chap34-39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAP 34

Sau khi trở về từ khu trò chơi, trên ban công ký túc xá có cột hai chùm bóng bay, sợ bị nhầm, Ôn Mộc còn cố ý viết tên từng người lên, thoạt nhìn có vẻ nhỏ nhen.

Cái đuôi nhỏ Ông Đinh Đinh trải qua một kỳ nghỉ hè vô cùng vui vẻ, anh Ôn Mộc của nhóc mỗi ngày cùng nhóc làm bài tập xem hoạt hình, truyện cổ tích bị Cố Thành Lâm cướp đoạt trắng trợn cũng quay về bên cạnh cậu chủ nhỏ, Ông Đinh Đinh bây giờ còn có một ngăn tủ riêng, nhóc giấu truyện đi, tuyệt đối không thể để cho kẻ địch lại có cơ hội chiếm đoạt, nhưng đã qua thời gian dài, mấy cuốn truyện cổ tích đã hơi cũ rồi, Ông Đinh Đinh nói: "Anh Ôn Mộc, em với Hồ Dao Dao học bao bìa sách, em muốn bọc truyện lại có được không ạ."

Ôn Mộc gật gật đầu, dẫn nhóc ra ngoài mua ít giấy màu, hồi cấp hai, cấp ba có rất nhiều nữ sinh biết làm thủ công, Ôn Mộc đột nhiên nhớ tới cô bạn nữ cùng bàn của cậu từng thích một nam sinh, nhỏ viết rất nhiều thư tình cho người bạn nam đó, xếp lại một xấp trông rất đơn thuần và tinh tế, nam sinh đó sau khi nhận được thì lén lút bỏ vào cặp, không biết là về nhà xem, hay là trốn tiết ngồi dưới bóng cây xem, năm lớp 11 bọn họ hẹn hò, lúc đó Ôn Mộc kia cũng rất ước ao, lén lút học cách làm của nữ sinh đó chừng mấy ngày, cậu cũng muốn đưa cho Cố Thành Lâm, thế nhưng không có dũng khí, sau khi có dũng khí thì lại không có cơ hội.

Ôn Mộc cầm lấy bao sách cùng với hồi ức đầu thừa đuôi thẹo bước đi, thử xé ra một hình trái tim, méo mó cong vẹo, hơi xấu.

Ngày nghỉ hè cuối cùng cũng kết thúc, Ông Đinh Đinh với vẻ mặt đưa đám bị Phùng Xuyên đuổi về thành phố B, nhóc nhớ kỹ số điện thoại của Ôn Mộc, hứa hẹn sau khi về sẽ gọi điện thoại cho Ôn Mộc, Ôn Mộc cảm kích ôm Ông Đinh Đinh một cái, cậu bây giờ không dám dễ dàng cam kết gì nữa, cậu sợ mình lại thất hứa lần thứ hai.

Trở về phòng, Ôn Mộc lấy ra một tờ bìa bọc sách màu nhạt đắn đo một lúc, ngồi xuống viết chữ, chừng sáu, bảy giờ Cố Thành Lâm luyện tập tiết mục trở về, Ôn Mộc đang ngồi trong phòng ăn chờ anh về ăn cơm.

Những ngày qua, Cố Thành Lâm cũng chưa nói là hết giận, đột nhiên không có Ông Đinh Đinh, hai người hiếm khi lại thấy yên tĩnh thế này, Ôn Mộc do dự một hồi, len lén đưa đồ trong tay đến trước mặt Cố Thành Lâm, cúi đầu nói: "Anh về phòng hẵng xem."

Cố Thành Lâm thấy là một tờ giấy hình trái tim, anh không đợi đến lúc về phòng, mở ra tại chỗ.

Ôn Mộc vội vàng buông đũa xuống ngăn cản, Cố Thành Lâm đã cấp tốc đứng lên, mở giấy ra, đọc to từng câu từng chữ: "Cố Thành Lâm, em xin lỗi, đây là lần cuối cùng em nói xin lỗi với anh, em biết anh không trách em, nhưng dù là nguyên nhân gì, chung quy thì em cũng đã không giữ lời hứa, em lại càng không nên lừa anh, không nên làm anh đau lòng và khổ sở, anh là mặt trời mặt trăng của em, là vũ trụ đầy sao của em, anh không vui, cả thế giới cũng em cũng lụi tàn..."

"Đừng, đừng, đừng đọc, đừng đọc nữa!" Ôn Mộc đỏ mặt tính cướp lấy, Cố Thành Lâm lại ôm cậu vào trong lòng không cho nhúc nhích.
Anh mỉm cười, dùng tông giọng trầm thấp êm tai đọc tiếp: "Em yêu anh, hi vọng anh có thể trừng phạt em, phạt em mỗi ngày phải yêu anh hơn một chút, phạt em không thể rời khỏi anh nửa bước, anh là ánh dương chói lòa của cuộc đời em, là xương tủy của em, là kho báu lớn của em..." Cố Thành Lâm còn chưa đọc xong bức thư xin lỗi một nghìn chữ thì đã bị Ôn Mộc mặt đỏ tới mang tai chặn miệng lại. 

Cố Thành Lâm vẫn xấu xa như trước, Ôn Mộc run rẩy mút môi lưỡi của anh, hận không thể tìm được một cái hố để chui xuống, hôn môi trong chốc lát, bỗng nhiên nhớ ra Cố Thành Lâm còn đang tức giận, vừa định rời đi thì lại bị một bàn tay lớn ôm sau gáy, không ngừng làm sâu sắc thêm nụ hôn này, đầu lưỡi ướt át đảo quanh mỗi một nơi mềm mại trong khoang miệng, vừa tham lam vừa kịch liệt giành lại mùi vị ngọt ngào đã chia cách năm năm, hô hấp Ôn Mộc bất ổn, đầu óc trống rỗng, cậu ôm eo Cố Thành Lâm rất chặt, như muốn đem cơ thể mình và xương tủy của anh hòa thành một thể, tim cậu đập rất nhanh, kịch liệt giống như là muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Ôn Mộc vốn tưởng rằng ngăn được miệng anh lại, cũng không còn phải nghe những lời sến rện nữa, kết quả vừa hôn xong, Cố Thành Lâm lại đọc tiếp, Ôn Mộc chỉ có thể liều mạng chặn miệng lại lần nữa, thậm chí quên hỏi anh đã nguôi giận hay chưa.

Buổi biểu diễn gần tới, ban nhạc bắt đầu bận túi bụi, Hồ Tu lúc thường thoạt nhìn cà lơ phất phơ, lúc nghiêm túc thì cực kỳ cẩn thận, tuy rằng sân khấu vẫn như thế, bài hát cũng đã biểu diễn vô số lần, nhưng vẫn tăng thêm giờ tập luyện.

Một ngày trước khi biểu diễn họ đến hiện trường diễn tập, Ôn Mộc và Tiểu Dương ngồi dưới khán đài ngửa đầu nhìn, Cố Thành Lâm vẫn mặc áo ba lỗ đơn giản như bình thường, mồ hôi chảy xuống dưới cằm rồi chảy vào ngực giống như là muốn làm ướt cuống họng khô khốc của Ôn Mộc, cậu vội vàng cầm lấy một bình nước tu hai hớp, sắc mặt phức tạp.

Trở lại ký túc xá Ôn Mộc muốn nói lại thôi, gần đây cậu đã mập thêm một xíu thịt, khí sắc cũng tốt hơn rất nhiều, không cần phải bọc chăn nữa, hai tay có thể tự do hoạt động, lấy điện thoại lướt qua lướt lại, đột nhiên kinh ngạc nói: "Ngày mai nhiệt độ hạ thấp."

Cố Thành Lâm mới vừa rửa mặt xong, dựa lưng lên giường.

Ôn Mộc nói: "Buổi tối có thể sẽ hơi lạnh." Sợ anh không tin còn giơ điện thoại lên: "Chỉ có mười tám độ."

Cố Thành Lâm nhìn ánh mắt cậu, hỏi: "Thì sao?"

Ôn Mộc nói: "Mặc thêm áo đi."

Cố Thành Lâm nói: "Anh không sợ lạnh."

Ôn Mộc sốt ruột: "Vậy cũng không thể nào không lạnh được."

"Hoạt động sẽ không lạnh nữa." Cố Thành Lâm có chứng cứ, hôm nay cũng mười tám độ, còn ra mồ hôi.

Ôn Mộc mím môi do dự mấy phút, lại cọ cọ người anh: "Hay là anh cứ mặc thêm đi..."

"Tại sao?" Cố Thành Lâm hỏi cho ra vấn để.

Ôn Mộc khoát tay lên che mặt hừ hừ: "Em không muốn... Người khác nhìn thấy dáng vẻ gợi cảm của anh, em có thể... sẽ hơi ghen đó."

Cố Thành Lâm liếc mắt nhìn Ôn Mộc đang che mặt, tắt đèn, khóe miệng ở trong bóng tối giương lên: "Chỉ hơi ghen?"

Ôn Mộc: "Cực kỳ ghen."

Hồ Tu không ngờ rằng tâm điểm trong tour diễn cuối cùng lại là Cố Thành Lâm mặc thêm một cái áo khoác, lúc máy quay đảo qua còn biểu hiện một bộ mặt dịu dàng, cũng không quá dịu dàng, mà so với trước kia, thì đúng là băng sơn hóa tuyết, cộng với sự kiện trong ở trong khu trò chơi mấy ngày trước, xem như là nhấc lên một làn sóng không nhỏ trong fandom, rất nhiều người đi dò hỏi trong weibo nghìn năm không đụng tới của Cố Thành Lâm: Anh Thành Lâm có phải đang yêu đương không?!

Đầu tháng mười, ban nhạc hoàn toàn im hơi lặng tiếng, dự định nghỉ ngơi một thời gian, Hồ Tu đề nghị ra nước ngoài chơi, Tiêu Văn không hứng thú lắm chỉ muốn làm ổ ở nhà lên mạng lướt web, khi cả nhóm không có được ý kiến chung, Sở Dương chỉ có thể suy nghĩ một biện pháp trung lập: "Hay là tới nhà tao đi."

Nhà Sở Dương cũng được lắm, Hồ Tu hưởng ứng: "Không thành vấn đề." Vừa nhìn về phía Cố Thành Lâm: "Hoạt động của nội bộ ban nhạc, cho phép dẫn theo người nhà."

Ôn Mộc cầm cà phê tiến vào vừa vặn nghe thấy câu này, lập tức mong đợi nhìn vào ánh mắt Cố Thành Lâm, Cố Thành Lâm kéo mũ xuống một chút, nhắm mắt lại, không cho cậu bất kỳ tín hiệu gì.

Tấm chăn của Ôn Mộc đã thường trú trên giường Cố Thành Lâm rồi, hai tay cậu trống trơn vào cửa, hỏi: "Ngày mai bọn anh mấy giờ đi vậy?"

"Mười giờ." Cố Thành Lâm thấy cậu vào, mở cửa sổ ban công rộng hơn một chút, nhìn ra ngoài hút thuốc.

"Ò... Vậy anh có muốn mang đồ gì không, em xếp cho anh nhé?" Trợ lý Ôn hết sức tận tâm.

Cố Thành Lâm không lên tiếng, Ôn Mộc cho là anh ngầm thừa nhận.

Trên đất có cái vali, Ôn Mộc mở tủ quần áo ra, cầm vài món Cố Thành Lâm bình thường hay mặc bỏ vào, cậu nhìn chằm chằm bóng lưng Cố Thành Lâm, tùy ý hỏi: "Chỉ có năm người các anh đi phải không?"

"Ừm." Cố Thành Lâm nhìn bầu trời đêm mơ hồ mỉm cười.

"Ò... Em nghe Hồ Tu nói, có thể dẫn theo người nhà... Bọn họ không ai dẫn người nhà theo sao?" Ôn Mộc điên cuồng ám chỉ.

"Không biết." Cố Thành Lâm thở ra một vòng khói thuốc.

"Ò." Mấy phút sau Ôn Mộc biết rõ còn hỏi: "Người nhà... Anh có dẫn Đinh Đinh với ông đi không?"

Cố Thành Lâm nói: "Không dẫn."

Ôn Mộc gật đầu: "Cũng đúng, Đinh Đinh đã hết kỳ nghỉ hè, ông thì đi đứng không tiện lắm, vậy anh..."

Cố Thành Lâm dập tắt tàn thuốc, quay đầu nhìn cậu: "Muốn nói cái gì."

"Vậy anh dẫn em đi theo đi." Ôn Mộc lập tức chứng minh thân phận của mình: "Cố Thành Lâm, hôm đó anh không phải đã nói là em theo đuổi được rồi sao? Anh chỉ là giận em lừa anh thôi, cho nên em vẫn còn là bạn trai của anh có đúng không?"

Cố Thành Lâm nói: "Em nghĩ thế nào."

"Em thấy là thế này." Ôn Mộc kiên định.

"Vậy thì là thế đó." Chuyện này, Cố Thành Lâm không vòng vo.

Ôn Mộc lập tức hớn hở, quay người chạy về phòng đối diện, đẩy cái vali đã chuẩn bị xong sang đặt bên cạnh vali của Cố Thành Lâm: "Vậy, bạn trai cũng miễn cưỡng tính là người nhà phải không, anh dẫn em theo nhé."

CHAP 35

Ôn Mộc miễn cưỡng chen vào hàng ngũ người nhà, sáng sớm hôm sau kéo vali đến cổng ký túc xá chờ Cố Thành Lâm, tưởng rằng cả ban nhạc sẽ cùng đi, cuối cùng lại là từng người lái xe tới chỗ hội họp.

Ôn Mộc không biết Cố Thành Lâm đã học lái xe khi nào, cậu biết những người cầm lái hẳn là sẽ không bị say, nhưng cậu vẫn mang theo miếng dán say xe và tinh dầu bạc hà, lỡ như đường đi quá xa, bọn họ có thể thay phiên nhau lái.

Hồ Tu nói nhà Sở Dương rất lớn, chiếm cả một đỉnh núi, có một vườn nho, còn có một nông trường diện tích lớn.

Ôn Mộc ngồi ở vị trí phó lái, hỏi: "Sở Dương đã gia nhập ban nhạc như thế nào vậy?"

Cố Thành Lâm nhìn thẳng phía trước, ngón tay gõ gõ vô-lăng, suy nghĩ vài giây, không nhớ ra được, chỉ có thể nói: "Không biết, anh không quan tâm những thứ này."


Năm năm qua, Cố Thành Lâm ngoại trừ những chuyện cần thiết thì chẳng quan tâm đến bất cứ cái gì, giống như anh đã ngủ đông năm năm, gần đây mới tỉnh lại, sau khi Ôn Mộc rời đi anh chưa từng tiếp nhận ai cả, Sở Dương? Ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp (*), chỉ biết là đồng đội của mình.

(*) Ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp: chỉ những người mình thường xuyên gặp mặt

Ôn Mộc nhìn chăm chú vào dáng vẻ lạnh nhạt của Cố Thành Lâm, đột nhiên cảm thấy chỉ trở về bên cạnh anh thôi là chưa đủ, cậu đã từng thấy đôi mắt Cố Thành Lâm dưới màn pháo hoa rực rỡ, thấy khuôn mặt tươi cười của anh dưới ánh mặt trời, vì cuộc sống mà nỗ lực phấn đấu, vì cậu...mà chờ đợi rất nhiều năm, cũng là bởi vì cậu từng thấy, cho nên cậu mới biết một Cố Thành Lâm như vậy tốt đẹp đến nhường nào.

Lòng vô cùng hổ thẹn nhưng lại chỉ là kiếm cớ cho sự mềm yếu của bản thân, cậu biết xin lỗi cũng chẳng có tác dụng, hai chữ này chẳng thể so được với một Cố Thành Lâm đã từng khóc từng cười vì cậu và thủy chung yêu cậu.

Ôn Mộc cảm thấy mình phải dũng cảm hơn nữa, phải dũng cảm hơn kỳ nghỉ hè năm lớp 12 ấy.

Dọc đường Ôn Mộc định đổi lái để Cố Thành Lâm nghỉ ngơi, lại bị từ chối, hơn mười giờ tối, Cố Thành Lâm cuối cùng cũng từ từ dừng lại, Ôn Mộc nhìn chằm chằm biển báo trên con đường phía trước, trên đó viết "Đường đang thi công, xin đi đường vòng".

Thời gian không còn sớm, Ôn Mộc hỏi anh: "Có còn xa lắm không?"

Cố Thành Lâm lấy điện thoại ra xem định vị, còn hơn ba trăm kilomet nữa...

Ôn Mộc nói: "Hay là tìm một khách sạn ở lại đêm nay vậy?" Cố Thành Lâm đã lái xe cả một ngày, không thể chạy nữa, nói xong liền lấy điện thoại ra, tìm khách sạn phụ cận, con đường này trước không thấy làng sau không thấy quán, nhà nghỉ gần nhất cũng cách hai mươi, ba mươi dặm.

Cố Thành Lâm thay đổi phương hướng, lái sang nhà nghỉ Ôn Mộc tìm được, đoạn đường này đều là phong cảnh tự nhiên, nhà nghỉ cũng có phong cách riêng, là một biệt thự bằng gỗ ẩn nấp giữa rừng cây xanh um, nhà gỗ vì muốn không để thấm nước nên không có tầng trệt, bên trong là thiết kế hai tầng, lầu một là phòng khách với phòng ăn, lầu hai là phòng ngủ và phòng tắm cùng một sân thượng rất rộng, nhìn cũng được.

Không khí trên núi rất tốt, Ôn Mộc sắp xếp đồ xong đi tới bên cạnh Cố Thành Lâm, cùng anh đứng ở trên sân thượng nói: "Vậy mà lại có thể tìm được một nhà nghỉ ngon thế này."

Cố Thành Lâm dập tắt điếu thuốc trong tay, ném vào thùng rác nói: "Khá may mắn."

Bầu trời vừa cao vừa xa, sao phủ kín cả trời, Cố Thành Lâm cứ cảm thấy có một ánh mắt nhìn anh chằm chằm, anh quay đầu, vừa vặn bắt gặp Ôn Mộc đang cười cả híp mắt, Cố Thành Lâm hỏi: "Nhìn anh làm gì, nhìn sao kìa."

Ôn Mộc nói: "Em đang nhìn đây."

Cố Thành Lâm hỏi: "Anh là sao à?"

Ôn Mộc trịnh trọng gật đầu: "Đúng vậy, anh không chỉ là sao của em, còn là mặt trời mặt trăng là cả thế giới của em." Cậu nói xong rất nhanh, cảm thấy ngại ngùng, vội vàng tựa đầu lên vai Cố Thành Lâm, qua ánh đèn vàng có thể thấy rõ vành tai đỏ ửng của cậu, Cố Thành Lâm nặn nặn, ôm cậu vào trong ngực, Ôn Mộc lắng nghe nhịp tim trầm ổn mạnh mẽ của anh, yên tĩnh hồi lâu, hỏi anh: "Cố Thành Lâm, tâm trạng của anh đã tốt hơn chút nào chưa?"

Cố Thành Lâm: "Rồi."

Ôn Mộc bật ra khỏi lòng anh, chủ động hôn anh một cái: "Vậy em sẽ không ngừng cố gắng, để tâm trạng anh ngày càng tốt hơn nữa!"

Ban đêm gió lạnh, Cố Thành Lâm nói: "Vào phòng thôi."

Phòng ngủ có một cái giường đôi rất lớn, bên cạnh là bồn tắm có cửa thủy tinh trong suốt, không để màn che, nhìn không sót thứ gì.

Cố Thành Lâm đi tắm, Ôn Mộc nằm lỳ ở trên giường nghiên cứu đường ngày mai xuất phát, vừa nghiêng đầu, trợn mắt lên huyết khí dâng trào, cậu vội vàng dựng thẳng đầu lại, chưa được hai phút lại lén lút nhìn sang.

———————tui là đường phân cách những gì đã xảy ra——————

Bốn người trong ban nhạc đang đánh mạt chược trong phòng chơi bài ở nhà Sở Dương, cược hai bốn tám xu (*), nửa đêm canh ba lượn lờ khói thuốc, Tiêu Văn nói: "Thành Lâm đi nhầm đường thật hả?"

(*) 2-4-8 xu: một cách tính tiền trong mạt chược, còn 1 cách khác là 1-2-4

Hồchuo đang mất mùa, Cố Thành Lâm không tới hắn phải tự mình ra trận, thua hai mươi tệ, sắc mặt âm trầm: "Nghe nó đánh rắm à, dù Sở Dương không tìm được nhà mình, thì Cố Thành Lâm cũng không thể đi nhầm đường, nó là sợ buổi tối tao quỳ xuống xin nó giúp tao chơi mạt chược, nên đi hưởng thụ thế giới hai người với tiểu thiếu gia nhà giàu rồi."

Sở Dương đẩy bài: "Ù rồi ù rồi."

Hồ Tu vỗ bàn: "Đừng đắc ý vội, chờ anh Thành Lâm của tao trở về giết hết bọn mày không còn manh giáp!"

CHAP 36

Bàn mạt chược này đánh tới bốn, năm giờ sáng, một đám cờ bạc tinh thần uể oải tiều tụy, Hồ Tu một buổi tối thua bảy mươi sáu tệ lẻ tám xu, hầu như không thắng ván nào, hắn gọi cho Cố Thành Lâm, lòng như tro nguội: "Anh Thành Lâm, hôm nay tới chưa, có thể giành lại mặt mũi cho em không, em xin anh đó."

Điện thoại là Ôn Mộc nhận, cậu xin lỗi Hồ Tu: "Xin lỗi Hồ Tu, hôm qua chúng tôi đi nhầm đường, chắc xế chiều hôm nay mới đến được."

Hồ Tu đốt điếu thuốc, vô cùng đau đớn: Đứa nhỏ này thật là khờ.

Chừng ba giờ chiều, hai người đến nơi, nhà Sở Dương vô cùng hoàn mỹ, là một nhà nghỉ có kiến trúc trên nóc dạng chóp nhọn, thỏa mãn mong muốn hưởng thụ phong tình của ngoại quốc Hồ Tu, mọi người đều ở trong nhà không phải chạy lung tung khắp nơi thỏa mãn được tâm lý nằm nhà của Tiêu Văn. Vuờn nho hơn một nghìn mẫu trùng trùng điệp điệp rất đồ sộ, đúng lúc gặp tháng mười, vừa kịp đợt nho chín cuối cùng, chỗ này hàng năm mở cửa cho người bên ngoài vào mấy tháng hái nho ủ rượu kiếm thêm chút tiền.

Cố Thành Lâm lái xe đến một tòa nhà hai tầng, Hồ Tu mới vừa tỉnh, đứng ở cửa ngáp mấy cái liền, thấy bọn họ xuống xe, vui vẻ đi qua hỗ trợ mang hành lý, sau khi nịnh nọt, nói với Cố Thành Lâm: "Thua hơn bảy mươi tệ."

Cố Thành Lâm không phản ứng đến hắn, dẫn Ôn Mộc lên lầu.

Chỗ ở của bọn họ tuy không bằng cái nhà nghỉ chóp nhọn khoa trương kia, nhưng dây nho bò đầy ban công gỗ, xanh um trông rất mát mẻ, Ôn Mộc không cảm thấy mệt, cất hành lý xong liền đi cùng Cố Thành Lâm vào sân, lúc vừa vào cửa cậu đã nhìn chằm chằm một bình thủy tinh đựng đầy nho, miệng tiết nước dãi, muốn nếm thử hương vị nho mới hái.

Cố Thành Lâm ngồi ở ban công sờ sờ gói thuốc trong túi, liếc mắt lén nhìn Ôn Mộc, không móc ra.

"Hì hì." Ôn Mộc hai ba bước chạy về bên cạnh Cố Thành Lâm, mở tay ra, bên trong là hai quả nho màu xanh đen đã chín, cậu lột vỏ một quả đút vào miệng Cố Thành Lâm, hỏi: "Ngọt không?"

Cố Thành Lâm gật đầu, tùy ý nói: "Trường học của em cũng có mà nhỉ."

"Trường gì?" Ôn Mộc đang cúi đầu lột quả thứ hai, chuẩn bị ăn.

Cố Thành Lâm nói: "Đại học đó, anh nhớ là trường học của em có chuyên ngành ủ rượu, đằng sau trường cũng có một vườn nho rất nổi tiếng, từng đến đó chưa?"

Động tác trên tay Ôn Mộc dừng một chút, lập tức nói: "Đến rồi, nhưng mà chỉ có một hai lần."

"Với bạn học à?" Cố Thành Lâm hỏi.

"Ừm." Ôn Mộc gật đầu, sơ ý một chút quả nho trong tay rơi xuống đất, lăn vài vòng.

Cố Thành Lâm hỏi: "Chơi có vui không? Ở trong đó như thế nào?"

Ôn Mộc nháy mắt mấy cái, giống như là đang nhớ lại rồi chia sẻ với Cố Thành Lâm: "Vui chứ, bọn em hái rất nhiều nho, còn đi xem các thiết bị ủ rượu, rồi học cách ủ rượu cơ bản... Ừmm... Còn nữa, em với mấy bạn nếm được rất nhiều loại rượu vang, em cũng không phân biệt được ngon hay dở." Vừa nói vừa bóp lỗ tai, Ôn Mộc chỉ khi căng thẳng hoặc là thấy ngại mới làm động tác này, cậu vừa nói vừa nghĩ, như là đang chắp vá lung tung: "Trong đó... Trong đó có một hầm rượu rất lớn, có rất nhiều chai rượu vang khác nhau, có những chai có niên đại từ rất lâu rồi... Đúng rồi còn có phòng ăn, rất nhiều đồ ăn đều là dùng rượu vang để chế biến, ngon lắm í..." Cậu nói xong nhìn về phía Cố Thành Lâm, đột nhiên ngơ ngác, Cố Thành Lâm lẳng lặng nghe cậu nói, sắc mặt vẫn lạnh nhạt như cũ, trong mắt lại xen lẫn tâm tình rất phức tạp không nói rõ được, như là không thể làm gì nổi.

Ôn Mộc nhất thời lúng túng, cậu không chịu nổi sắc mặt này của Cố Thành Lâm, ánh mắt vô lực như là một con dao cùn đâm vào lồng ngực cậu, đau đến nỗi cậu đứng ngồi không yên, cậu lập tức đứng lên, ôm Cố Thành Lâm vào trong lòng sốt ruột hỏi: "Sao, sao vậy... Anh làm sao vậy?"

Cố Thành Lâm không mở miệng.

Ôn Mộc hôn hôn đỉnh đầu anh: "Rốt cuộc anh làm sao thế..."

Cố Thành Lâm dừng lại hồi lâu mới nói: "Em không học đại học phải không."

Ôn Mộc lập tức sửng sốt.

"Vườn nho đó của trường em đã đóng cửa từ năm năm trước rồi." Cố Thành Lâm ôm eo cậu: "Khi đó chúng ta chỉ mới vừa hẹn hò."

"Cho nên em vốn không hề học đại học." Cố Thành Lâm khẳng định.

"Em..." Ôn Mộc đan ngón tay, do dự hồi lâu, cuối cùng thành thật trả lời: "Lúc đó em... không có cách nào đi học... Em không có bạn học, cũng không biết vườn nho đã đóng cửa, em ở nước ngoài chỉ biết mỗi một bác sĩ tâm lý, cũng chưa từng ra khỏi nhà." Cậu vô cùng khẩn trương: "Anh... đừng ghét bỏ em chỉ là học sinh cấp ba có được không? Em thật sự không phải là không muốn đi học... Nhưng mà bây giờ em đã không sao rồi, em có thể tự học, thành tích của em cũng rất tốt, tuy rằng không sánh được với anh, nhưng mà em cũng từng thi đậu... đại học A mà."

Cố Thành Lâm hỏi hắn: "Còn muốn đến đại học A không?"

"Muốn." Khóe mắt Ôn Mộc cay cay: "Em rất muốn cùng anh học đại học, em đã mong đợi từ rất lâu rồi."

Cố Thành Lâm nói: "Vậy anh đi học với em."

"Nhưng anh đã tốt nghiệp rồi mà." Ôn Mộc tiếc nuối.

"Tốt nghiệp cũng có thể học mà."

Ôn Mộc nói: "Anh muốn làm đàn anh của em hả?"

Cố Thành Lâm: "Không được à?"

Ôn Mộc vội vàng nói: "Được chứ." Cậu xoa xoa đôi mắt: "Nhưng bây giờ anh là nhân vật của công chúng rồi, đi học có thể sẽ có rất nhiều người vây xem đúng không?"

Cố Thành Lâm từ trong lòng cậu ngẩng đầu lên: "Rút lui một thời gian bọn họ sẽ quên ngay."

"Anh không đánh trống nữa sao?" Ôn Mộc kinh ngạc.

Cố Thành Lâm nói: "Anh chỉ là rãnh rỗi không có chuyện gì giúp Hồ Tu một tay thôi, giờ không có thời gian giúp ổng nữa."

Nghe anh nói xong, Ôn Mộc đầy mong đợi: "Thật là có thể cùng nhau học đại học A sao?"

Cố Thành Lâm hỏi: "Có chờ mong không?"

"Có!" Ôn Mộc gật đầu liên tục.

Cố Thành Lâm chuyển đề tài: "Nhưng em lại mới vừa lừa anh đấy."

"Em..." Ôn Mộc mới vừa áy náy, liền vội vàng đổi giọng: "Em biết sai rồi."

Cố Thành Lâm không tha cho cậu: "Nhận sai thôi là chưa được."

Ôn Mộc không chút suy nghĩ, cúi đầu trịnh trọng hôn một cái lên miệng anh: "Vậy em hôn anh một cái, anh tha thứ cho em nhé."

Cố Thành Lâm nói: "Một cái?"

"Rất nhiều cái."

CHAP 37

Khoảng một lúc sau dưới giàn cây nho bay tới mùi đồ ăn, Ôn Mộc đã thành thói quen ba bữa ăn đúng giờ, chân trước vừa hôn Cố Thành Lâm xong, chân sau đã hối anh đi ăn cơm, Cố Thành Lâm bảo cậu chạy chậm thôi, cậu vội la lên: "Không chậm được, em muốn khoẻ mạnh, như vậy mới có thể cùng học đại học với anh."

Cậu hồ hởi và bồng bột, cực kỳ giống năm mười tám tuổi, Cố Thành Lâm mặc cậu lôi kéo, cùng cậu đến phòng ăn.

Sáu người đàn ông và một bàn đầy đồ ăn, Hồ Tu sáp sáp sang Cố Thành Lâm, như đang ám hiệu: "Buổi tối chơi không?"

Cố Thành Lâm nói: "Không chơi."

"Đừng vô tình như thế mà, anh Thành Lâm." Hồ Tu bây giờ đã cắt tóc rồi, nếu như hắn còn giữ, chắc bây giờ đã xoắn xoắn lọn tóc ngúng nguẩy rồi.

Tiêu Văn nhìn sang khinh thường: "Coi như tao xin mày đó, đã ba mươi mấy rồi mày đừng suốt ngày gọi Thành Lâm là anh nữa được không?"

"Đừng có vớ vẩn, tao mới vừa tròn ba mươi thôi! Mày có thể giúp tao thắng tiền tao còn gọi mày là bố nữa." Hồ Tu trừng hắn: "Có hiểu cụm từ 'co được dãn được' không."

Ôn Mộc đang vùi đầu ăn cơm, nghe hắn nói xong cười "Ha ha" hai tiếng.

Ánh mắt Hồ Tu nhìn theo miếng thịt anh đào từ trên đôi đũa của Cố Thành Lâm chuyển sang dĩa của Ôn Mộc, lại từ dĩa Ôn Mộc lên trên miệng cậu.

"Anh Ôn Mộc."

"Phụt khụ khụ..." Ôn Mộc vội vàng quay mặt sang một bên, suýt nữa phun lên cả bàn, cậu uống một hớp nước rồi nói: "Em không biết chơi mạt chược."

"Thử xem sao, anh dạy cho cậu." Hồ Tu búng tay một cái, một bụng tâm cơ, hắn để Ôn Mộc thay thế mình, chỉ cần cậu bị khi dễ, Cố Thành Lâm tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn, lúc đó Ôn Mộc thảm bại rồi, Cố Thành Lâm sẽ ra trận giết địch, thua là chuyện không thể nào, Cố Thành Lâm cả đời này sẽ không thua.

Cân nhắc đến tình trạng sức khoẻ của Ôn Mộc, đội trưởng Hồ hạ lệnh: "Buổi tối uống cà phê nâng cao tinh thần, không cho hút thuốc!"

Đủ thành ý chưa? Cực kỳ thành ý luôn!

Ôn Mộc không có cách nào từ chối, không trâu bắt chó đi cày, Hồ Tu chính là một con bạc chơi dở điển hình, chuyện của mình lại đẩy sang cho người khác.

Mới vừa đánh được hai ván, tay guitar đã lui, Cố Thành Lâm đã nói không chơi, nhưng nếu Ôn Mộc chơi, anh đương nhiên sẽ không vắng mặt.

Một người rút lui, Hồ Tu cảm thấy hôm nay khá ổn, Cố Thành Lâm nhất định sẽ nhường bài, như vậy cũng được, vẫn có thể thắng như thường, Hồ Tu nhìn về phía Tiêu Văn với Sở Dương nói: "Chơi lớn, hai bốn tám xu cược ra bàn đi!"

Tối nay chơi rất lớn, Ôn Mộc thay Hồ Tu thua năm trăm sáu, Cố Thành Lâm chẳng nhường ai kiếm được cả một bát đầy tiền.

Hồ Tu nhấp ngụm cà phê, đụng vai Ôn Mộc nhỏ giọng thầm thì: "Cố Thành Lâm kì cục thế nhỉ?"

Ôn Mộc đang nghiêm túc nghiên cứu cần phải ra bài nào: "Sao thế?"

"Nó cũng không nhường cậu à? Anh thấy vậy không được đâu." Hồ Tu chuẩn bị gây xích mích ly gián.

Ôn Mộc nghi vấn: "Sao không được, chơi trò chơi thì phải chơi hết mình chứ."

Hồ Tu nói: "Cậu rộng lượng thế."

"Không phải đâu." Ôn Mộc nói giúp Cố Thành Lâm: "Em cảm thấy anh ấy như vậy là tôn trọng đối thủ, nếu như ảnh nhường em, vậy thì không công bằng với Tiêu Văn và Sở Dương rồi."

"Bọn em là quan hệ gì rồi chứ?" Hồ Tu ra vẻ ám muội: "Còn nói công bằng?"

Ôn Mộc mím môi lén lút vui mừng: "Vậy ảnh cũng không sai mà, chuyện nào ra chuyện đó."

Hồ Tu câm miệng, muốn gây xích mích tình cảm từ phía Ôn Mộc là không thể thực hiện được, Cố Thành Lâm ở trong lòng cậu thì chỉ một câu cũng không diễn tả được. Ra tay từ bên Cố Thành Lâm? Càng khỏi nói, nội tâm cậu ta mạnh mẽ chỉ nghe lời của bản thân, nói bóng gió này nọ, hoàn toàn vô dụng.

Chơi đến nửa đêm thì kết thúc, một là không có thuốc lá trợ hứng, hai là mọi người biết sức khỏe Ôn Mộc không tốt không thích hợp thức khuya, ba là, đơn giản thôi, không muốn thua nữa.

Cố Thành Lâm ngồi xếp xấp tiền mặt trên bàn, nội tâm Hồ Tu đau nhói, vỗ vỗ vai Ôn Mộc nhìn như an ủi cậu, thật ra đang an ủi chính mình: "Không sao đâu người mới đều thế này cả, lần sau phải cố gắng hơn."

Ôn Mộc quả thật hơi ngượng ngùng, nhưng Cố Thành Lâm không thua nên cậu vẫn rất vui vẻ, mọi người tản lên lầu, Cố Thành Lâm nói: "Mời em đi ăn."

Ôn Mộc hỏi: "Ăn gì thế?"

Cố Thành Lâm nói: "Ăn gì cũng được."

Thắng khá nhiều, Ôn Mộc còn chỉ chỉ, toét miệng cười: "Có thể đi ăn một bữa tiệc lớn, có thể dẫn mấy anh nhóm Hồ Tu đi không?"

Cố Thành Lâm nói: "Tùy em, mời em ăn, em muốn rủ ai thì rủ."

Ôn Mộc quyết định: "Vậy thì buổi tối ngày mai đi."

Hồ Tu đứng ở dưới lầu nhìn chằm chằm bóng lưng của bọn họ mãi đến khi không nhìn thấy người nữa, lấy ra một điếu thuốc châm lửa, có vẻ u buồn.

Sở Dương cười trên sự đau khổ của người khác: "Mày ngu thật đấy, sao chơi nổi với bọn nó, người ta là một đội mà."

Bữa tiệc lớn được tổ chức tại nhà nghỉ của Sở Dương, vòng qua chuyển lại cuối cùng chút tiền này cũng không về tay người ngoài, tâm trạng Hồ Tu rất khá, giương mắt nhìn thấy Cố Thành Lâm đứng ở trên sân thượng, đi tới mượn cái bật lửa.

"Anh thấy cậu có vẻ muốn cai thuốc lá à?" Bao thuốc của Cố Thành Lâm vẫn là từ ngày xuất phát Hồ Tu ném cho anh, trước đây một ngày ít nhất một bao, bây giờ ba, bốn ngày trôi qua mà trong hộp thuốc lá vẫn còn mấy điếu.

Cố Thành Lâm nói: "Cai không nổi, hút ít đi thôi."

Hồ Tu cười cười: "Không muốn cân nhắc lại sao?"

"Ừm." Cố Thành Lâm làm việc quyết đoán, sau khi quyết định rút lui thì liền nói cho Hồ Tu, Ôn Mộc ít nhất còn phải bổ túc một năm, khoảng thời gian này để ban nhạc chuẩn bị trước, không nên để đến lúc đó mới nói.

"Anh biết cậu sớm muộn gì cũng rút lui." Hồ Tu lang bạt nhiều năm như vậy, rất lõi đời: "Năm đó thật rất cảm ơn cậu bằng lòng giúp đỡ anh."

"Không có gì." Cố Thành Lâm nhìn chằm chằm tàn thuốc.

"Nhưng mà rời nhóm thì không sao, chỉ là đừng vui quá mà dẹp luôn công ty." Hồ Tu "hì hì" vui một chút: "Dù sao anh còn phải dựa lưng vào cây đại thụ ông chủ Cố nữa chứ, vững chắc như vậy mà."

Cố Thành Lâm gẩy tàn thuốc, đáp một tiếng.

Hồ Tu lại hỏi: "Đúng rồi, chuyện Viên Khôn thế nào rồi?" Năm Cố Thành Lâm vừa tới thành phố A, Viên Khôn còn tìm đến mấy lần, Hồ Tu cũng biết đại khái đầu đuôi câu chuyện, cùng với Tiêu Văn dẫn thêm người đi đánh một trận, mấy năm qua không còn thấy nữa, Ôn Mộc trở về, hắn đột nhiên nhớ ra, hỏi thăm một chút.

Cố Thành Lâm phun ra một vòng khói, ánh mắt hòa tan vào màn đêm sâu thẳm, lạnh nhạt nói: "Sắp rồi."

Ở nhà Sở Dương gần nửa tháng, cả bọn cùng trở về thành phố A, ban nhạc có một hoạt động phải ra ngoài ăn một bữa, Ôn Mộc cũng bận rộn mấy ngày, buổi tối Ông Đinh Đinh gọi điện thoại cho cậu, báo cáo mình kiểm tra ở lớp được chín trên mười, Ôn Mộc ngồi trên giường khích lệ nhóc, hỏi nhóc muốn quà gì.

Ông Đinh Đinh nói: "Em không cần quà, em chỉ cần anh Ôn Mộc tổ chức sinh nhật cùng với em! Em không muốn chuyển phát nhanh bánh kem đâu!"

Ôn Mộc vội hỏi: "Đinh Đinh tổ chức sinh nhật hôm nào?"

Ông Đinh Đinh phấn khởi nói: "Thứ Bảy!"

Cúp điện thoại, Ôn Mộc cọ đến bên cạnh Cố Thành Lâm: "Thứ Sáu anh có chuyện gì không?"

Cố Thành Lâm nói: "Không có."

"Vậy chúng ta cùng nhau về thành phố B nhé, Đinh Đinh tổ chức sinh nhật, em cũng muốn về thăm ông."

CHAP 38

Thứ Sáu đi từ sáng sớm, mười giờ tới nơi.

Ông Thư Quốc trông rất khỏe mạnh, tám mươi lăm tuổi có thể được trạng thái như vậy đúng là không dễ dàng, ông đương nhiên còn nhớ Ôn Mộc, ngồi ở trong sân híp mắt cười với cậu: "Trở về là tốt rồi trở về là tốt rồi."

Vui sướng nhất vẫn là Ông Đinh Đinh, không chỉ có bánh kem, Ôn Mộc còn muốn đích thân làm mì trường thọ cho nhóc, hiện đang vừa học vừa làm.

Nhà bếp nằm ở bên trái mảnh sân, rộng rãi sáng sủa, Cố Thành Lâm đứng ở một bên chỉ đạo, Ôn Mộc loay hoay nửa ngày làm cho cả người đầy bột mì, Ông Đinh Đinh làm bộ đi ngang qua nhà bếp ba lần, mì trường thọ mình thích còn chưa làm xong, Ôn Mộc giơ tay chùi chùi mặt, nắm một vắt mềm oặt, hỏi: "Như vậy được chưa?"

Cố Thành Lâm nói: "Mềm quá, chưa được."

Ôn Mộc lại bỏ thêm chút mì, xoa nhẹ mấy lần, lại hỏi Cố Thành Lâm: "Vậy được chưa?"

Cố Thành Lâm nói: "Cứng quá, vẫn chưa được."

Ôn Mộc sợ Ông Đinh Đinh bị đói, lại bỏ thêm chút nước, qua lại mấy lần, một vắt mì ban đầu chỉ to bằng lòng bàn tay giờ đã bự tổ chảng, nhưng Cố Thành Lâm vẫn nói chưa được, Ôn Mộc ủ rũ không thôi, cậu đúng là chẳng làm được gì, chỉ có thể cầu viện Cố Thành Lâm: "Anh giúp em một chút đi, em sợ lỡ giờ cơm."

Cố Thành Lâm nhíu mày: "Không phải em muốn tự làm à?"

Ôn Mộc cũng cảm thấy mình ngày càng phiền: "Nhưng em làm không được." Trên tay cậu còn dính bột mì, cậu cọ cọ trán lên ngực Cố Thành Lâm, Cố Thành Lâm hỏi: "Em đang làm gì vậy?"

Ôn Mộc cọ thêm hai lần nữa, vô cùng đáng thương, nói: "Em đang làm nũng."

"Thế à?" Cố Thành Lâm bị câu trả lời này chọc cười, tiếng cười trầm ấm phả vào tai Ôn Mộc, Ôn Mộc ngơ ngác, đột nhiên ngẩng đầu, sau đó hai người đồng thời phát ra tiếng kêu ngắn ngủi, đầu Ôn Mộc đụng phải cằm Cố Thành Lâm.

"Đau không?" "Có đau không!"

"Không sao." "Không đau!"

Không khí đột nhiên yên tĩnh trở lại, bốn mắt nhìn nhau, lại cùng nhau cười ra tiếng, Ôn Mộc giúp Cố Thành Lâm xoa xoa cằm, lau bột mì dính trên mặt anh, lâu không nhìn thấy khuôn mặt tươi cười này khiến cậu không dời nổi mắt, chỉ có thể ngốc nghếch nói: "Anh cứ như ông lão í, ông lão đẹp trai nhất!"

Cố Thành Lâm thay đổi vị trí với cậu, rửa tay xong thì đặt vắt mì lên thớt, Ôn Mộc thấy anh không thêm thắt gì nữa, nghi ngờ nói: "Không phải là chưa được sao?"

"Lừa em thôi, ngốc quá."

Ông Đinh Đinh lần thứ tư nằm nhoài ở cửa phòng bếp liếc trộm bên trong: "Anh Ôn Mộc ơi khi nào mới được ăn vậy."

Ôn Mộc đang giúp Cố Thành Lâm buộc tạp dề, vội vàng nói: "Nhanh thôi, sắp xong rồi!"

Cùng một già một trẻ ăn xong bữa trưa, hai người trở về phòng của mình ngủ, vào thu, trời lạnh hơn một chút, Ôn Mộc đang ngủ mơ màng nghe thấy Cố Thành Lâm nói với cậu là phải đi ra ngoài một lúc, cậu đáp lời qua loa, lúc thức dậy Cố Thành Lâm vẫn chưa về, cậu rời giường mặc áo khoác vào, quyết định đi tham quan trong sân một chút.

Tiểu viện rộng rãi được bảo mẫu dọn dẹp sạch sẽ, sát vách nhà bếp để cửa mở, hình như là một kho chứa đồ, Ôn Mộc đứng ở cửa nhìn vào thử, đột nhiên phát hiện chiếc xe đạp cậu mua ở gần khu nhà chung hồi đó.

Xe đạp được bảo quản rất tốt, chẳng có bụi bặm gì, bánh xe vẫn rất căng, trong tay bảo mẫu đang cầm mấy tấm cạc-tông định đem bán ve chai, thấy Ôn Mộc đẩy xe đạp, cười nói: "Thành Lâm bảo cô giữ gìn nó, thỉnh thoảng cô lại lấy ra lau, xẹp bánh thì lại bơm."

Ôn Mộc cảm kích nói: "Cảm ơn cô."

Đạp xe trong hẻm được hai vòng, Ôn Mộc đột nhiên hơi nhớ khu nhà chung cậu từng ở hai tháng, mới vừa chuẩn bị đi về chờ Cố Thành Lâm cùng đi thăm, thì thấy ở cuối hẻm có hai người đang đứng, một là Cố Thành Lâm, một là kẻ đầu sỏ khiến cậu và Cố Thành Lâm chia li năm năm, Viên Khôn.

Viên Khôn vẫn mặc một bộ âu phục phẳng phiu, nhưng mặt lún phún râu, tóc tai ngổn ngang, người thì lòm khòm trông rất chật vật, gã hỏi Cố Thành Lâm: "Con thật sự muốn giao chú cho Phương thị sao?"

Cố Thành Lâm cụp mắt, cũng không để ý tới gã.

"Chú... Chú chưa từng đối xử tệ bạc với con mà phải không? Chú cũng là vì tốt cho con mà Thành Lâm, chú muốn cho cho con một cuộc sống tốt hơn cũng là sai sao? Tất cả những gì chú làm đều vì con, chú muốn con giành lại thứ thuộc về mình cũng là sai sao?" Viên Khôn kích động, huyệt thái dương giần giật, gã nắm cổ áo Cố Thành Lâm, nắm rất chặt: "Là con không thích tranh giành! Vậy còn mở công ty giải trí làm cái mẹ gì! Phương thị mới là thứ cần tới con! Tại sao con không lấy về! Con muốn như thế nào đây hả!"

Cố Thành Lâm nói: "Tôi muốn ông chết."

"Con..." Viên Khôn cắn chặt chân răng, hai mắt đỏ đậm: "Khi con còn bé, chú đối xử với con rất tốt mà phải không, lúc con vừa ra đời, chú còn bế con! Thành Lâm, con bây giờ còn nhỏ, chứng cứ con lấy được đều là giả, mẹ con đối xử tốt với chú như vậy, sao chú có thể hại bà ấy được? Thành Lâm con tin chú đi, chú cũng là vì con, cũng là vì không để sự nghiệp của mẹ con không rơi vào tay người khác! Đúng rồi, là do ba con, đều là vì ba con kiêng dè vị trí của ổng! Ổng rất sợ chết! Nếu như lúc đó ổng giúp Phương Tử Hinh! Sao bà ấy có thể bị kéo xuống được!"

Cố Thành Lâm không tốn chút sức nào đẩy tay gã ra, mỗi một câu nói của gã đều chảng đả động gì được tới anh.

Viên Khôn từng là nhân viên của Phương thị, sau nhiều năm rốt cuộc cũng leo lên được vị trí lý tưởng, gã và Trần Bằng đều giống nhau, điều kiện gia đình không tốt, nhưng Trần Bằng chân thật chịu khó, Viên Khôn thì lòng tham không đáy.

Gã đã sai lại còn không biết đủ, lúc công ty đối thủ mời gọi gã, gã chẳng thèm suy nghĩ cân nhắc, thần không biết quỷ không hay bán lại tài liệu quan trọng của Phương thị, khi đó Phương thị đang trong thời kì rung chuyển, cấp cao biến động rất lớn, Viên Khôn không có đầu óc, không chỉ có khoản tiền mà đối phương cam kết chưa gửi tới, lại còn suýt nữa bị lộ tẩy, gã vì bảo vệ chức vụ, tự cho là thông minh giá họa tất cả cho Phương Tử Hinh, Phương Tử Hinh có ơn với gã, đề bạt gã lên vị trí cao, lúc đó gã nghĩ rất đơn giản, gã cảm thấy Cố Trì Thanh có quyền, mặc dù đẩy mọi chuyện cho Phương Tử Hinh, nhưng có lẽ Cố Trì Thanh cũng sẽ bảo vệ được vợ mình.

Cố Trì Thanh quả thật cũng bị gã làm dao động, nhưng cuối cùng không đấu lại tình cảm phu thê của Phương Tử Hinh, Phương Tử Hinh biết chuyện này sẽ liên lụy đến chồng, hơn nữa Cố Thành Lâm tuổi còn nhỏ, bà không hy vọng sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của con trai, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng chọn bỏ công ty.

Trải qua chuyện này, chốn quan trường khó lường cũng làm cho Cố Trì Thanh uể oải bất kham, hai vợ chồng bàn bạc, dẫn Cố Thành Lâm cùng ra nước ngoài cư trú bắt đầu lại cuộc sống mới, tất cả kế hoạch đều ổn thỏa, nhưng vào ngày xuất phát lại xảy ra chuyện.

Viên Khôn là thân tín của Phương Tử Hinh, Phương thị đương nhiên sẽ không để gã ở lại, gã trách Cố Trì Thanh khoanh tay đứng nhìn, trách Phương Tử Hinh không tranh không đoạt, trách cái chữ "tình" kia, mẹ nó chỉ vì chữ "tình", tình thân tình yêu! Một đống thứ chó má khiến gã mất hết tất cả!

Gã có chút áy náy, nhưng ích kỉ nhiều hơn, cho nên gã muốn cho Cố Thành Lâm đoạt lại Phương thị, như vậy là gã có thể lấy lại chức vị của mình, đồng thời cũng coi như trả Phương thị lại cho Phương Tử Hinh.

Thế nhưng Cố Thành Lâm cũng khinh thường...

Viên Khôn tức giận không thôi, trong mắt bắn ra lửa giận, cơ mặt run rẩy, gã đột nhiên móc ra một cây dao ngắn, gầm nhẹ: "Cố Thành Lâm! Mày giao tao cho Phương thị tao sẽ phải ngồi tù! Vào tù tao sẽ xong đời! Tao xong đời thì mày cũng đừng hòng sống sót! Mẹ nó mày xuống địa ngục với bố mẹ mày đi! A ——!"

Cố Thành Lâm vừa định cướp cây dao trong tay Viên Khôn, chỉ nghe gã kêu thảm một tiếng ngã trên mặt đất.

Lồng ngực gầy ốm của Ôn Mộc phập phồng kịch kiệt, cầm trên tay một cục gạch vuông màu đỏ, cậu giận không nhịn nổi, như một sư tử con hung mãnh, đá một phát văng luôn cây dao trên tay Viên Khôn, lại dùng sức đạp vào bụng gã: "Dám bắt nạt Cố Thành Lâm à, bắt nạt bạn trai tôi à! Tôi... Tôi..." Cậu không biết chửi bậy, không thể làm gì khác hơn là trừng Viên Khôn nói: "Tôi đã báo cảnh sát rồi, ông chạy không thoát đâu! Ông chờ ngồi tù đi ! "

Chap 39 

Ôn Mộc đập rất mạnh, Viên Khôn bị đánh đến choáng váng, lúc cảnh sát đến gã còn chưa bò dậy được, việc này dù sao cũng là do Ôn Mộc ra tay trước, cảnh sát không nói hai lời trực tiếp dẫn ba người cùng đi.

Cố Thành Lâm hỏi cậu: "Có sợ không?"

Ôn Mộc đưa cục gạch cho cảnh sát, phản ứng lại, kéo Cố Thành Lâm nói: "Hơi, hơi."

Cố Thành Lâm hôn một cái lên trán cậu động viên: "Không sao rồi, có anh ở đây."

Ngồi trong đồn công an uống chén trà.

Cố Thành Lâm gọi điện thoại cho người của Phương thị, Ôn Mộc cũng đồng thời liên lạc với Ôn Minh, Ôn Minh cũng đang ở gần đây, lập tức chạy tới, thành phố B đâu đâu cũng có người quen, nói hai ba câu liền thả bọn họ, hắn đốt điếu thuốc nhìn Cố Thành Lâm, rồi nhìn về phía Ôn Mộc: "Được đấy, mập lên rồi."

Ôn Mộc ngồi cùng với Cố Thành Lâm ở hang ghế sau cười nói: "Cảm ơn chú Hai."

"Đừng cám ơn chú." Cánh tay Ôn Minh gác ra ngoài cửa xe, nhìn rất vô tình: "Định nói với ba mẹ cháu thế nào đây, bọn họ không phải kẻ ngốc đâu, chú đã cố hết sức, không che giấu nổi." Lại hỏi: "Đi đâu đây? Chú chở hai đứa về."

Trở lại tiểu viện sắc trời đã chạng vạng tối, Ôn Mộc ngồi ở trên ghế của Ông Đinh Đinh mặt mày ủ rũ, Cố Thành Lâm tiện tay kéo qua một cái ghế nhỏ ngồi đối diện với cậu hỏi: "Nghĩ gì thế?"

Ôn Mộc thở dài: "Em không biết phải nói với ba mẹ thế nào nữa, trước đây em từng nói rất nhiều lần, nhưng bọn họ..." Cậu không nghĩ ra được cách nào tốt nên rất lo lắng: "Cố Thành Lâm, chúng ta về thành phố A đi, nếu như ba mẹ tìm em, thì anh giấu em đi, nhất định đừng để bọn họ tìm ra em, nếu bọn họ muốn ngăn cản chúng ta bên nhau... Chúng ta liền..."

Cố Thành Lâm chọt chọt trán cậu: "Chạy trốn?"

"Cũng không phải không được..." Ôn Mộc hừ hừ.

"Em trách ba mẹ à?" Cố Thành Lâm hỏi.

Ôn Mộc nói: "Trước thì trách, sau này không trách nữa, tuy rằng bọn họ hoàn toàn không để ý tới suy nghĩ của em, nhưng mấy năm qua em bị bệnh... Ba mẹ em cũng rất khó vượt qua, mẹ em là một người yêu cái đẹp, vây mà giờ trên mặt toàn nếp nhăn... Bọn họ tự nhận là vì muốn tốt cho em, bảo em làm mọi người đau lòng, tuy rằng em không trách bọn họ, nhưng em muốn vì anh chống lại đến cùng, em biết rất nhiều chuyện không có cách nào vẹn toàn đôi bên... Em tuyệt đối sẽ không từ bỏ anh, anh không phải kẻ lừa gạt, cũng không phải ham muốn thứ gì từ em, nếu như nói anh muốn thứ gì thì chắc là vẻ đẹp trai của em rồi..."

"Bảnh thế." Cố Thành Lâm giúp cậu xoa xoa khóe mắt ửng đỏ: "Bây giờ chưa đẹp trai, mập thêm chút nữa mới được."

Ôn Mộc toét miệng đùa giỡn: "Vậy anh chờ em nhé, chắc mấy tháng sau mới có thể khôi phục lại vóc người kiện mỹ trước đây."

Cố Thành Lâm mỉm cười, hỏi: "Em muốn vẹn toàn đôi bên à."

"Dĩ nhiên muốn chứ, em muốn thoải mái giới thiệu anh với bọn họ, muốn làm bọn họ chấp nhận anh..."

Cố Thành Lâm nói: "Vậy em dẫn anh đi gặp bọn họ đi."

"Hả..."

"Ngày mai phải đi mua đồ tây trước, rồi mua một bó hoa, em giới thiệu anh với ba mẹ, nói cho ba mẹ biết anh là bạn trai của em."

Ôn Mộc lo lắng: "Nhưng nếu như bọn họ..."

Cố Thành Lâm kéo cậu vào nhà: "Chuyện sau đó cứ giao cho anh."

Mười giờ sáng hôm sau, Cố Thành Lâm dẫn Ôn Mộc đến một cửa hàng bán âu phục, chủ tiệm biết anh, chạy tới chào: "Thành Lâm đến rồi à."

"Chú Châu." Cố Thành Lâm giới thiệu: "Đây là Ôn Mộc."

Ôn Mộc lễ phép chào.

Âu phục hồi trước của Cố Trì Thanh đều đặt may ở tiệm này, thời gian gấp rút, làm theo yêu cầu chắc chắn không kịp, chú Châu chỉ có thể tìm ra vài bộ có số đo tiêu chuẩn, bảo Cố Thành Lâm đi thử.

Ôn Mộc ngồi ở trên ghế salon đối diện phòng thay đồ chờ đến nóng lòng, hận không thể kéo màn che ra coi một chút.

Cố Thành Lâm mặc âu phục sẽ như thế nào nhỉ, anh ấy có vóc người đẹp, đạt tiêu chuẩn móc áo, áo sơ mi... mặc trên người, có lộ cơ bụng không nhỉ? Ôn Mộc cảm thấy miệng hơi khô, vội vàng dừng suy nghĩ, không để cho mình nghĩ bậy nghĩ bạ.

Lúc màn che phòng thử đồ được vén lên, Ôn Mộc ngẩn người trên ghế salon. <Re-up làm chó>

Âu phục cắt may khéo léo, Cố Thành Lâm đứng thẳng lưng, vai rộng lưng rộng, chân dài thân cao, cổ áo hơi mở lộ ra hầu kết gợi cảm, anh sải bước đi tới bên cạnh Ôn Mộc bên người, cụp mắt cười nhẹ: "Đơ rồi à?"

Ôn Mộc bật thốt lên: "Em muốn kết hôn với anh..." Lúc phản ứng lại thì sắc mặt lập tức đỏ lên, chỉ có thể kiên trì hỏi: "Được, được không?"

"Em đang cầu hôn đấy à?" Cố Thành Lâm hỏi.

"Hơi... hơi tùy tiện thì phải..." Ôn Mộc lúng túng, vội vàng đưa khuy măng sét cho anh, Cố Thành Lâm sửa sang lại tay áo rồi lên xe, giúp Ôn Mộc thắt chặt dây an toàn, nói: "Để anh suy nghĩ một chút."

Trên đường mua một bó hoa, lúc đến biệt thự nhà mình, lòng bàn tay Ôn Mộc đổ đầy mồ hôi, cậu nghĩ, nếu như ba mẹ lại nói khó nghe với Cố Thành Lâm, cậu sẽ kéo Cố Thành Lâm quay đầu đi ngay.

Ba mẹ Ôn hôm qua nhận được điện thoại của Ôn Minh, không có ra ngoài mà ngồi chờ ở phòng khách, Diệp Du vẫn búi tóc như trước, nhưng nhìn có vẻ già yếu hơn xưa, một khoảng thời gian rất dài bà không hề cảm thấy mình có lỗi, bà đau lòng con trai, nhưng càng không hy vọng cậu bị tổn thương, dù cho cho tới bây giờ bà vẫn không thể xác định mình có sai hay không.

Bà vẫn luôn rất mâu thuẫn, không muốn thừa nhận là bởi vì mình và chồng cố chấp cổ hủ làm con trai yêu quý trở nên gầy ốm tiều tụy, nhưng mãi đến giây phút Ôn Mộc bước vào cửa, bà mới nhắm mắt lại, nước mắt rơi trên gò má.

Chỉ vỏn vẹn mấy tháng mà thôi, Ôn Mộc lại khỏe mạnh hơn năm năm trước kia, cậu hồi phục rất tốt, mập hơn rồi, đáy mắt không còn tối tăm trống rỗng nữa mà tràn đầy hi vọng và kiên định, bà nắm bàn tay chồng mình không ngừng hối tiếc, là bọn họ sai rồi.

Diệp Du lau nước mắt đi tới cửa, cười cười: "Về rồi à."

Ôn Mộc nắm thật chặt tay Cố Thành Lâm gọi một tiếng: "Mẹ..."

"Đây là?" Diệp Du nhìn về phía Cố Thành Lâm lòng đầy áy náy.

Cố Thành Lâm nói: "Cháu chào bác, cháu tên Cố Thành Lâm, là bạn trai của Ôn Mộc." Nói xong tặng bó hoa cho bà: "Hi vọng bác thích ạ."

Diệp Du nói: "Giỏi... Vào ngồi đi."

Ăn xong bữa tối đơn giản, Ôn Dịch gọi Cố Thành Lâm vào thư phòng, Ôn Mộc không yên lòng, thỉnh thoảng nhìn lên gác, Diệp Du đỏ mắt nói: "Đừng lo lắng, ba con không làm gì đâu, chỉ là muốn xin lỗi chuyện năm đó thôi, ông ấy ngượng không dám nói trước mặt con."

Ôn Mộc gật đầu, nhìn vào đôi mắt tràn đầy cưng chiều của bà.

Khóe mắt Diệp Du ẩm ướt: "Mộc Mộc, con có trách ba mẹ không?"

Ôn Mộc lắc đầu: "Con không trách."

"Vậy còn nó thì sao?" Diệp Du chỉ Cố Thành Lâm: "Năm đó ba mẹ làm như vậy, nó có hận ba mẹ hay không, có đối xử tệ với con hay không, có để con chịu oan ức hay không?"

Ôn Mộc vội vàng lắc đầu: "Không đâu mẹ, ngoại trừ Viên Khôn, Cố Thành Lâm chưa bao giờ trách ai cả, anh ấy thông tình đạt lý, anh ấy chưa bao giờ giận chó đánh mèo người khác, mặc dù nhìn lạnh lùng, nhưng anh ấy thật sự rất tốt, rất dịu dàng... Anh ấy thích con, trong lòng anh ấy chỉ có con... Con muốn ở bên anh ấy cả đời, con muốn kết hôn với anh ấy."

"Em ấy thầm mến cháu gần ba năm, theo đuổi cháu hai tháng, em ấy rất tốt, rất nhiệt tình và lạc quan, lúc cháu say xe thì mua xe đạp để chở cháu, cháu bị thương sẽ băng bó cho cháu, em ấy rất dịu dàng, trong tim hay trong mắt đều chỉ có cháu... Bác yên tâm, cháu không trách bác, ai đúng ai sai cháu biết chứ, cháu sẽ đối xử tốt với em ấy, cháu muốn kết hôn với em ấy."

Cố Thành Lâm từ thư phòng đi ra, rồi cùng Ôn Mộc về nhà anh, bọn họ đi ngang qua nhà hàng Tây năm đó Cố Thành Lâm đi đánh đàn dương cầm, đi ngang qua quán bar anh và Ôn Mộc cùng làm thuê, rồi lái thẳng về thành Nam, hoàn cảnh vừa bẩn vừa loạn vẫn chưa được cải thiện, dây điện bùi nhùi vẫn giăng kết giữa không trung, vẫn còn có nhiều cuộc ẩu đả chỉ vì vài đồng bạc, khu nhà chung vẫn còn như mấy năm trước, cũ nát và loang lổ tràn ngập trong cuộc sống sinh hoạt của người dân.

Trong sân có rất nhiều người, đầu ngõ có thể nghe thấy tiếng ca lanh lảnh của Hồ Dao Dao, cô bé mặc một chiếc váy dài lộng lẫy, hát bài tình ca mà anh của cô bé vừa viết gần đây, Ông Đinh Đinh cảm thấy bài hát này không hay như bài hát đếm vịt mà Hồ Dao Dao hát hồi năm tuổi, nhóc muốn che lỗ tai Ông Thư Quốc lại, mới nhớ ra Ông Thư Quốc bị điếc, không cần làm mấy chuyện thừa thãi này.

Trần Bằng ôm con trai hai tuổi trong lòng đứng ngoài xem, chỉ mới gần bốn mươi mà suốt ngày than già, nhìn thấy thân ảnh hai người, vội vàng nói: "Đến đây nào!"

Hồ Dao Dao kết thúc, Hồ Tu vỗ tay bộp bộp: "Lại đây."

Âm nhạc không thay đổi, vẫn là vũ khúc êm dịu được đánh bằng chiếc đàn ghita, Cố Thành Lâm dẫn Ôn Mộc đi vào trong, mời cậu nhảy một điệu, động tác của bọn họ vẫn rất chậm, Ôn Mộc ôm chặt anh, một lần cuối cùng vì khoảng thời gian khổ sở đã bỏ lỡ kia, cậu hỏi Cố Thành Lâm: "Chúng ta có thể kết hôn không?"

"Có thể." Cố Thành Lâm nhếch miệng lên: "Nhưng mà..."

"Còn, còn có nhưng mà nữa à." Ôn Mộc nhìn một khuôn mặt quen thuộc, trong mắt mông lung.

"Quên mất rồi à? Em còn phải đáp ứng một điều kiện của anh đấy."

Ôn Mộc nói: "Chưa quên, điều kiện gì? Chuyện gì em cũng có thể đồng ý."

Cố Thành Lâm nói: "Lời hứa với anh em vẫn chưa nói hết, lần này không được sót một chữ, phải thật hoàn chỉnh."

Chân Ôn Mộc bước chậm nửa nhịp, đạp phải chân Cố Thành Lâm, cậu hơi do dự: "Em..."

Cố Thành Lâm nhẹ nhàng ôm cậu lên, ôm cậu cách mặt đất, trong con ngươi đen nhánh là ánh đèn rực rỡ: "Cho em năm giây, nếu như không nói thì anh sẽ không nhận lời cầu hôn của em,..."

"Em, Ôn Mộc!" Cậu vội vàng mở miệng: "Em tên Ôn Mộc hôm nay cam kết... sẽ thích Cố Thành Lâm cực kỳ lâu, mãi đến tận một trăm lẻ một tuổi, đến khi chúng ta đều già rồi, răng đều rơi hết, em vẫn sẽ còn thích anh, yêu anh, em muốn ở bên anh cả đời."

"Mãi mãi, mãi mãi mãi mãi không xa rời nhau." Bên tai là tiếng pháo hoa vừa nổ ra và tiếng mọi người hoan hô, hai tay cậu ôm mặt Cố Thành Lâm, cúi đầu hôn lên môi anh.

Bọn họ xác định lễ cưới vào mùa hè hai mươi bốn tuổi, sau lễ cưới, Cố Thành Lâm trở thành nghiên cứu sinh năm nhất, Ôn Mộc lên đại học năm nhất, cuộc sống đại học mong đợi đã lâu tuy rằng đến muộn một chút, nhưng cuối cùng cũng đến rồi.

Năm tháng sau này, Mộc Mộc Thành Lâm, giờ khắc này là anh/em, đời này cũng là anh/em.

(*) Mộc Mộc Thành Lâm: "mộc" là cây, "lâm" là rừng => hai cây chụm lại nên hòn núi cao:))))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro