You cry?TalksToMirrors

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thả tôi ra!" Harry nói một cách hổn hển khi đột nhiên có một thứ to nặng nhảy xổm vào người bóp nghẹt cậu không còn đường thở. Xung quanh Harry tối om và không khí có mùi ẩm mốc như thể ngay từ đầu cậu đã không hề cảm thấy khó thở khi ở dưới vật nặng đó.

"Potter?" Một giọng nói rất quen thuộc từ phía trên truyền thẳng vào tai Harry, cùng với hơi thở ấm áp phả qua nơi vùng cổ. Harry chớp mắt kinh ngạc, ngừng việc cục cựa khi cố gắng gạt người kia ra.

"Malfoy?" giọng nó như nghẹn lại và miệng bỗng trở nên khô khốc. Nó đã cố gắng nuốt nước bọt để làm dịu cổ họng nhưng không có ích gì. Sự im lặng đầy sững sờ trải dài trong khoảng không giữa hai người giờ đây không phải là vấn đề quá lớn khi Harry dần nhận thức rõ hơn về môi trường xung quanh. Cậu có thể cảm nhận được chân của Malfoy đang vòng qua hông mình, cánh tay của hắn cũng đang áp vào hông của cậu, và Harry có thể cảm nhận được hơi thở của Malfoy, khi cả hai cố gắng thoát khỏi tình trạng chân tay lộn xộn sau cú va chạm đột ngột.

Đôi mắt của Harry mở to khi cuối cùng đầu cậu cũng bắt kịp với những gì vừa xảy ra, và Harry có thể nghe thấy tiếng thở hổn hển của cả hai, sau đó họ bắt đầu đấu đá lẫn nhau, cố gắng tránh người kia càng xa càng tốt. Nhưng điều đó hoàn toàn vô ích vì những bức tường đang đè lên họ. Không gian mà họ đang bị mắc kẹt dường như khá nhỏ, và Harry vẫn có thể cảm nhận được chân của Malfoy đang đè lên chân mình.

"Mày đã làm cái quái gì vậy?" Malfoy phun nọc và Harry có thể tưởng tượng ra sự chế nhạo trên khuôn mặt của cậu trai tóc vàng mặc dù cậu không thể nhìn thấy và Harry trở nên cáu kỉnh ngay lập tức, bối rối chuyển hướng đôi tay đang run rẩy của mình để cố gắng tìm bất kỳ vết nứt nào trên bức tường phía sau lưng.

"Không làm gì hết!"

Đây không phải là lỗi của cậu. Harry đang đi bộ một cách yên bình xuống hành lang tầng ba, nơi cậu vừa tạm biệt Hermione và Ron ở thư viện, Harry thậm chí đã lên kế hoạch cho một buổi chiều vô cùng yên bình trong Phòng Cần thiết. Hội trường vắng tanh khi cậu chui vào sau tấm thảm che một lối đi lên tầng bảy. Không có gì kỳ quặc hay khác thường cả.

Cả lâu đài đã trở nên yên tĩnh trong khoảng hơn một tuần trước vì mọi nơi đều khá vắng vẻ trong kỳ nghỉ đông. Hầu hết mọi người đều đã về nhà để đón Giáng sinh với gia đình, và Harry nhận ra rằng mình vô cùng thích thú với sự yên tĩnh này. Giáng sinh ở Hogwarts là khoảng thời gian yên bình nhất trong năm, với những ký túc xá trống trải và một phòng sinh hoạt chung vắng vẻ. Ngoài ra còn có một loại ma thuật đặc biệt trôi nổi xung quanh các hành lang trống, khi những bộ áo giáp huýt sáo những giai điệu của lễ giáng sinh, và tuyết thì đang cuồn cuộn bên ngoài cửa sổ. Thư viện đã được thắp sáng bởi những ngọn nến lơ lửng ở xung quanh, và Harry có thể thề rằng cậu đã nhìn thấy một nhánh tầm gửi ẩn nấp sau một trong những giá sách gần bàn Hermione, nơi mà cô đã trải tất cả bài tập của họ lên đó. Cũng không nói quá nếu Ron cũng nhận ra điều đó, nhưng cậu cảm thấy thật khôn ngoan khi bỏ qua điều đó.

Harry không nhận thấy điều gì khác thường khi bước xuống hành lang tầng bảy, và khi đến gần bức tranh vẽ Barnabas the Barmy, cậu đã dừng lại để suy nghĩ về những gì cậu muốn làm vào phần còn lại trong ngày của mình trước khi đi đến phía trước bức tranh. Nhưng ngay khi Harry định bắt đầu bước đi, cánh cửa bỗng hiện hình và dần dần mở ra. Harry nhìn chằm chằm vào cánh cửa trong một giây, rồi từ từ đưa tay về phía trước, với từng hồi chuông cảnh báo không ngừng vang lên trong đầu. Cậu vừa chạm vào tay nắm cửa bằng vàng và giật mạnh cánh cửa thì một lực bất ngờ kéo cậu về phía trước, làm cậu đâm vào một vật gì đó cứng ngắc. Harry bắt gặp đôi mắt xám đầy kinh ngạc trước khi căn phòng dường như hút cậu vào, dẫn theo người có đôi mắt xám.

Và bây giờ Harry đã ở đây. Trong một không gian tối quen thuộc một cách kỳ lạ, giờ đây mắt cậu đã phần nào thích nghi với bóng tối, cùng với Draco Malfoy. Và Harry không biết làm cách nào để thoát khỏi đây.

"Không làm gì hết? Mày nghĩ tao ngu hả?! Mày đâm vào tao rồi đột nhiên tao bị hút vào cái tủ này với mày."

"Ở đâu?" Tâm trí của Harry dường như đóng băng, không thể nghĩ gì xa hơn ngoài bóng tối xung quanh mình.

"Gì? Ý mày ở đâu là sao? Nó nhỏ, nó mốc và tối. Nó có thể là cái gì khác hơn một cái tủ?!"

Tủ bếp. Một cái tủ chết tiệt. Tại sao căn phòng lại phải biến thành một cái tủ, trong tất cả những thứ mà nó có thể biến thành?

Harry thở ra một cách run rẩy, ghì chặt lưng mình vào bức tường phía sau. Phổi của cậu dường như đã ngừng hoạt động và cậu ấy không thể tìm ra cách để hít thở. Và từ đâu đó, sâu thẳm trong đầu Harry vang lên tiếng hét đầy giận dữ, mang theo cảm giác sợ hãi quen thuộc, đọng lại trong bụng, khiến chân của cậu như biến thành chì.

"Mày dám quay lại đây sau những gì mày đã làm vào mùa hè năm ngoái?! Mày chả là cái thá gì ngoài một con quái vật vô giá trị! Dudley đã trở lại phòng của mình, và mày cũng cút đi!" Harry đã dành phần còn lại của kỳ nghỉ hè để dọn dẹp, làm cỏ, nấu ăn và làm các công việc khác trước khi được đưa trở lại tủ với bữa tối của ngày hôm qua. Chiếc tủ thậm chí còn nhỏ hơn sau bao nhiêu năm, nhưng việc Harry vẫn có thể đứng trong đó cho thấy cậu thấp bé đến nhường nào. Ron sẽ phải quỳ xuống để bước vào, trong khi Harry chỉ cần cúi xuống.

Harry đã sụt cân nhiều đến mức có thể nhìn thấy xương nhô ra dưới làn da nhợt nhạt của mình vào cuối mùa hè, và dượng Vernon đã đánh cậu đủ để làm cậu thâm tím mình mẩy, nhưng dường như không ai nhận ra điều đó. Harry đã chắc chắn rằng sẽ thay đồ và tắm rửa khi không ai có thể nhìn thấy cơ thể gầy gò và bị ngược đãi của mình. Phải mất gần hết học kỳ đầu tiên để cậu tăng cân, nhưng Harry bây giờ khá vui khi đống cơ bắp mà cậu đã phát triển một cách đáng ngạc nhiên vào năm ngoái khi chơi Quidditch đã bắt đầu quay trở lại.

Draco, người đã nhận thấy sự yên tĩnh bất thường, cuối cùng đã nhận ra rằng thằng nhãi Gryffindor không hề thở, hắn cố giơ cây đũa phép đã thắp sáng của mình gần mặt của Potter. Gryffindor dường như đang chịu đựng một cuộc tấn công đầy hoảng sợ nào đó. Draco đã đợi khoảng chừng một phút, nhưng khi thấy Potter không có dấu hiệu nào khác là còn sống ngoài sự run rẩy không kiểm soát được, thì cơn giận dữ của Draco dường như tan biến, nhường chỗ cho một chút sợ hãi thay thế.

"Potter?" Malfoy do dự kêu nhẹ, nhưng không có phản ứng gì cho thấy Potter đã nghe thấy lời cậu nói. Điều gì đã xảy ra? Potter chưa bao giờ hành động theo cách này. Thật yên tĩnh và ... đáng sợ. Draco chưa bao giờ nhìn thấy đồ ngu Gryffindor sợ hãi, và bây giờ Potter dường như đang vô cùng kinh hãi.

"Thở đi, Potter!" cậu lại do dự, ép chặt người ra xa hơn, đưa hai chân lên ngực mình. Draco nhìn chằm chằm Harry trong sự hoang mang, không biết nên làm gì.

"Potter? Potter!? Potter! Trả lời tôi đi chứ, mẹ nó?! " Draco rủa thầm, vươn vai định lay động Gryffindor, nhưng ngay khi chạm vào, Potter dường như khóc thút thít và thu mình lại như một quả bóng, cúi đầu dưới cánh tay, vẫn còn hơi run rẩy.

"HARRY!" Draco gầm lên, lúc này hắn hoàn toàn hoảng loạn và không biết phải làm thế nào để người kia phản ứng. Điều này thực sự khiến hắn ta sợ hãi.

Gryffindor dường như nhảy một bước lên không trung, một tiếng thở gấp gáp thoát ra khỏi người cậu, đầu cậu ngẩng lên, và Draco có thể nhìn thấy khuôn mặt đẫm nước mắt của Harry và hắn nhanh chóng lùi lại.

Potter đã khóc?! Chuyện gì đã xảy ra? Có phải hắn đã bị đánh bất tỉnh bởi một cái gì đó và giờ hắn đang bị ảo giác không? Draco tự véo mình, chỉ để chắc chắn rằng hắn không nằm mơ.

Harry kinh hoàng nhìn Malfoy, người đang nhìn cậu đầy nghi ngờ. Nếu cậu vừa bị gục ngã hoàn toàn trước đối thủ ở trường của mình, trong một cái tủ nhỏ - không, đừng đến đó nữa - trong một căn phòng nhỏ, thì khi ra ngoài cậu sẽ không tránh được một cuộc chiến khác chắc chắn sẽ đến.

Họ nhìn chằm chằm vào nhau một lúc lâu, và Harry xõa tóc để che vết sẹo của mình gần như theo bản năng. Đó là lúc tay nó tiếp xúc với thứ gì đó ướt trên mặt. Mẹ kiếp. Harry điên cuồng lau đi những giọt nước mắt, trong khi cố gắng không nghĩ tới tất cả những điều này sẽ trở thành một nguyên liệu mới cho những lời chế nhạo của Malfoy.

Harry cố gắng không nghĩ tới nó và điều đó làm cậu thấy thoải mái hơn.

Làm thế nào mà cậu lại mất kiểm soát như vậy?! Tất cả những gì cậu có thể thấy là bóng tối, và khi Harry cảm thấy những bức tường đang đè lên mình, thì cậu hoàn toàn mất kiểm soát. Harry ghét cảm giác bị mắc kẹt, và việc ở trong cái tủ nhỏ dưới gầm cầu thang ở nhà Dudley cho cậu cảm giác như vừa ở thiên đường, vừa ở địa ngục. Thiên đường là vì cả Dudley và dượng Vernon đều không làm phiền cậu ở đó, mà địa ngục là vì đó chẳng khác gì là nhà tù nhỏ của riêng cậu.

"Chuyện gì vừa xảy ra vậy?" Draco gặng hỏi, nhưng không có sự khinh bỉ thường thấy và Harry thấy mình gần như đang cân nhắc xem làm thế nào để trả lời. Cậu dừng lại vài phút và nhìn chằm chằm vào Slytherin tóc vàng, người vừa chứng kiến một trong những khoảnh khắc yếu đuối nhất của cậu.

"Không có gì," Harry nói lạnh lùng hết sức có thể, đồng thời nhắc nhở bản thân rằng đây là Hogwarts và cậu sẽ không thể bị thương trong căn phòng nhỏ bé này. Không có muggle nào có thể vào được trong khuôn viên... hay là họ có thể? Dumbledore sẽ không để gia đình Dursley vào trong lâu đài, phải không? Nếu họ tuyên bố muốn gặp cậu... Không, muggle không được phép vào Hogwarts.

"Đừng cố nói dối tao, Potter. Mày hoàn toàn hoảng sợ, mày đã không thở và không phản ứng với bất cứ điều gì. Mày thậm chí đã khó..."

"Tao ổn! Không phải ai cũng thích không gian chật hẹp" Draco nhìn chằm chằm vào Potter một lúc, trước khi nheo mắt đầy nghi ngờ.

"Tại sao mày lại sợ... cái tủ?" Draco đã chú ý cái cách mà Potter bối rối khi hắn ta nhắc đến cái tủ. Nhưng kỳ lạ thay, Draco không hề muốn buột tội Potter, chuyện gì đang xảy ra vậy?

Đó rõ ràng là một điều gì đó nghiêm trọng, nếu không Potter sẽ không hành động theo cách này. Nhưng hắn muốn một lời giải thích. Trái tim Draco vẫn còn đang đập mạnh cùng với adrenaline, mặc dù hắn sẽ không bao giờ thừa nhận điều đó với bất kỳ ai, nhưng biểu hiện của Potter đã khiến hắn vô cùng kinh ngạc.

"Vậy là mày sợ không gian hẹp. Tại sao chứ?" Draco không mong đợi sẽ có một câu trả lời và đã sẵn sàng cho việc Potter né tránh.

"Đó là-" Potter dường như đang đấu tranh với điều gì đó và khoa tay múa chân khắp nơi trong bóng tối, trông có vẻ khó chịu và Draco tự hỏi chuyện quái quỷ gì đang xảy ra.

"Sợ ông kẹ hay gì đó hả?" Draco chỉ đang nói đùa, nhưng Potter dường như nghẹt thở và tái mặt, nhìn xung quanh mình một cách điên cuồng. Bây giờ thì hắn tò mò muốn chết. Vấn đề của Potter là gì vậy?

"Potter, chuyện gì đang xảy ra vậy?" Bằng cách nào đó, Draco đã cố gắng giữ cho giọng nói của mình nhẹ nhàng, không thể hiện bất kỳ cảm xúc quan tâm nào. Hắn dường như nhìn thấy một tia cảm xúc kỳ lạ lướt qua khuôn mặt của Potter, nhưng nó quá nhanh để hắn có thể hiểu. Cuối cùng, Gryffindor ngẩng đầu lên khỏi lòng mình, nhìn chằm chằm vào Slytherin.

Harry lại nhìn xuống, lơ đễnh chọt một cái lỗ ở trên quần. Liệu cậu có nên nói với Draco Malfoy điều cấm kỵ về sự tồn tại đó, về chiếc tủ hay không? Chà, thật ra điều đó không gây tổn thương cho cậu lắm; Malfoy thậm chí đã thấy cậu khóc. Và Harry thích xem phản ứng hả hê của Malfoy hơn là sự thương hại của Hermione hay Ron. Harry ghét sự thương hại.

Harry nuốt nước bọt, và trước khi cậu có thể từ chối nói ra điều đó, cậu nhắm mắt lại và thốt ra.

"Tao-đãtừngsốngtrongmộtcáitủ" Draco nhìn chằm chằm vào Gryffindor, người đang ngồi thẳng lưng, nhắm chặt mắt và nắm chặt tay. Potter đã lầm bầm điều gì đó khó hiểu và giờ đang sẵn sàng tìm ai đó để đấm mình.

"Hả? Mày nói nhanh quá Potter, tao không hiểu." Draco đang rất cố gắng để giữ phong độ quý tộc, trong khi thực sự hắn chỉ muốn yêu cầu một câu trả lời và kết thúc mọi việc. Potter dường như lén nhìn hắn từ phía sau mái tóc đen, và cắn môi. Draco nhìn chằm chằm vào môi Potter một lúc, trước khi giật bắn mình. Bây giờ không phải là lúc nghĩ đến điều đó.

"Potter, tao đang đợi," Draco nhướng mày và sững sờ khi Potter gần như mỉm cười. Sự kinh ngạc của hắn ta hẳn đã thể hiện ra ngoài bởi vì Potter đã mỉm cười và khịt mũi. Draco quá sốc khi biết mình là người bị cười nhạo. Potter mỉm cười với cậu. Với cậu.

Harry Potter chỉ cười với Draco Malfoy. Draco hẳn sẽ đỏ mặt nếu họ của hắn không phải là Malfoy. Nhưng Draco là một Malfoy nên hắn nhanh chóng xóa sạch cú sốc và chuyển sang một cái nhìn tự nhiên hơn. Harry- không, Potter đang quan sát hắn, có vẻ như đây là lần đầu tiên Potter cảm thấy thoải mái kể từ khi họ bị hút vào đây. Draco tự hỏi việc hắn bị hút vào đây đã xảy ra bao lâu rồi. Chắc chắn ai đó sẽ nhận thấy họ đã mất tích.

Draco thở dài. Không một ai sẽ để ý việc hắn đã mất tích trong một khoảng thời gian dài. Hắn đã dành quá nhiều thời gian ở một mình ở đâu đó đến nỗi họ không còn làm phiền hắn nữa, và bên cạnh đó hầu như mọi người đều ở nhà đón Giáng sinh. Và Draco biết rằng Potter có lẽ đã nói với bạn bè của cậu rằng hãy để cậu một mình để đến đây, đây cũng không phải là lần đầu tiên.

"Tao... đã từng sống trong một cái tủ" Draco căng tai để nghe những lời thì thầm lầm bầm, và phải mất vài giây để hắn hiểu Potter đang nói gì, nhưng...

"Cái gì?" Harry nhăn mặt trước tiếng hét bén nhọn của Malfoy, gần như không kìm nén được ý muốn bịt tai lại. Harry chưa nói với Malfoy rằng cậu vẫn luôn sống ở trong tủ, cậu không cần phải tung ra toàn bộ câu chuyện. Vì vậy, điều gì sẽ xảy ra nếu Cậu bé sống sót là một kẻ quái dị bị lạm dụng mà không biết cách tự đứng lên để chống lại những kẻ muggle tầm thường. Không ai quan tâm chuyện gì đã xảy ra với nó cả.

"Ừ vậy nên, tao được phép hoảng sợ khi đột nhiên bị khóa chặt vào một..." Malfoy đưa tay lên để bảo cậu im lặng, trông Draco khá tức giận. Harry quá sốc để cảm thấy phẫn nộ. Đây không phải là phản ứng mà Harry đã mong đợi.

"Lùi lại một chút, mày đang nói là mày sống ở trong tủ hả?! Và không một ai làm gì cả!?"

"Tao đã từng..." Draco lại bảo Gryffindor im lặng một lần nữa.

"Đừng có nói dối. Tao có thể thấy điều gì đó không đúng. Vậy, đó là lý do tại sao mày dường như rất khác sau mỗi mùa hè? ". Draco nhìn Potter và có thể thấy rõ những thay đổi rõ ràng kể từ khi bắt đầu học kỳ. Potter dường như luôn gầy hơn và yên tĩnh hơn sau mùa hè, hoàn toàn trái ngược với những người khác khi trở lại trường. Draco đã chứng kiến Potter trở nên tự tin và mạnh mẽ trở lại sau khi vào học. Hắn đã nhận thấy sự yếu ớt đã biến mất. Nhưng có bao giờ hắn ta nghĩ rằng tất cả những điều đó là do những kẻ muggles làm không?

Không. Một vụ tai nạn Quidditch hay thứ gì đó tương tự luôn có vẻ hợp lý hơn.

Potter đáng lẽ phải được đối xử như một vị vua. Những kẻ muggles sẽ quỳ gối trước mặt Harry, chờ lệnh và tắm cho Harry những món quà và những lời khen ngợi. Nhưng nếu những gì Gryffindor đang nói là sự thật và đã được chứng thực thông qua biểu hiện như vừa mới bị một cuộc tấn công đầy hoảng sợ trước đó, điều này cho thấy Potter đã không nói dối. Vậy điều đó có nghĩa là... Potter đã bị ngược đãi?

Draco đã rất cố gắng để kìm chế ý muốn cười điên cuồng. Vị cứu tinh của thế giới phù thủy đã bị ngược đãi.

Bị ngược đãi.

Draco không thể để điều đó bao trùm đầu óc cậu, điều đó thật vô nghĩa. Chưa bao giờ có bất kỳ dấu hiệu nào- thật ra thì có, nhưng chưa ai nghĩ đến việc kiểm tra nó, hoặc đủ tinh ý để thực sự nhận thấy chúng. Chỉ là không thể có chuyện Harry Potter bị ngược đãi bởi những người họ hàng muggle của mình. Rõ ràng, họ đã sai.

"C-cái gì?" Harry cố gắng để không nói lắp. Malfoy đã nói điều đó một cách vô-cùng-thực-tế, một cách lãnh đạm. "Thì ra đó là nguyên nhân" Giống như Draco đã nghi ngờ điều đó từ trước đến nay. Vì một số lý do, điều này khiến nội tâm của Harry bùng lên. Malfoy có quyền gì mà tỏ ra thờ ơ trước việc dượng của Harry đánh cậu và nhốt cậu trong tủ? Chà, Malfoy không biết về phần đánh đập, nhưng vẫn vậy thôi! Malfoy không nhận ra rằng đây thực sự không phải là điều mà Harry muốn nói đến sao? Chỉ có Chúa mới biết điều gì sẽ xảy ra nếu ai đó phát hiện điều này. Harry rùng mình khi nghĩ đến nó.

Nhưng Harry sẽ làm gì với Malfoy? Malfoy không phản ứng như Harry đã mong đợi. Nó gần giống như Malfoy đang tức giận. Nhưng về cái gì?

"Đã có sự thay đổi? Ý mày là gì?" Draco cảm thấy khá nghi ngờ. Potter có bị mù không? Cậu ta không thấy mình đã thay đổi như thế nào trong những tháng qua sao?! Harry chắc chắn đã cao thêm vài inch, bớt xanh xao hơn và không còn trông giống như đang hồi phục sau một trận ốm nặng nữa.

Đôi mắt của Harry dường như sáng hơn mặc dù họ vẫn xem xét mọi thứ một cách thận trọng, và cậu ấy cười nhiều hơn, và khi cậu ấy cười, những người xung quanh dường như cũng bị kéo theo, có điều gì đó ở Harr-Potter khiến bạn muốn ... ừ thì trong trường hợp Draco cởi truồng và quan hệ với Gryffindor vô tri, nhưng... vâng. Draco nhìn Potter từ trên xuống dưới, tất cả những gì hắn có thể nhìn thấy một phần ở trong bóng tối, nhưng nhanh chóng quay đi khi bắt gặp đôi mắt xanh lục đầy tò mò. Chết tiệt.

Trông Harry không còn giống như một cành cây suy dinh dưỡng nữa, và cái thứ tồi tệ đó- Draco ngắt lời. Đây không phải là lúc để bị cuốn vào những tưởng tượng về Harry Potter của hắn, bởi vì tôi tin rằng chúng có thể khiến hắn ta mất tập trung trong nhiều giờ. Và Draco cần phải cảnh giác ngay bây giờ nếu hắn ta định dụ dỗ bất cứ điều gì khác từ tên ngoan cố này. Tại sao Potter lại không nói với ai?! Potter là cậu bé sống sót. Tất cả họ sẽ cúi gập người vì cậu ấy.

"Hãy kiếm cho mình một chiếc gương đi, Potter. Tuy nhiên, quay lại chuyện quan trọng. Tại sao mày không nói với ai? " Draco cau có khi Potter phá lên cười, thậm chí hắn còn nghĩ rằng thật khó để giữ khuôn mặt cau có khi tiếng cười chói lọi của Potter nhảy múa trong bầu không khí giữa bọn họ. Đó không phải là điều mà bất cứ ai cũng có thể nghe thấy thường xuyên, ngoại trừ tên chồn đỏ và máu bùn. Potter thường rất yên lặng khi bị nhiều người vây quanh.

"Gì? Đừng cười nữa, tao không thấy có điều gì là buồn cười hết" Potter dường như cố gắng để thở bình thường, và chỉ để thoát ra một vài cái khịt mũi. Draco sốt ruột nhìn Gryffindor nhắm mắt lại một lúc rồi mở ra, được cho là đủ điềm tĩnh để hành động như một con người bình thường thực sự quan tâm đến sức khỏe của mình.

"Chỉ vậy thôi- à, không có ý xúc phạm đâu Malfoy, nhưng chúng ta chưa bao giờ hợp nhau nhỉ?" Harry không đợi phản hồi. "Và nghĩ đến việc mày là người đầu tiên tao kể về điều này... thật là mỉa mai đúng không?" Harry lại cười khúc khích trước sự vô lý của chuyện này. Trong một triệu năm nữa, Harry cũng chưa từng đoán được rằng cậu sẽ thú nhận một trong những bí mật được bảo vệ cẩn thận nhất của mình với Malfoy trong tất cả mọi người.

"Tao vẫn chưa hiểu chuyện gì buồn cười đến vây, Potter" Harry từ tốn lắc đầu, cố gắng hiểu những suy nghĩ của mình nhưng không thành công.

"Cũng không vui chút nào... nhưng mày phải thừa nhận rằng điều này thật kỳ lạ." Malfoy lúc này trông khá bực tức, và Harry quyết định đã đến lúc nó nên im lặng.

Draco nhìn chằm chằm vào Gryffindor trong vài giây. Sau đó, Draco lắc đầu, cố gắng để loại bỏ cảm giác mềm mại như bông đang bao trùm lấy cậu ấy khi Potter nói rằng cậu là người đầu tiên Harry kể về điều này.

"Tại sao... mày lại nói với tao? Trong tất cả những người ở trong trường này, tại sao mày lại nói với tao? " Potter nhún vai cúi đầu, và Draco cảm thấy rằng sẽ cần thêm một vài lời dỗ dành. Nhưng rồi Potter đột ngột nhìn lên, khóa ánh nhìn của họ lại với nhau và mỉm cười ngập ngừng, Draco một lần nữa quá sốc nên không thể làm gì khác hơn là nhìn chằm chằm vào Harry.

"Tao nghĩ mày là một trong những người duy nhất sẽ không thương hại tao. À, có Snape nữa... nhưng mày biết đấy." Harry nhún vai và lại chọt một cái lỗ trên ống quần của mình. Ý nghĩ về việc Harry nói với Snape về nhà Dursley thật buồn cười và thành thật thì điều đó khá đáng sợ. Giáo sư độc dược sẽ phản ứng như thế nào, Harry không biết và thành thật mà nói cũng không muốn tìm hiểu.

"Và tao phải làm gì đây? Tại sao mày không nói với Weasley hoặc Granger? Họ sẽ đến gặp Dumbledore và sắp xếp mọi thứ, điều mà tao không hiểu là tại sao mày lại không tự mình làm điều đó-"

"Tao không thể nói với cụ Dumbledore! Và ngoài việc không có ai phát hiện ra thì tao vẫn phải đến nhà Dursley, mọi chuyện vẫn diễn ra như vậy thôi."

"Họ sẽ không bắt mày quay lại đó! Ngay cả kẻ ngu ngốc thích muggle cực đoan nhất cũng sẽ thấy rằng nó không phải là nơi an toàn!"

"Mày không biết bất cứ điều gì về cuộc sống của tao, Malfoy! Mày không nghĩ rằng cụ Dumbledore biết sao?!"

"Gì?! Mày vừa nói rằng mày không thể nói với ông ấy! Mày không có ý nghĩa gì đối với cái lợi ích chết tiệt đó hả?"

"Chà, tao đã sống ở đó cả đời và nếu mày so sánh với quá khứ thì nhà Dursley đã khá phục tùng vào mùa hè này ..." Malfoy mở to mắt và Harry nhăn mặt. "V-và dù sao đi nữa, mày đừng nghĩ rằng cụ Dumbledore sẽ không để ai đó đến kiểm tra tao... vì vậy chắc chắn ông ấy đã biết, nhưng..." Harry ấp úng. Cậu không muốn nghĩ rằng Hiệu trưởng luôn biết cách nhà Dursley đối xử với cậu, nhưng chưa bao giờ làm bất cứ điều gì về điều đó.

"Vậy mày đang nói rằng Dumbledore đã biết tất cả nhưng không bao giờ làm bất cứ điều gì?" Harry nhún vai, nhưng khi cậu thấy Slytherin lại chuẩn bị chửi bới thì nó nhanh chóng lùi lại.

"Ý tao là tao không chắc và tao không bao giờ muốn xác nhận bất cứ điều gì bằng cách nói lung tung. Điều quan trọng là tao phải quay lại nhà Dursley. Và chỉ còn một mùa hè nữa thôi và sau đó tao sẽ thoát khỏi họ mãi mãi." Harry cảm thấy như đang thuyết phục bản thân nhiều hơn là Malfoy, như cậu đã lập luận tương tự cả nghìn lần trước đó với chính mình và cậu không thấy được giải pháp nào. Harry sẽ phải sống sót, cậu cay đắng nghĩ cho mình, giống như cậu đã luôn làm vậy trước đây.

Draco nhìn Potter khoanh tay trên đầu gối, rồi gối đầu lên trên. Hắn phải làm cái quái gì đây?! An ủi cậu bé kia, hoặc có thể chỉ cần cố gắng trấn an Potter. Draco cắn môi và từ từ nhích lại gần Potter... được rồi, Harry. Cái đầu tóc tổ quạ dựng lên khi Draco hắng giọng, giờ Draco đang quỳ xuống trước Gryffindor. Màu xám đậm gặp màu xanh lục bảo và trong giây lát, họ chỉ ngồi đó, lạc vào mắt nhau ngay cả khi điều đó nghe có vẻ quá hấp dẫn đối với mong muốn của Draco.

Draco từ từ đưa tay lên và đặt một bàn tay lên cánh tay của người còn lại tỏ vẻ an ủi, và đánh giá thử phản ứng của Harry khi hắn làm như vậy. Gryffindor dường như hơi co người lại, nhưng cũng không né tránh và mắt họ không bao giờ rời nhau. Draco cười nhẹ và Harry cảm thấy khóe miệng mình cong lên một chút.

"Nó không tệ, đúng không?" Draco cảm thấy như tự tát mình khi những lời ấy được nói ra. Cậu có cảm giác rằng nó thật tệ và có lẽ còn tệ hơn nhiều.

Harry khịt mũi trước khi càu nhàu, cậu có thể cảm thấy mắt mình cay xè, những ký ức bị lãng quên từ lâu trỗi dậy. Ừ, không tệ đâu.

"Tao bị đánh thâm tím mình mẩy nhưng tao vẫn còn sống, tao từng cho là có thể tệ hơn thế." Malfoy nhìn Harry với vẻ khó hiểu, và Harry nhăn mặt với cách nói của cậu ta.

"Bị đánh bầm người? Họ không ... Ý tao không phải là họ đã đánh mày đó chứ?" Harry tiếp tục im lặng, hướng mắt khỏi Malfoy lúc này đang tiến lại gần cậu, gần đến mức Harry gần như có thể cảm nhận được hơi thở của Slytherin trên khuôn mặt mình. "Merlin! Họ đã làm như vậy, phải không?" Harry cười buồn, không ngừng nhún vai, phá vỡ cái nhìn của họ và nhìn xuống đùi mình một lần nữa.

Trước khi Draco biết hắn đang làm gì, thì tay hắn đã vươn tới trước và nắm lấy cằm của Harry, ngửa đầu Harry ra sau để Harry có thể nhìn hắn, sự giận dữ toát ra từ trong cổ họng của Draco khi mắt họ chạm nhau. Harry thở hổn hển khi nhận thấy họ đang ở gần nhau như thế nào, mũi gần như chạm vào nhau vì Draco đã vô thức tiến về phía trước. Harry thở gấp nhưng không cố quay đi.

Cả hai im lặng một lúc lâu, chỉ ngạc nhiên trước xung điện trong không khí xung quanh họ, nổ lách tách trong bóng tối. Malfoy từ từ tiến về phía trước, nghiêng đầu để trán chạm vào mặt Harry, hơi thở thơm mát phả lên mặt cậu, gửi những rung động ngọt ngào đến trái tim Harry. Bầu không khí đột nhiên trở nên nóng bỏng nhưng khi Harry chớp mắt thì khoảnh khắc đó biến mất. Malfoy lại ngả người ra sau, còn Harry thì thở hổn hển.

Malfoy suýt hôn Harry. Malfoy. Harry không có nhiều cơ hội hơn để điều tra sự phát triển mới này, điều kỳ lạ là điều đó không hề khiến cậu cảm thấy ghê tởm. Thực tế thì nó không đánh thức bất kỳ sự phản cảm nào.

"À...Ừm..." Malfoy đỏ mặt và xấu hổ, còn Harry thì ngạc nhiên khi thấy Draco Malfoy đang đỏ mặt. Cậu không nói gì, để cho tóc vàng cố gắng tự bình tĩnh lại, bởi vì kỳ lạ thay, Harry không hề cảm thấy xấu hổ chút nào, cậu rất có thể đang nhếch mép ngay lúc này. Cuối cùng Harry cũng tìm ra cách để khiến Malfoy bối rối, và chết tiệt là Harry sẽ sử dụng nó.

"Tao sẽ nói với Dumbledore ngay khi tao ra khỏi đây, và đó là-" Harry cắt đứt lời nói của Malfoy bằng cách nắm lấy chiếc cà vạt Slytherin của hắn ta và kéo hắn về phía trước để đôi môi của họ chạm vào nhau. Cả hai đều thở hổn hển trước sự va chạm đột ngột và Malfoy thả lỏng khi xà vào vòng tay của chàng trai kia. Không cần phải phản kháng khi đây là những gì mà hắn đã mong ước kể từ khi Draco để mắt đến Gryffindor vào năm tháng trước.

Không ai trong họ để ý thấy bóng tối dần sáng hơn cũng như những bức tường co thắt đang dần biến mất xung quanh họ, tất cả những gì hai cậu bé có thể tập trung ngay bây giờ là lao vào nhau và cảm nhận mớ cơ bắp đang uốn éo dưới đầu ngón tay của mình. Hai bàn tay nắm lấy tóc và lưỡi di chuyển cùng nhau khám phá từng inch mà họ có thể chạm tới. Họ thừa nhận một sự thật rằng giờ họ đang nằm dài trên sàn, và nằm chồng lên nhau, Harry đè Malfoy xuống đất và hai chân Malfoy tự quấn quanh eo Gryffindor một cách lỏng lẻo. Vì vậy, họ không hề nghe thấy tiếng bước chân đang hướng về phía mình. Nếu họ chú ý, có lẽ họ sẽ có thời gian để trốn nhưng-

"POTTER! MALFOY! Bọn mày nghĩ bọn mày đang- NGỪNG VIỆC NÀY NGAY LẬP TỨC!" Harry tách môi khỏi Malfoy và nhìn xung quanh, toàn thân cậu lạnh cóng khi mắt cậu ghi lại hình bóng lờ mờ của vị giáo sư độc dược cao ngất ngưởng ở phía trên họ.

"T-thưa giáo sư-"

"Đến văn phòng của Dumbledore, NGAY BÂY GIỜ!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro