Hẹn em kiếp sau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Mọi người nhớ nghe nhạc khi đọc truyện nhé! )

...

" Hoa trái mùa hoa chóng tàn phai 

Chớm nở một lần hoa tàn hoa để cho ai? 

Yêu trái thời tình sớm lụi tan 

Vừa mới bắt đầu đã chẳng hay biết nay mai. "

Tháng hai Hạnh nở ngập trời, từng cánh hoa phấn hồng khẽ rung nhẹ theo gió. Hạnh hoa là loài hoa mong manh, nhẹ nhàng mà thanh khiết, nở vào độ chớm xuân, là bóng hình em nơi lồng ngực trái của tôi. 

Bồi hồi mà thổn thức...

Nhanh nhỉ, thoáng chốc mà chúng ta biết nhau được mười năm rồi. 

Cái thời xuân xanh em còn nở rộ, dưới tán cây Hạnh em yêu, em nói em tên Lưu Vũ. Em cười, nụ cười ngây thơ vương màu nắng sưởi ấm lấy tâm hồn tôi. Em cười, nắng cười, gió cũng reo vui mà tim tôi sao lại rung động xao xuyến vô cùng. 

Khảm sâu giây phút ấy vào tim, tôi mong có thể bảo vệ tia nắng ấy đến cuối đời.

Tôi mong em luôn được thế giới đối xử dịu dàng, mong thời gian đừng xóa nhòa thanh xuân em theo năm tháng. Cũng bởi vì...

Tôi trót thương em mất rồi.

Tôi thương em. Thương cái cách em cười, thương từng lời em nói, thương những việc em làm. Thêm một ngày thôi, cũng đáng để tôi thương em. Thương nhiều đến mức, bạn bè vẫn thường hỏi: "Cậu yêu Vũ có phải không? ". Tôi vẫn cười và bảo: "Không yêu được. Thương, thương lắm, thương trên cả yêu!". 

Em là tia nắng của trời, để sưởi ấm cho tất cả mọi người, tôi làm sao có thể ích kỉ chiếm hữu em cho riêng mình. Chỉ cần được ngồi cạnh em, nghe em kể mọi chuyện trên đời, vẫn là nụ cười trong ngần ấy, tôi đã mãn nguyện lắm rồi.

...

" Hỏi trời cao hỡi tình là chi? 

 Vừa gặp nhau đã vội biệt ly 

 Nhìn em bước theo người khuất dần anh chỉ lặng thinh 

Tưởng rằng may mắn tìm được nhau 

Nào ngờ đâu đứt đoạn dây tơ 

Trách kiếp này có duyên nhưng chẳng có phận. "

Thoáng chốc mà hai mùa hoa Hạnh qua đi, nơi em vẫn nắng vẫn bình yên, nụ cười trên đôi môi em vẫn vẹn nguyên như thuở đầu.

Vậy thôi, tôi nhủ, cũng đủ rồi.

Hôm ấy, lất phất mưa bay, em cười, nhưng sao nụ cười này khác với thường ngày quá. Rồi chợt, em nức nở, khiến lồng ngực tôi đau nhói xót xa.

Em bị ung thư giai đoạn cuối, tuần sau phải nhập viện để tiến hành hóa trị.

Tôi có mưa trong lòng.

Những ngày tháng sau đó, nhìn em tiếp nhận hàng loạt các cuộc hóa trị, xạ trị, hàng ngàn mũi kim đâm vào cánh tay em, nhìn em đau đớn, ông trời cứ trách phạt một mình tôi thôi, cớ sao lại để em chịu thương đau thế này! Tôi ước gì mình có thể thay em nằm đấy gánh chịu nỗi đau này. Tôi vô dụng quá, đúng không em. Ấy vậy mà mỗi lần tôi đến thăm, ánh dương quang nơi em vẫn rực rỡ như ngày nào, chẳng một lời than đau, chẳng một câu oán trách số mệnh mình.

Em vẫn luôn hiểu chuyện như thế, hiểu chuyện đến đau lòng. Từ bé, em đã có một gia đình không trọn vẹn, bố và mẹ em vì miếng cơm manh áo, vì đồng tiền, vì cái tôi của bản thân mình mà đến cuối cùng, em chẳng có một gia đình coi em là trung tâm. Ngay từ tấm bé, em vẫn luôn vâng lời, chưa từng cãi mẹ lời nào. So với những đứa trẻ cùng tuổi nhõng nhẽo, mè nheo bố mẹ mua cho món đồ chơi, em lại im lặng, giấu lại cảm xúc vào trong lòng, thu mình lại xung quanh bức tường kín mà em tự dựng lên để bảo vệ em khỏi những tổn thương, gai góc cuộc đời. Vậy nên em luôn đối xử tốt với mọi người, với những đứa trẻ có hoàn cảnh giống như em. Em mong chúng có một gia đình êm ấm trọn vẹn để trở về.

Tôi vẫn luôn mong thế giới này đối xử với em dịu dàng hơn, tôi mong em có thể gỡ bỏ những gai góc xung quanh mình, muốn em được làm những điều mình thích, cảm nhận được thế giới vẫn còn có người thương em nhiều lắm, thương đến vô cùng.

Ấy vậy mà... 

Tháng tám, mưa giăng kín lối, giăng kín cả hồn tôi.

Vào một ngày mưa tầm tã, tia nắng của tôi theo mây về trời mất rồi.

Nước mắt tôi, đã cạn tự bao giờ.

Lặng thinh nhìn từng đoàn người tiễn em đi mất, ông trời sao đã mang em đi rồi còn chẳng đành cho tôi theo em.  

Không có em, tôi chẳng còn gì nữa rồi

Em bảo, sau khi em đi rồi, tôi phải sống thật tốt

Nhưng không có em, tôi biết phải làm sao đây?

Em biết không, khoảng cách giữa yêu và thương tưởng chừng như rất mong manh, nhưng lại rành mạch vô cùng. Tôi chỉ biết rằng, thương ai đó rõ ràng là một cái nợ, mà để trả hết cái nợ này, một đời là chưa đủ... 

Trách mối tơ duyên đứt đoạn, trách trời vô tình, hận đời thê lương.

Có duyên, mà chẳng có phận.

...

" Hẹn em kiếp sau

Kiếp này thôi tìm đến nhau

Mây về với nắng của trời

...

Hẹn em kiếp sau

Sẽ không để lạc mất nhau

Nắm tay đi tới cuối đời

.... " 

Em ơi, hẹn em kiếp sau,  mong những giọt sương trên khóe mắt em mãi mãi tan biến, mong em có một cuộc sống an nhiên. Lúc ấy, tôi mong mình có thể đến bên cạnh em ngỏ lời yêu, cho em một cuộc sống hạnh phúc. 

Còn kiếp này, hãy để tôi chờ em, em nhé! Tôi nơi này, mười năm trôi qua, vẫn luôn cố gắng sống thật tốt, giúp đỡ những đứa trẻ có hoàn cảnh giống như em, cho chúng được sống trong tình yêu thương như di nguyện của em thuở nào.

Tôi vẫn sẽ đứng đây chờ ngày được gặp lại em. Mười năm, rồi lại mười năm nữa, thêm 10 năm nữa cũng có là gì đâu em nhỉ, đời người được mấy lần mười năm đâu mà. 

Đến lúc ấy, dưới tán Hạnh hoa, em hãy nở một nụ cười thật tươi đón tôi nhé.

Tháng hai, Hạnh hoa nở ngập trời,

Gom tất thảy dịu dàng của anh gửi đến Lưu Vũ-Người mà Uno Santa thương đến vô cùng.


Hoàn chính văn

-------------------------------------------------------------------------------

Đôi dòng tâm sự: 

Fic này mình lấy cảm hứng từ một phần bài hát "Hẹn em kiếp sau". Đây là lần đầu mình viết fic nên mong mọi người giúp đỡ mình nhiều hơn. Cảm ơn mọi người đã đọc truyện của mình. Arigatou gozaimasu. 

Love you ❤️.

Kí tên

Tháng Hai Hoa Hạnh Nở

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro