JiBoo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Seungkwan dạo này hơi bị khó ở và hay bực bội nha. Chả là thằng bé đang mọc răng khôn, và cái răng quái quỉ đại diện cho việc trưởng thành này giống như là đang giết chết thằng bé vậy. Nó đau và rất khó chịu, lâu lâu còn làm Seungkwan lên cơn sốt nữa.

Những lúc đó đều có một người vô cùng lo lắng. Jisoo hyung hết an ủi thằng bé, vỗ về rồi lại ba chân bốn cẳng chạy đi nhờ Mingyu nấu cháo cho nó ăn. Nhiều lúc ban đêm đang ngủ mà nghe tiếng thằng bé rên rỉ đau đớn cũng phải bật dậy xem thế nào, đến khi bầu trời bên ngoài hửng sáng thằng nhóc đã mệt mỏi thiếp đi, thì vị hyung lớn thứ ba mới bắt đầu nhắm mắt một chút trước khi lịch trình ngày hôm đó bắt đầu.

Mấy hôm nay thằng nhóc còn dở chứng hết cắn người này rồi lại cắn người khác, và lí do cho việc này là vì nướu nó ngứa, cắn người khác có thể giúp nó khá hơn. Nạn nhân cho những trò quậy phá của nó thường là maknae Chan, Hansol, Seokmin và ờm hầu hết những người còn lại nữa bao gồm cả các anh quản lí và staff.

"A A A A A A A"

Tiếng hét đau đớn của Chan và mọi người đều biết chuyện gì đã xảy ra.

"Chuyện gì vậy ?"

Jisoo lật đật chạy ra từ phòng ngủ với quyển sách kinh thánh như mọi khi (oppa nhà thờ đó mà).

"Lạy Chúa, Seungkwan nhả tay Chan ra ngay !"

Jisoo ra lệnh và dùng hết sức bình sinh kéo tay Chan ra khỏi hàm răng cắn chặt của thằng nhóc tóc cam. Sau khi đã thành công trong việc giải cứu Chan và thằng nhóc đã bù lu bù loa đi tìm Jeonghan hyung của nó kể tội. Jisoo quay lại với Seungkwan, người đang nằm õng ẹo trên sàn và chả có vẻ gì là hối lỗi cả.

"Boo em thật sự nên đi xin lỗi Chan đấy !"

"Em không thích, em ấy chọc ghẹo em trước..."

"Nhưng em cũng không thể làm vậy với người khác được và Chan nhỏ tuổi hơn em..."

"Răng em ngứa, em không kiềm chế được..."

"Đó không phải là một cái cớ hay đâu nhé !"

Jisoo nói với giọng hết sức nghiêm túc, nhưng thay vì lắng nghe một cách đàng hoàng thì thằng nhóc lại cuộn người lại, dùng tay bịt hai tai mình lại và bắt đầu hát thật to mấy bài hát vớ vẩn Seokmin dạy nó.

"Haizz"

Jisoo bó tay với cục cưng của mình luôn rồi.

"Thôi tuỳ em vậy, hyung không quan tâm nữa..."

Nói rồi Jisoo lại cầm cuốn sách quay trở vào phòng, để mặc Seungkwan cứ giả điên giả ngốc ở ngoài. Được một lúc thì Seungkwan ngồi dậy, nó ngó vào trong phòng một chút, thấy bóng dáng hyung của mình vẫn đang yên tĩnh đọc sách. Seungkwan cũng bị tổn thương mà, Jisoo hyung chẳng biết gì cả.

Kể từ hôm đó Seungkwan và Jisoo gần như là tránh mọi hoạt động tiếp xúc với nhau, nhưng họ vẫn nói chuyện với nhau trước mặt các thành viên để những người còn lại không phải lo lắng. Nhưng không còn bàn tay đánh rối mái tóc Seungkwan khi cậu nhóc làm gì đó tốt, cũng không ai cho Seungkwan uống thuốc khi nó đau, không ai thức cùng Seungkwan khi thằng bé không ngủ được và không có những cái vỗ nhẹ lên lưng cậu mỗi khi Seungkwan buồn, không còn nhưng cái ôm, không còn những nụ hôn.... Tất cả đều mất hết. Ngay cả hôm nay khi Mingyu đang khóc thét vì cánh tay của cậu đang nằm cứng ngắc trong miệng Seungkwan.

"AAAAAAA THẰNG NHÓC NÀY ĐAU QUÁ !!!!"

"o ừa ái ội" (Cho chừa cái tội)

"AAAAAAAA WONWOO HUYNG CỨU EM VỚI !!!!"

"PHIỀN QUÁ ANH MÀY ĐANG NGỦ..."

"WONWOO ƠI HU HU !!!"

"Tự giải quyết đi !"
Wonwoo hét lên từ chiếc sofa không cách đó quá xa và lại cuộn mình vào chiếc áo khoác to sụ mắt nhắm lại và ép cho mình ngủ. "Vô tình" Mingyu nước mắt ngắn nước mắt dài lại cầu cứu Seungchoel leader. Nhưng nócậu chỉ nhận lại một cái lắc đầu và ánh mắt Seungchoel như kiểu.

"Anh không muốn thay thế mày !"

Và người cuối cùng mà Mingyu có thể nghĩ tới lúc này, chỉ có thể là Jisoo hyung thôi. Jisoo hyung xuất hiện trước mặt Mingyu như một đấng cứu thế. Nhưng thay vì giúp đỡ thằng em tội nghiệp và cánh tay của nó, anh đi thẳng qua mà chẳng thèm có một cái liếc mắt. Cứ vậy bước ngang qua hai đứa nhóc để tiến vào phòng riêng của mình. Mingyu chỉ muốn khóc thét khi Seungkwan vẫn ngậm tay cậu và chả ai có đủ can đảm để cứu thằng nhóc cả. Ấy thế mà chỉ năm phút sau Seungkwan nhả tay Mingyu ra với một tiếng đau đớn từ miệng người lớn tuổi hơn. Nó đứng lên và bỏ về phòng mình chốt cửa lại.

Ngày hôm sau Seungkwan vẫn không chịu ra khỏi phòng mình, nó cứ ở lì trong đó chẳng hé một lời, mặc cho mọi người bên ngoài gào thét đập cửa ầm ầm.

"Boo mở cửa !"

Là giọng nói êm mượt của người nào đó. Thật ra sáng nay cả 11 thành viên còn lại đã phải chạy đến phòng Jisoo để năn nỉ anh đi thuyết phục bảo bối cứng đầu kia. Mới đầu Jisoo vẫn còn giận nên anh nhất định từ chối, nhưng lại nghĩ thằng nhỏ kia hôm qua ở lì trong phòng không chịu ăn uống gì cả nên trong lòng cũng dấy lên lo lắng.

"Boo mở cửa cho hyung vào !"

Jisoo gõ nhẹ lên cánh cửa phòng với hi vọng nhóc con đó sẽ mở của cho anh. Nhưng nó vẫn im lặng.

"Em không chịu gặp anh thì thôi vậy..."

Và ngay khi Jisoo định quay bước đi thì nghe một tiếng click mở đằng sau lưng mình. Khẽ cười và vặn nắm cửa bước vào. Seungkwan đang ngồi trên giường với tấm chăn dày quấn quanh người nó.

"Boo, em vì sao lại thế này ?"

"Em không biết..."

Jisoo thở dài, tay đặt lên tóc thằng nhóc vuốt ve cái đầu nhỏ. Nhưng Seungkwan gạt tay anh ra.

"Không phải hyung ghét em sao ? Đừng có cưng nựng em như vậy !"

Anh thở dài một tiếng, đúng là trẻ con mà.

"Hyung không có ghét em !"

"Hyung có, hyung ghét em, hyung còn chẳng thèm đụng vào em nữa !"

"Boo nghe hyung nói này, em là cục vàng cục bạc của Seventeen và của cả hyung nữa, thương em còn không hết. Làm sao mà ghét em được ?" Jisoo nói và nhéo yêu vào chóp mũi của Seungkwan.
"Thật không ?"

"Thật đấy. Ôm hyung một cái để làm lành nào !"

Anh giang hai tay mình ra và ngay lập tức Seungkwan bay thẳng vào lòng anh, dụi dụi cái đầu nhỏ vào lồng ngực rộng lớn và ấm áp. Để hyung của nó vuốt ve tóc mình và vỗ vỗ lên lưng.

"Boo nhả áo hyung ra hoặc em nhận cái cốc này vào đầu đấy !"

"Ai biểu người hyung thơm quá chi..."

"..."

Bàn tay Jisoo luồn dưới cằm Seungkwan và bắt đầu gãi nhẹ vào yết hầu của cậu như một chú cún con. Điều này làm Seungkwan nhột và thằng nhỏ bắt đầu khúc khích cười.

"A ha ha...dừng dừng ha ha ha..."

"Ồ không ngờ nha !"

"Hyung dừng lại đi mà !"

"Thì ra chỉ cần đụng vào chỗ này em sẽ tự động không cắn nữa..."

Cả hai người nhìn nhau rồi cười thật vui vẻ. Và từ hôm nay Jisoo đã tìm ra cách trị thói hay cắn người của baby Seungkwan rồi.


End.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro