ĐỆ TAM ĐOẢN KHÚC

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trở về nơi chốn đau thương, nó phải nhận lấynhững gì mà hắn đang nhận lấy, bằng những uất hận không thể xóa đi... nhục nhã mà hắn có, nó cũng phải có được... lạnh giá trong những đêm cô độc, để nó từ từ cảm nhận qua, nào... phải mạnh mẽ như hắn, để tồn tại cho phận số oan nghiệt...

Hắn đưa tay lên, tước đoạt thứ gọi là giàu sang ấm áp bên ngoài... nó khẽ co mình lại, nhưng không thể che đi... hắn hơi bất ngờ, một lần nữa hắn muốn khẳng định những gì mà hắn đang thấy, hắn kéo mạnh sợi dây lụa trên đầu kẻ thù... mái tóc dài mềm mượt của nữ nhi buông thả xuống bờ vai gầy guộc nhỏ, dáng điệu mong manh khiến hắn lại nổi cơn tam bành, hắn đưa đao lên, chỉ một nhát là lấy mạng, nhưng không... từng lọn tóc đen nhánh rơi xuống, dưới gót chân ngọc ngà, xấu xí chưa nhỉ, hình như chưa... hắn đưa tay nắm lấy một thanh gỗ đang cháy, đưa đến... chạm vào khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần... để hắn nhận lấy kêu nho nhỏ, phát ra từ tận trong tâm lại cố kìm giữ lại qua cánh môi anh đào...

Hahaha...

Hắn bật cười lớn ngạo nghễ... nhưng sao trong thanh âm đấy chỉ toàn là đau xót thế này... hình dáng yêu kiều đó ngả xuống, sao hắn lại đưa vòng tay mình ra để đỡ lấy... làn da mịn màng ấm nóng thấm vào bàn tay đầy máu tanh hôi lạnh lẽo của hắn... Từ những đầu ngón tay, cảm giác đó chạy thẳng đến trái tim tưởng chừng đã chết, đốt tan lớp băng lạnh giá... hắn nhìn xuống, đôi mắt trong veo khẽ khép lại, chỉ nữa giọt nước tuôn trào, để nó đọng lại trên bờ mi, không hề rơi xuống, hỏi sao hắn có thể đưa tay mình lên để lau khô...

Thì ra thiếu chủ lại là tiểu thư... được thôi, từ bây giờ hắn sẽ giăng lưới tình, để nhốt kẻ thù của mình lại, mặc sức chơi đùa đày đọa, hắn lại buông tiếng cười ngạo nghễ... nhưng sao vẫn không làm hắn vơi đi đau khổ xót xa...


--


Thời gian thấm thoát như thoi đưa, có đến 5 năm tròn, Tiểu Vô của hắn đã được 21, nàng rực rỡ xinh đẹp mặc dù nữa khuôn mặt phải của nàng với cái sẹo lớn màu nâu sậm mà hắn đã ban tặng, cái đầu nàng như một ni cô, không bao giờ hắn cho nàng để tóc, mặc nàng nghĩ gì, y phục nàng cũng là của nam nhi... Ừ... thì tại Tiểu Vô nàng là thiếu chủ... hắn làm thế chỉ để nhắc nhở bản thân mình...

Hằng đêm, nhìn nàng dưới trời lạnh giá, nhặt từng ngọn cỏ úa vàng, từng chiếc lá bay, thậm chí những bông hoa dạ lai hương mà hắn bắt nàng làm bằng chính đôi tay của nàng, nàng chăm chỉ miệt mài không một lời oán than, khiến hắn hận lại thêm hận...

Tước đoạt mọi thứ từ nàng... cái gì đầu tiên của nàng cũng đều là của hắn, hắn mặc nhiên giày xéo tấm thân ngọc ngà... Trong những đêm mưa to gió lớn, chỉ để làm át đi tiếng lòng hắn đang thổn thức vì nàng...

Cố tìm một giọt nước trong mắt nàng, để hắn bình tâm tĩnh trí buông tha, nhưng không... hắn có cho nàng uống nước đâu, bởi thế nàng không có nước để tuôn rơi từ những nỗi đau mà hắn đem đến...

Ăn hắn cũng bắt nàng quỳ mọp dưới chân hắn, để hắn bố thí chút thừa thải từ những món ngon của mình... Rồi hắn bắt nàng uống máu tươi, bắt nàng ăn thịt sống, nhưng sao nàng lại không thể biến thành quỷ để hắn có thể sánh đôi... Còn trò gì mà hắn chưa nghĩ ra, trong cái đầu điên loạn, thần hồn hắn đã được lấy đi, bởi con tiện tì tên Tiểu Vô mà hắn yêu say đắm...

Hắn giận đến tột cùng, hận đến xương tủy, không thể kết thúc mọi việc như hắn ước mong... Tại sao hắn nhấc lên được, lại không thể buông xuống thế này... rõ ràng ta là chủ, còn nàng là nô... không thể bước đến, cũng không thể lùi lại... nhưng sao ta phải quyến luyến nàng đến độ không muốn rời...



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro