[ONESHOT] Snow Tears - Yulsic

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Snow Tears, Yulsic

Author : jane

Disclaimer :They never belong to me, but I love them

Rating : Mấy bé tiểu học đều đọc được

Couple : yulsic

Genre : happy end sad

Nhè nhẹ ...rơi rơi...một bông tuyết trắng...

Lằng lặng... bay bay... một bông tuyết trắng...

Tuyết rơi...lạnh hay không?

Tuyết rơi... khóc hay không?

Tuyết rơi ...buồn hay không?

Đứng lặng im bên linh vị người con gái có nụ cười rực rỡ như mùa thu tỏa nắng, nhưng lại mang cái tên lạnh lẽo : Jung Soo Yeon

Bất chấp cái lạnh lẽo cắt da, cắt thịt của tuyết tháng một, yuri vẫn đứng đó, cô không khóc, không thở dài, không nói chỉ đơn giản là lặng yên ngắm nhìn, thế thôi.

Ngắm nụ cười hồn nhiên, ngây thơ nay đã mãi xa rồi...xa lắm...

Năm năm rồi, phải không?!

Đã năm năm kể từ ngày mùa xuân ( yuri ) đánh mất mùa đông ( Soo Yeon )

Không có mùa đông thì không có mùa xuân...

Không có em thì cũng không có yul...

Những cơn gió lạnh vẫn rít lên từng hồi thê lương.

Tuyết phủ trắng mọi nơi...đông mà...mùa đông tất nhiên có tuyết...

Đông lạnh lắm...em biết không...nhưng nếu em là mùa đông thì bên em tuyết không lạnh...bên em không có mùa đông...

Yul sẽ mãi chờ, mãi đợi...

...Đợi một mùa đông ấm áp...

~~~oo0oo~~~

Mùa đông, năm năm trước...

Những bông tuyết trắng xoá phủ kín bầu trời, âm thầm lặng lẽ bay trong không trung.

Tôi gặp em cũng là một mùa đông như thế này phải không em ?!

Em đứng bên gốc cây rẻ quạt, gương mặt nhỏ nhắn với mái tóc nâu vàng nhạt, làn da trắng tái đi vì lạnh, em khoác hờ trên mình áo choàng trắng, bộ Hanbok em mặc bên trong cũng là một màu trắng tinh khiết, em ngước nhìn những bông tuyết dày bám trên cây, mỗi khi cơn gió lộng thổi qua, tuyết rơi xuống em lại đưa đôi bàn tay trần cuả mình đón lấy và em mỉm cười, tấm áo trắng mỏng manh trên người em lại bay lên theo cơn gió.

Nụ cười đẹp như ánh nắng mùa xuân tan đi trong tuyết, làm tôi bất giác ngẩn ngơ, tưởng chừng em là tinh linh của tuyết.

Em khẽ quay người lại nhìn tôi , đôi mắt nâu to tròn vô hồn, kéo tấm aó choàng sát mình hơn, em bước đi trong tuyết.

Nhập nhoà bóng hình như sương khói dần khuất trong màn mưa tuyết rơi...

Là định mệnh phải không em ?!

Tôi lại gặp em, tuyết rơi nhiều như ngày hôm ấy, trắng xoá, em vẫn đứng đó...mong manh...

Vẫn trong bộ đồ trắng tinh khôi...em hoà lẵn mình trong tuyết...như aỏ ảnh...

Tôi tiến đến gần em hơn...em nhoẻn miệng cười...

Em cười tuyệt đẹp...nhưng lạnh lẽo...như tuyết rơi...

=================

" Sao em lại cười với yul vào ngày hôm ấy?!"

" Vì yul là người duy nhất chú ý đến em " Em cười, nụ cười ngọt.

Em rúc sâu hơn vaò người tôi , kiếm tìm hơi ấm hệt chú mèo con. Tôi ôm em thật chặt, nhưng sợ em đau tôi lại vôị nới lỏng vòng tay. Em ngước nhìn tôi , đôi mắt khó hiểu. Đôi mắt em phẳng lặng như mặt hồ thu gợn sóng.

Em lại cười, nụ cười buồn...man mát

================

" Em phải đi rồi, Yul...Cám ơn yul về những ngày qua ...

Soo Yeon "

Lá thư em gửi lại cho tôi...chỉ vài dòng...

Em ra đi như aỏ ảnh, như sương khói...em tan biến trong tuyết.

...Hư không...

Tôi lao đi tìm em, mãi kiếm tìm...vô vọng...

Một tháng bên nhau, nhưng tôi hoàn toàn không biết em nghĩ gì. Gương mặt em bình lặng, đôi mắt trong veo u sầu đẹp ma mị. Em ít cười, nhưng khi em cười như xua tan băng giá muà đông.

Mùa đông, mỗi lần nghĩ tới em là tôi nghĩ tới mùa đông...

Em bao phủ quanh em là những đợt tuyết trắng...tuyết che khuất mọi thứ bên trong em .

Tôi thật ngốc, khi có em trong lòng, tôi đã không trân trọng em, chỉ đến khi em ra đi, tôi mới biết tôi yêu em nhiều đến thế nào.

Yêu một người thật dễ, chỉ mất một giây để yêu một người nhưng lại dùng cả cuộc đời để quên người mình yêu...

=============

Là định mệnh phải không em?!

Tôi lại gặp em...như hôm nào...

Vẫn bộ đồ trắng, vẫn dáng hình ấy, em không cười.

Tôi sững sờ nhìn em, đôi mắt em phẳng lặng, nhưng vô hồn.

Em quay đi...lặng lẽ...

Tôi đuổi theo, ôm em vào lòng, em khẽ run lên

" Tại sao ?!"

" Xin lỗi, em không thể bên yul nữa "

Em đẩy tôi ra, em bỏ chạy, tôi ngơ ngẩn nhìn em khuất bóng. Tuyết rơi trắng xoá...dáng hình em tan biến...vào hư không...

Hình như em đã khóc, một giọt nước đọng lại trên tay tôi , là nước mắt của em hay...nước mắt cuả tôi?

Hình như tôi cũng khóc...

...Khóc vì em...

==========

Hận ...tôi hận em...

Nhưng tôi cũng yêu em...tôi yêu em...tôi yêu em...

Em ngốc lắm, em khờ lắm. Không người ngốc, người khờ là tôi .

Tôi sợ mùa đông, tôi sợ tuyết rơi .

" Xin lỗi cô là kwon yuri?"

" Vâng, là tôi nhưng...em là ai?"

" Tôi là Jung Soo Jung , em gái của chị Jung Soo Yeon..."

Đôi mắt cô chợt dâng đầy nước. Tôi nhói đau trong tim...Chuyện gì đã xảy ra với em vậy , Soo Yeon ?!...

=============

Tôi đau đớn lao đi tìm trong cơn bão tuyết, tôi đi tìm em, đi tìm em...

Nhưng em đã mãi mãi không còn tồn tại trên thế gian này nữa rồi.

Em hòa mình thành những bông tuyết trắng, em mãi là tinh linh tuyết...

...Xa vời...

" Gia đình tôi là một gia đình danh gia vọng tộc , Soo Yeon unnie là người con gái lớn duy nhất trong gia tộc , cuộc sống của chị ấy như địa ngục, ba tôi đày đọa chị ấy cả về thể xác, lẫn tinh thần. Bắt ép chị ấy phải lấy một tên vương gia giàu có đáng tuổi cha chú . Chị ấy luôn cô độc một mình, lần đầu tiên gặp cô đó cũng là lần đầu tiên chị ấy biết thế nào là hạnh phúc..."

Em khẽ quay người lại nhìn tôi , đôi mắt nâu sậm to tròn vô hồn, kéo tấm aó choàng sát mình hơn, em bước đi trong tuyết.

Nhập nhoà bóng hình như sương khói dần khuất trong màn mưa tuyết rơi...

Lần đầu tôi gặp em ?!

" Một tháng bên cô , đó là quãng thời gian bình yên nhất củachị ấy , chị ấy không thể quên...Cô là người duy nhất nó chịu mở lòng đón nhận và cười..."

Em rúc sâu hơn vaò người tôi , kiếm tìm hơi ấm hệt chú mèo con. Tôi ôm em thật chặt, nhưng sợ em đau tôi lại vôị nới lỏng vòng tay. Em ngước nhìn tôi , đôi mắt khó hiểu. Đôi mắt em phẳng lặng như mặt hồ thu gợn sóng.

Em lại cười, nụ cười buồn...

Em hạnh phúc bên tôi đúng không?

" Rồi ba tôi phát hiện chị ấy đang sống cùng cô , ba bắt chị ấy về và từ bỏ cô nếu không...ba sẽ hại chết cô..."

" Em phải đi rồi, yul...Cám ơn yul về những ngày qua ...

Là vậy sao em?!

" Lần cuối cùng chị ấy gặp lại cô , chị đã khóc rất nhiêù vì thời gian trở lại gia đình chị ấy sống không bằng chết

Nếu chị ấy không làm theo lời ông ấy , thì cô sẽ gặp nguy hiểm..."

Tôi lại gặp em...như hôm nào...

Vẫn bộ đồ trắng, vẫn dáng hình ấy, em không cười.

Tôi sững sờ nhìn em, đôi mắt em phẳng lặng, nhưng vô hồn

Tại sao Soo Yeon ?! Sao em lại phải hy sinh vì tôi nhiều như thế ?!

Tôi có đáng không em ?

" Ba tôi là một con người tàn nhẫn, chị ấy không thể quên cô , nên trong một đêm ba tôi đã bỏ thuốc mê vào thức ăn , và để cho tên vương gia bỉ ổi ấy ...cưỡng hiếp chị ấy...

Chị ấy quá đau đớn và nhục nhã , và đã tự tìm cho mình một lối thoát..."

Soo Yeon...? Soo Yeon...?

" Chị ấy đã... đã cắt mạch máu tay tự vẫn trong phòng. Để lại cho cô một lá thư, bây giờ tôi giao lại nó cho cô ..."

------------------------------------------------

Tuyết nuốt chửng bầu trời, tuyết phủ trắng moị nơi và phủ trắng tâm hồn tôi. Ngày hôm nay em biết không, tuyết nhuộm màu máu.

Nhuộm khắp không gian...nhuộm cả hoàng hôn...

Giọt lệ tuyết mãi rơi

Như trái tim mãi khóc

Như tình yêu vĩnh cửu

Mà em dành cho tôi

...Mãi mãi...

" Yul...em xin lỗi, bởi vì em yêu Yul..."

~~~oo0oo~~~

Năm năm rồi Soo Yeon à...

Những bông tuyết vẫn lặng lẽ bay nhẹ nhàng, cơn gió lạnh lùng thổi buốt giá .

Xoay xoay những bông tuyết trắng

Xoay xoay bóng hình cuả em.

" Soo Yeon ...biết bao giờ em mới đến đón yul ?"

Lao xao trong gió một bóng hình mờ nhạt như sương, lạnh lẽo như tuyết, nhưng nụ cười đẹp như nắng mai.

Hòa mình trong màn mưa tuyết trắng xoá. Em dang rộng vòng tay trong không trung chờ đợi .

Không còn nước mắt, không còn băng giá, không còn xót xa, không còn nỗi đau nữa...chỉ còn lại ...hạnh phúc...

Đặt bàn tay mình lên tay em , em không tan biến như những giấc mơ, tôi mỉm cười ôm em vào lòng.

Hai bóng hình tan biến trong mưa tuyết như sương khói, như aỏ ảnh...

Tan biến...mãi mãi...

...Lệ tuyết rơi...

~~~~~~~Đoạn cuối cuộc tình~~~~~~~~

Mùa đông năm ấy, tuyết trắng chôn vùi một thi hài đang mỉm cười trên bia mộ của người con gái mang tên Jung Soo Yeon . Gương mặt hạnh phúc, cô đã đi tìm một nữa dành cho mình.

....Chết vì yêu...

------------END------------



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro