[Jaehyun & Si Cheng] Now we're official

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Pairing: Jaehyun - Si Cheng

Summary: Jaehyun và Si Cheng, bắt đầu từ khoảnh khắc này, đã chính thức trở thành một nửa của nhau.


  ============  


Một tháng không phải là một khoảng thời gian dài, đây là điều hiển nhiên. Tuy nghe thì có vẻ lâu, nhưng thực tế cái "một tháng" này lại có thể trôi qua nhanh như cún chạy ngoài đồng.

Tuy nhiên, những điều này chưa chắc áp dụng được với Jaehyun.

Bởi vì một tháng vừa qua đối với cậu dài như một năm ấy.

Một tháng trước, Jaehyun coi như là tỏ tình với Si Cheng thành công, và cả hai bước vào giai đoạn tìm hiểu lẫn nhau.

Tại sao phải tìm hiểu á? Vì làm người yêu thì sẽ khác làm bạn, có những thứ không thể nào làm được khi làm bạn, nên tìm hiểu là chuyện đương nhiên thôi.

Lúc ấy Jaehyun cứ nghĩ tìm hiểu cỡ 1, 2 tuần là đủ rồi, vậy mà đến tận bây giờ Si Cheng vẫn chưa có vẻ gì là muốn bắt đầu cả. Tuy vậy nhưng Jaehyun cũng không muốn hối thúc cậu ấy, vì cậu muốn chính Si Cheng là người quyết định cho mối quan hệ sau này của hai người. Nếu Si Cheng không muốn, Jaehyun sẽ không ép buộc, dù sao hiện tại giữa hai người vẫn chưa có gì gọi là chính thức hết.

Nhưng nói Jaehyun không mong đợi Si Cheng đồng ý là nói dối.

Tưởng chừng như nhiêu đó thôi chưa đủ buồn, sáng nay Jaehyun còn bắt gặp Si Cheng đang nói chuyện với tên nào đó, xem biểu hiện có vẻ thân quen lắm. Từ lúc biết mình thích Si Cheng, cậu phát hiện ra bản thân mình có sức chịu đựng cũng ghê gớm lắm, nhưng mà giờ đỡ rồi, đỡ nhiều lắm. Điển hình là bây giờ đang ghen đến mặt mày cau có, doạ cả thằng bạn đang ngồi bên cạnh.

- Ê, làm gì mặt thấy gớm vậy?

- Ghen.

- Dễ sợ, ghen với ông hồi sáng hả?

- Chứ không lẽ ghen với cậu.

- Yên tâm đi, Xu Ming Hao này xin đảm bảo là Si Cheng của cậu an toàn.

Jaehyun cười nhạt, nói thì hay lắm đấy, làm thế quái nào cậu ta đảm bảo được chuyện này trong khi bản thân cậu còn không dám chắc chắn mình giữ được Si Cheng cơ chứ.

- Mà ông đó là ai vậy?

- Anh Junhui phòng bên cạnh.

- Phòng bên cạnh mắc gì mà thân thiết vậy?

- Chơi game chung, dạo này có game mới, tớ cũng có chơi nè.

Nghe vậy thì biết vậy, nhưng Jaehyun vẫn còn bức bối lắm. Chơi game chung thôi có cần phải cười nói vui vẻ vậy không?

Mà giờ Jaehyun cũng chẳng muốn nghĩ đến cảnh hồi sáng làm gì nữa, chỉ tổ thêm khó chịu.

============

Ngày hôm đó, khi nhận được lời bày tỏ của Jaehyun và lắng nghe hết những suy nghĩ của cậu ấy, Si Cheng cảm thấy mình cần cho bản thân cũng như người bạn của mình một cơ hội, vì vậy cậu đã đề nghị cả hai nên tìm hiểu thêm về nhau. Thực ra việc tìm hiểu chỉ là một cái cớ để cậu có thêm thời gian suy nghĩ và xác định rõ những cảm xúc của mình. Khi biết những biểu hiện buồn rầu của Jaehyun là do mình mà ra, trong cậu liền xuất hiện những cảm giác rất lạ. Có thể đó là cảm giác tội lỗi, nhưng Si Cheng lại không nghĩ đó là thứ duy nhất mình cảm nhận được.

Bây giờ thì có thể nói Si Cheng đã phần nào xác định được tình cảm của mình. Trong một tháng qua, tuy không biết cậu đã tìm hiểu về Jaehyun được bao nhiêu, nhưng cậu nghĩ có lẽ mình đã thích Jaehyun mất rồi. Có thể là vì những lần Jaehyun quan tâm cậu, cũng có thể chỉ đơn giản là những lần cậu ấy nắm tay cậu cùng đi dạo trên đường hay những cái ôm thật chặt sau những buổi hẹn, mà cũng có thể là tất cả những điều trên.

Si Cheng muốn đáp lại lời bày tỏ của Jaehyun, nhưng cậu không biết phải làm như thế nào cả. Vì việc này mà dạo này cậu cảm thấy khá rối rắm cũng như thấy có lỗi với Jaehyun nữa. Cậu biết người kia đang rất mong đợi một câu trả lời chính thức, và cậu không hề muốn cậu ấy buồn. Và cậu cảm thấy một mình mình suy nghĩ thì chắc cũng khó mà tìm được cách gì nên hôm nay đến Moon Café cầu cứu anh Taeil.

- Vậy giờ em cũng có cảm giác với Jaehyun rồi sao?

Si Cheng gật gật đầu.

- Vậy thì nói với nó đi.

- Dễ vậy thì em tìm anh làm gì.

- Thì anh cũng có biết làm sao đâu. Anh đã có người yêu bao giờ đâu chứ.

Si Cheng thở dài, ngay cả anh Taeil cũng không xin được lời khuyên gì thì cậu biết hỏi ai bây giờ đây. Cậu đang rầu gần chết thì tự nhiên một nhân viên trong quán từ đâu bay tới ngồi cạnh anh Taeil rồi nói với cậu.

- Sao sao? Đang muốn tỏ tình hả? Để tui chỉ cho.

Si Cheng khá bối rối vì nhân vật trước mặt, nhưng nhìn người đó cũng có vẻ hiểu biết về vấn đề này nên cậu trả lời.

- Cũng không hẳn là tỏ tình, nhưng chắc cũng tương tự vậy.

Người kia chưa kịp đáp lời cậu thì đã bị Taeil đạp cho một phát lọt ghế.

- Ê Lee Seokmin, chú biết gì mà bày đặt chỉ với chả bảo. Mà không có gì làm hay sao mà đi nhiều chuyện?

- Trong quán này có cái chuyện gì mà em không biết, với lại quán đang vắng, để mình Mingyu nó làm được rồi.

Chưa kịp để Taeil lên tiếng, Seokmin đã nhanh chóng ngồi lại lên ghế rồi nói tiếp với Si Cheng.

- Thực ra chuyện này cũng không có gì khó khăn hết. Trước hết cậu cần phải nghĩ thật kĩ về những gì mình muốn nói rồi tập cho thật kĩ, sau đó hẹn đối tượng đến một chỗ nào đó lãng mạn chút, nhìn vào mắt người ấy và bày tỏ một cách chân thành nhất có thể, vậy thôi. Điều quan trọng nhất là cậu phải chuẩn bị tinh thần thật vững vàng, không được do dự, hiểu chứ?

Nghe xong, Taeil lại đạp Seokmin thêm một phát, kèm thêm vài lời vàng ngọc.

- Ế chỏng gọng mà cũng khuyên hay ghê ha. Giờ mà còn không chịu đi làm việc thì đừng trách sao tháng này anh trừ lương.

Về phần Si Cheng, cậu thấy những gì cậu Seokmin này nói cũng khá có lí. Dù sao anh Taeil cũng không giúp gì được cậu, giờ có người bày cho thì làm thử chắc cũng không mất gì. Quyết định rồi, Si Cheng sẽ chuẩn bị thật kĩ càng, cậu nhất định sẽ không làm Jaehyun thất vọng.

============

Hôm nay Si Cheng rủ Jaehyun đến một quán café quen thuộc. Không phải Moon Café, mà là nơi Jaehyun đã tỏ tình.

Việc Si Cheng chủ động hẹn cậu trước đã khiến cậu hoang mang, thì cái địa điểm lại càng tăng cái sự hoang mang đó lên. Cậu nghĩ Si Cheng có chuyện muốn nói, nhưng có cần phải chọn ngay cái chỗ này không chứ. Không lẽ cậu ấy định từ chối? Nhưng mà... nếu từ chối thì chọn quán café này không phải hơi ác với Jaehyun sao? Không phải, nhất định không phải. Chắc là chỉ nổi hứng rủ cậu đi uống nước thôi mà nhỉ.

Jaehyun vừa ngồi được chừng 5 phút thì Si Cheng đến. Mà khoan đã, cái ông Junhui đó làm gì ở đây, tại sao lại đi chung với Si Cheng nữa? Cười cười nói nói, nhìn bực bội.

Còn Si Cheng, sau khi nhìn thấy Jaehyun thì cũng chào tạm biệt với người đang đi bên cạnh rồi tiến đến chỗ cậu bạn. Vừa ngồi xuống cậu đã thấy mặt Jaehyun hình như đang khó chịu điều gì đó, trong lòng cậu lo lắng cậu ấy giận mình vì đến trễ nên nhanh chóng xin lỗi.

- Xin lỗi tớ đến hơi trễ, cậu giận hả?

- Cậu đi cùng ông kia đến đây hả?

- Ai? Anh Junhui á? Tớ gặp ảnh ngay trước cửa nên vào chung thôi.

Si Cheng đã nói vậy thì thôi Jaehyun cũng không để bụng làm gì. Nhưng mà khó chịu thì vẫn khó chịu. Với tình trạng mập mờ như bây giờ, cậu cảm thấy như mình có thể mất Si Cheng bất cứ lúc nào, bởi vì vẫn chưa có gì đảm bảo rằng Si Cheng có tình cảm trên mức bạn bè với cậu cả. Và dù không muốn, Jaehyun cũng không thể phủ nhận bản thân không đủ tự tin để khiến Si Cheng yêu lại mình, những gì cậu làm chỉ đơn giản là thể hiện tình cảm của mình ra mà thôi, đây là điều mà cậu đã không thể nào làm được trong suốt 2 năm.

Còn Si Cheng, hiện tại cậu đang rất lo lắng. Mặc dù một tuần qua cậu đã lên tinh thần đầy đủ cả rồi, nhưng bây giờ ngồi đối mặt với Jaehyun thì tự dưng bao nhiêu tự tin bay đi đâu hết. Lại thêm trông cậu ấy bây giờ có vẻ không được vui, không biết là vì mình hay vì chuyện khác, nên lo càng thêm lo. Nhưng mà chuyện này Si Cheng nhất định phải nói ra, không thể nào để trì hoãn thêm nữa, vì vậy cậu hít thở thật sâu, chỉnh đốn lại tinh thần rồi bắt đầu lên tiếng.

- Jaehyun này, tớ có chuyện muốn nói.

Nhịp tim của Jaehyun bắt đầu tăng lên ngay sau câu nói của Si Cheng. Cậu bắt đầu hoang mang, lẽ nào những gì cậu nghĩ lúc nãy là thật sao?

Jaehyun không trả lời mà chỉ nhìn thẳng người đối diện, tuy không thể hiện ra bên ngoài nhưng cậu thực sự đang lo lắng. Và người kia hình như cũng hiểu ý mà nói tiếp.

- Trong một tháng qua, cậu đã cho tớ thấy được tình cảm của cậu là như thế nào, và tớ cũng phát hiện ra những cảm xúc của mình đã trên mức bạn bè mất rồi. Tớ biết cậu rất mong chờ một câu trả lời, và tớ cũng không muốn khiến cậu buồn, nên bây giờ tớ muốn nói điều này.

Si Cheng ngừng lại một chút, điều này chỉ khiến tim Jaehyun đập nhanh hơn. Từng lời lúc nãy của Si Cheng, Jaehyun đều nghe rõ ràng không bỏ sót gì cả, và những lời đó càng làm cậu mong chờ những gì người kia sắp nói nhiều hơn nữa.

- Jaehyun à, tớ... thật lòng muốn làm người yêu của cậu.

Đúng rồi, là câu nói này đây, câu nói mà Jaehyun đã chờ đợi lâu lắm rồi. Ngay bây giờ, cậu đang cảm thấy cực kì hạnh phúc. Cậu hạnh phúc vì những lo lắng của cậu giờ đây đã tan biến, và hạnh phúc vì bây giờ đã có thể chính thức gọi Si Cheng là người yêu của mình. Jaehyun nở nụ cười thật tươi, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của Si Cheng rồi nói với cậu ấy bằng giọng nói tràn ngập yêu thương.

- Cảm ơn cậu, Si Cheng, vì đã cho tớ một cơ hội để khiến cho cậu hạnh phúc.

Si Cheng cũng cười lại với cậu, bầu không khí xung quanh họ như tràn ngập màu sắc của tình yêu vậy. Jaehyun chợt kìm lòng không nổi nên rướn người hôn lên má Si Cheng một cái, làm cho cậu người yêu ngượng chin mặt.

- Cậu này, chỗ này đông người lắm đó.

- Mặc kệ, từ bây giờ cậu là người yêu của tớ rồi mà.

Lúc này Jaehyun chỉ biết có mỗi Si Cheng mà thôi, và cậu tự hứa với bản thân sẽ ghi nhớ mãi ngày hôm nay, ngày mà cậu có thể gọi Si Cheng là người yêu của mình.

Jaehyun và Si Cheng, bắt đầu từ khoảnh khắc này, đã chính thức trở thành một nửa của nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro