Không Tên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jung Hoseok sinh vào ngày 18 tháng 2 năm 1994, tính ra là thuộc hyung line của nhà. Nhìn Namjoon thế nhưng lại sinh sau Hoseok , tuyệt nhiên được xuống làm em. Namjoon chưa bao giờ gọi cậu là "Hoseok hyung" nữa. Hoseok thật sự chỉ còn biết nhăn nhó bỏ qua.

Làm anh đâu có dễ. Vừa phải giữ hình tượng đáng yêu,tràn đầy hi vọng cho bản thân, vừa phải làm tròn bổn phận là anh lớn của bọn maknae. Jung Hoseok là người nhạy cảm dễ tổn thương nhưng lại rất tốt tính, đáng yêu, nhưng chỉ có cái cậu không muốn được xem là đáng yêu, con nít, cậu muốn được xem là người lớn.

Nhưng khổ nỗi, lúc nào cũng là con nít trong mắt các anh lớn hơn, Namjoon , thậm chí cả bọn maknae chết tiệt.

Bữa ăn ở kí túc xá lúc nào cũng là bữa ăn đầy ắp tiếngnói cười và ồn ào. Hoseok nhìn quanh, bên góc bàn bên kia là Taehyung và Jimin đang cùng nhau chiến game mới ra nàođó. Phía bên này bàn là Jin đang xếp đũa ra bàn, Namjoon cũng vì thế mà vớ lấy đống bát chia đều cho mỗi người. Jungkook tay cầm hai quả tạ,haizz dạo này thằng nhóc cơ bắp quá rồi, sau cùng là Yoongi đang gật gù trên ghế sofa ngoài phòng khách.

Thật là hỗn loạn.

Hoseok thở dài ngao ngán, tay lại tiếp tục đảo đều nồicanh.

-Nhẹ tay thôi Hoseok. Em làm thế còn ăn gì được nữa. – Jin nói nhưng không nhìn lên, anh chỉ đứng đó trở qua trở lại mấy miếng thịt nướng.

Hoseok gật đầu. Cậu nhẹ tay hơn chút rồi chờ đến khi nước canh sôi thì tắt bếp và múc canh ra từng bát.

Canh nóng đến phỏng, bát lại giữ nhiệt nên càng nóng. Tay Hoseok run run, cầm bát canh đi chầm chậm kẻo đổ. Tay cậu đỏ cả lên vì nóng, có lẽ cũng đã bỏng rồi,nhưng Hoseok không dám nói gì, chỉ tiếp tục múc canh cho mọi người, đến bát cuối cùng thì canh cũng gần hết,chỉ còn lại toàn nước dùng, rau củ và thịt đã bị cậu múc cho mọi người hết.

Hoseok là người phải ăn bát cuối đó, vì mọi người đằng kia ai cũng đang ăn xong cả rồi.

Khoảnh khắc đó như lặng đi, tiếng cười nói ồn ào của sáu người còn lại như chìm vào không gian tĩnh mịch khi Hoseok lặng nhìn chén nước dùng cuối cùng đó. Cậu đưa lên miệng, uống một hơi đã hết. Ngọt, lại rất ngon, Hoseok rất thích, cậu giờ cũng đang rất đói. Vừa quay sang bàn thì mọi thứ đã trống trơn, thịt chiên còn mấy miếng bị cháy quá, cơm chỉ đủ vài ba muỗng ăn,cả kimchi cũng còn lèo tèo vài mẩu. Hoseok cứ đơ ra đó,rồi thận trọng ngồi xuống bàn và ăn những thứ còn sót lại đó.

Là hi vọng phải hiểu cho mọi người. Phải mạnh mẽ, khôngđược khóc.

.. .

Ngày hôm đó Namjoon và Yoongi cãi nhau to. Hoseok từ ngoài về đã nghe thấy to tiếng, sau đó thì có tiếng đổ vỡ. Cậu chạy tức tốc vào nhà, mọi chuyện thật sự nghiêm trọng, Jin và Jimin ra sức ngăn cản, cả Taehyung và Jungkook đều đem hết dao kéo vật dụng trong nhà đem giấu hết sợ rằng có chuyện xấu xảy ra. Vì thật tình mà nói Yoongi khi phát điên thì cực kỳ đáng sợ và kinh dị.

-Yoongi thôi đi.

-Namjoon, em đừng có chọc nó nữa.

-Tôi nói cho anh biết anh chẳng là cái thá gì để tôi phải nghe theo hết. Anh đừng có mà nghĩ rằng mình lúc nào cũng là thiên tài.

-Mày đừng nói không tao điên lên bây giờ. – Yoongi tính xông tới liền bị Jin và Jimin kéo lại, bên kia Taehyung với Jungkook cũng ráng ngăn Namjoon không cho anh chồm người lên.

-Anh điên thử xem, anh nghĩ ai cũng phát điên vì ba cái bài hát vớ vẩn của anh sao? Tôi phát ngán với những gì anh lên mặt dạy bảo rồi. Chết đi nhé! Đừng có chọc điên tôi.

-Mày có im ngay không? Không có tao mày cũng chẳng thể đượcnhư này! – Yoongi vớ ngay chiếc cốc thuỷ tinh trên bàn ném thẳng vào tường khiến nó bắn ra ngàn mảnh thuỷ tinh nhỏ li ti. Jin suýt nữa bị thương nên đành chạy ra phía sau Namjoon kéo anh vào trong.

-Anh có giỏi sao không ném thẳng mặt tôi nè?

-Mày tưởng tao không dám à?

-Ha ingười... đừng cãi nhau nữa mà... – Hoseok vội chạy đến đứng can ngăn, cậu không muốn chuyện bất đồng xảy ra, cậu không muốn có ai bị thương hay có bất cứ sơ sảy nào gây nên do vô ý nhưng có thể ảnh hưởngđến sau này. Gia đình 7 người này chỉ mới bắt đầu,Hoseok luôn trân trọng và cậu không bao giờ muốn mất nó.

-Con nít ranh, cút! – Yoongi gắt. Tay anh chỉ thẳng vào mặt cậu, đẩy cậu ra một bên. Hoseok thẩn thờ, Yoongi chưa từng nói những lời lẽ ấy với Hoseok. Từ khi gặp nhau lần đầu tiên, chưa bao giờ anh nói bằng thái độ đó với cậu.

-Nực cười!!!!!Anh nói Hoseok là con nít ranh sao? Đến thằng con nít ranh ấy cũng biết anh sai, mau dừng lại đi, đồ ngốc.

-Mày bảo ai? Nó mà biết gì?

Thế giới quanh Hoseok xoay chao đảo, không phải, Hoseok không muốn nói ai đúng ai sai, cậu chỉ muốn chuyện này chấm dứt. Hoseok muốn cả hai trở lại như trước, ồn ào,vui vẻ. Hoseok dùng hai tay bịt lấy tai, chạy ra ngoài.

Đêm khuya vắng, trời tuyết đang rơi, Hoseok chạy đi trong cơn nước mắt rơi mãi không dứt.

Tuyết lạnh buốt, tay cậu lại đỏ lên, Hoseok ngồi xuống bậc thềm bên đường, ngước mắt lên bầu trời đêm. Hoseok không biết mình đã làm gì sai, có lẽ mọi người không thích cậu xen vào, không ý nghĩa. Trong 7 người, Hoseok là yếu đuối và nhạy cảm nhất nhất, là người không có quyền lên tiếng, không có quyền nói lên suy nghĩ, vì bởi lẽ cậu luôn chỉ là một đứa con nít trong mắt mọingười.

Nước mắt lại rơi, Hoseok nhớ nhà, nhớ cha mẹ, cậu muốn về nhà, nơi mà cậu được cả một bát canh đầy rau củ,đầy thịt bằm. Một bát canh nóng hổi.

Tuyết rơi càng ngày càng dày, Hoseok lạc rồi, lạc ở Seoul côđơn rộng lớn. Cậu gục mặt xuống, nước mắt rơi,ướt cả tay áo, cậu muốn về Gwangju, muốn chạy trốn tất cả.

Mộ tbàn tay chạm nhẹ lên đầu Hoseok, xoa xoa lọn tóc đầy tuyết của cậu.

-Hoseok, lạnh không? Về nhà thôi.

Cậu ngẩng lên trong sửng sốt, là Yoongi. Là anh đang ngồi cạnh bên, với nụ cười như năm nào vẫn nhìn cậu trìu mến. Trước mắt Hoseok là Taehyung và Jungkook ở đó, dưới trời tuyết, vẫn ăn mặc mỏng manh, hối hả tìm cậu.

Jungkookngồi bên phía kia, nhóc đẩy đầu Hoseok vào ngực mình,thì thầm.

-Đừngđi lạc nữa nhé, Hoseok hyung. Bọn em tìm anh mệt lắm đấy.

Hoseok chỉ đợi có thế, cậu càng khóc to hơn, nhiều hơn, mặt mếu đến mức không ai nhận ra nữa. Một mình cậu ở giữa vòng tay ôm chầm của ba người đến mức ngạt thở. Hoseok cảm thấy ấm, ấm hơn rất nhiều.

-Nào,về nhà, cùng ăn một bát canh nhé.

.. .

Hoseok ngồi đó, được mọi người chăm sóc, sấy tóc, giữ ấm, trước mặt là một bát canh rau củ to đầy ắp.Khói nghi ngút, cậu ngoan ngoãn ăn một muỗng. Thật là đã về nhà rồi.

JungHoseok, đây là nhà, mãi là nhà của cậu.

.. .

-Thằngbé bỏ đi rồi! – Jin nói, tiện tay nện vào đầu Yoongi vài phát. – Mày im lặng và bình tĩnh lại cho anh xem.

-Hoseok? Đi đâu?

Namjoon giờ mới như tỉnh ra, nhìn về phía cửa đang mở toang.Hoseok rõ ràng vài giây trước còn đứng ở đó.

-Thật tình... trời đang có tuyết đó! Tại anh mà Hoseok hyung bỏ đi giữa trời tuyết thế đấy. Tại anh, tại anh. –Jimin cũng tiện tay đánh bôm bốp vào người Namjoon .

-Mau mau... đi tìm... Mau điều động đi tìm đi!

Nghe theo lời Yoongi , cả đám đang cãi nhau to tiếng liền xem như chưa có gì xảy ra và hốt hoảng chạy đi tìm.

-Jin,anh nấu ngay bát canh cho nó. Trời lạnh, Hoseok chắc đang thèm lắm. 

– Taehyung trước khi ra khỏi cửa vội nói vọng lại. – Jimin ở lại giúp rồi nhanh chạy ra nhé.

Trời lạnh, cả nhà vì Hoseok mà chẳng thèm bận tâm mặc thêm áo khoác. Jin thở dài, tiện đây nấu cả nồi lớn luôn.Đi ngoài trời lạnh về nhà có bát canh nóng là tốt nhất.

-Jimin,mau cắt rau củ cho anh, cắt sao cũng được, nhanh là đủ.Trước đó mau lấy thịt rã đông cho anh.

Jin thắt tạp đề vào, bắt nước lên bếp. Hoseok à, anh xin lỗi.

.. .

Hoseok à, xin lỗi. Mọi người luôn yêu em. Mọi người luôn cần em. Và mọi người sẽ luôn bảo vệ em.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro