ĐỆ NHỊ ĐOẢN KHÚC

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Gió thổi hai bên tai, thanh âm quen thuộc bên mình trong tròn 10 năm qua. Đêm nay, như đêm của 10 năm trước, không trăng, không sao... hắn... một con quỷ nơi Địa ngục, tìm lấy tiếng kêu tang thương để khỏa lấp đi những đói khát của mình...

Hắn lao mình trong đêm tối, không có tuấn mã theo cùng, giờ đây hắn là kẻ cô độc, chỉ có một tâm nguyện phải hoàn thành, trả thù chuốc oán... như ngày đấy, bọn người lạ mặt đã đổ hết lên gia đình hắn, khiến hắn phải chết đi một lần.

Đểgiờ hắn biết giữ lấy thân... 30 năm tròn, có 10 năm để chết, thì hắn cần gì phải biết kiêng nể một ai, hành trình đó quá dài cho một con quỷ dưới âm ty, đoạt hồn người trong tích tắc...


Hắn dừng bước, trước một gia trang yên tĩnh trong đêm, nằm trên một ngọn núi nhỏ, qua cánh cổng bằng gỗ màu sậm hắn ngửi thấy một mùi hương... Nhưng lại là mùi của hoa lài, khiến hắn nghẹt thở như ngày ấy, nồng nặc quá, vậy mà sao đến tận 10 năm hắn mới tìm được thế này...

Hắn bước vào, mạnh mẽ bằng chính đôi chân của mình, giờ đây hắn có thể làm chủ bản thân mình, muốn gì có đó... trả lại ân oán không thể làm hắn nguôi cơn giận, hắn sẽ làm tới hơn, vượt qua mọi rào cản.


Hắn giơ chân lên, chỉ bằng một cước, cánh cửa gỗ đổ ụp xuống, tạo nên một tiếng động lớn trong đêm, tiếng chó sủa vang đâu đó, hắn khẽ rùng mình khi nhận lấy âm thanh the thé, khiến hắn đau đớn, trong thoắt chốc, hắn tước đoạt cái thanh âm khiến mình nhớ lại bản thân mình...

Hắn bước vào, bình thản loại bỏ mọi đối thủ cản bước trong tích tắc, bàn tay hắn nhớp nháp... một màu đỏ tanh hôi... đó là thứ hắn thích, dưới một màu xám trắng khi đêm về, nó trắng không bởi tuyết, nó trắng bởi những bông hoa lài nở rộ...

Thứ hắn muốn tìm đầu tiên đó là thiếu chủ, để hắn có thể bày trò hành hình như ngày xưa... dãy lầu bên phải thường là ngọa thất nên hắn chọn lựa mà bước vào...

Cũng chỉ là một bầu không khí tĩnh lặng... hắn lần lượt lôi hết những người trong nhà ra... hắn không thể phân biệt đâu là phụ, đâu là mẫu, đâu là ái thê hay thứ thiếp của ai đó, trên dưới 10 người, không kể những gia nô mà hắn vừa mới đoạt mạng... hắn bắt bọn họ quỳ ở sân trước, làm cái chuyện mà hắn cho là quang minh chính đại, không giống bọn người này năm xưa, hành hình người nhà hắn ở sân sau...

Hắn bắt đầu điên tiết, khi không có đứa gọi là thiếu chủ, để hắn không kìm lòng, bắt đầu lấy mạng theo thói quen... Tiếng khóc vang dội cả một góc trời, nhưngày đấy xoáy vào tận tâm can hắn... mặc sức đốt cháy hơi thở hắn...

À mà hắn còn gì tâm can, còn gì hơi thở, thế là hắn cứ thản nhiên rải máu khắp nơi nơi, tạo nên một khung cảnh thương tâm y hệt như gia trang của hắn... rồi đây nó sẽ hoang đến tàn... như hiện giờ gia thất hắn vẫn còn lưu lại dấu vết năm xưa...

Có tiếng động nhỏ của một bàn chân đạp lên cỏ mềm, hắn quay phắt ra... chỉ thấy một trang thiếu niên khoảng chừng 16, vóc dáng mảnh mai, gương mặt sáng, đangnhìn về hắn với đôi mắt trong veo, bờ môi màu đỏ đang bậm lại dần đến tím tái... à thì ra... đây mới là thiếu chủ...

Hắn lao tới, quen thuộc đến độ, trong tích tắc, hắn đã dùng sợi dây xích năm xưa, xích cổ thiếu chủ như một con chó, hắn đứng nhìn bộ dạng của hắn ngày đấy... rồi đây, nó sẽ phải như hắn, kêu gào, rồi hạ giọng van xin, chủi rủa thậm chí buông lời nguyền độc ác nhất... hắn khẽ nhích khóe môi lên, trao cho thiếu chủ ánh mắt chỉ có hận thù...

Hắn lại tiếp tục cho công cuộc duy nhất trong đời... máu tuôn ra dưới bàn tay sát thương của hắn, vấy bẩn cả cái áo màu xám hắn mặc trên người, một màu u uất mà hắn phải đa mang... tìm lấy oán để khỏa lấp đi những đau thương mà hắn đã nhận lấy một cách không thương tiếc...

Tiếng nức nở dần vang lên nho nhỏ... hắn quay phắt lại, tìm mong muốn của bản thân mình để thỏa mãn, nhưng vẫn là đôi mắt trong veo giờ có thêm một màn phủ,nhưng tuyệt nhiên không, cái màu ươn ướt trong đôi mắt đấy không hề tuôn ra, khiến hắn cảm thấy hụt hẫng quá...

Hắn lao đến, trước mặt trang thiếu niên kia, đưa bàn tay siết chặt sợi dây xích, gương mặt sáng đó chuyển dần thành màu đỏ, dưới ánh sáng bàng bạc trong đôi mắt hắn toát ra, hắn nhận lấy hình ảnh hắn trong đôi mắt trong veo đấy...

Đôi mắt đen ngày đấy của hắn mà mẫu thân từng khen ngợi, đã biến thành màu xám từ lúc nào, hắc mao giờ cũng biến thành hoa phát, ai khiến hắn đã trở thành xa lạ, để âm ty địa phủ có phụ mẫu cũng không nhận ra mình...

Chết không thể là hết, sống với hắn cũng chẳng còn, như hắn đây, nhân gian không chổ chứa, địa ngục không chốn dung thân, vất vưởng như một con vật với hình hài xấu xa đê tiện... để hắn đem theo cùng... đứa con trai của kẻ thù, cùng hắn trải qua những ngày tháng cùng cực...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro