Chương 40: Vải vóc giá trên trời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thôi Hành Chu rất may mắn, nếu không phải hắn bắt Vân Nương, câu ra con cá lớn Tuy vương này, có lẽ hắn phải đi một con đường quanh co.

Từ khi phát hiện Thanh châu có nhiều quan viên cùng Tuy vương thiên ti vạn lũ liên hệ, hắn bắt đầu phái người điều tra, trong lúc vô tình phát hiện được manh mối, vậy mà điều tra ra hậu nhân ngự y đã trở lại quê hương nhiều năm.

Vị ngự y này y thuật vô cùng cao siêu, bởi vì xuất thân giang hồ, đường đi tinh thông không giống những vị ngự y quy củ. Nghe nói năm đó trong kinh thành là thái y thân dùng của Tuy vương.

Thế nhưng ở nhiều năm trước, vị thái y này sau khi đến Tuy vương phủ khám bệnh, liền bị bệnh cấp tính, chết ngay tại trong phủ Tuy vương.

Khi thi thể đem trở về, người nhà đưa vào quan tàu, vậy mà bàn chân của ông ấy lại hiện lên dấu tích...Lúc ấy chữ viết coi như rõ ràng, trưởng tử am hiểu y thuật của phụ thân, vừa nhìn là biết phương thuốc tử chẫm tửu chi độc.

Cho thái y khâm liệm thi thể trưởng tử lập tức liền hiểu, vì sao thân thể của phụ thân khoẻ mạnh mà lại đột tử. Tuyệt đối không phải đột nhiên phát bệnh, mà là bị Tuy vương giệt khẩu.

Có thể thấy được phụ thân khi chết vẫn còn đang ngủ, vớ giày chưa xỏ, trong lúc giãy dụa vô tình giẫm phải phương thuốc tử này rơi xuống đấy, mới có thể chân đầy dấu như vậy.

Nhưng hung thủ mặc quần áo cho phụ thân cũng không chú ý tới chân của ông có chữ viết, chỉ nhanh chóng đặt người lên cáng, đắp khăn trắng rồi đưa về phủ.

Suy nghĩ minh bạch điểm bày, doạ đến trưởng tử lấy cớ đưa phụ thân lá rụng về cội, hồi hương nhập vào mộ tổ, cả nhà thu thập hành lý, còn lại hai đứa con trai thái y cũng từ chức, tất cả đi về quê.

Bây giờ con lớn tuổi đã cao, năm đó Hoài Dương vương có ân với ông, cho nên Thôi Hành Chu tự mình đi đường, một đường phong trần mệt mỏi, hắn mới biết được ẩn tình.

Về phần vị lão thái y cứu là ai, Thôi Hành Chu lúc ấy liền hiểu.

Chẫm tửu kia cũng không phải ai cũng có thể uống, dựa vào thời gian thái y chết, chính là thái tử ngộ hại, dòng dõi bị ban chết.

Mà trước đó hắn thăm ân sư đã từng nói qua, thái tử có hai người con trai có lẽ chưa chết. Nếu như hài tử bị độc có thể sống sot, nhật định là có trợ lực của Tuy vương trong đó.

Lại suy tính tuổi tác, người trưởng tử đó... ngược lại là cùng Tử Du công tử tương đương. Nghĩ đến như vậy, Thôi Hành Chu đột nhiên hiểu ra, nhớ lần đầu tiên nhìn thấy Tử Du, đã cảm thấy quen mắt.

Hiện tại nghĩ kĩ lại, bộ dáng tuấn tú của Tử Du, cùng với thái tử phi hắn nhìn thấy trên yến hội là tương tự.

Nghĩ như thế, nghe nói năm đó thái tử mất, trong phủ không thấy một số lượng lớn tiền bạc, hẳn là biến mất cùng nhi tử này.

Lại liên tưởng tới hôm đo Ngưỡng Sơn có người lên án Liễu nương tử mang đi tiền tài lớn...Thôi Hành Chu lập tức đả thông nhiều bế tắc.

Cùng hắn giao đấu thật lâu, Ngưỡng Sơn đứng đầu, thế mà là hoàng tôn năm đó biến mất Lưu Dục.

Thôi Hành Chu tâm sự nặng nề, lúc trở về trạch viện phố bắc, Miên Đường cùng Lý ma ma ở trong sân chỉ huy hai nha hoàn làm chăn.

Qua mấy ngày trời trở lạnh, chăn cần sợi thô chút mới ấm áp.

Cho nên thời điểm Miên Đường trở về từ cửa hàng, mua hai túi bông, chuẩn bị để cho chủ tớ cùng bật chăn sợi thô.

Cho nên sau khi viện tử được vẩy nước quét dọn sạch sẽ, Lý ma ma sai hai tiểu nha hoàn trải rộng chăn trên giấy dầu lớn.

Thấy tướng công trở về, Miên Đường để Lý ma ma và hai nha hoàn làm tiếp. nàng đi tới nghênh đón phu quân.

Lúc Thôi Hành Chu hỏi nàng chuyện thường ngày, nàng cũng thẳng thắn kể việc cửa hàng gặp chuyện.

"Vị nghĩa sĩ kí nói không sai, bây giờ trấn Linh Tuyền luôn có người nơi khác chuyển tới, ngư long hỗn tạp, cửa hàng nên thuê chưởng quỹ giỏi là được, không cần nàng phải xuất đầu lộ diện."

Mặc dù hôm nay thủ hạ nói với Miên Đường đều là được Thôi Hành Chu phân phó, thế nhưng ngay trước mặt Miên Đường, hắn vẫn phải cẩn thận nói lại một lần.

Dù sao không phải ngày nào hắn cũng đi qua cửa hàng, giúp Miên Đường ngăn cản tai hoạ, an ổn ở phố bắc, cũng là bớt đi nhiều chuyện ngoài ý muốn phát sinh.

Miên Đường cũng cảm thấy lời phu quân nói có lý, gật gật đầu.

"Hắn hôm nay bắt lấy chỗ nào của nàng?" Thôi Cửu đang uống trà, ôn tồn hỏi.

Miên Đường ngoan ngoãn đưa tay trái lên. Sau đó nàng liền thấy, phu quân đặt chén trà xuống, nắm tay của nàng dắt đi vào sau tấm bình phong, trước bồn nước, dùng khăn lau cổ tay cho nàng.

Liễu Miên Đường ngâm tay trong bồn cảm thấy có chút mỏi, liền phốc cười nói: "Nếu như thiếp bị đụng toàn thân, chẳng lẽ phu quân muốn đem thiếp ngâm trong thùng nước mấy ngày?"

Sau khi nói xong Liễu Miên Đường liền hối hận. nàng không nhớ được phu nhân lúc trước dạy nàng cẩn trọng từ lời nói đến hành động. Cái gì mà đụng toàn thân? Danh tiết nữ nhi sao có thể tuỳ tiện nói đùa cùng phu quân.

Bất quá Thôi Hành Chu cũng không khiển trách nàng lỡ lời, mà cúi đầu, môi mỏng câu lên nói: "Không sao...Đến lúc đó, tự nhiên có biện pháp để cho nàng "tẩy rửa" sạch sẽ..."

Không hiểu vì sao, Miên Đường luôn cảm thấy hắn cười không thật, ánh mắt còn vảng vất chút hàn khí không nói rõ. Nàng không thích hắn nhìn nàng như vậy, liền đưa tay hướng khuôn mặt tuấn tú của phu quân phủi bọt nước.

Đáy mắt Thôi Hàn Chu có hàn ý, bắt lấy đầu ngón tay nghịch ngợm của nàng, đưa nàng kéo vào trong ngực, muốn cọ chóp mũi dính nước lên mặt của nàng. Chọc cho hai má Miên Đường ửng đỏ, khanh khách cười không ngừng.

Lý ma ma đang bưng hai chén canh cẩu kỉ hầm táo đỏ bước vào, trông thấy cảnh vương gia cùng Liễu nương tử vui đùa ầm í.

Cổ tay lão ma ma run lên, thiếu chút nữa là làm đổ.

Thôi Hành Chu thấy Lý ma ma, lại thu lại nụ cười, kéo Miên Đường ngồi xuống cạnh bàn uống canh.

Chỉ là tại thời điểm Lý ma ma bưng khay muốn đi ra ngoài, nhàn nhạt phân phó một câu: "Về sau khi ta trở về, nếu như không có phân phó thì không cần đến đây..."

Ở trong lòng Lý ma ma bắc trạch cũng không phải trong vương phủ.

Quy củ bà đều hiểu.

Thế nhưng chỉ có khi ở vương phủ, lúc chủ tử cùng thê thiếp ở chung, nô tỳ các bà mới phải tận lực tránh đi, không được quấy rầy.

Nhưng trạch viện phố bắc này, bất quá là cái nhà tù biến tướng thôi, không nghĩ tới cũng phải tuân theo quy củ của vương phủ...

Sau khi Lý ma ma lui ra ngoài, mặt không biết đã chuyển sang màu gì. Ý của vương gia là gì? Chẳng lẽ lợi dụng xong Liễu nương tử, còn muốn thu nàng?

Nghĩ đến vị iêm tiểu thư trong vương phủ, Lý ma ma lắc đầu. Bên trong vương phủ đời trước thiếp thất lục đục nhau quá nhiều, tâm bà thật mệt mỏi.

Kể cả Liem tiểu thư có cho phép lưu lại Liễu nương tử, chỉ sợ vị Liêm phu nhân chanh chua kia cũng không chịu, nhất định là xui khiến vương phi tương lai chỉnh lý Liễu nương tử.

Đến lúc đó, danh tiết đã mất, lại không thể dựa vào nhà chồng giúp đỡ, Liễu nương tử sao có thể sống được.

Phải biết là nam tử vương phủ yêu sủng cũng không phải một đời một người nha!

Lý ma ma lúc này thật sự là lo âu tương lai của Liễu nương tử, lại không nhìn thấy được ánh sáng.

Trong phòng vẫn như cũ truyền đến âm thanh vui cười, chỉ tròn chốc lát liền không có động tĩnh, cũng không biết hai người họ nháo cái gì...

Đúng như Thôi Hành Chu đoán, Tuy vương đi gặp chính là cháu trai hắn Lưu Dục.

Bên trong Ngưỡng Sơn, Lưu Dục đi lên du thuyền trong hồ.

Lưu Bái đang ngồi uống rượu, chờ thái tử mồ côi đến.

Mặc dù hắn là đệ đệ của gia gia, thế nhưng bàn về tuổi tác lại giống như tiểu thúc của Lưu Dục.

Lưu Dục bỏ họ hoàng tộc nhiều năm, bỗng nhiên gặp mặt trưởng bối hoàng tộc, nhất thời lại không biết gọi như thế nào mới tốt.

May là Lưu Bái là một người thân thiện, tựa hồ nhìn ra Tử Du đang khó xử, chỉ cười cười nói: "Bây giờ con còn chưa nhận tổ quy tông, cũng không cầu câu nệ xưng hộ, gọi bản vương phong hào là được rồi."

Tử Du chắp tay nói: "Như vậy Tử Du càn rỡ vô lễ, xưng ngài là Tuy vương."

Nói xong, Lưu Bái không quan tâm khoát tay áo, kêu Lưu Dục ngồi xuống, thay hắn rót một chén rượu ấm, nói: "Lần cuối gặp con, con vẫn là trẻ con, chớp mắt một cái lại lớn như vậy, thái tử dưới suối vàng có biết chắc sẽ vui mừng, không uổng công năm đó ta cứu con một lần..."

Nghe vậy, vành mắt Tử Du có chút đỏ, bất quá nhiều năm như thế trải qua cực khổ rất nhiều, cũng không ở trước mặt người khác rơi lệ. Chỉ tạ ơn Tuy vương năm đó đã cứu giúp.

Năm đó hắn độc phát, mặc dù được thân tín mang đến hài tử ăn xin trên phố thay thế hắn cùng đệ đệ, đem bọn hắn cứu khỏi đông cung, thể nhưng chẫm tửu kia độc tính quá mạnh, nếu như không có lương y thì chắc cũng không giữ được mạng.

May mắn Tôn tướng quân cùng Tuy vương có quan hệ, thiếu niên Tuy vương năm ấy cũng là gan lớn, vậy mà tìm lương y đến cứu hắn.

Ân tình này, Tử Du cảm niệm trong lòng, cho nên lúc ban đầu Miên Đường nói Tuy vương có rắp tâm không tốt, hắn không nặng không nhẹ mà trách Miên Đường một phen...

Tuy vương tới đây cũng không phải chỉ để nhận thân tình, cho nên hỏi thẳng dự định tiếp theo của hắn.

Tử Du nói tới chuyện thông gia với Thạch tổng binh. Lưu Bái vẫn cảm thấy đây là một đoạn lương duyên, cảm khái nói Tử Du cũng nên kết hôn sinh con. Vô luận đại sự tương lai có thành hay không, hương hoả thái tử tuyệt đối không thể đứt.

Đợi ngày khác với ngày thành hôn cùng Thạch tiểu thư, Tuy vương phủ cũng sẽ tổ chức lễ chúc phúc.

Tiếp đó, Tuy vương phân tích tình hình trong triều đình, bây giờ Ngô gia – nhà mẹ đẻ của thái quý phi Hi phi ngang ngược, ngoại thích nắm giữ triều đình, khiến người bất mãn. Bây giờ lão triều thần vẫn còn, vẫn nhớ kĩ tiền thái tử hiền đức.

Tâm phúc trong triều đã thay Lưu Dục trải đường tốt, chỉ đợi sau khi chiêu an, hắn vào kinh thành nhận lấy chức quan, đến lúc đó lại chuẩn bị thời cơ, đem binh tiến cung, diệp trừ gian thần.

Lưu Dục bình tĩnh nghe hoàng gia gia vẽ xuống con đường, thản nhiên nói: "Mưu đồ đại nghiệp vẫn còn xa, con nếu có thể chính mình tự tay xử cừu địch, cũng là rửa hận cho phụ vương ấu đệ, tâm nguyện đã thành, về phần nhân tài trị nước, còn cần Tuy vương bình định lập lại trật tự, cứu vãn sơn hà Đại Yến..."

Khi Lưu Dục từ biệt Tuy vương, thời điểm xuống thuyền rời đi, có lẽ là nhiễm hàn khí, ho khan không ngừng, dáng vẻ yếu đuối.

Sau khi hắn lên xe ngựa, Tần tiên sinh nhỏ giọng nói: "Mặc dù Tuy vương cùng công tử là người thân, thế nhưng công tử không thể không phòng!"

Lưu Dục gật đầu nhẹ, sau khi trên núi tham ô, hắn lập tức hiểu ra không iys.

Hắn có chút quá coi trọng tình cũ, luôn cảm niệm ân tình cứu giúp đông cung trước đây mà không muốn nghĩ xấu đến bộ hạ cũ.

Có thể thực tế lòng người sẽ thay đổi, những bộ hạ cũ này của hắn, kỳ thật người người đều bàn tính.

Miên Đường trốn đi, khiến cho Lưu Dục thấy rõ không ít thế sự.

Tuy vương này như thế nào, Miên Đường cũng đã phân tích qua cho hắn, càng cực lực phản đối Tôn tướng quân cùng Tuy vương liên thủ.

Chỉ là dựa vào ý nghĩ của Miên Đường, thật sự quá bảo thủ, huyết hải thâm thù bao giờ có thể báo?

Kỳ thật hắn cũng biết, Miên Đường mặc dù thông minh nhưng cũng có dã tâm quá lớn, nếu không phải vì hắn, có lẽ lúc trước nàng cũng không lưu lại Ngưỡng Sơn.

Bây giờ Miên Đường rời đi, Lưu Dục cân nhắc thiệt hơn, quyết định thử mạo hiểm một lần.

Hắn quá nóng lòng hành động. Hiện tải chỉ có đập nồi dìm thuyền mới có thể lấy được phần thắng – bao gồm cả Miên Đường.

Nghĩ đến vậy, nắm đấm của hắn càng chạt, phía trước đường là bụi gai, sau lưng là biển lửa mênh mông, hắn không còn đường lui, chỉ có thể một mực tiến lên...

Mà Tuy vương sau khi nhìn cháu trai ốm yêu rời đi, ngược lại là ngoạn vị cười một tiếng.

Thể chất yếu như vậy, chỉ sợ không chịu nổi quá nhiều phúc phận.

Mẫu hậu của Tuy vương chính là Cung gia – thế gia Đại Yến, hắn tôn mẫu thân làm thái hoàng thái hậu, cao quý cỡ nào chứ, yêu phi bất quá cũng là con dâu của bà thôi. Há lại cho yêu phi Ngô gia ngoại thích vô pháp vô thiên?

Lấy Cung gia vật ngã Ngô gia, là đem kì vọng đến thân Lưu Bái.

Bất quá lời của mẫu hậu, bây giờ chưa tới thời cơ, lại cho Ngô gia phách lối thêm một thời gian, đợi đến lúc người người oán trách, chính là lúc Lưu Bái hắn quay lại kinh thành.

Mà bây giờ, hắn phải nghỉ ngơi dưỡng sức, lại ở ẩn một đoạn thời gian. Mà có Lưu Dục cũng tốt, còn có Hoài Dương vương cũng được, đều có thể đánh tới Ngô gia, hắn không vội...

Thế nhưng thời gian rảnh rối nãy, luôn phải có việc để giết thời gian, không biết thế nào lại xuất hiện một khuôn mặt hoa đào má phấn trước mắt Lưu Bái.

Mất trí nhớ, lại mất hết võ công của đầu lĩnh nữ phỉ...Hết lần này đến lần khác khiến cho người ta đều yêu thích khuôn mặt của nàng.

Dạng tươi non này bày trước mắt, ngược lại khơi gợi lên khẩu vị của Lưu Bái.

Cho nên lúc đi về, Lưu Bái cố ý đi ngang qua trấn Linh Tuyền, muốn gặp vị tiểu nương tử này một lần nữa.

Thế nhưng trên quầy của cửa hàng sứ lại là lão già râu ria lôi thôi, hỏi chút mới biết, nương tử kia bệnh tái phát, đông gia đau lòng nương tử, không cho nàng đến cửa hàng nữa.

Lưu Bái nghe xong nhíu mày, cũng không thèm để ý. Chẳng qua là một thương nhân mà thôi.

Lưu Bái là hoàng tử cao quý, đương nhiên không thể trắng trợn cướp đoạt dân nữ, nếu không chẳng phải trở thành lưu manh vô lại?

Trở về hắn sẽ dặn dò quản gia, lấy cớ mua đồ sứ, tìm thương nhân kia tới Huệ châu, tìm một tội danh giải vào đại lao.

Liễu nương tử đương nhiên sẽ tới cứu trượng phu trên danh nghĩa của nàng. Đến lúc đó nàng đến cầu Tuy vương phủ, hắn sẽ mở cửa hậu viện, mời Liễu nương tử đến, cẩn thận thương lượng...

Mà Liễu Miên Đường cũng không biết có người đang tính toán lên mình. Nàng ở Hạ gia tham gia trà yến, thuận tiện mang một phần vải vóc Hạ gia mang từ trong kinh thành mang tới.

Trấn Linh Tuyền không thể so được với kinh thành, mặc dù so với hương trấn tốt hơn rất nhiều, nhưng có nhiều vật độc đáo, còn phải dựa vào môn lộ trong kinh thành mang tới.

Hạ gia đại gia đi đưa hàng ở kinh thành, thuyền không về không, liền mang vải vóc quý báu trong kinh thành, hương liệu cùng son phấn cho nữ quyến.

Bất quá cùng Hạ tam tiểu thư giao hảo, bởi vì phần tình nghĩa này nên cũng có chút ưu ái, có thể nhận được vải vóc son phấn của tam tiểu thư.

Hạ Trân cảm niệm lời khuyên bảo trước đó, nên có chút thiên vị Liễu Miên Đường, thế là đem khăn tam sắc đưa cho Miên Đường trước.

Có thể chiếc khăn kia vải quá tốt, có mấy vịphu nhân đã sớm nhìn trúng. Thấy Hạ Trân đưa cho Miên Đường trước, không khỏi cảm thấy tình nghĩa của mình cùng Hạ Trân bị giảm đi.

"Tam tiểu thư, cô đây cũng là quá bất công đi, khăn này cũng không hỏi mà cho Thôi phu nhân, không sợ chúng ta đều muốn, liền chặn cửa không cho cô quay về hay sao?" Một vị phu nhân da mặt dày lại thẳng thắn cười hỏi.

Hạ Trân cũng có chút ngại ngùng vì không đưa lén lút cho Miên Đường, chỉ vội vàng nói: "Khăn này Liễu nương tử sáng nay đã dặn dò ta, chứ không phải là không nhìn tới mọi người, thật sự là vải vóc quá hiếm, bá phụ ta cũng không mua được quá nhiều..."

"Thôi đi, thời điểm bá phụ cô đi vào kinh thành, Thôi phu nhân mới đặt chân tới trấn, nào có giao tình cùng tiểu thư? Không bằng cô nói, chúng ta da xấu không hợp với khăn đẹp này đâu!"

Phu nhân kia cũng là nhanh mồm nhanh miệng, ỷ vào cùng Hạ Trân quen biết, nói chuyện hoàn toàn không cố kỵ, có ý muốn Hạ Trân đem cái khăn kia cho mình.

Hạ Trân không nghĩ Triệu phu nhân lại không cho nàng mặt mũi như vậy, nhất thời nghẹn lời, nghĩ đến lúc trước ở chỗ núi giả, lúc nghị luận nàng cũng có lưỡi dài của Triệu phu nhân này, trong lòng không khỏi có chút xấu hổ.

Lúc Hạ Trân chia đồ vật, Miên Đường căn bản không ở phía trước góp vui, chỉ nửa nằm bên tháp quý phi sưởi ấm.

Vào đông, trấn Linh Tuyền liền lạnh vô cùng, chân tay của Miên Đường bị tổn thương, không chịu được khí lạnh. Cho nên nàng như con mèo con, chỗ nào ấm là hướng tới.

Mắt thấy bọn họ nhắc tới mình, lúc này mới ngẩng đầu khoanh tay đi tới. Không phải nàng nói chứ, mấy phu nhân này ở phố bắc không phải không thiếu đồ chứ, cũng không có mắt nhìn, chỉ một chiếc khăn mà đáng giá để tranh đoạt sao?

Vì không để Hạ Trân khó xử, nàng rộng lượng nói: "Cảm ơn ý tốt của Hạ tiểu thư, nếu Triệu phu nhân muốn, cho cô ấy đi. Nhà ta cũng có chất vải giống như này, không cần lấy cho ta."

Triệu phu nhân hơi giật mình, nghe Miên Đường nói, lại bắt đầu cười nói: "Thôi phu nhân, cô làm sao lại nói chuyện viển vông vậy? Vải vóc tam sắc này năm nay mới hưng khởi, dùng tơ tằm Nam Dương nhuộm nước hoa, mặc vào da thịt như hoa mai. Trong kinh thành, một miếng vải có giá trên trời. Cô lại còn nói nhà cô có, không phải là bị gian thương lừa gạt chứ?"

Miên Đường nghe sững sờ, quay người sai Phương Hiết lấy ra áo khoác lông chồn của nàng. Áo lông chồn này làm từ da mà phu quân cho nàng, nàng để phu quân chọn cho nàng một thếp vải để làm lót áo khoác, còn sót lại ít thì làm yếm.

Nếu như nàng nhớ không lầm, đống vải đó cùng chất liệu của khăn này cũng không kém nhiều nha!

Đến khi Phương Hiết mang áo khoác ra, một phòng các phu nhân tiểu thư đều im miệng.

Cái gì gọi là khoe của? Tuyệt không phải là đầu đội đầy vàng, mà là kẹo mạch nha đáy nồi, bó đuốc thành củi.

Lại giống như Liễu nương tử vậy, đem vải vóc giá ngàn vàng tuỳ tiện may thành lớp lót của áo khoác.

Hạ Trân thật ra cũng sớm đoán được Thôi gia cũng có chút bối cảnh, thật không nghĩ đến Liễu nương tử vậy mà so với vương phi tương lai Liêm tiểu thư đều xa hoa lãng phí, không nhịn được nói: "Vẫn là Thôi phu nhân khiêm tốn..."

Vị Triệu phu nhân đoạt khăn cũng ngượng ngùng, cảm thấy xấu hổ.

Mà Miên Đường hậu tri hậu giác, biết mình dùng lãng phí vải vóc quý giá, ngược lại trong lòng nóng như lửa, vô tâm nghe các phu nhân lấy lòng.

Lúc trở lại phố bắc, Miên dường đợi đến đêm lúc phu quân trở về, lập tức hướng phu quân nhận lỗi của mình.

Kỳ thật Thôi Hành Chu cũng không để ý những việc này. Đồ dung trong phố bắc đều là Cao quản gia tặng.

Hắn thương Miên Đường phải chịu quá nhiều khổ sở, chỉ phân phó quản gia đưa đồ vật tốt tới.

Miên Đường trước hỏi phu quân mua vải này bao nhiêu tiền, Thôi Hành Chu mắt không chớp nói: "Là thân hữu tặng, cũng không biết giá tiền bao nhiêu."

Miên Đường hít một hơi lạnh, một bên thay phu quân chải tóc, một bên hỏi: "Giao tình gì mà tặng chàng vải có giá trị trăm lượng?"

Thôi Hành Chu mặt không đổi sắc nói: "Cũng không tính là đem tặng, hắn đánh cờ thua, ta liền muốn vải này làm phần thưởng..."

Miên Đường biết phu quân kết giao đều là những người như Triệu thần y bỏ ra trăm lạng bạc ròng mua tài năng của hoạ sĩ, cho nên cũng không hoài nghi Thôi Hành Chu nữa.

Cho nên khi biết được phu quân không phung phí bạc, thời gian còn lại màng toàn tâm toàn ý nhận lỗi mình dùng đồ xa xỉ.

Thôi Hành Chu không chịu nổi dáng vẻ nàng sầu bi liền nói: "Vải vóc mà thôi, dùng như nào cùng được."

Miên Đường nhìn thoáng qua phu quân một thân áo bào trắng, tóc đen dài xoã như trích tiên, lần nữa cảm thán phu quân không dính khói lửa nhân gian, sau đó muộn phiền nói: "Triệu phu nhân nói, vải vóc này mặc vào da thịt thơm ngáy, nhan sắc thay đổi khó có được, dùng để làm xiêm y mới cũng tốt. Thế mà thiếp lại dùng chúng làm lót áo choàng cùng cái yếm..."

Nghe lời này, tinh thần Thôi Hành Chu hơi tỉnh táo: "Cái yếm? Sao không thấy nàng mặc qua?"

Mặt Miên Đường đỏ lên. Cái yếm mới làm, nàng còn chưa kịp mặc đâu! Phu quân đương nhiên chưa thấy qua.

Mà mặc dù nàng cùng phu quân chung giường chung gối, nhưng đều mặc áo trong, che chắn chặt chẽ mới ngủ.

Bất quá kim vải giá trị như vậy, há có thể bị che giấu? Nên có người thưởng thức cũng tốt.

Đêm hôm ấy, Miên Đường sau khi tắm gội xong, lại ở sau bình phong, đem áo mới đổi lại.

Thôi Cửu đang đọc sách như bình thường, đọc đến đêm khuya, thẳng đến lúc Miên Đường ngủ say mới lên giường, thế nhưng lúc vén màn che, liền ngửi được hương hoa ngọt ngào.

Mà đôi mắt của tiểu nương tử óng ánh, không có nửa điểm nào buồn ngủ.

Chỉ nghe thấy bên trong màn gấm giọng Miên Đường mang theo thẹn thùng nói: "Tướng công nhìn xem vải này có đẹp hay không?"

Ngày ấy, Miên Đường không có đáp án từ miệng phu quân.

Chỉ thấy phu quân nhìn nàng chằm chằm, đột nhiên nắm lấy cổ tay nàng kéo tới...Thế nhưng Miên Đường còn chưa ổn định thân thể, hắn lại buông tay ra, đẩy nàng ngã trên giường, sau đó đi ra khỏi cửa phòng.

Bây giờ là nửa đêm, tướng công muốn đi nơi nào?

Miên Đường gấp gáp hỏi: "Tướng công, ngoài phòng trời lạnh, chàng không mặc áo muốn làm gì vậy?"

"Mới nhớ ra còn chưa tập quyền cước, ta muốn luyện một bộ quyền..." Ở phía sân đằng sau chỉ trong chốc lát liền truyền đến thanh âm cước quyền.

Miên Đường lúc này mới yên lòng lại nằm trở lại trong chăn, thoải mái mà dịch người, trong lòng suy nghĩ lúc phu quân trở về, nàng muốn đem chăn làm ấm mới tốt...

Chỉ là Lý ma ma nghe thấy nhà chính có tiếng động, liền thăm dò nhìn quanh, thấy vương gia nửa đêm luyện quyền, thỉnh thoảng lại múc nước lạnh trong vạc uống, quả nhiên là tuổi trẻ sung sức nha!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro