HaoBoo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Seungkwan thích hát. Seungkwan cũng thích làm MC và làm giám đốc. Nhưng có lẽ vì thích hát hơn hết thảy nên cậu mới cố gắng hết mức có thể để debut và trở thành một mảnh ghép của Seventeen.

Minghao thì khác. Anh yêu nhảy. Đó là niềm đam mê cháy bỏng và ngọt ngào nhất đối với anh. Nếu không nhảy, anh thực sự không biết sẽ làm gì khác. Giống như anh sinh ra là dành cho nhảy nhót vậy đấy.

Seungkwan có thể vì những lời bình luận ác ý của netizen mà tập hát, tập nhảy nguyên đêm, cố gắng để không quên từng động tác nhỏ một nhưng luôn biết giữ chừng mực để không khiến bản thân gặp phải nhiều chấn thương.

Minghao lại khác. Anh tập nhảy như điên, không kể thời gian, mặc kệ chấn thương chồng chất, mặc kệ thắt lưng kêu gào đau đớn, mặc kệ tất cả chỉ để nhảy. Vì ánh đèn sân khấu này,vì đam mê bất diệt này, Minghao có thể mặc kệ tất thảy, chỉ để được nhảy. Thế nên anh gặp nhiều chấn thương gấp đôi Seungkwan. Đau cũng gấp đôi. Làm bạn với băng dán và dầu xoa bóp thì gần như là mỗi ngày.

*

Seungkwan tưởng rằng cường độ tập luyện của Minghao sẽ giảm đi đáng kể khi bọn họ cùng ra mắt và tiếp theo đó là những lịch trình dày đặc. Nhưng không. Tất cả những thứ ấy chỉ đang vắt kiệt Minghao thêm nữa mà thôi. Đó là những ngày anh ấy gần như chỉ ngủ chưa đến 2 tiếng một ngày, mặt mũi phờ phạc đến công ty và hòa mình theo nhịp beat, cố gắng nghĩ ra những động tác mới, đẹp mắt hơn, tinh tế hơn và đậm dấu ấn của Minghao.

Nhưng cái gì cũng có giới hạn của nó.

Đêm diễn cuối cùng của đợt quản bá, chấn thương của Minghao nặng đến nỗi phải ngồi xe lăn từ chỗ diễn đến thẳng bệnh viện. Vì quá lo lắng nên Seventeen cũng đi theo. Cả lũ ngồi thừ ra ngoài hành lang bệnh viện. Tất cả đều nhìn vào cánh cửa phòng bệnh, chờ Minghao. Riêng Seungkwan ngồi bất động nhìn mũi giầy. Đôi giầy này là Minghao đòi đổi với Seungkwan trước khi lên sân khấu nhảy khoảng 2 phút. Vì anh ấy vừa nói đổi xong liền ngồi thụp xuống tháo giầy của Seungkwan nên cũng chẳng còn cách nào. Đôi giày có vấn đề. Chắc chắn là như thế. Chính vì đôi giày mà Minghao mới ngã đập cả lưng xuống sàn diễn. Vậy mà vẫn cố bật dậy, hoàn thành nốt đoạn cuối của Clap.

– Minghao!- tiếng Seungchoel gọi đã kéo Seungkwan trở về thực tại. Cậu liếc xuống chân Minghao. Lúc này anh đã tháo giày ra, vẫn ngồi trên xe lăn và cũng đang nhìn cậu, miệng khẽ kéo thành nụ cười hiền. Chân phải anh có bốn vết tím ở hai bên bàn chân. Tại sao Seungkwan lại không phát hiện ra? Tại sao Minghao lại làm như thế? Anh là đồ ngốc sao? Tức giận và bất lực bủa vây lấy Seungkwan, cậu xoay người lại và bỏ đi. Bỏ lại ánh nhìn ngơ ngác của 11 thành viên còn lại, bỏ lại nụ cười hiền vội tắt và ánh mắt dần nhuốm lại vẻ ảm đạm của Minghao.

*

Những tuần sau đó, nếu thấy Minghao thì sẽ không thấy Seungkwan.

Đêm diễn cũng là lịch trình cuối cùng trong đợt quảng bá này nên thời gian của cả nhóm cũng dư dả hơn và có nhiều thời gian để nướng trên giường đến khét lẹt hay mua sắm tẹt ga. Đáng lẽ Minghao và Seungkwan đã định rằng họ sẽ cùng đi Trung Quốc với Jun trong vòng 2 ngày rồi bay về Jeju chơi vài hôm nữa. Nhưng tất cả đều thay đổi sau buổi tối Minghao chấn thương. Minghao đi Trung Quốc với Jun còn Seungkwan book vé về Jeju một mình. Khi cả hai cùng trở về sau chuyến du lịch ngắn ngày, Seungkwan kéo Hansol ra khỏi kí túc xá gần như mỗi ngày, bỏ mặc Minghao không biết cùng ai chơi LOL.

Sau 1 tuần bị buộc phải dưỡng thương ở nhà, dưới sự chăm sóc cùng giám sát như gà mẹ của Jisoo và Mingyu, Minghao cuối cùng cũng được đến công ty luyện tập. Khởi động xong xuôi đâu đó, anh bật nhạc và nghĩ những động tác mới cho album sắp tới của Seventeen. Seventeen luôn tự sáng tác bài hát cùng với vũ đạo hoàn chỉnh. Vũ đạo thì performance team sẽ lo, bài hát đã có Jihoon hyung và vocal team, rap sẽ do hip hop team phụ trách. Dù đến chưa có lên lịch cụ thể, nhưng không có việc gì làm và chân anh cũng ngứa ngáy muốn nhảy nên mới lăn xả vào phòng tập. Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, cho đến khi nhạc đột ngột tắt giữa đoạn điệp khúc của Clap. Minghao dừng động tác, quay về chiếc loa đột ngột im bặt.

Một thân ảnh đã đứng đó từ bao giờ, giận dữ cùng phẫn nộ nhìn anh. Trên tay Seungkwan là chiếc phích cắm loa, cậu ném phích cắm xuống sàn, sấn bước tới trước mặt Minghao. Cậu đấm thẳng vào ngực Minghao  bằng toàn bộ sức lực mà mình có.

– CHẾT TIỆT, XU MINGHAO! ANH ĐỊNH TẬP ĐẾN TÀN PHẾT LUÔN ĐÚNG KHÔNG? BÁC SĨ ĐÃ DẶN THẾ NÀO? NÓI NGHỈ NGƠI 1 TUẦN LIỀN CHỈ NGHỈ NGƠI 1 TUẦN THÔI SAO? NHẢY! NHẢY! NHẢY! NGOÀI NHẢY RA KHÔNG CÒN GÌ QUAN TRỌNG VỚI ANH NỮA CÓ ĐÚNG KHÔNG? GIÀY CỦA EM CÓ VẤN ĐỀ THÌ LIÊN QUAN GÌ TỚI ANH CHỨ, AI CẦN ANH LO! CÓ BAO GIỜ ANH NGHĨ ĐẾN CẢM GIÁC CỦA EM HAY KHÔNG? CON MẸ NÓ, ANH CÓ HIỂU CÁI SỰ BẤT LỰC KHI NHÌN THẤY ANH CHỈ BIẾT CÓ NHẢY, CHỈ BIẾT LÀM BẢN THÂN THÊM ĐAU ĐỚN CÒN CẢM GIÁC NHƯ LÀ KHÔNG ĐỦ CỦA EM HAY KHÔNG? NGỦ THÊM VÀI TIẾNG NHẢY ÍT ĐI VÀI TIẾNG THÌ SAO? ĐAM MÊ LỤI TÀN? HAY KHÔNG CÒN LÀ DANCE LINE CỦA SEVENTEEN NỮA? TRẢ LỜI ĐI!

– Từ khi gặp em, yêu nhảy cũng không bằng yêu em.

Lần đầu tiên từ khi gặp mạt đến giờ, Minghao thấy Seungkwan tức giận như vậy. Cậu luôn trầm lặng và dễ bằng lòng, không tức giận bao giờ. Minghao biết lần này Seungkwan cảm thấy rất khổ sở. Nên mới không gợi chuyện với cậu, để cho cậu có thời gian thích nghi với mọi chuyện trở lại. Dù thực lòng, Minghao đã rất muốn ôm chặt lấy cậu và nói rằng mọi chuyện thực sự không phải lỗi của Seungkwan khi nghe thấy tiếng thổn thức từ rấm rứt phát ra từ trong phòng cậu. Nhưng Minghao nghĩ rằng, nếu giờ xông vào gặp cậu sẽ chỉ làm mọi thứ tệ hơn, nên anh đành bất lực quay về phòng, cả đêm thức trắng nhìn trần nhà.

Mọi thứ cứ như thế cho đến hôm nay, Seungkwan ở đây với đôi mắt đầy nước cùng giận dữ.

Minghao đau nhói. Đau không thở được. Đau hơn mọi chấn thương trên người từ trước đến giờ. Khi anh biết những giọt nước mắt này là vì anh. Khi cơn tức giận đến cực điểm này cũng là thương anh, vì yêu anh, vì lo cho anh.

Minghao cố đứng dậy, xoa xoa vùng ngực bị Seungkwan đánh. Anh kéo Seungkwan vào lòng, vỗ vỗ lưng cậu như mẹ vẫn làm hồi bé với mình, và mặc cậu khóc đến phát nấc.

– Hứa với em, từ này trở đi, có chuyện gì thì phải nói, không được giấu diếm tự ý giải quyết. Còn nữa, một ngày phải nằm cạnh em ngủ ít nhất là 4 tiếng, chấn thương thì không được nhảy – sau khi để anh đứng đến mỏi như và nước mắt Seungkwan đã thấm ướt cả vai áo trái. Cậu muốn anh phải nhớ những điều cậu nói hôm nay và nghiêm túc thực hiện. Cậu rất sợ một lần nữa mình vô tình trở thành nguyên nhân gây ra chấn thương của Minghao, cậu thực sự rất sợ – Nếu còn có lần sau, chúng ta chia tay.

– Được, anh hứa. Sẽ không bao giờ để em phải lo lắng nữa.

Minghao yêu nhảy, đam mê nhảy, có thể sống chết vì nhảy. Đấy là trước khi Minghao biết và yêu Seungkwan. Khi nhìn thấy vì mình mà cậu đã dằn vặt và khổ sở thế nào, Minghao đã thề với bản thân sẽ không bao giờ là nguyên nhân làm cho cậu khóc, khiến cho cậu đau đớn nữa.

Thấy Seungkwan đã dần nguôi ngoai, anh nâng mặt cậu lên bằng cả hai tay, ngón tay cái khẽ lau đi nước mắt còn đọng lại trên má, và kéo cậu vào một nụ hôn dịu dàng. Giống như một lời xin lỗi và xoa dịu cho trái tim luôn nặng nề của cậu những ngày qua. Những nụ hôn liên miên để kéo hai người lại gần nhau hơn, xóa nhòa đi mọi khoảng cách đáng ghét giữa cả hai suốt những ngày qua.



Minghao à mau khỏe lại nhé. Tui thật sự muốn 13 thành viên cùng tỏa sáng trên sân khấu cơ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro