[Hansol & Taeil] Ba lần gặp cậu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Pairing: Hansol - Taeil

Summary: ba lần gặp Hansol và những suy nghĩ cùng nỗi lo lắng của Taeil.


  ==============  


Moon Taeil là một người không mấy thiết tha chuyện yêu đương.

Nghe thì có vẻ như mấy kẻ ế lâu ế dài đang biện minh cho cái sự ế đó, nhưng thực sự là anh không muốn yêu ai cả. Một người đã đẹp trai, học giỏi lại còn hát hay như Taeil thì sẽ không thiếu các cô gái muốn làm bạn gái của anh, nhưng mặc kệ họ có xinh đẹp hay tốt tính thế nào thì anh đều từ chối. Lí do thứ nhất, vì anh muốn tập trung vào việc học. Lí do thứ hai, vì anh là gay.

Mà thực ra Taeil chỉ là không muốn bắt đầu một mối quan hệ nghiêm túc mà thôi, chứ mấy kiểu tình cảm vu vơ thì vẫn có, vì anh cũng là con người mà. Hồi trung học Taeil từng có một khoảng thời gian thích thầm cậu lớp trưởng lớp bên cạnh, nhưng được cái anh không có làm lố như người khác mà chỉ giữ tình cảm đó trong lòng. Sau khi tốt nghiệp, do không còn gặp được cậu ta hằng ngày nữa nên mọi tình cảm cũng biến mất. Mà anh cũng không xem trọng chuyện này cho lắm, vì dù có còn thích cậu ta hay không thì cuộc sống của anh vẫn chẳng thay đổi gì cả.

Lên đại học, Taeil chỉ biết có mỗi việc học rồi đi làm thêm để trang trải cuộc sống. Tuy gia đình anh đều ở Seoul nhưng anh muốn được tự lo cho cuộc sống, dù sao anh cũng đã sống phụ thuộc vào gia đình suốt 18 năm rồi còn gì. Vì thế nên khi vừa biết tin mình đã đậu đại học, anh liền xin phép được chuyển ra ngoài sống. Cũng may là họ cũng hiểu tính tình của anh nên đồng ý, nhưng họ nhất định giành phần đóng tiền học cho anh. Tất nhiên là anh phản đối, nhưng dù sao cũng khó mà cãi lại được các cụ thân sinh, nên sau một hồi kì kèo, cuối cùng anh đành để cho họ lo tiền học trong 2 năm đầu.

Ban đầu cũng có phần khó khăn, nhưng vì Taeil ở trong kí túc xá của trường nên cũng đỡ được phần nào. Khi anh lên năm thứ hai thì thằng em họ Taeyong, lúc ấy vừa vào đại học, cũng muốn ra riêng tự lập nên anh liền rủ nó thuê nhà chung, dù sao thì hai anh em nương tựa lẫn nhau vẫn tốt hơn tự lo một mình, lúc ấy anh cũng vừa bắt đầu đi hát vào buổi tối ở mấy quán café acoustic, tiền lương cũng kha khá nên chắc sẽ đủ lo tiền nhà.

Trong suốt 4 năm đại học, Taeil chỉ có hai người bạn thân duy nhất trong trường, đó là hai đứa năm nhất anh quen được vào hôm gặp gỡ tân sinh viên, tuy cách nhau đến 3 tuổi, lại thêm tính cách khác biệt, vậy mà cả ba lại hợp nhau đến không ngờ. Trong hai đứa thì Taeil lại cưng thằng nhóc Si Cheng hơn một tí, vì nhóc ấy là người nước ngoài, lại còn rất đáng yêu nữa chứ.

- Bộ anh phát cuồng vì Si Cheng hay sao vậy?

Thằng nhóc Jaehyun đã hỏi anh câu này mấy lần rồi, bộ anh lố đến vậy sao?

- Rồi rồi, anh không giành người yêu của cậu đâu mà lo.

- Bớt giỡn đi anh, cậu ấy có người yêu rồi mà.

À thì Taeil có một tật xấu là hay giỡn nhây, nên lần này hình như chọc trúng nỗi đau của thằng bé rồi. Thực ra anh không có hay giỡn đâu, nhưng vì thân thiết, hai đứa nhóc lại có xu hướng tính dục giống mình nữa nên anh lại càng tự nhiên hơn nữa. Mà đôi khi anh cũng tự hỏi là do anh may mắn mới quen được hai đứa này, hay là tại vì trường này toàn gay. Vế sau có vẻ hơi vô lí...

==============

- Ji Hansol?

- Dạ, ảnh là bạn anh Yuta, cũng có sinh hoạt chung câu lạc bộ với em nữa. À mà ảnh cũng cùng khoá với anh đó.

- Không quen biết gì mà đi xem nhạc chung thì có kì quá không?

- Không sao đâu, ảnh dễ tính lắm.

Có hôm Jaehyun rủ Taeil đi xem nhạc, bảo là có người nào đấy tên Ji Hansol được tặng vé, lôi kéo được cả hội Yuta, Si Cheng với Jaehyun rồi mà vẫn còn dư một vé nên mới rủ anh luôn cho đủ. Vốn dĩ anh cũng không có phiền hà gì, được xem nhạc miễn phí dại gì không đi, chỉ là khi nghe đến cái tên Ji Hansol lại có phần nhột nhột. Tại vì cậu lớp trưởng lớp bên cạnh hồi trung học mà anh từng thích cũng tên Ji Hansol, họ Ji cũng không phải là một họ phổ biến, nên Taeil nghĩ có khi nào mình học chung trường với "người cũ" suốt 4 năm mà không biết hay không.

- Mà cái ông Hansol đó cũng hay thật, ở Seoul cũng 5, 6 năm trời rồi mà vẫn mù đường, thành ra mới hẹn cả bọn ở trường rồi cùng đi đó.

- Hả? Bộ cậu ta không phải người Seoul sao?

- Dạ, ảnh chuyển từ Busan lên đây từ hồi trung học, nghe nói ba mẹ ảnh ở Busan giàu lắm nên mới cho con lên Seoul vào trường chất lượng cao gì đó.

Đùa, Taeil cũng học trường chất lượng cao đây, và cái cậu lớp trưởng Ji Hansol kia cũng mới chuyển vào hồi năm thứ hai thôi.

- Mới nhắc mà xuất hiện rồi kìa, Ji Hansol là cái anh cao cao đó đó anh.

Taeil nhìn theo hướng chỉ tay của Jaehyun, và tuy đã đoán được phần nào nhưng anh vẫn không khỏi ngạc nhiên một chút. Người đó đúng là Ji Hansol hồi trung học.

Như đã nói thì Taeil không phải kiểu người coi trọng chuyện yêu đương, nên đương nhiên việc gặp lại Hansol cũng không có vấn đề gì cả. Nhưng dù sao cũng từng có một thời gian thích thầm người ta, nói không có cảm giác gì khi gặp lại chắc chắn là nói dối. À thì... chỉ là có chút hồi hộp thôi, mà cũng không kéo dài bao lâu nên Taeil xem như không có chuyện gì.

Sau lần đi xem nhạc thì Taeil cũng có gặp Hansol thêm được vài lần, hầu hết là thông qua tụi nhỏ, đôi khi gặp nhau trong trường thì cũng chỉ chào hỏi vài câu rồi thôi. Năm cuối cùng của cuộc sống đại học cũng nhanh chóng kết thúc, và Ji Hansol trong mắt Taeil vẫn chỉ là một người bạn hết sức bình thường như bao người khác.

==============

2 năm sau khi tốt nghiệp, Taeil hiện đã làm chủ một quán café acoustic nho nhỏ. Chuyện là sau khi tốt nghiệp anh vẫn không làm thêm công việc nào ngoài việc đi hát mỗi buổi tối, chỉ đơn giản là vì anh thích công việc này, dần dần anh có suy nghĩ tại sao lại không tạo cho riêng mình một không gian để có thể vừa kiếm được thu nhập, vừa có thể thoả mãn được đam mê. Taeil rất thích ca hát, nhưng anh không thích trở thành ca sĩ nổi tiếng hay gì cả, vì vậy nên anh mới gắn bó với các quán café với không gian ấm cúng trong suốt những năm qua.

Thực sự việc quyết định mở một quán café là khá liều lĩnh, nhưng địa điểm anh muốn đặt quán lại ở tầng trệt của một toà nhà có văn phòng rồi studio các kiểu nên chắc sẽ không đến nỗi ế. Với lại Taeil cũng nghĩ rằng thà làm liều một lần, biết đâu lại nên chuyện, còn hơn là không làm gì cả, và thế là vào một ngày đẹp trời giữa tháng 6, Moon Café chính thức đi vào hoạt động.

Mà số của Taeil cũng hơi may mắn, vừa đăng tin tuyển nhân viên với ban nhạc không bao lâu là có người liên lạc ngay, những người đó cũng phù hợp với yêu cầu nên mảng nhân sự cũng nhanh chóng được hoàn thành. Taeyong cũng đã giới thiệu cho anh một cậu nhóc hát rất hay để phụ anh phần hát hò, vì anh đâu thể nào một mình gánh hết được chứ. Với các bước chuẩn bị đã đâu vào đấy như thế này, Taeil càng có nhiều tự tin hơn về quyết định của mình.

Và cũng nhờ có quán café này mà cuộc đời của Taeil có sự thay đổi khá lớn.

Bởi vì anh chưa từng nghĩ là mình sẽ gặp lại Ji Hansol ở đây.

==============

Có một hôm Jaehyun đến quán vào buổi trưa, lúc ấy quán cũng đang vắng khách nên Taeil ngồi buôn chuyện với cậu nhóc một chút cho đỡ buồn. Jaehyun bảo hôm qua nó vừa đánh liều tỏ tình với Si Cheng, có vẻ là thành công rồi trông mặt hạnh phúc lắm.

- Vậy là đơn phương 2 năm cũng có kết quả rồi ha.

- Thực ra là tụi em đang bắt đầu tìm hiểu thôi, chứ chưa có gì chính thức hết, nhưng chắc sẽ nhanh thôi.

- Bộ chơi với nhau 2 năm chưa đủ hiểu sao mà phải tìm hiểu nữa?

- Tình hình bây giờ khác mà anh.

Taeil thực sự không hiểu, khác là khác chỗ nào cơ? Chẳng phải quen thân cả rồi sao, cứ thế mà tiến tới thôi chứ tìm hiểu cái quái gì nữa? Nhưng dù sao đi nữa thì anh cũng mừng cho hai đứa nó, nhất là Si Cheng, từ lúc chia tay Yuta đến giờ anh thấy sự vui tươi của nó như bị vơi mất phần nào, và anh tin Jaehyun sẽ khiến nó hạnh phúc hơn.

- Thôi em về trường đây, hôm khác lại ghé ủng hộ anh cho.

- Trời đất, làm gì đi nhanh vậy?

- Thì em tính qua kể anh nghe chuyện hôm qua thôi mà.

- Vậy thì gọi điện thoại cũng được mà thằng quỷ.

- Tại lúc nãy em có việc gần đây, sẵn ghé vào luôn ấy mà.

- Ừ, thôi đi nhanh đi không lại trễ.

Nhưng Taeil cũng không nghĩ là "hôm khác" của Jaehyun lại là 2 ngày sau. Hôm ấy là tối thứ sáu, là một trong những tối mà quán có biểu diễn âm nhạc, và tối nay ca sĩ chính sẽ là anh chủ quán. Lúc Jaehyun đến thì chương trình cũng đã diễn ra được một nửa, hôm ấy quán đông hơn mọi ngày một chút nên mấy cô cậu nhân viên cũng phải loay hoay tìm chỗ cho thằng bé. Đang hát thì thấy Jaehyun nên anh cũng cười chào nó một cái, sau đó mới phát hiện thằng bé đi chung với một người nữa, là Ji Hansol.

Lần gặp lại này cũng khiến Taeil cảm thấy nhột nhột, tại vì không hiểu sao tên Ji Hansol kia cứ nhìn anh chằm chằm hoài. Đồng ý là khi xem nhạc thì phải nhìn ca sĩ rồi, nhưng cái cách cậu ta nhìn anh nó cứ... sao sao ấy, anh cũng không biết diễn tả thế nào nữa. Mà thôi mặc kệ, tập trung diễn cho xong chương trình đã.

- Nghe anh hát nhiều rồi mà em chưa bao giờ thấy chán nha.

- Bớt nịnh đi.

- Hè hè, mà chắc anh còn nhớ anh Hansol hả?

- Ừ. – Nói xong anh quay sang Hansol – Cảm ơn cậu đã đến ủng hộ.

Hansol chỉ cười rồi gật đầu. "Cậu ta vẫn ít nói vậy sao?" Taeil vừa nghĩ vừa nhớ lại hồi trung học, quả thật hồi ấy anh ít khi nào thấy Hansol nói nhiều với ai bao giờ. Tại sao anh biết hả? Tại học lớp bên cạnh mà... Với lại hồi ấy anh thích cậu ấy, quan sát nhiều một tí cũng đâu phải bất thường.

- À mà anh Hansol mới thuê được phòng tập ở toà nhà này nè, sau này chắc hai anh còn gặp nhau hoài đó. Hai hôm trước em bảo có việc gần đây là lo chuyện này đó.

- Phòng tập? À phải ha, trên đó có một cái dance studio cũng rộng lắm. Mà cậu làm gì mà cần phòng tập?

- Ảnh là trưởng nhóm nhảy, em cũng hoạt động trong nhóm nhưng chắc sẽ ít tập lắm, tại còn phải lo học nữa.

Taeil gật gù tỏ vẻ đã hiểu, nhưng trong lòng vẫn không khỏi thắc mắc tại sao nãy giờ toàn là Jaehyun nói, trong khi rõ ràng câu lúc nãy là anh hỏi thẳng Hansol. Cậu ta là ít nói hay là lười nói luôn vậy? Mà thôi, chắc tại tính thằng Jaehyun nó hay nhiệt tình thế thôi, không chừng cậu ta chưa kịp nói đã bị cướp lời mất rồi ấy.

==============

Kể từ hôm đó, hôm nào Taeil cũng gặp Hansol, và cậu ta cũng trở thành khách quen của quán. Chính xác là hôm nào cậu ấy cũng xuống quán ngồi chừng 1, 2 tiếng gì đấy rồi mới quay lại phòng tập, có hôm thì đi cùng Jaehyun, nhưng phần lớn vẫn là đến một mình. Ban đầu thì Taeil cũng chỉ phục vụ cho cậu ta bình thường như mọi người khách khác thôi, nhưng cậu ta toàn đến vào lúc vắng khách, nên đôi khi cũng ra ngồi bắt chuyện cho đỡ chán, rồi tự dưng trở nên thân thiết lúc nào không hay. Mà nhờ vậy nên cậu ấy mới nói nhiều hơn được một tí ấy, chứ mấy lần đầu nói chuyện toàn là Taeil nói là chính thôi.

Nhưng cũng nhờ hai người thân thiết hơn như vậy mà dường như Taeil đã quen thuộc với sự có mặt của Hansol ở đây mỗi buổi trưa.

Và vì quen rồi nên thiếu cậu ta một ngày thôi cũng đủ khiến Taeil nằm dài trên bàn vì không có ai nói chuyện. Mấy đứa nhân viên thì toàn là sinh viên nên hay tranh thủ lúc vắng khách làm bài tập này nọ, vì vậy anh không thể nào làm phiền tụi nó được. Nhưng làm bài tập không có nghĩa là không để ý xung quanh.

- Ê sao bữa nay nhìn ảnh héo úa vậy?

- Ai biết, thôi bớt nhiều chuyện đi ba.

- Tui đoán là ảnh đang tương tư cái anh cao cao hay xuống quán mình rồi.

- Ổng mà nghe là ổng trừ lương ráng chịu, rảnh quá thì đi lau dọn gì đi.

Thực ra anh nghe hết đó, mà thôi mình người lớn rảnh đâu chấp mấy đứa nhỏ, với lại anh không tương tư gì hết, mắc gì phải lồng lộn lên, như vậy còn bị nghi ngờ thêm ấy chứ. Nhưng mà nói thật là anh cũng có hơi nhớ nhớ cậu ta. Đừng hiểu lầm, tại anh đang chán thôi.

Ngay lúc đó, chiếc chuông nhỏ treo ở cửa quán kêu lên, báo hiệu có người vừa bước vào. Taeil nhanh chóng bật dậy, để rồi nhìn thấy chỉ có mỗi mình Jaehyun.

- Hansol đâu?

- Sắp đến ngày thi đấu nên tụi em chỉ được nghỉ chút thôi rồi phải tập tiếp, giờ em đi mua đồ ăn nè. À mà lát nữa anh mang lên đó 10 ly Americano giùm em nha.

Chưa để Taeil kịp trả lời gì thêm, Jaehyun đã chạy ngay ra khỏi quán, chắc là đám người trên kia đói lắm rồi. Mà anh cũng mặc kệ, nhiệm vụ bây giờ là phải làm đồ uống cho nhanh để còn đưa lên trên kia, gọi một lần hẳn 10 ly nên phải phục vụ tận tình chứ. Mà tận tình ở đây có nghĩa là đích thân ông chủ làm đồ uống rồi đích thân đi giao hàng luôn.

Lên đến nơi, Taeil hỏi người quản lí studio phòng tập của nhóm Hansol ở đâu rồi nhanh chóng đi đến đó. Lúc định gõ cửa thì anh vô tình nhìn qua khung kính nhỏ trên cánh cửa và thấy Hansol vẫn còn đang tập luyện chứ không nghỉ ngơi như những người khác. Đây là lần đầu Taeil thấy Hansol nhảy, trông cậu ấy cứ như một người hoàn toàn khác vậy. Từng di chuyển, từng biểu cảm trên gương mặt đều khiến anh không thể nào rời mắt được. Nếu Hansol không vô tình nhìn thấy anh mà ra mở cửa chắc Taeil sẽ đứng đơ ở đó mãi mất thôi.

- Nè, sao không mở cửa vào?

- Ờ... lên giao nước thôi mà, vào làm chi.

- Làm phiền cậu rồi, tiền thằng Jaehyun cầm rồi, lát nó ghé vào đưa sau nhé.

- Có gì đâu. Mà chừng nào mấy cậu thi đấu?

- Cỡ 1 tuần nữa.

- Vậy để mấy hôm sau cứ khoảng giờ này tớ đem đồ uống lên cho mọi người, để khỏi mất công hôm nào cũng xuống gọi.

- Được thì làm phiền cậu vậy.

- Chỗ bạn bè đừng khách sáo.

Và thế là Moon Café trong một tuần tới không sợ bán được dưới 10 ly, đã vậy còn giúp Taeil bớt chán hơn một tí.

==============

Từ lúc gặp lại Hansol đến giờ cũng đã được nửa năm, đôi khi Taeil không khỏi suy nghĩ tại sao mình lại có duyên với cậu ấy như vậy.

Lần đầu gặp Hansol, Taeil đã nghĩ cậu ta cũng giống như mấy công tử nhà giàu khác trong trường, học giỏi và kiêu ngạo. Vì học ở lớp ngay bên cạnh nên anh thường xuyên nhìn thấy cậu ấy, và không lâu sau anh liền thay đổi suy nghĩ của mình. Trông cậu ấy không có vẻ gì là kiêu ngạo cả, tuy có hơi ít nói nhưng hình như rất tốt bụng, vì đã không ít lần anh bắt gặp cậu ấy tận tình giúp đỡ các học sinh khác giải bài tập. Và không biết từ khi nào mà Taeil bắt đầu có tình cảm với cậu ấy, có thể nói đây là lần đầu tiên anh cảm thấy rung động vì một ai đó.

Lần thứ hai gặp Hansol, Taeil chỉ xem cậu ấy giống như bao người bạn khác trong trường. Nhờ có tụi nhỏ mà anh mới gặp lại Hansol, nhưng anh không nghĩ mình cần phải kết thân với cậu ta. Ừ thì học chung trường đó, muốn gặp nhau thì cũng dễ đó, nhưng dù sao cũng sắp tốt nghiệp đến nơi rồi, không cần thiết phải có thêm người bạn thân nào. Taeil không phải kiểu người cần thật nhiều bạn thân, nên lúc ấy anh nghĩ chỉ cần mỗi Jaehyun với Si Cheng là đủ rồi.

Lần thứ ba gặp Hansol, Taeil cũng không thể nào đoán được rằng họ sẽ thành bạn thân được như bây giờ. Và anh cũng không hiểu làm thế nào mà mỗi ngày của anh đều phải có mặt Hansol ở đó, nếu không phải cậu ấy xuống quán thì cũng là anh mang đồ uống lên chỗ cậu. Tâm trạng của Taeil dường như đang phụ thuộc quá nhiều vào Hansol, và anh không hề thích điều này, nhưng thực sự anh không thể nào cưỡng lại được.

Taeil nghĩ rằng mình đã thích Hansol thêm một lần nữa, và lần này có lẽ tình cảm còn nhiều hơn.

Nhưng đôi khi anh lại tự hỏi bản thân rằng sau khi rời khỏi nơi gặp Hansol lần đầu tiên ấy, có thật là tình cảm anh dành cho cậu ta đã biến mất hoàn toàn hay không. Cũng có thể tình cảm lúc ấy còn quá ít, đến nỗi chính anh cũng không thể nhận ra, để rồi sau hai lần Ji Hansol xuất hiện trở lại trước mắt anh, thứ tình cảm đó lại được xây đắp lên từ từ.

Mà bây giờ chắc cũng không thể gọi là "thích" nữa rồi, là "yêu" mới phải.

==============

Taeil vẫn còn nhớ rõ cái hôm mẹ của anh rời khỏi nhà, rời khỏi cha con anh. Anh nhớ ánh mắt của mẹ buồn lắm, anh biết mẹ không muốn bỏ anh mà đi, khi đó anh cũng đã đủ lớn để hiểu được rằng mẹ đã phải chịu khổ như thế nào. Tình yêu đã không còn, nhưng mẹ vẫn cố gắng ở lại vì anh, để rồi khi mọi thứ đã vượt quá sức chịu đựng thì mẹ không còn cách nào khác ngoài việc ra đi. Khi đó Taeil đã giận mẹ lắm, nhưng càng giận bao nhiêu thì lại cảm thấy thương mẹ bấy nhiêu. Cũng vì chuyện này mà khi lên trung học, anh ngày càng khép kín hơn, sau này lên đại học thì anh mới bắt đầu dần dần cởi mở trở lại. Còn về mẹ, Taeil cũng đã không còn giận bà nữa, đôi khi anh vẫn hay đi ăn tối cùng mẹ, trông bà có vẻ rất hạnh phúc với cuộc sống hiện tại. Mà cũng lâu rồi anh không về nhà, không biết ba với dì dạo này có khoẻ không nữa. Nhắc đến dì, đây là người đã khiến cho anh thông cảm với mẹ hơn. Người ta hay bảo mẹ kế thường độc ác, nhưng anh lại không thấy thế, bởi anh xem bà ấy như người mẹ thứ hai của anh vậy. Nhìn thấy những người đã sinh ra mình hiện tại đang hạnh phúc như thế này cũng đủ khiến anh an tâm.

Thế nhưng mà không hiểu tại sao từ lúc đó trong đầu Taeil xuất hiện một suy nghĩ, rằng những mối quan hệ này có thực sự cần thiết trong cuộc sống hay không. Họ đến với nhau, hứa hẹn đủ điều, để rồi cuối cùng khi không còn tình cảm nữa thì lại đau khổ, dằn vặt. Nếu đã như vậy thì thà đừng bắt đầu, lúc đó sẽ không sợ phải chịu dằn vặt nữa, phải không?

Cái suy nghĩ này gần như ám ảnh tâm trí của Taeil suốt những năm trung học, và cũng may là tình cảm của anh dành cho Hansol chỉ là cảm nắng nhẹ mà thôi. Từ khi lên đại học thì anh đã không còn nghĩ về nó nữa, chắc là vì trong suốt 4 năm đó anh không có tình cảm với ai. Nhưng bây giờ anh đã nhận thức được mình đang yêu Hansol rất nhiều, và cái suy nghĩ đó lại quay về. Taeil muốn chạy đến và bày tỏ với cậu ấy, nhưng thực sự anh không dám. Anh sợ một khi đã bắt đầu mối quan hệ này thì sẽ không còn đường lui, lỡ như mai này hai người họ giống như ba mẹ anh ngày trước thì sao, khi đó cả anh và Hansol sẽ phải chịu đựng những gì đây.

Nhưng có một điều khiến anh lo lắng nhất, chắc gì Ji Hansol cũng thích anh chứ.

Mà lúc trưa cậu ta bảo 10h tối lại xuống quán rồi còn kêu anh chờ nữa, giờ đó đóng cửa rồi xuống làm gì nhỉ.

==============

- Tớ thích cậu.

Nè, Hansol mới bảo cậu ấy thích Taeil phải không?

- Ừ... tớ cũng thích cậu, tụi mình là bạn bè cũng lâu rồi mà ha.

- Không phải. Chắc tại tớ dùng từ chưa đúng, để tớ nói lại. Moon Taeil, tớ yêu cậu.

- Cậu đừng giỡn mà, không vui đâu...

- Tớ đang cực kì nghiêm túc. Từ khi xem cậu hát là tớ đã không thể nào rời mắt khỏi cậu rồi. Mỗi buổi trưa tớ đến đây cũng chỉ để tìm cách bắt chuyện với cậu, nhưng chưa kịp làm gì thì cậu đã nói chuyện với tớ trước mất rồi. Nhờ có cậu mà giờ nghỉ của tớ không còn nhàm chán như trước nữa, rồi từ lúc nào mà giọng hát của cậu, nụ cười của cậu, khuôn mặt đáng yêu của cậu cứ xuất hiện trong tâm trí của tớ mỗi ngày. Tớ biết thế này có hơi đột ngột, nhưng mà tình cảm của tớ hoàn toàn chân thành...

Taeil lúc này đã quay lưng lại với Hansol, anh không biết phải phản ứng như thế nào nữa. Cậu ấy vừa bảo là yêu anh, trong lòng anh cảm thấy rất vui, nhưng có điều gì đó cứ ngăn cản không cho anh đáp lại lời bày tỏ đó. Anh không muốn làm Hansol phải buồn, nhưng anh cũng không biết phải nói sao cho đúng nữa.

- Cậu về đi...

- Taeil à...

- Tớ bảo cậu về đi!

Taeil vẫn không quay người lại, vẫn đứng đó đợi cho đến khi có tiếng cửa đóng lại rồi mới khoá cửa quán để về nhà. Trên đường về, Taeil cứ suy nghĩ mãi rằng có nên chấp nhận lời bày tỏ của Hansol hay không, nhưng càng suy nghĩ anh lại càng thấy bế tắc, anh không thể quyết định được gì cả. Bỗng dưng anh thấy mình thật vô dụng, chuyện liều lĩnh như mở quán café mà còn quyết định được, trong khi chuyện này lại không thể làm được gì.

Về đến nhà, thấy đèn phòng khách còn sáng, Taeil tự hỏi sao giờ này Taeyong chưa về phòng. Anh bước vào nhà và thấy Taeyong đang nằm dài trên ghế xem phim. Vừa thấy anh, thằng bé liền ngồi dậy để anh có chỗ ngồi. Hai anh em cứ ngồi nhìn vào TV như thế một hồi lâu rồi Taeil cũng chịu lên tiếng.

- Yong này, em nghĩ sau này anh có như ba mẹ không?

- Hửm? Là sao?

- Như ba mẹ anh, là li hôn ấy.

- Anh còn chưa có người yêu mà.

- Thì cứ trả lời đi.

- Ừm... em cũng không biết. Nhưng em nghĩ trước mắt chỉ cần yêu nhau thôi là đủ, chuyện sau này để sau này tính.

- Kể cả sau này có phải chịu đau khổ sao?

- Nhưng vẫn còn những kỉ niệm đẹp mà, phải không? Mà theo em thì trong một mối quan hệ đâu thể nào chỉ có mỗi niềm vui thôi được, như anh em mình lâu lâu cũng bất đồng quan điểm, gây nhau một hồi rồi cũng hiểu nhau hơn được tí, chắc giữa hai người yêu nhau cũng thế thôi.

Bầu không khí lại chìm vào im lặng, chỉ còn mỗi âm thanh phát ra từ bộ phim trên TV. Một lúc sau, Taeil đứng dậy, dặn Taeyong nhớ đi ngủ sớm rồi trở về phòng. Đêm hôm đó, Taeil loay hoay mãi vẫn không ngủ được, và anh biết có một người khác hình như cũng vì thái độ của mình lúc nãy mà không thể nào nhắm mắt nổi.

Cả ngày hôm sau, Taeil không thấy bóng dáng Hansol đâu cả. Anh cũng có lên studio để tìm, nhưng mấy cậu trong nhóm chỉ bảo cậu ấy xin nghỉ mấy hôm. Nghe thế nên anh nghĩ chắc cậu ta có việc gì bận nên nghỉ tập vài hôm thôi. Ấy vậy mà cái "mấy hôm" đó đã trôi qua mà vẫn không thấy tung tích tên Ji Hansol đó đâu cả, lúc này anh bắt đầu nghĩ có khi nào hôm đó mình tỏ thái độ như vậy nên cậu ấy buồn quá rồi tránh mặt mình luôn rồi không. Nghĩ đến đây, Taeil liền cảm thấy tội lỗi, hôm đó chỉ là anh đang hoang mang lo sợ đủ điều nên không biết phản ứng thế nào thôi mà. Mấy hôm nay anh cũng đã suy nghĩ rất nhiều, và cuối cùng cũng đã đưa ra được quyết định, vậy mà anh chưa kịp nói gì mà cậu ta đã biến mất rồi. Nhưng mà đấy là anh nghĩ thế thôi, tốt nhất là nên gọi cho Jaehyun để hỏi tình hình trước đã.

- Jaehyun hả? Dạo này em có gặp Hansol không?

- <Dạ có, hôm qua em mới gặp ảnh nè.>

- Vậy em có biết tại sao mấy hôm nay cậu ấy không đi tập không?

- <À, ảnh bị gãy tay... chết lỡ mồm...>

- Gì? Gãy tay?

- <Ảnh dặn đừng nói anh biết mà em quên, thôi em cho anh địa chỉ nhà nè, có gì anh qua thăm ảnh đi.>

Sau khi dặn dò tụi nhỏ coi chừng quán, Taeil nhanh chóng bắt taxi đến địa chỉ Jaehyun vừa cho anh. Bấm chuông một lần, không có ai ra mở cửa, sẵn đang sốt ruột nên anh bấm chuông liên tục, cuối cùng cánh cửa cũng được mở ra, kèm theo là tiếng cằn nhằn của Hansol. Vừa nhìn thấy anh, Hansol hơi khựng lại một chút rồi cũng nhích sang một bên cho anh vào. Bầu không khí trong phòng khách lúc này khá ngượng ngùng, hai người chốc chốc lại nhìn nhau, có vẻ như muốn nói gì đó rồi lại thôi. Sau một hồi, Taeil quyết định lên tiếng trước.

- Làm sao mà gãy tay?

- Mấy hôm trước trèo lên quét trần nhà rồi bất cẩn bị té.

- Rồi sinh hoạt có khó khăn lắm không?

- Cũng có chút bất tiện, buổi tối có Yuta ở nhà thì đỡ hơn.

Vậy mà Taeil cứ tưởng cậu ta trốn mình, ai ngờ là làm việc bất cẩn đến gãy cả tay. Sau đó bầu không khí lại trở nên im lặng thêm một lúc nữa, rồi lần này đến lượt Hansol lên tiếng.

- Taeil này, tối hôm đó... tớ xin lỗi đã khiến cậu khó xử. Cậu cứ coi như tớ nói năng lung tung thôi cũng được, nhé?

Taeil mỉm cười, lắc nhẹ đầu rồi nhìn thẳng vào mắt của Hansol.

- Thực ra mấy hôm nay tớ cứ tưởng cậu tránh mặt tớ ấy chứ, làm tớ cảm thấy có lỗi vì đã khiến cậu buồn.

Hansol nhìn anh đầy khó hiểu, tại sao lại cảm thấy tội lỗi chứ? Thái độ lúc ấy của Taeil hoàn toàn có thể hiểu được mà, là do Hansol đã đột ngột mà tỏ tình cơ mà.

- Và tớ chạy thật nhanh đến đây cũng là để nói cho cậu biết một điều này. Tớ đã suy nghĩ rất nhiều, và tớ quyết định sẽ thành thật với cảm xúc của mình, mặc kệ sau này có ra sao đi nữa, tớ cũng sẽ không hối hận, vì vậy cậu phải nghe thật kĩ những lời này của tớ đó.

Lúc này nhìn Hansol càng hoang mang hơn lúc nãy, mọi chuyện là sao vậy?

- Ji Hansol, tớ cũng yêu cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro