ĐỆ TỨ ĐOẢN KHÚC

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hắn nằm lặng im, khép đôi mắt lại, cảm nhận bàn tay Tiểu Vô nhè nhẹ chạm vào vết thương hắn... thứ tình nào ở trên thế gian này nàng có, trao cho hắn kẻ thù của nàng, nàng đang chứng tỏ một điều gì khiến hắn phải nghĩ suy... không thể vì tình mà bỏ qua cho kẻ thù...

Nhưng giờ đây, hắn không còn sức nữa, vết thương chí mạng tưởng chừng hắn không thể về đến nhà... dù mới trong khoảnh khắc trước hắn đã thề không gặp nàng nữa...

Tiếng lục lạc từ cổ chân nàng mà hắn dùng để trói buộc, hắn được nghe văng vẳng bên tai, để hắn cảm thấy bình yên, dù hắn có nhắm mắt xuôi tay, hắn vẫn còn có một nô tỳ tên Tiểu Vô bên cạnh...

" Tiểu Vô... Tiểu Vô..."


Hắn gọi nàng giữa trời tuyết trắng, xiêm y nàng xanh như mây trời, rực rỡ lấp lánh ánh trăng đêm, soi rọi vào góc tối tăm của tận cùng sâu thẳm tâm tư hắn... vẽ nên vũ điệu tuyệt vời của những áng mây... bềnh bồng cho hắn gối đầu vô mộng, ngủ bình yên với những nỗi đau trong phút chốc tan biến đi... một lần... một lần hắn được sống kiếp nhân sinh... vui thú an nhàn cùng nàng rong chơi đây đó...


Hắn thức giấc tỉnh mộng lạc thú... lại chấp nhận kiếp con quỷ nơi trần gian... lặng nhìn nàng tận tình chăm sóc, hắn muốn chối bỏ cũng không thể từ... Trước mắt hắn chỉ có một con tiện nữ... xấu xí đến không thể chiêm ngưỡng thế này, nhưng tấm lòng của con quỷ nhỏ, đã khiến hắn nức nở nghẹn ngào.


Bàn tay mềm mại chạm vào trán hắn, đút cho hắn từng muỗng cháo nóng hổi, châm cho hắn từng ngụm thuốc thơm... hắn nhớ mẹ khôn cùng, chỉ để hắn đưa vòng tay ra mà ôm chặt... Ừ, là vì Tiểu Vô giống mẹ, nên hắn yêu chỉ có vậy thôi, hắn đang cố tìm một lý do để biện bạch, cho cái đầu cứng hơn sắt đá lại chứa đầy những điều xấu xa...



Đôi mắt trong veo từ ngày khép lại, rồi mở ra nhưng chẳng nhìn hắn bao giờ, để hắn không biết đường đâu mà lần... đôi môi cánh hoa e ấp, chỉ cần hắn muốn, nó phải nằm trọn trong miệng hắn mà thôi... ăn sống nàng ta có thể làm bất cứ lúc nào mà ta muốn, nhưng giờ đây... sao hắn không thể nữa rồi...


Một giọt thuốc thơm nóng hổi rơi xuống, vô tình hay cố ý nàng để nó chạm vào vết thương của hắn, khiến hắn có đủ cớ để trừng phạt chính bản thân mình... Gượng hết sức lực còn lại, hắn vung tay lên, giáng xuống khuôn mặt yêu kiều, để nhận lấy thân thể nàng mong manh khép lại... không... nàng phải mạnh mẽ như hắn, để bước qua đau thương khôn cùng...


Tiếng xé gió từ ngọn roi vô tình, hắn mạnh mẽ quất xuống, làn da mịn màng trước mặt hắn vằn vện, như một con thú bị thương, hắn bật cười xảo trá, nhưng sao mắt hắn lại rưng rưng... nàng hãy khóc đi hỡi mỹ nhân vô lệ... để nước mắt trinh nguyên gội sạch tâm hồn ta...


Hắn buông tay lùi về mật thất... để dấu mình lại với những tổn thương... như mọi lần mặc cho nàng hứng chịu, sự lạnh lùng bất thương xót của chính mình... Hắn buông mình trong góc tối tăm... tịnh... tu... nhưng muôn đời hắn biết, hắn không bao giờ yên lòng với những gì mà hắn đã trải qua...


Một lần nữa hắn khép mắt lại, tìm giấc mộng chung đôi với tỳ nữ của mình... ừ... thì nàng vẫn mãi là mây, bay bềnh bồng giữa điện son gác tía. Khung trời nở hoa bởi những điệu vũ thần tiên, trong tiếng sáo của hắn hòa cùng, tạo nên một thanh âm chỉ có tiếng thầm thì...


" Là ta yêu nàng! Tiểu Vô của ta..."


Ta có thể làm gì để đem lại cho nàng một cảm xúc, chỉ để với đời thôi cũng là đủ lắm rồi... là ta vô dụng, không dám nhận yêu thương... vậy sao nàng không biết trách hờn...

--

Tiếng kêu lenh kenh quen thuộc, hắn đứng bật dậy, khi cảm nhận con chó của hắn biến mất, hắn lao ra khỏi mật thất, nhưng đến cửa thì hắn sao như không còn sức thế này... như ngày ấy đôi mi hắn không thể mở lên... hắn ngả ra tìm kiếm gì trong một khoảng màu đen tối... chẳng thấy gì ngoài tiếng gió, đem theo mùi dạ lai hương hòa quyện với máu tươi tanh tưởi, khiến hắn nghẹn lòng lại, hơi thở đứt quãng...

Khi hắn bình tâm tỉnh trí, thì hắn thấy mình bị trói lại bởi sợi dây xích năm xưa, hắn ngước nhìn vì hắn đang quỳ giữa sân viên chính... hoang vẫn tàn cho thời gian trôi qua...


Kẻ thù mà trong 10 năm hắn đi tìm tạo ra nghiệp chướng... lần lượt đang hành hình Tiểu Vô... tấm thân ngọc ngà bị vấy bẩn, bởi những tên mà hắn gọi là ác ôn... nhưng trong khoảng giây phút này, hắn không thể nghĩ ra ngoài việc họ vẫn không nhẫn tâm bằng hắn...


Hắn gào thét thay cho Tiểu Vô của hắn... cảm xúc có từ hắn sao lại nhiều hơn con nô tỳ đó thế này... hắn nhướng người tới, sợi dây xích trên cổ hắn siết lại... đôi mắt hắn tuôn đổ những giọt lệ màu đỏ... hắn bất lực nhìn Tiểu Vô bị kéo lê đi, tấm thân không một mảnh vải trầy trụa, những vết sướt không bằng ngọn roi của hắn, sao lại khiến hắn như chết đi...


Hắn đưa tay ra... trong khoảng không để biết rõ... không thể giữ Tiểu Vô trong tay nữa rồi... hình dáng ngọc ngà cam chịu không một xúc cảm, dần mất trước mắt hắn... để hắn chấp nhận thứ gọi là phân ly. Một lần cuối hắn khép mắt lại... hắn không còn 10 năm dài, để tìm thứ không bao giờ mà hắn được có... Ừ, thì...


Tìm làm gì khi không có...
Một thứ tình nào trên thế gian...




Chỉnh dạ thất miên, dĩ tư...

13.08.2015


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro