hội Linh Tuyền đều đang lao đao. Bởi vì Liêm gia trở mặt huỷ đơn hàng.

Cũng không biết Hạ tam tiểu thư giao thiệp với Liêm tiểu thư như thế nào. Tình cảm thật tốt cuối cùng trở mặt, chẳng những Hạ Trân không được bước tới vương phủ, còn huyên náo Liêm gia bỏ gần tìm xa, đổi cửa hàng ở Cần Đức trấn cách đây năm trăm dặm.

Đêm trước, đêm hội rất náo nhiệt, các vị lão gia đem Hạ nhị gia cùng Hạ tam tiểu thư vây chặt. Truy vấn Liêm gia huỷ đơn, vậy đồ bọn họ chuẩn bị thì làm sao?

Trong lúc nhất thời, chư vị cùng ăn canh thịt hài hoà lại ầm ĩ đến không khống chế được.

Miên Đường ngược lại lại rõ ràng nguyên nhân bên trong. Nhìn dáng vẻ Hạ nhị gia nén giận, liên tiếp mắng Hạ Trân, có chút không đành lòng thay Tam cô nương. Thế là nàng mở miệng giải vây: "Được rồi được rồi, đều nói ít đi vài câu. Đồ sứ cũng không phải hủ tiếu, để lâu sẽ hỏng. Chư vị chuẩn bị, không phải ngày sau không bán được."

Mấy vị lão gia trước đó thương lượng xong muốn Hạ gia bồi thường tiền, nghe Thôi phu nhân nói, lập tức âm dương quái khí nói: "Chúng ta không giống cô, nhận đến chỉ là đơn hàng vụn vặt của Hạ gia, đương nhiên không hao tổn nhiều, lại có thời gian ở đây rảnh rỗi làm người tốt."

Liễu Miên Đường bị mấy vị lão gia nói, nhưng cũng không buồn, mỉm cười nói: "Ta đây cũng là ý tốt, không hi vọng chư vị tổn thương hoà khí, được được được, để ta nói chính sự trước, rồi các vị bắt Hạ gia bồi thường cũng chưa trễ."

Nói xong, nàng trực tiếp nói ra: "Hạ tam tiểu thư, ngươi trước đó đề cập với ta, phủ Hoài Dương vương không đi cùng một tờ đơn với Liêm gia. Thái phi dùng quen đồ sứ Hạ gia, nghĩ đến ngày nhi tử đại hôn, vẫn là cho quản gia đến tuyển mua. Đến lúc đó có tờ đơn nào nước phù sa, nhớ phải dành cho ngọc đốt sứ phường cửa hàng của chúng ta lưu lại đó nha!"

Hạ Trân không phải người ngu, tự nhiên hiểu được ý của Liễu nương tử, vội vàng nói tiếp: "Ai nha, việc này còn chưa quyết định, phu nhân sao lại trước mặt nhiều người như vậy nói ra..."

Hai vị này mặc dù không phải kết bái tỷ muội, thế nhưng lại phối hợp mười phần tự nhiên, lừa gạt những lão gia kia có chút ngập ngừng, chợt tỉnh ngộ chính mình có chút thiển cận, thì ra trong tay Hạ gia còn đơn hàng của vương phủ. Thế là cả đám đem lời nói kéo trở về.

Mà Hạ Trân lấy cớ muốn đi cửa hàng sứ của Liễu Miên Đường đặt thuốc màu chất lượng, liền lôi kéo Miên Đường ra khỏi thương hội.

Đến khi đi ra ngõ nhỏ, Hạ Trân không khỏi cảm kích nói: "Nếu không phải nhờ ngươi, ta hiện tại không thể thoát thân nổi, chỉ là trở về không thiếu được bị phụ thân mắng. Nhưng mà đơn hàng của vương phủ bóng dáng cũng không thấy. Bây giờ Liêm tiểu thư không biết buồn bực ta cái gì, nếu như nói với Thái phi không dùng đồ Hạ gia, những lão gia khác chẳng phải lại muốn ồn ào đến cha ta?"

Liên quan đến việc ấy, Miên Đường ngược lại không lo lắng, cười đem khăn tay để lại bên hông nói: "Treo củ cải lên đùa con lừa, một mực lừa gạt lừa con đi về phía trước, còn quản nó ăn được hay không làm gì? Đạo lý này, không cần ta nói cho tam tiểu thư biết chứ?"

Hạ Trân mặc dù là người già dặn kinh nghiệm, nhưng nhà nàng đi con đường hoàng thương thẳng thắn, tự mang cao ngạo thận trọng. Một đạo "gian thương" này hiển nhiên không bằng Liễu Miên Đường vô sự tự thông.

Hạ Trân tự hỏi Hạ gia nếu không có đời trước lưu lại nghề, thì Hạ gia chắc chắn không đi được con đường thuận lợi.

Nói tới sống yên phận đơn thuần, nàng cùng phụ thân đều kém xa tít tắp vị Liễu nương tử ở xa đến này.

Nghĩ như vậy, Hạ Trân kéo tay Liễu Miên Đường nói: "Gần đây ta lười giao tế, cũng không có mời người dùng trà. Nay chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay ta mời ngươi đi bảo trai ăn điểm tâm, đi!"

Miên Đường cũng là nhàn rỗi, tự nhiên cười một tiếng, cùng đi theo Hạ tam cô nương đi ăn điểm tâm.

Điểm tâm bảo trai này nổi danh ăn ngon, cho nên đi dùng trà đều là phải đặt trước. May mắn bởi vì Hạ gia nắm giữ nhiều phòng, cũng không cần đặt trước.

Chỉ là hôm nay lúc xuống ngựa. lại thấy ba bốn chiếc xe ngựa hoa mỹ dừng trước bảo trai.

Tiểu nhị nghênh đón, nhận thấy người đến là Hạ tam tiểu thư, một mặt xin lỗi nói: "Tam tiểu thư, thứ lỗi hôm nay lầu hai đều có khách quý, bất quá cũng sẽ dùng trà xong sẽ rời đi mau... Nếu không, người trước ngồi chờ một chút."

Hạ Trân nghe xong không hài lòng: "Hạ gia chúng ta đã bao lầu Lưu Tiên cư từ lâu, làm sao mà ta không đến lại cho người ngoài ngồi?"

Tiểu nhị kia một mặt đau khổ nói: "Đây đều là khách quý! Ở đây chúng ta chỉ làm ăn vốn nhỏ, đương nhiên muốn cẩn thận phục vụ, bọn họ nhiều người, gian phòng không đủ dùng, mong tam tiểu thư thông cảm."

Cũng không biết lai lịch của mấy vị khách nhân này ra sao, một thâm áo gấm xa hoa, chỉ là thưởng bạc mà đưa ra hơn mười hai lượng, bọn hắn đương nhiên không ngăn cản để khách vào gian phòng.

Nguyên lai tưởng rằng người Hạ gia không tới, tạm thời dùng gian phòng một chút cũng không sao, không nghĩ nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo tới, người Hạ gia cũng tới.

Hạ Trân nhìn xe ngựa bên ngoài, nhìn không giống thương gia bình thường, nói không chừng là quý nhân của phủ. Nhà các nàng luôn cùng quan hệ với quan gia, tự nhiên biết thận trọng từ việc làm đến lời nói, thế là không nhiều lời nữa.

Liễu Miên Đường cũng ở một bên nói: "Bỏ đi, chúng ta vẫn là nên đổi nơi khác ăn đi."

Ngay thời điểm hai nàng chuẩn bị quay người rời đi, cầu thang lầu hai lại xuất hiện một trận cười nói ồn ào, mấy vị nam tử vui vẻ trò chuyện đi tới.

Mà vị đi đầu tiên tinh phủng nguyệt vị, khuôn mặt đen, nhìn qua rất khôi vỹ. Chỉ là trang phục của hắn có chút khác biệt, xoã tóc dài, áo bào là một thân xuất gia tăng lữ, như được làm thủ công, tinh tế, ẩn hiện ngân tuyến. Một bàn tay cầm một chuỗi phật châu, phật châu được làm từ ngọc, nhìn qua như một vị cư sĩ mang tóc tu hành.

Chỉ là vị gia này có một đôi mắt báo, ánh mắt sáng ngời, nhìn người chằm chằm.

Miên Đường trong lúc vô tình ngẩng đầu, vừa vặn cùng vị mặc tăng bào này đối mặt, bị hắn nhìn như hổ sói nhìn mồi nhìn chằm chằm, lập tức nghiêng người cúi đầu, lui về sau một bước, dự định tránh ra, nhường nam khách này đi trước.

Thế nhưng nam nhân kia lúc nhìn thấy Miên Đường, con mắt không tự chủ được bị nữ tử tuyệt sắc này hấp dẫn, ngược lại chậm bước chân, hướng về phía người phía sau nói: "Đều nói đồ sứ trấn Linh Tuyền đẹp, ta xem là người đẹp mới đúng. Nữ tử trắng muốt hơn tuyết như vậy, quả nhiên là pho tượng người sứ..."

Nghe hắn nói vậy, mấy vị nam nhân áo gấm cũng nhìn về Liễu Miên Đường, còn không phải sao. Nhan sẵ này ở kinh thành cũng phải gọi là khó tìm.

Mấy nam tử này không coi ai ra gì, ngôn ngữ ngả ngớn, cực kì vô lễ.

Liễu Miên Đường đứng sau lưng Bích Thảo nghe vậy thì tức giận, đang muốn đi lên trách móc, lại bị Lý ma ma bên cạnh giữ chặt cánh tay, dùng sức giữ nàng không cho nàng nói.

Người khác có lẽ không biết được vị gia tóc tai bù xù này, thế nhưng Lý ma ma đã thấy qua.

Tuy vương Lưu Bái năm đó ở kinh thành phong quang vô lượng, lúc Lý ma ma theo thái phi vào kinh thành, trên đường nhìn được Lưu Bái thuở thiếu thời phóng ngựa phi qua, cũng nhớ kĩ vị hoảng tử có bề ngoài thô kệch này.

Hắn ăn mặc như cư sĩ này, nghe nói khi tiên đế gia qua đời, lúc cầu nguyện, nguyện mang tóc tu hành, vì hoàng huynh là sao chép kinh thư ba năm.

Lúc ấy Tuy vương bi thương tiên đế khiến mọi người đều tin, mãn triều trên dưới đều tán thưởng. Bây giờ xem ra, vị này vẫn tửu sắc như vậy, vẫn là bộ dáng ngang tàng ở kinh thành năm đó.

Sau khi Lý ma ma nhận ra Tuy vương, âm thầm thay Miên Đường chảy mồ hôi lạnh, sợ nàng giống vài ngày trước đí, đi lên cùng người lý luận, trêu chọc hoàng tử hỗn trướng Đại Yến này.

Bất quá Miên Đường bị một đám nam tử bình phẩm từ đầu đến chân ngay trước mặt này, lại ngay cả mí mắt cũng không nhấc nổi, chỉ nhanh chóng quay người, lôi kéo Hạ Trân đi ra cửa sau.

Hạ Trân cũng cảm thấy nhưng nam tử kia có chút càn rõ, tức giận nói: "Từ đâu tới vậy, tế mà như vậy vô lễ trước mặt, bàn luận đủ chuyện."

Mà Liễu Miên Đường thì là bởi lúc trước lưu manh trèo tường trêu chọc, trong lòng muốn tránh gây phiền phức cho phu quân, cho nên làm việc tương đối kiềm chế.

Nhìn mấy người kia xuất thân không tầm thường, nàng có thể tránh liền tránh, không để phu quân phải rước lấy phiền phức mới là đúng đắn, chỉ mỉm cười, cùng Hạ Trân hẹn lại thời gian khác cùng đi uống trà.

Miên Đường cho rằng bọn họ chỉ gặp một lần, bất quá là ngẫu nhiên gặp tại quán trà, cũng sẽ không đụng mặt, tránh đi trước là được.

Sau khi nàng quay lại cửa hàng, đem trâm vàng trên đầu dỡ xuống. Dù sao cũng là cửa hàng nhà mình, cũng không cần trang phục đẹp đẽ giống như ở thương hội.

Nàng chỉ đơn giản thắt tóc, lại dùng một cây trâm ngọc búi lên đỉnh đầu, tóc nhẹ nhàng rơi trên áo choàng ôm lấy gò má, rồi ngồi ở quầy bắt đầu kiểm tra hàng hoá, đối chiếu khoản tiền.

Ăn mặc như thế, lại mang lại cảm giác thiếu nữ rực rỡ, nhất là tóc xoã hai bên mai ôm lấy mặt, nổi bật lên khuôn mặt non mịn.

Trên con đường này qua lại, vô luận nam nữ già trẻ, thời điểm đi ngang qua ngọc đốt sứ phường, cũng nhịn không được nhìn vào trong cửa hàng, muốn nhìn đệ nhất mỹ nhân của trấn Linh Tuyền.

Đúng lúc này chuông lục lạc treo ở cửa tiệm đón khách vang lên.

Miên Đường mỉm cười ngẩng đầu đón khách, sững sờ, chỉ là vị đang tiến tới thế mà là nam nhân tóc dài gặp cách đây không lâu.

Nam nhân kia vừa đến cũng không nhìn đồ sứ, trực tiếp hướng nhìn đến quầy.

Lúc nhìn thấy rõ Miên Đường ngồi ở quầy, nam nhân kia tựa hồ cũng có chút kinh ngạc, đôi mắt báo nheo lại, ngập ngừng nói: "Nàng là bà chủ?"

Tuân theo đạo lý người đến đều là khách, Miên Đường không thể đuổi người, chỉ khẽ gật đầu, sau đó gọi tiểu nhị: "Quý Sinh, chào hỏi khách hàng."

Thế nhưng sau vẻ sững sờ, khoé miệng nhếch lên, cất bước đi vào trước quầy, chậm rãi nhìn nàng từ trên xuống dưới nói: "Không cần người khác, nếu nàng là bà chủ, đương nhiên tự mình giới thiệu mới càng tốt."

Miên Đường nhìn một chút, đang là ban ngày, cũng không sợ người này ở cửa hàng nhà mình làm cái gì, liền thản nhiên nói: "Không biết khách quan muốn mua cái gì?"

Nói thật, lúc tại quán trà trông thấy giai nhân, hắn chỉ cảm thấy ở địa phương nhỏ này vậy mà cũng có tuyệt sắc mà thôi, cũng không quá để vào trong lòng.

Thế nhưng khi hắn đi vào ngọc đốt sứ phương mà Vân Nương nói, lúc trông thấy nữ tử yếu ớt xinh đẹp, mới đột nhiên giật mình, nữ tử này nguyên lại là người khiến người ta nghe tên đã sợ mất mật – Lục Văn!

Nếu không phải chắc chắn Vân Nương sẽ không lừa gạt hắn, hắn thật sự không tưởng tượng được, nhìn nữ tử mảnh mai này có thể ở Ngưỡng Sơn hô phong hoán vũ...

Nghĩ vậy, hắn híp mắt lại, miệng cũng không trả lời câu hỏi của Miên Đường, mà tiến lên đưa tay túm lấy Miên Đường.

Miên Đường không ngờ hắn lớn mật như thế, lại hành động quá nhanh, liền bị hắn bắt lấy tay.

Mà lúc Lưu Bái nắm lấy cổ tay của này, lập tức cảm nhận được cổ tay là bị phế đi, quả nhiên bị mất một đoạn gân tay...Đây cũng là hắn lúc trước sai cao thủ đánh lén mà thành.

Theo người bẩm báo, nữ nhân này dựa vào nơi hiểm yếu chống lại quyết liệt, ý đồ bắt sống nàng thất bại. Sau khi bị đánh đến hỏng tay chân, vậy mà thừa lúc bọn họ không chú ý, chính nàng nhảy xuống sông đang chảy cuồn cuộn, cách bờ rất xa, nàng thân chịu trọng thương, ước chừng không thể sống được.

Bây giờ xem ra, trời xanh có lẽ chiếu cố mỹ nhân khó gặp này, vậy mà khiến nàng sống lại...Nhưng sau một khẵ, tay Lưu Bái bị người khác đột nhiên nắm, khiến hắn đau đớn khó nhịn, chỉ có thể buông tay đang nắm lấy Miên Đường ra.

Trong lòng sinh nộ khí, hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một hán tử nghiêm mặt bóp tay hắn.

"Lớn mật!" Thị vệ Lưu Bái không nghĩ tới thình lình xuất hiện một nam nhân, vậy mà xuất thủ quá nhanh, liền một mạch muốn tiến đến.

Bất quá nam nhân kia sau khi thấy Lưu Bái buông tay, cũng kịp thời nới lỏng tay, phía sau hắn một đám người cũng muốn tiến lên. Miên Đường mắt thấy tư thế không đúng, cửa hàng đồ sứ lại gặp phải tai ương, lập tức trợn tròn con mắt quát: "Vị khách quan kia, giữa ban ngày ngươi lại đến cửa hàng động chân động tay? Nếu muốn ăn cơm tù, cách phố này là nha môn, ta gọi người mời ngươi đến đó ăn."

Lưu Bái lần này tới là cải trang vi hành, hắn cũng không muốn kinh động tới Thôi Hành Chu.

Hiện tại Thôi Hành Chu đang tập trung tinh thần vật lộn với phản tặc Ngưỡng Sơn, lại đối mặt với triều đình giảm binh lệnh. Có hắn ở phía trước cản trở, Lưu Bái lại tự tại.

Nghĩ đến vậy, hắn chỉ cười với Liễu Miên Đường một tiếng, ý vị thâm trường nói: "Chờ ngày nào cách nha môn không xa, không người quấy rầy, ta sẽ tự mời nàng trò chuyện thật tốt..."

Theo Vân Nương nói, Liễu Miên Đường ban đầu mang muột khoản lớn bạc xuống núi. Nếu có thể đem được khoản bạc kia ra, thực sự là có lợi.

Nàng đã mất trí nhớ thành thương phụ, ngược lại có thể nắm tốt. Còn về hán tử bóp tay hắn, ước chừng là tên lừa nàng mất trí nhớ làm thê tử thương nhân.

Lưu Bái bất quá là đi qua trấn Linh Tuyền, nhất thời hiếu kỳ, mới đi nhìn Lục Văn trong truyền thuyết. Hắn kì thật còn có chuyện quan trọng hơn, cũng không muốn ở đây trì hoãn, cho nên sâu sắc nhìn Miên Đường, quay người rời cửa hàng.

Mà Liễu Miên Đường cảm kích nhìn về phía hán tử kia, phát hiện đây chính là tráng sĩ mấy hôm trước giúp nàng đem đám lưu manh vào nha môn, phía sau hắn vẫn còn huynh đệ.

"Cô nương về sau ít ngồi tại quầy, nếu không phải ta vừa vặn đi ngang qua, không phải sẽ lại gặp một trận phiền phức sao?"

Lần này, tráng sĩ kia ngược lại nói như giọng đọc thuộc lòng, cũng không đợi Liễu nương tử cầm hầu bao cho bạc, ôm quyền cáo từ, xoay người rời đi.

Liễu Miên Đường ở sau lưng gọi hắn nhận bạc, hắn đều không quay đầu lại.

Miên Đường bất đắc dĩ, đứng ở cửa tiệm, cảm thấy trấn Linh Tuyền đất thật tốt, tâm địa con người cũng tốt như vậy...

Lại nói tráng sĩ kia mang theo bộ hạ đến chỗ ngoặt, liền hướng về phía cỗ xe ngựa nhỏ giọng nói: "Vương gia, Tuỳ vương đã đi...Ngài có muốn tiếp tục theo dõi?"

Thôi Hành Chu ánh mắt lãnh đạm nói: "Không cần, hắn muốn tìm ai, ta đã biết."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro