Part I: Lu-Milk

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                                                                                                 

"Sehun!" Luhan hét lên làm Sehun quay lại từ màn hình máy tính của mình. Sehun đang cầm một hộp bánh quy sô cô la với một nửa miếng bánh  đang ở đôi môi đầy đặn.Sehun nhanh chóng “xử lí” miếng bánh của mình rồi cười toe toét. Anh kéo tay người bạn cùng phòng của mình ngồi lên trên đùi anh trong khi tựa đầu lên vai cậu .Luhan bĩu môi khoanh tay. Sehun cau mày và hỏi:

 - Vẫn còn giận về chuyện hôm qua à??

 Luhan từ từ gật đầu trong khi Sehun cười khúc khích và vùi mặt vào hõm cổ của Luhan: 

- Anh xin lỗi, được chưa

 Sehun nói rồi cảm nhận mùi vani trên tóc Luhan, nó luôn làm anh cảm thấy thoải mái sau 1 ngày căng thẳng.Luhan nghĩ một chút và quay lại đối mặt với Sehun, toàn bộ cơ thể của mình bây giờ ở trên người anh, trong một vị trí rất khó xử, nhưng Sehun rất thích điều đó, vì Luhan dù sao cũng ở sát người mình:

- Tại sao anh không uống sữa? - Luhan hỏi, nhưng Sehun đã chìm đắm trong suy nghĩ của mình nên anh đã không chú ý đến những gì cậu yêu cầu làm cho Luhan khó chịu hơn bao giờ hết.

Sehun nhớ rằng anh đã từng sống cô lập từ tất cả mọi người vì anh nghĩ rằng mọi người đều rất phiền toái và anh chỉ cần bản thân mình, anh đã trở nên nổi tiếng nhờ vẻ bề ngoài mặc dù anh không có bạn bè, nhưng cho đến khi gặp Luhan, trai tim anh đã mở ra 1 chút. Anh cười khúc khích khi nhớ lại:

- Tại sao anh lại cười? Luhan hỏi, khuôn mặt của cậu gần Sehun của làm cho cả hai đỏ mặt khi nhận thấy khoảng cách giữa chúng. 

Sehun nhún vai "Chỉ cần suy nghĩ về một cái gì đó ...", anh trả lời và Luhan bĩu môi "Anh ko bao giờ trả lời em! Tại sao anh không uống sữa? Làm thế nào mà anh cao như vậy? Anh không bao giờ uống nó mà ... Ngay cả khi anh là em bé? " cậu hỏi khi nghiêng đầu một chút làm cho cậu trông dễ thương hơn . "Em hỏi rất nhiều ..." Sehun than vãn trong phiền toái. Luhan tát nhẹ lên má anh.

Anh cười khúc khích, tại sao Luhan có thể đáng yêu vậy chứ:

- Anh đoán anh chỉ uống nước khi còn nhỏ thôi. Trước đây, anh không bao giờ uống sữa  và anh sẽ không bao giờ có vấn đề gì !

 Sehun nói và gõ ngón tay trỏ của mình vào trán của Luhan làm cho cậu nhăn mặt có chút phiền toái. Luhan gõ ngón tay lên cằm và suy nghĩ 1 lúc cho đến khi anhđứng dậy và đi ra ngoài "Anh sẽ quay lại ngay!" anh hét lên rồi ra khỏi cửa và đi vào bếp. Sehun nhăn trán và nhún vai trong khi cậu quay đầu trở lại màn hình máy tính. Năm phút sau, Luhan quay lại cười toe toét cầm một ly sữa và một hộp bánh. Sehun chế giễu:

 - Nếu em nghĩ rằng em có thể mua chuộc anh với cookie chỉ để làm cho anh uống sữa ... Mơ đi. - Anh đảo mắt làm Luhan nhăn mặt lại.

 - Chỉ là sữa thôi mà! Thử đi ... Anh sẽ thích nó!" cậu nói trong khi đặt thức ăn lên bàn và ngồi lên đùi anh, phải đối mặt với khuôn mặt của Sehun.

- Em không thể buộc anh thích một cái gì đó mà tôi rõ ràng không thích - Sehun nói và đảo mắt. 

- Anh thậm trí còn chưa thử nó!-  Luhan trả lời và bĩu môi - Làm sao mà anh biết rằng anh thích nó hay không ?!- Cậu khoanh tay trước ngực của mình trong khi quay lưng lại với khuôn mặt của Sehun.

Sehun cười khúc khích và ôm lấy cậu trong khi Luhan tựa đầu vào vai người bạn cùng phòng của mình và thở dài.

Luhan nhanh chóng ngẩng đầu lên làm Sehun buông cậu ra. Cậu nắm lấy ly sữa và nói

- Sehun! Nhìn nó rất ngon đấy! – Cậu uống nửa ly và mong rằng Sehun uống nốt nửa còn lại. Luhan mỉm cười rạng rỡ trao cái cốc cho Sehun, nhưng anh đã không cầm lấy nó.

Thay vào đó, Sehun từ từ ngả người vào khuôn mặt của Luhan

- Sữa dính trên mặt em này ... Luhan – Cậu đỏ mặt - "S-Sehun ... C- Cái gì?

Sau đó, Luhan bỗng bị ngắt lời, cậu cảm nhận được một thứ gì đó vô cùng mềm mại đang tấn công đôi môi anh đào của cậu khiến cậu giật mình.  Nhưng sau một lúc, cậu đáp lại nụ hôn 1 cách ngây thơ. Sehun xoa lưng của Luhan khiến cậu khẽ rên trong nụ hôn. Cả hai đều đỏ mặt.

Trên má 2 người bắt đầu phủ 1 lớp bụi hồng. 

– Loại sữa duy nhất tôi sẽ uống là Lu-Milk  - Sehun nói, vừa định đặt môi mình lên môi cậu một lần nữa thì lại nhận được cái đánh nhẹ của Luhan. "

- O-Oh S-Sehun! Nếu em không giết anh  ... EM KHÔNG PHẢI LUHAN! Mau quay lại đây!" Sehun phá lên cười  khi lăn lộn trên giường của mình.

"Vì vậy, làm tình kịch tính ..." Anh thở dài và đảo mắt. 10 bạn cùng ký túc xá của anh ngã vào nhau. "Mấy người đã nghe trộm ?!"

Chen cười và trả lời: "Vâng hyung ... Anh rên rỉ to quá." Chen cười khúc khích. Tất cả bọn họ xông vào cười khi Sehun cười khúc khích trước sự đỏ mặt, sốc của Luhan. Kai vỗ lưng Sehun và ném một hộp bao cao su cho Sehun

- Anh sẽ cần nó – Kai nói và nháy mắt. 

- Chúng ta sẽ cho họ riêng tư vì nó là ngày đầu tiên của họ với nhau! - Luhan đỏ mặt trước lời nhận xét - Ai đã từng nói rằng chúng tôi đã ở bên nhau ?!

Sehun cười và đưa cánh tay của mình ôm  vai Luhan "Tôi nói như vậy." 

10 người kia thủ thỉ khi Kyungsoo và Lay kéo ra khỏi phòng "Hãy cho họ một riêng tư!" Lay đóng cửa lại và tất cả mọi người rời đi .

- Em sẽ là Luhan của tôi?" Sehun nói và ôm lấy Luhan. Cậu đấm nhẹ lên ngực Sehun trong khi tay nắm chặt áo thun của mình

- Không ... Ai đã từng nói em đồng ý. 

Sehun cười khúc khích và ôm lấy cậu, anh dựa vào khuôn mặt của cậu, hôn nhẹ lên nó làm Luhan đỏ mặt

- Anh yêu em .. Sehun nói làm Luhan cười.

- Em cũng yêu anh.                                                                               

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro