Oneshort Yêu nhau mùa ngược nắng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ran - Màu hoa tuyết

Tôi 21 tuổi, nửa bước chân đi qua ranh giới của sự trưởng thành. Không còn những ngày điên cuồng hò hét theo nhạc Britney, thấy cái gì cũng muốn post lên mạng xã hội và những dòng trạng thái với icon mặt cười nham nhở. Nhiều khi nghỉ cả nhày chỉ để nhìn nắng kéo thành vệt dài trên sàn nhà, mân mê cơn gió lạ len vào từ cửa sổ và ngân nga bảm tình ca của Adele. Đứa bạn tôi nói," Mày học Luật nên nhiều khi bế tắc vậy". Tôi nghĩ cũng đúng. Bằng chứng là có đôi lần là tôi muốn đi đến nơi nào đó xa xôi để tìm lại cảm xúc tuổi trả đã bị thời gian làm cho sói mòn, nhưng lại thần người ra đó khi chẳng biết đi đâu...
Thật ra tôi cũng thường nghĩ về vấn đề muôn thưở: tình yêu. Nói thì nói thế, mà hi vọng về một tình yêu bình đạm cũng không giám nữa. Cuộ sống xô bồ đưa đẩy, người ta va chạm vào nhau quá nhanh mà đi ngang đời nhau cũng thực vội, làm sao dễ dàng tìm kiếm một người trải qua với mình quãng đời mấy chục năm có lẻ. Quá khó, tôi thì không sợ có, mà là ngại khó. Tôi chẳng thà sống một mình đến hết đời cũng không muốn mình bị cuốn vào thứ tình cảm xa xỉ mà mong manh như ngọn nến trước gió, cũng trả mong bản thân trầm luân trong bể tình không biết lối thoát và làm mình chênh vênh giữa thinh không. Đúng, tôi là đứa con gái ngại yêu...
Cho đến khi tôi gặp Kudo. Đó hoàn toàn không phải là một cuộc gặp gỡ tình cờ, đó là một sự mai mối. Suốt bữa ăn, tôi lặng thinh gắp thức ăn, nhai, nuốt, uống nước, buông đũa sau đó chống cằm quan sát anh ta. Vẻ ngoài điển trai, vóc dáng cao ráo, một chút vụn bánh mì dính trên mép cũng không hề làm mất đi cái vẻ hào nhoáng của một công tử thế gia mà làm anh có chút gì đó giống trẻ con. Nói thế để nghĩ, thực ra đối tượng xem mắt cũng thuộc hạng cao sang.
- Em đang học hả
Kudo có chất giọng khá hay, trầm nhưng không khàn, dễ dàng đưa người ta vào giấc ngủ triền miên của sự ấm áp. Đương nhiên là không có tôi. Tôi nhìn đối phương một chút
- Sinh viên năm 3 Đại học Luật
Anh tự giới thiệu mình là Kudo Shinichi, 23 tuổi, thám tử tư. Thực ra anh giới thiệu rất dài dòng, nhưng làm ơn đi, tôi chẳng thích lắng nghe chuyện đời tư của người khác. Kudo nói một machh xong hết, sau đó lại hỏi tôi mấy câu nữa đại loại như: em từng yêu ai chưa, em có sở thích gì, em thích đi du lịch ở đâu, em có từng nghĩ đếm việc kết hôn ko,... Tôi chưa từng thấy ai đi xem mắt mà " tra khảo " đối tượng nhiều như anh. Giống như sau hôm nay, anh sẽ về nhà viết ra một danh sách những gì liên quan đến đời sống thường ngày của tôi vậy. Tôu lạnh nhạt đáp một vài chữ cho từng câu hỏi sáo rỗng của Kudo. Anh dường như nhận ra tôi không mấy hứng thú với đề tài này, nhẹ nhàng hỏi:
- Em có điều gì không hài lòng...
- Anh nghĩ xem sinh viên năm 3 đi xem mắt không phải là chuyện rất nực cười ư?
- Tại sao?
- Em còn nhỏ lắm, không hứng thú
Anh mỉm cười, thấp giongh như đang nài nỉ:
- Mori anh... có lẽ em không tin nhưng anh hi vọng em cho anh một cô hội, để em biết anh yêu em
Tôi hỏi anh:
-Tại sao?
- Bởi vì anh yêu em. Em không thể cấm anh theo đuổi một người
Sau đó, Kudo Shinichi cười rộ lên. Chẳng biết do tuyết ngoài kia quá đỗi lạng mạn hay không gian đang dịu ngọt vì tiếng nhạc balad, tôi gật đầu một cái.
Đã nói, cái tuổi này nó ẩm ương thế nào mà.
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
Shinichi - Gió trời đông
Tôi gặp Ran trong một buổi tối tại phòng trà Gió. Em ngồi trên chiếc nghế đặt trên sân khấu nhỏ, mặc áo sơ mi trắng cùng quần jean nâu, gảy đàn guitar và hát Helli của Adele. Giọng em cao vút thanh thoát và nhẹ nhõm, không não nề như cô ca sĩ chính gốc. Có lẽ em không phải ca sĩ, hoặc em chưa từng trải qua cảm giác đau thương của cuộc tình nào.
Có một thứ tình cảm gọi là yêu từ cái nhìn đầu tiên.
Tôi biết, tôi yêu em, vì sơ mi trắng, vì đàn guitar, vì bản tình ca và tất cả thuộc về em. Cô gái nhỏ ôm guitar rời đi, tôi chỉ ngồi taih chỗ nhìn em đến khi khuất bóng sau cánh cửa gỗ. Cô bạn gái bên cạnh đưa tay chạm vào mặt tôi.
- Anh nhìn gì thế?
Tôi lắc đầu, mỉm cười bảo: Không
Tối hôm đó tôi gọi điện thoại cho bạn gái, vào thẳng vấn đề muốn chia tay. Cô ấy khóc lớn gần như gài lên mà hỏi tôi lí do. Tôu thở dài cố gắng để mình không làm tổn thương cô quá nhiều
- Anh xin lỗi có lẽ tình cảm của chúng ta khồn giống tình yêu
- Không ư?? Tại sao? Em làm sai chuyện gì!?
- Nghe anh nói, em không làm sai gì hết. Là anh sai. Anh xin lỗi. Chúng ta chia tay đi
Dứt khoát một lần, tôi vẫn giữ nguyên điện thoại chờ cô ấy tắt máy. Đầu dây bên kia im lặng, tôi cũng hiểu được. Tầm nửa tiếng sau cô ấy dùng giọng nghèn nghẹn nói:
- Được rồi Shinichi. Cảm ơn anh thời gian qua đã chăm sóc em. Chúc anh hạnh phúc
- Anh phải cảm ơn em đấy, cô bé ạ
Tôi nghi tiếng cô ấy bật cười, rồi lạu thút thít một chút. Tôi chờ cho đến khi cô ấy chủ động tắt máy mới đặt điện thoại xuống bàn, nằm ườn trên giường mà nghĩ đi đâu rất xa vời. Tôi là chàng trai khá đào hoa - đó là lời nhận xét của cô bạn gái thứ 7. Tôu quen một người lâu nhất là nửa năm, nhang nhất là 1 tháng, thâmh trí hẹn hò với cả đàn chị lớp trên. Trong suốt thời gian quen nhau, tôi luôn là đối tượng hẹn hò hoàn hảo, nhưng khi kết thúc tất cả số của họ tôu đều xóa sạch. Cũng không phải là tôi vô tâm, mà thực chất là những gì đã đi ra khỏi thế gian của mình thì nên quên nó đi. Tôi nghĩ thế.
Hôm nay gặp cô gái nhỏ trong phòng trà, tự dưng lại nảy sinh suy nghĩ, mình muốn trở thành một người trong cuộc sống của cô ấy. Tôi chưa từng có cảm giác nhớ một người nào đó nhiều đến mức này, trái tim nhói lên từng đợt, khó thở, ngủ không được, ăn uống cũng không vào, lúc nào cũng ngẩn ngơ nghĩ đến cảnh hai đứa hẹn hò, ôm nhau hay chỉ là là những lúc cùng nắm tay nhau ngắm mặt trời mọc. Một kẻ có kinh nghiệm tình trường già dặn như tôi rốt cuộc bây giờ lại như một đứa trẻ con mới nếm trải vị ngọt tình yêu lần đầu, tôi cảm thấy cũng quá nực cười. Nhờ vào quan hệ rộng rãi của mình và tờ phong bì khá dày, tôi tìm được một chút thông tin của cô ấy. Một chút thôi, nhưng đủ để tạo nên một mối nhân duyên tốt đẹp.
"Ran Mor, 21 tuổi sinh viên năm 3 ngành Luật, làm ca sĩ phòng trà mỗi tối thứ 2, 4, 6, hiện đang sống cùng bố"
Tôi như điên đem hết tư liệu về cô ấy đưa cho bà mẹ quyền lực của mình, nghiêm túc nói:
- Con dâu tương lai
Mẹ tôi cười rộ lên. Sau đó là diễn ra buổi xem mắt. Tôi thầm nhủ mẹ tôi làm việc nhanh thật!
Lần đầu tiên ngồi đối diện nhau cùng nhau ăn tối, cùng trò chuyện, tôi mới hiểu được cái tính từ " lạnh lùng" hợp với em như thế nào. Vốn chỉ có hai câu trả lời "Có" hoặc "Không" cho mọi câu nghi vấn và một số từ khác tạo nên một câu ko quá mười từ cho tất cả các câu hỏi. Em quả thực là sinh viên Luật, ngữ khí sắc bén mà gương mặt lại vô cảm, lạnh băng như thể đang nhập tâm đấu trí. Tôi dần dần cảm thấy mệt mỏi xen chút thất vọng. Cuối cùng, tôi như nài nỉ mà nói rằng:
- Mori anh... cis lẽ em không tin nhưng anh hi vọng em cho anh một cơ hội, để em biết anh yêu em..."
Em trả lời:
- Tại sao?
- Bởi vì anh yêu em. Em không thể cấm anh theo đuổi một người
Tôi mỉm cười. Và sau nụ cười đó, tôi thấy em gật đầu. Tim tôi như nở hoa


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro