JeongBoo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phòng tập 0:45 sáng

Đấy là lần đặt dấu mốc cho mọi chuyện. Chẳng phải phép màu, kỳ tích hay việc các chòm sao đồng loạt thẳng hàng, tất cả chỉ là thói quen hằng ngày, vô cùng bình thường.

Như mọi khi, buổi tập nhảy dài miên man vừa mệt mỏi vừa phức tạp.

"Chân em chắc gãy mất rồi." Seungkwan nói không thành tiếng, dán chặt lưng vào tường trượt dài xuống sàn, thầm cảm ơn Minghao đã ngất xỉu sau khi nhảy liên tục suốt năm tiếng đồng hồ để buổi tập cuối cùng cũng kết thúc.

"Anh biết mà." Jeonghan đồng tình, ngồi xuống bên cạnh cậu, lưng tựa vào tường trong lúc chân duỗi thẳng trước mặt. "Anh thề đã thấy cuộc đời mình chạy qua trước mắt khi phải tập đến lần thứ mười. Có lần như phát khóc đến nơi luôn rồi. Soonyoung ấy không đùa được đâu. Lúc Minghao ngất anh còn suýt ăn mừng nữa, thế có ác không?"

"Không, vậy mới là người đó. Sao anh không về với mọi người đi?" Seungkwan  lập tức hối hận khi xoay đầu vì các cơ bắp cậu đã co lại cả rồi (không hẳn là như thế nhưng mà giờ thì chẳng bộ phận nào dùng được nữa).

"Em vừa trật cổ đấy hả?" Jeonghan hỏi.

"Hóa ra tiếng đó là vậy à? Ơn trời em tưởng có cái gì gãy luôn rồi chứ." Seungkwan  cười lớn và chết tiệt, thậm chí như thế cũng đau nữa.

"May thế công tắc nhạt nhẽo vẫn còn nguyên." Jeonghan lãnh đạm trả lời. "Có một đoạn xoay người cứ bị Soonyoung mắng mãi nên anh phải ở lại tập thêm. À mà cảm ơn đã sửa cho anh nhé. Em ở lại làm gì đấy?"

Seungkwan quay sang nhìn anh nở một nụ cười rạng rỡ.

"Để giúp anh. Không có chi." Cậu đáp.

"Ồ." Jeonghan chun mũi đáng yêu.

"Em không cử động được nữa." Seungkwan  nói to thành tiếng chẳng để cho ai nghe cả, vốn chỉ muốn ném sự thật hiển nhiên vào khoảng không.

Cậu tựa đầu vào tường và nhắm mắt lại, cần chút thời gian để lấy lại tinh thần. Những giọt mồ hôi ướt đẫm khiến những sợi tóc trên mái cậu bện chặt vào trước trán. Nếu còn nhấc tay lên được, cậu sẽ đưa lên vén mái sang một bên, thế nhưng như đã nói, cử động hiện tại là hoàn toàn không thể. Và dù Seungkwan  không định chợp mắt, cậu rồi cũng phải giơ tay đầu hàng khi bị cơn buồn ngủ đến gõ cửa và lôi vào vùng đất của những giấc mộng.

Lần đầu chỉ đơn giản thế thôi—hay đó là họ nghĩ vậy. Bọn họ chỉ là hai kẻ ngồi trong phòng tập đang dựa vào tường.

Cùng chìm vào giấc ngủ.

Phòng thay đồ Mnet 12:15 tối

Lần thứ hai chuyện xảy ra, họ vẫn tin chẳng có gì đặc biệt. Không một dòng chữ bay trên bầu trời, không có thứ gì ngoạn mục xảy ra. Tất cả chỉ là chuyện thường lệ.

"Cái áo này ngứa quá." Jeonghan phàn nàn kéo cổ áo của mình.

Seungkwan  nhìn anh qua gương từ chiếc ghế trang điểm, cười ái ngại khi bị Jeonghan bắt gặp ánh mắt. Gần đây cậu thấy mình hay làm thế: nhìn chằm chằm vào Jeonghan.

"Hyung đừng lo. Diễn xong anh có thể thay bộ khác thoải mái hơn mà." Cậu đáp bởi sẽ thật kỳ cục nếu không nói gì khi đã bị anh nhìn thấy như thế.

"Em thì đang mặc đồ lụa dễ chịu thế còn gì." Jeonghan càu nhàu.

Lần này Seungkwan  cười lớn, tiếng khúc khích càng nhiều hơn khi thiên thần lớn tuổi chun mũi lại khinh bỉ.

"Được rồi. Cậu xong rồi." Chị stylist vỗ vai cậu nói.

"Cảm ơn chị!" Seungkwan  nở một nụ cười biết ơn tươi rói trước khi chân sáo ra khỏi ghế và ngồi phịch xuống cạnh Jeonghan trên sofa. "Vậyyy, trông em thế nào?" Cậu hỏi chàng trai đang cáu kỉnh.

"Thì giống em thôi." Jeonghan đáp, mặt hướng lên trần nhà.

"Chán thế. Em đã bảo là muốn giống George Clooney mà."

"Giống một lão da trắng 55 tuổi à?"

"Nào đâu, em muốn phải thật tinh tế và sang trọng." Seungkwan  trả lời, miệng giả vờ hờn dỗi.

"À, thế thì ngồi lại vào ghế đi." Jeonghan chỉ về hướng chị stylist. "Đau. Sao lại đánh anh?"

"Đáng đời anh. Em đẹp thế này mà." Seungkwan  nói trong lúc ngồi thoải mái lại trên ghế.

"Ừm, rồi thôi sao cũng được. Mà bao lâu nữa mới đến giờ diễn?" Jeonghan hỏi, cẩn thận ngả người về phía sau để không làm hỏng mái tóc đã được tạo kiểu của mình.

"Em nghĩ là 40 phút, hoặc 30?" Seungkwan  nói, nhìn vào lịch trình. "Đúng rồi, 30 phút."

"Tốt." Jeonghan đáp và nhắm mắt lại.

Seungkwan  cười, hít một hơi thật sâu rồi khép mi mắt mình lại tương tự như anh. Những giây phút nghỉ ngơi như thế này thật xa xỉ với nhịp sống vội vã của họ. Cậu không định ngủ thiếp đi mà chỉ muốn ngồi yên một lúc để cơ thể và tâm trí được nạp đầy năng lượng trước buổi diễn. Thế nên khi bị lay dậy bởi DK huyng  với vẻ mặt lo lắng, cậu hé mở mắt trong ngạc nhiên.

"Gì vậy huyng."

"Ukm." DK đáp. "Hai người đẹp ngủ trong rừng phải dậy đi, còn 10 phút là đến giờ diễn rồi."

"Hai?" Seungkwan  hỏi và rồi nhận ra cậu không những ngủ cạnh Jeonghan mà còn dựa vào lòng anh ấy, trông như cậu đang nằm trong lòng anh ấy vậy. "Ối." Cậu nhảy dựng lên.

"Không sao đâu, anh gọi em dậy trước rồi." DK cười và nói. "Anh không muốn huyng ấy cằn nhằn chuyện em làm nhăn đồ của huyng ấy."

"Cảm ơn hyung." Seungkwan  cười trong lúc ngồi dậy rồi đi về phía chị nhân viên trang điểm đang vẫy tay ra hiệu, tay cầm cọ đánh phấn với vẻ mặt không mấy hài lòng.

Lần thứ hai chuyện xảy ra, ban đầu có vẻ bình thường nên không bên nào chú tâm đến tình hình bởi chẳng có gì thay đổi. Thực chất không hẳn là vậy, mà họ cũng chẳng muốn thừa nhận. Nhịp sống vẫn diễn ra như mọi ngày. Họ chỉ là hai người đang nhắm mắt ngồi ở phòng chờ. Và ngủ quên—cùng nhau.

Xe của Seventeen 10:00 tối

Lần thứ ba chuyện xảy ra, chà, có thể là cố ý nhưng Seungkwan  cũng không chắc. Tất cả đều diễn ra tự nhiên như một phần thói quen của họ. Có thể là tùy trường hợp, cũng có lẽ vì những lần trước, hay có thể vì cậu thật sự đã tìm đến Jeonghan. Có lẽ vậy. Cậu cũng không rõ nữa.

Sau đêm diễn, Seungkwan bước vào khi xe vẫn còn nhiều chỗ ngồi, các ghế hầu như đều trống trừ Jeonghan và Chan đang ngồi cạnh cửa sổ. Jeonghan ngồi ở hàng ghế sau cùng, đầu tựa vào cửa sổ. Anh chàng ngước lên khi Seungkwan  bước vào, hai mắt họ chạm nhau trong thoáng chốc trước khi anh quay đi.

Gần đây hai người rất hay bắt gặp ánh mắt nhau.

Ghế trước vẫn còn trống và vì lý do nào đó mà cả Woozi lẫn Soonyoung đều không màng giành lấy. Seungkwan lưỡng lự ngồi vào đó một chút, nhưng chỉ một chút thôi vì suy nghĩ đó nhanh chóng bay mất như chưa hề tồn tại. Cậu quay đầu lại hướng ra hàng ghế sau cùng để ngồi cạnh Jeonghan, gần đến nỗi đùi họ chạm vào nhau. Mọi chuyện vẫn bình thường, không có gì lạ cả—đó là điều cậu vẫn nghĩ.

"Ước gì mình được ở lại lâu hơn." Cậu mở miệng vì cảm thấy cần phải cất tiếng, cần phải nói những lời không hoa mỹ định sẵn sau hai giờ concert.

"Ừm." Jeonghan đáp bâng quơ, mắt vẫn hướng ra ngoài cửa sổ.

"Hôm nay anh có chụp được gì không?" Seungkwan  hỏi, hi vọng nghe được một câu trả lời tử tế hơn.

"Được vài tấm. Sáng nay DK với anh có dậy sớm để đi loanh quanh." Jeonghan quay đầu lại nhìn cậu.

"Aa, cảnh vật ở đây đẹp thật, em muốn đi leo núi quá. Không thể tin được là tụi mình vừa diễn ở Thụy Sĩ đó, điên thật mà." Seungkwan  không hiểu vì sao mình chẳng thể dừng nói.

"Ừ, xịn nhỉ. Anh còn nhớ hồi đó đến việc ra nước ngoài cũng là quá xa vời. Tụi mình đã đi một quãng đường dài rồi." Jeonghan cười và rồi Seungkwan  tự hỏi hình ảnh nào đang làm nên đường cong ngọt ngào trên đôi môi ấy.

"Anh cười gì vậy?" Cậu nhích lại gần anh hơn, không rõ để làm gì trong khi họ đã quá gần nhau rồi.

"Những ngày tụi mình còn non trẻ khi mới bắt đầu sự nghiệp, và rồi mọi thứ đã thay đổi đến nhường nào."

"À còn em là đứa duy nhất không thay đổi gì nè. Xưa giờ vẫn đẹp trai hết sẩy." Seungkwan  nói ra vẻ khoác lác, chuẩn bị tinh thần để đón lấy những lời giễu cợt của anh.

"Không, giờ thì em đẹp trai hơn rồi." Jeonghan đáp lãnh đạm rồi quay đầu trở lại cửa sổ.

Những lời ấy không có gì quá sốc bởi bọn họ vẫn luôn ca ngợi vẻ ngoài của nhau. Họ là gia đình, là anh em hơn là đồng đội. Những lời ấy không có gì quá sốc. Điều gây sốc chính là chúng tuôn ra tự nhiên từ miệng Yoon Joenghan  không hề có chút cười cợt hay lừa đảo mà hoàn toàn thật lòng. Chẳng ngờ đến những lời đó, Seungkwan  ngây người đến nỗi không thốt ra được gì. Cậu không ngờ chuyện đó—thật sự không ngờ.

"Ồ." Cậu đáp.

Họ không nói thêm lời nào trong suốt đoạn đường còn lại. Đầu gối cả hai rung lên đồng điệu, va vào nhau mỗi khi xe xóc nảy vì ổ gà trên đường, nhịp nhàng và dịu êm, và rồi đó là tất cả những gì Seungkwan  quan tâm. Như thể đang nghe một bản nhạc hay đọc được một cuốn sách hay, dễ chịu và ấm áp, cuối cùng Seungkwan  lại thiếp đi lần nữa bên cạnh Jeonghan.

"Hyung, hyung, dậy đi." Tiếng Chan vọng lên kéo cậu ra khỏi giấc ngủ. "Tới khách sạn rồi."

"Anh ngủ quên à?" Seungkwan  hỏi bằng giọng khàn đặc.

"Ừm. Anh và Jeonghan hyung." Chan chỉ tay và lần này Seungkwan vẫn là người nằm trong lòng Jeonghan. Cậu nở một nụ cười khi quay lại bắt gặp một mái đầu đen. "Hai người hay làm vậy lắm nha."

"Làm gì?" Seungkwan  hỏi, không hiểu ý thằng bé.

"Ngủ cạnh nhau." Chan trả lời trong lúc cầm lấy ba lô của mình rồi nhảy ra khỏi xe, để Seungkwan    ở lại với Jeonghan .

Không khí bỗng trở nên nặng nề sau câu trả lời của Chan.

Khẽ lay Jeonghan dậy, cậu tự hỏi phải chăng có điều gì đang xảy ra. Cậu không nghĩ vậy, mọi thứ đều trong quy củ, cuộc sống của họ vẫn không có gì khác cơ mà. Họ đang ở nước ngoài, vừa hoàn thành hai ngày concert và phải lên máy bay để chuẩn bị cho buổi diễn ngày mai. Có lẽ cậu đã cố tìm đến anh, nhưng chuyện đó cũng không có gì lạ vì cậu vẫn thường tìm kiếm người con trai ấy. Họ là vừa là anh em, vừa là đồng đội và đều là thành viên trong vocal team.

Lần thứ ba chuyện xảy ra, Seungkwan  tự hỏi có phải mình đã cố theo đuổi chuyện đó không. Cậu không biết và cũng không nghĩ thế. Chuyện xảy ra thường xuyên như phải đi tất hay chải răng mỗi ngày. Cậu bỏ qua lời Chan vì đây như một phần cuộc sống của họ, chẳng có gì lạ hay mới mẻ cả. Seungkwan  có thể ngủ cạnh bất kỳ ai trong mười hai người còn lại và Jeonghan cũng thế.

Tất cả đều tự nhiên và có thể xảy ra với bất kỳ ai. Họ chỉ là hai người mệt mỏi ngủ quên bên cạnh nhau, đôi khi trên người nhau.

Rất nhiều.

Phòng thu âm 3:33 chiều

Lần tiếp theo chuyện xảy ra, họ như đang ở nhà. Và phải, có thứ gì đó khác biệt (có lẽ thế)—nhưng không có gì thay đổi cả và hai người tiếp tục xem như đó là chuyện thường tình.

Seungkwan  đang ngồi cạnh Jeonghan ở phòng cách âm, chân bó gối, tai lắng nghe, mắt nhìn chằm chằm và chờ đợi.

"DK , tới em đó." Woozi gọi tên thằng bé từ phía bên kia của Jeonghan ở bảng thu âm.

"Rõ, thưa hyung." Giọng lảnh lót của DK vang lên từ bên trái và Seungkwan  xoay người lại cười với DK.

"Huyng-ah, cố lên!" Cậu bắt tay DK để khích lệ.

"Cảm ơn em." DK nói, sau đó còn lém lỉnh bobo 1 cái trên cái má phúng phính của Seungkwan, bước đến buồng thu âm rồi đóng cửa lại.

Jeonghan ngồi lún sâu trên ghế cạnh cậu, đầu ngả về phía sau, tay khoanh trước mặt đang đặt lên đùi.

"Woozi , em nghĩ có nên cho DK thử nốt cao đoạn 1 không?" Jeonghan xoay người lại hỏi Woozi .

"Ừm, cũng được nhưng em nghĩ nên làm để dắt vào phần chuyển tiếp." Người thanh niên nhỏ tuổi hơn đáp.

"Ừ, ừ nghe được đấy, lên nốt cao trước khi vào đề." Jeonghan ngồi thẳng dậy và bấm nút để nhắn lại cho DK đang trong buồng. Anh tựa người trở lại vị trí cũ khi thằng bé giơ ngón cái lên tán thành.

Seungkwan  nhìn đăm đăm vào người huyng lớn tuổi hơn đầy tự hào. Chiếc ghế của Jeonghan va vào ghế cậu khi anh xoay vòng.

"Hôm nay em im lặng quá vậy." Jeonghan quay lại nhìn cậu.

"Đang chờ tới lượt em thôi mà hyung." Seungkwan nhe răng cười trả lời.

Cảm giác nóng ran khắp mặt cậu lần lượt tỏa ra lên đến tai không lý giải nổi—là do lò sưởi hay cái nhìn của Jeonghan ? Seungkwan  hi vọng không phải điều thứ hai.

Jeonghan nghiêng đầu sang một bên nhăn mày khó hiểu. Anh định mở miệng và tim Seungkwan   như ngừng đập vì sợ bị bình phẩm về sắc mặt đang thay đổi của mình, nhưng rồi lại thở dài nhẹ nhõm khi anh khép miệng và quay lại nhìn DK trong buồng.

"DK , hát lại từ đoạn 1 đi." Woozi  nói qua intercom.

"Rõ thưa hyung." DK đáp và thu âm lần thứ năm.

Seungkwan  hít vào một hơi rồi ngả đầu sang bên để tìm tư thế thoải mái.

Cử động của cậu làm chiếc ghế chuyển động và va vào ghế Jeonghan . Cánh tay họ sượt qua nhau, hai làn da chạm vào cảm giác như một cú sốc điện nhưng lại dễ chịu lạ thường. Seungkwan  hít thở rồi nhắm mắt lại. Cậu chỉ đang chờ tới lượt mình. Chỉ đang nghỉ ngơi chờ tới lượt mình với chiếc ghế ép sát vào ghế Jeonghan và cánh tay đang chạm vào anh. Cậu chỉ đang chờ tới lượt mình như mọi khi thôi.

Giọng nhà sản xuất khiến cậu chợt giật mình.

"Tới lượt em đấy Boo." Cậu nghe Woozi nói khi đang cố gỡ rối hết những tơ lòng. "Tối qua hai người không ngủ à?"

Vì lý do nào đó, câu hỏi khiến cậu nhìn xuống, có lẽ để xác nhận điều mình đã biết. Cánh tay họ vẫn đang chạm nhau, hai chiếc ghế dính chặt và Jeonghan đang say sưa trong giấc nồng. Cậu cẩn thận ngồi dậy cố không làm thức giấc anh rồi tiến đến buồng thu âm, cánh tay ngứa ran bởi cảm giác còn lưu lại từ làn da ấm áp của Jeonghan.

Seungkwan  tự bảo mình rằng tất cả vẫn bình thường, rằng chuyện không có gì đáng để bận tâm cả. Họ ngủ quên, vậy thì sao. Mọi người vẫn thường ngủ gật đó thôi. Đây đâu phải là cái tội. Những chuyện vừa xảy ra rất bình thường—rất, rất là bình thường. Phải làm việc suốt nhiều giờ đồng hồ liền, những lúc khuây khỏa này là thời khắc quý báu mà cả hai không mấy có được. Thế nên bắt lấy cơ hội là lẽ đương nhiên thôi.

Không có gì lạ cả. Mệt mỏi là tác hại của công việc này, ngủ là thói quen không ai muốn từ bỏ và đụng chạm thì... chà, họ sống cùng nhau, thế nên chuyện này vốn tự nhiên như tuyết rơi vào mùa đông thôi. Tất cả đều vẫn rất bình thường. Họ chỉ là hai người hay ngủ quên... thỉnh thoảng bên cạnh nhau, đôi khi trên người nhau và có lúc gần như chạm lấy nhau. Seungkwan  muốn tin là vậy, phải tin là vậy, nhưng nhịp đập bất thường nơi trái tim cậu và cảm giác chạm tay của Jeonghan vẫn còn lưu luyến trên da đã nói rõ lên sự thật không thể chối cả.

Chẳng có thứ gì bình thường cả.

Ký túc xá 3:32 sáng

Lần cuối chuyện xảy ra, họ nhận thấy có lẽ—có thể mọi chuyện không bình thường đến thế.

"Con mẹ nó." Jeonghan cáu tiết bật tung chăn và lăn lộn trên giường như cá mắc cạn. Anh đã trằn trọc trở mình suốt cả tiếng đồng hồ, không, có lẽ là hai tiếng—chẳng rõ nữa.

Nhắm mắt lại, anh kéo chăn che mặt và cố rúc vào tấm vải mềm mại nhưng chẳng tài nào ngủ được.

Jeonghan ngồi dậy phát ra một tiếng thở dài rồi quyết định sẽ đổ tội cho người đầu tiên gặp phải hôm nay vì đã khiến mình mất ngủ. Một khi anh đã chịu khổ thì phải có đứa chết tiệt nào cùng khổ với anh. Sàn nhà lạnh buốt dưới chân khi anh đi lòng vòng tìm đôi dép của mình. Jeonghan xỏ chân vào rồi đứng dậy.

Ký túc xá tối om nhưng bật đèn hành lang sẽ làm ánh sáng rọi vào phòng Woozi . Và mặc dù Jeonghan có đang khổ sở tìm người bầu bạn, anh vẫn không muốn chết. Lần mò vào bếp, anh bật công tắc lên mang tầm nhìn trở lại, mọi vật dần có sức sống hơn.

"Hyung?" Một giọng cất lên khiến anh giật mình và Jeonghan trong một phút, nhỏ thôi, trong một khoảnh khắc tí xíu đã hét lên như con gái (anh sẽ chối bay đến chết chuyện này).

"Cái khỉ gì thế, Boo?" Anh hỏi, tay ôm ngực cố trấn tĩnh lại nhịp tim. "Sao lại ngồi trong tối thế này?"

"Em không ngủ được, mà không phải là không cố ngủ đâu. Em có cảm giác đã làm tổn thương cái giường vậy nên mò ra đây." Seungkwan  nói, miệng nở một nụ cười mệt mỏi. "Sao anh còn thức?"

"Vậy ra đây là lỗi của em à?" Jeonghan vẫn còn nhớ lời thề phải đổ tội cho tên nào anh thấy đầu tiên hôm nay. "Rõ ràng hội chứng thương cảm cũng đang khiến anh mất ngủ đây. Cái sự thương người này sẽ là mồ chôn của anh mày mất." Jeonghan bước đến ghế sofa nơi Seungkwan  đang ngồi bắt chéo chân và đầu tựa về phía sau.

"Riêng em thì đang hoang mang chuyện hyung còn sống đấy." Trước câu nói đùa, Jeonghan chỉ cười rồi ngồi xuống cạnh Seungkwan .

"Ya! Thằng này láo nhỉ. Phải thương ông anh già cả này chứ." Anh nhích lại gần cậu nhóc main vocal hơn.

Jeonghan tự bảo mình rằng anh làm điều này chỉ để họ nghe rõ nhau hơn, để không phải hạ giọng xuống quá thấp. Anh tự nhủ chuyện mình làm là để không đánh thức những người khác. Thế nên anh (lại tự nhủ) mới phải ngồi gần Seungkwan  hết cỡ đến mức hai cánh tay trần họ chạm nhau khiến làn da trở nên rạo rực.

Cúi người lại gần, anh định mở miệng cằn nhằn đùa rằng mấy đứa nhỏ thời nay chẳng còn kính trọng đàn anh nữa. Nhưng rồi có thứ đó gì quen thuộc chạm đến mũi anh, một mùi hương khiến người ta rối trí và xua tan đi mọi bực nhọc. Hương thơm lắng xuống đến dạ dày anh như thể hòa lẫn với từng tế bào của cơ thể, và đó cũng là lúc anh nhận ra lý do mình không thể ngủ được. Một câu nói hoàn toàn khác hẳn bật ra từ miệng Jeonghan .

"Chết tiệt. Em đúng là vấn đề mà." Anh như tự khẳng định cho bản thân hơn là nói với cậu. Là anh vừa giải ra câu đố đã dằn vặt mình đến phát cáu suốt mấy tuần nay.

"Hở?" Seungkwan  hơi xoay đầu sang nhìn anh.

Ánh đèn nhà bếp phản chiếu lên góc nghiêng khuôn mặt cậu nhóc main vocal như thể đang nhìn vào ký ức. Trong một khoảnh khắc, Jeonghan tự hỏi phải chăng anh đang mơ ngủ. Chầm chập như một đoạn phim đang chạy, mỗi lần chạm mặt với Seungkwan  lại hiện về trong trí óc, từng lúc ở cạnh Seungkwan , cảm giác an nhàn và yên tĩnh khi mùi hương của Seungkwan lấp đầy tâm trí anh hay những khi làn da họ chạm lấy nhau. Dõi theo từng hồi tưởng khi ngủ quên cạnh Seungkwan, cảm giác thỏa mãn khi ôm Seungkwan vào lòng, tức giận khi các thành viên khác ôm lấy hay bobo vào cặp má trắng mịn đấy....đang chạy qua trước mắt, anh cười lớn thành tiếng bởi còn có thể là gì nữa. Seungkwan , con mẹ nó Boo Seungkwan   , chính là vấn đề của anh.

"Là anh thích mùi của em, anh thích cảm giác khi da em chạm vào anh, rồi anh ngủ như chết, và em—Boo Seungkwan  chính là vấn đề lớn ở đây." Jeonghan nói thẳng ra hết tất cả những gì anh đang nghĩ

"Anh thích mùi của em? Anh ngửi em hả hyung?" Seungkwan cau mày.

"Thật hả? Đó là cái em quan tâm à, chuyện anh thích mùi của em? Mingyu cắn người đấy, bằng răng, và em thì có vấn đề với chuyện anh ngửi em à?" Jeonghan tất nhiên có mong chờ câu trả lời từ Seungkwan  . Kiểu gì thì anh cũng vừa thổ lộ với Seungkwan nhưng đây chẳng phải câu trả lời mà anh đang nghĩ tới.

"Em đâu nói là có vấn đề gì đâu hyung. Em chỉ, chỉ là... ừm, mùi của em đối với anh thế nào vậy? Bởi vì—" Seungkwan hít một hơi thật sâu "anh có mùi như tổ ấm với em."

"Được rồi." Jeonghan đứng lên rồi lập tức ngồi xuống. Anh không biết phải nói hay làm gì tiếp theo nữa. "Được rồi. Được rồi. Được rồi." Lúc này, ngay lúc này đây, anh không còn biết phải làm gì với tay chân mình. Thế nên anh nhìn, chỉ nhìn, được rồi, được rồi, được rồi.

Họ không nói gì. Cả hai đều đã nói hết những điều cần nói. Lần này khi Jeonghan đứng dậy, anh có một kế hoạch, chắc vậy, và (khá chắc rằng) đã kiểm soát được cơ thể mình. Anh đưa tay về phía cậu nhóc và thở phào nhẹ nhõm khi lòng bàn tay ấm áp của cậu trượt vào tay anh. Khi anh kéo Seungkwan vào người mình, cậu trai trẻ hít vào một hơi thật mạnh khiến Jeonghan có chút cảm giác như người hùng.

Làn da Seungkwan  quá đỗi mềm mại và ấm áp khi đôi môi Jeonghan nhẹ nhàng đặt những nụ hôn lên cổ chàng trai trẻ.

"Em cũng có mùi như tổ ấm với anh." Những lời thú nhận chậm rãi thoát ra và thẩm thấu vào trong da cậu. "Em chính là tổ ấm của anh."

Một âm thanh rền rỉ gần như là tiếng kêu nhỏ thoát ra từ môi Seungkwan , đầu cậu tựa vào vai Jeonghan .

"Mình về ngủ thôi hyung." Seungkwan  nhỏ nhẹ vai nài.

Jeonghan gật đầu, mặt vẫn không rời khỏi cổ cậu. Anh hít vào và để hương vị của chàng trai lấp đầy sự tồn tại lẫn tâm hồn mình. Tổ ấm, Seungkwan  chính là tổ ấm.

Seungkwan nằm trên giường rúc người vào Jeonghan , mặt đỏ bừng cạnh ngực anh, cơ thể họ vừa vặn như những mảnh ghép của trò chơi xếp hình. Và khi họ chìm vào giấc ngủ, mọi thứ đều hoàn hảo.

Chuyện hiển nhiên như bình minh và hoàng hôn, Seungkwan  và anh. Họ chỉ là hai người ngủ quên bên cạnh nhau, đôi khi trên người nhau, có lúc gần như chạm vào nhau, và phần lớn là ôm chặt lấy nhau.

Họ là tổ ấm, họ luôn ở cạnh nhau và đó là điều bình thường mới của cả hai người.



End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro