[ONESHOT] Thạch Thảo Nở Giữa Bụi Đường., JeTi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: Kkapbyul_no1

Couple: JeTi hay đơn giản chỉ là Sooyeon và Tiffany.

Rating: K

Disclaimer: Họ thuộc về mình trong fic này, mình muốn làm gì họ là quyền của mình

Note: 1. Tớ đã giả hàng cho bạn Sam đây, mời bạn vô hốt

Nát óc lắm rồi mới được chừng này đấy bạn ah

Xin lỗi vì đã ngâm cả tháng trời

Qua cái JeTi này là tớ có thể về với YulTi của tớ rồi

Dù nó không có hay thì cũng cố mà khen hay nhé bạn

Bởi vì chẳng có nữa đâu

2. Nếu sự việc trong fic có đi quá nhanh, có đôi chỗ không logic, hay nó quá là nhảm nhí thì cũng đừng chọi dép tớ vì fic tớ chưa có cái nào là mượt mà và logic cả

Thành thật mà nói cái fic này nó nhảm hết sức

Thích mỗi mấy cái hoa

Thành thật xin lỗi vì cái kết nó không hay cho lắm >”< tớ ko giỏi trong cái này

3. Đó giờ toàn viết fic sến

Tới hun nhau còn chẳng có nên PG lại càng ko Cho nên là fic mình trong sáng nhất quả đất

4. Một chút về cái tên fic, có thể bạn sẽ phải đọc 1 nửa fic rồi mới thấy hình ảnh của tên fic xuất hiện

Và tớ chưa bao giờ giỏi trong việc đặt tên fic hết

Xin lỗi vì nhiều lời ^^

Thạch Thảo nở giữa Bụi Đường.

Trong hàng trăm thứ hiện hữu giữa cuộc sống của bạn thì việc một ai đó xuất hiện là điều mà bạn không thể ngờ được. Một người đặc biệt thì sự xuất hiện của họ cũng sẽ rất đặc biệt.

Trong số hàng trăm ngàn đứa trẻ mồ côi trên cái đất Seoul rộng lớn này, chủ tịch tập đoàn Hwang chỉ chọn một. Đó là Sooyeon. Cô bé nhỏ nhắn, nhưng lại lạnh lùng, sống khép kín với những người xung quanh.

Sở dĩ chủ tịch chọn SooYeon vì chính những điểm đó. Ngay từ lần đầu gặp ánh mắt sắc sảo lanh lợi, thông minh nhưng rất lạnh này, ông đã có ấn tượng rất đặc biệt về cô bé. Cái ông cần không phải là một cậu con trai hay một cô con gái nuôi, ông chỉ cần một người có thể gây được ấn tượng mạnh đối với ông chỉ bằng một cái chạm qua ánh nhìn. Và SooYeon đã làm được điều đó. Dĩ nhiên, cô bé là người được chọn.

Trong số những sự lựa chọn mà cuộc sống bắt bạn phải chọn lựa thì việc bạn chọn một con đường, một ngã rẽ sẽ dẫn bạn đi sang một bước ngoặt mới. Sẽ không có sự lựa chọn sai lầm, mà đơn giản chỉ là sự lựa chọn. Bạn chọn lựa và tiếp tục cuộc sống của chính mình.

SooYeon khoác trên mình một số phận mới, một sự khởi đầu mới.

Và một cái tên mới. Jessica.

Lần đầu tiên bước vào cơ ngơi rộng lớn và trang hoàng tầm cỡ của nhà họ Hwang, bất cứ ai cũng đều phải trố mắt trầm trồ và không tiếc, những lời có cánh và tuyệt vời nhất chẳng đủ để khen ngợi và miêu tả nó. Một đứa trẻ bước ra từ cô nhi viện nhỏ xíu, cổ dần theo thời gian, với những bức tường đầy rêu phong bám như SooYeon, khi chứng kiến những điều mới mẻ như vậy cũng không khỏi choáng ngợp. Sau cái choáng ngợp đầu tiên của ánh mắt là nỗi sợ hãi. Dù có mang trên mình một con mắt sắc sảo, một khuôn mặt lạnh lùng tới bao nhiêu thì vẫn chỉ là cô bé con 6 tuổi với tâm hồn non nớt. Ngôi nhà đep thật đấy, lộng lẫy và to lớn thật đấy, nhưng cô bé cảm thấy cô độc và lạc lõng y hệt như ở cô nhi viện trước đây.

SooYeon chọn đi theo chủ tịch Hwang vì nụ cười của ông, vì ánh mắt âu yếm ông nhìn cô, vì lời hứa sẽ mang lại cho cô một cuộc sống mới hoàn toàn khác. Sự lựa chọn của cô lúc đó cũng đúng, phải nói là hoàn toàn đúng. Tới bây giờ, cô vẫn chưa một lần hối hận vì điều đó.

Ông dẫn SooYeon tới trước cổng nhà, trao cô cho người quản gia, dặn dò vài thứ rồi đi ngay, con người của thành công là thế, của công việc và danh tiếng là thế, luôn như thế. Ngập ngừng bước chân vào ngôi nhà lạ lẫm nhưng sẽ là nơi SooYeon sẽ bắt đầu một khởi đầu mới này, cảm giác đầy hứng khởi nhưng không khỏi ngập ngừng. Nó to lớn, bao la quá, còn SooYeon thì nhỏ bé. Người quản gia giới thiệu sơ lược về ngôi nhà và dẫn cô lên căn phòng cuối của lầu hai. Căn phòng này còn to hơn cả khu nhà trong cô nhi viện SooYeon từng sống, đầy đủ mọi thứ mà SooYeon ao ước. Nhưng SooYeon cảm thấy lặng, vui vẻ và hạnh phúc cô chưa cảm nhận được.

Cô được học và tiếp thu những gì cần thiết để sau này có thể giúp đỡ và tiếp quản được cái cơ ngơi to lớn của chủ tịch Hwang, mọi thứ ưu ái nhất như được dành hết cho SooYeon. Vài năm, đủ để SooYeon quên những cực khổ, những thiệt thòi thủa bé của mình. Nhưng với cái tên thì không. Dù cho tất cả mọi người có gọi cô bằng cái tên hoa mỹ Jessica thì cô vẫn tự nhủ rằng, mình là SooYeon. Một cái tên đẹp, dịu dàng. SooYeon gắn liền với hình ảnh của cha mẹ cô, tuy mờ nhạt thôi nhưng nó không bao giờ là không hiện hữu trong trí óc cô. Chẳng có kỷ niệm gì, cũng chẳng có điểm nhấn gì, đơn giản chỉ là nhớ về họ với hình bóng nhạt nhòa những lúc nước mắt rơi một cách cô đơn và lạc lõng giữa đêm khuya.

Mùa hạ của mười hai năm sau SooYeon đã là cô gái mười tám với một nét đẹp riêng biệt của chính cô. Cũng đã được gọi là đủ tuổi để đi theo chủ tịch Hwang học hỏi kinh nghiệm trên thương trường của ông. SooYeon đủ tự tin, đủ kiến thức, đủ thông minh, lanh lợi để làm những công việc mà ông giao phó. Và hơn hết, cô đủ lạnh lùng để quyết đoán trong mọi vấn đề. Đó mới chính là điểm mà chủ tịch Hwang cần ở cô.

Một ngày chủ nhật được nghỉ ngơi hiếm hoi của tháng sáu, thức dậy thì cũng đã gần trưa, ánh mặt trời chói chang rọi vào phòng SooYeon khiến cô không thể nào ngủ được nữa. Một ngày rảnh rỗi hay nói đúng hơn là một ngày chủ nhật chán ngắt. Không có công việc, không phải đi học thì cô cũng chẳng biết làm gì. Ở cái tuổi đẹp nhất, trẻ trung nhất của cuộc đời, cô chỉ có công việc và học, nhiều lúc ngỡ ngàng tới độ khó tin, nhưng điều đó là sự thật. Mà đã là sự thật thì cho dù cố dỗ nó vào giấc mơ như thế nào đi nữa thì nó vẫn cứ hiện hữu trong cuộc sống này.

Nắng hôm nay rõ nét lắm, soi rọi hết mọi ngóc ngách trong căn phòng này, rọi thẳng vào đôi mắt cô, vào tâm hồn nặng trĩu của cô. Tự nhiên SooYeon thấy mệt mỏi, một cảm giác mà mười mấy năm qua chưa một lần cô động đến.

Nhìn ra cửa sổ, nơi phía khu vườn toàn những khóm hoa bụi đường do chính tay cô trồng, thấy một hình bóng đang chạm vào những cánh hoa của cô. Chắc tại nắng làm mắt cô mờ, làm hình ảnh kia ảo, hư hư thực thực. Chạy vội xuống vườn, cảnh sắc đầu tiên đập vào mắt cô là một màu hồng nhạt lan tỏa trong màu vàng của nắng, cộng thêm màu trắng của những khóm hoa bụi đường đó, làm cô có chút chút choáng ngợp. Người con gái với mái tóc dài, xoăn nhẹ, đang đứng trước mặt cô bây giờ thật đẹp, một vẻ đẹp rực rỡ như nắng nhưng cũng dịu dàng như mưa.

“Cảnh sắc khi có em tựa như hình ảnh cánh chim ấm áp và yên bình.

Em đã cho tôi lần đầu cảm nhận được hương vị của tình yêu.

Được đắm chìm trong ánh nắng rực rỡ của bầu trời.

Trước đây tôi chưa từng lo sợ trước bất kì một điều gì.

Nhưng ánh nắng quá rực rỡ đã khiến tôi không nhìn thấy hình bóng em.”

“Em là ai vậy?”

Cô gái mỉm cười với nụ cười đẹp nhất mà cô từng thấy. Với đôi mắt tuyệt nhất.

“Tôi là con gái nuôi của chủ tịch Hwang, còn chị là ai?”

“Chị là con gái của người đã nuôi dưỡng em mười mấy năm nay.”

Chủ tịch Hwang là một người bị ám ảnh bởi những ánh mắt, ông dễ bị thu hút với những ánh mắt sắc lạnh và lanh lợi như của SooYeon. Nhưng Tiffany lại khác, cô ấy mang trên mình của đôi mắt nhân từ và hiền hậu nhất, với một ánh mắt sáng long lanh không tỳ vết. Lần đầu tiên chạm vào ánh mắt của con gái mình, ông đã biết rằng cô không thể nào giúp ông điều hành tập đoàn được. Với ông mà nói, sinh mạng là công việc.

Tiffany sống ở Mỹ với mẹ từ nhỏ, sau khi bố mẹ cô chia tay vì những khoảng thời gian ông dành cho gia đình là rất ít. Để rồi một mùa hạ của tuổi hai mươi hai, cô trở về với một niềm khát khao được gặp lại bố mình. Và rồi cô gặp SooYeon, một cô bé mười tám với những nét chững chạc hiếm có và đôi mắt kiên định. Qua lời kể của chú quản gia thì cô bé ấy đã phải nỗ lực rất nhiều để có thể giúp đỡ chủ tịch Hwang và được ông trọng dụng.

Một buổi chiều thu đầy gió.

“Jessica này, sao em chỉ toàn trồng hoa bụi đường vậy?”

“Vì nó biểu hiện cho sự thờ ơ và lanh lùng.”

“Lạnh lùng giống em sao?” Tiffany cười hiền.

Sooyeon không đáp trả lại câu hỏi đó. Từ trước khi cô đặt chân vào ngôi nhà này, người ta đã từng bảo cô giống hoa bụi đường, một loài hoa của sự thờ ơ, lạnh lùng. Cô để ngoài tai những lời nói, những cái nhìn của người khác để sống trong cái thế giới cô độc cô tự dựng nên. Lạnh lùng một chút, thờ ơ một chút, nhưng an toàn, thật khó để bị tổn thương. Như Sooyoung, bạn thân cô từng nói:

“Tuy bản chất yếu đuối nhưng chí ít, hãy thể hiện sự lạnh lùng và mạnh mẽ ra bên ngoài.”

Sooyeon cố gắng như những bông hoa bụi đường, dù thời tiết xấu vẫn phát triển tốt, vẻ ngoài tuy đẹp nhưng không dễ làm tổn thương.

Tiffany thích hoa thạch thảo tím, cô bảo rằng màu tím của hoa là màu tím nhẹ nhàng và ấm áp nhất mà cô từng biết. Nếu màu tím của hoa thạch thảo có thể hòa vào với màu trắng của những khóm hoa bụi đường thì khu vườn này sẽ đặc biệt lắm. Tiffany muốn trồng hoa thạch thảo tím, muốn gieo vào sự lành lùng thờ ơ của hoa bụi đường một chút lưu luyến, một chút tình sót lại của sự chia tay. Để cho ai đó có thể cảm nhận được rằng, sự tổn thương lớn nhất chính là bỏ qua tất cả.

Kéo cho bằng được Sooyeon ra ngoại ô, nơi trồng hoa nổi tiếng nhất Seoul mà cô tìm được ở trên mạng. Vào một mùa thu cùng với cơn mưa phùn nhỏ bất chợt, hai người đầu trần, chân đất đi xen kẽ giữa những khóm hoa màu tím nhạt, lành lạnh.

“Em có biết truyền thuyết về loài hoa thạch thảo này không?”

Sooyeon lắc đầu.

“Đó là một câu chuyện buồn lắm, vì muốn hái loài hoa tím này cho người yêu mình mà chàng trai đã phải chết. Câu cuối cùng anh nói với cô gái là [ Xin đừng quên tôi ]. Rồi cô gái cũng ra đi, đi để gặp lại anh, để họ thuộc về nhau mãi mãi. Rồi loài hoa tím ấy chính là hoa thạch thảo bây giờ. Nhưng cái tên đầu của nó thì lại khác. “For get me not”

Sooyeon như chìm đắm trong câu chuyện của Tiffany, đắm chím trong ánh mắt đó, trong nụ cười buồn đó, cảm giác khó chịu tràn ngập trong con người cô. Phải chăng cô đang thương cảm cho cuộc tình của đôi trẻ kia. Dẫu sao thì kết cuộc họ vẫn được ở bên nhau mãi mãi.

Vòng tay lên che cho Tiffany, cô không muốn mưa làm ướt mái tóc đó, khuôn mặt đó, ánh mắt đó. Cô muốn điều đó phải được trọn vẹn. Và cô cũng biết rằng, đóa hoa thạch thảo màu tím đang dần nở trong tim cô với hình ảnh chập chờn của Tiffany. Hai bóng người cùng sải bước bên những khóm hoa, nhẹ nhàng trong một buổi chiều tinh khôi.

“Để cơn mưa dai dẳng không làm ướt áo em.

Tôi sẽ dùng đôi vai này để che chở cho em trên đường về.

Từ khi mất em, trong tôi mưa vẫn mãi không ngừng rơi.

Dù thời gian có qua đi nhưng hình ảnh của em vẫn luôn ngập tràn trong tôi.

Lần đầu tiên tôi đã cảm nhận được hương vị của tình yêu.”

Rồi cô gặp trong Tiffany ánh mắt yêu thương y hệt như của Sooyoung đối với Joo Hyun. Ánh mắt mà chỉ có thể nhìn, chỉ có thể quan tâm, chỉ có thể nhung nhớ mà không thể nào chạm vào được. Sooyoung yêu Joo Hyun, yêu cô bé với tâm hồn trong sáng, với cách sống khuôn phép một cách đáng yêu. Nhiều lúc, chỉ là yêu thôi cũng đủ rồi, không nhất thiết cần phải kiếm cho được lý do này, lý do khác.

Sooyoung chẳng thể thổ lộ cũng chẳng thể làm gì để giữ tình yêu lại, vì Joo Hyun đâu có thuộc về cô ấy. Vài lần Sooyoung thấy Joo Hyun đi với một chàng trai vào quán Cafe trước cổng công ty, là vài lần đó cô ấy tự nhủ phải quên cô bé đi, phải dỗ lòng lắng xuống. Yêu là đau khổ thế sao?

Có lần Tiffany bảo với cô, nếu một ngày nào đó hoa thạch thảo nở giữa những khóm hoa bụi đường thì lúc đó trái tim của cô ấy đã thuộc về một người. Sooyeon chỉ mỉm cười ngây ngô và gật gù đồng ý, chứ cô đâu có biết rằng người mà Tiffany nhắc đến rất gần cạnh mình.

Rồi một sáng đầu tháng tám, hoa thạch thảo nở thật, ánh tím nằm nổi bật giữa những khóm hoa bụi đường của Sooyeon. Hợp nhau đến kỳ lạ. Tiffany bảo hôm nay là ngày sinh nhật của cô ấy, một ngày sinh nhật không gì cả, chỉ có hoa và Sooyeon. Rồi cười, nụ cười gió thoảng qua, chợt Sooyeon muốn bắt lại nụ cười đó, cất vào trong tim này này, và giữ cho riêng mình. Chỉ cần cô đưa tay ra nắm, tất cả sẽ thuộc về cô. Nhưng chút ngại ngùng và lo sợ đã làm cô dừng lại. Đâu rồi quyết đoán trong công việc, đâu rồi dứt khoát trong hành động. Suy cho cùng, công việc và tình cảm là hai phạm trù hoàn toàn khác nhau. Bề ngoài lạnh lẽo nhưng chắc gì đã không thể ấm áp.

“Chị nghĩ có lẽ chị đã thích một người.”

Sooyeon lặng yên.

“Chị không biết rằng người đó có cùng cảm giác hay không nhưng chị muốn thử một lần, muốn cho người đó biết tình cảm này, Jessica nghĩ có nên không?”

“Nếu điều đó không làm chị hối hận thì cũng đáng để thử.”

Cô nói chị nhưng cũng nói hộ lời mình, phải chăng cô cũng nên thử, thử để biết.

Rồi bàn tay Tiffany nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng đan chúng vào nhau, có lời nói thoáng qua nhưng Sooyeon đã kịp ôm trọn hết.

“Hãy để cho những bông hoa thạch thảo của chị nở ngay giữa con tim bụi đường của em nhé. Để những khóm hoa trắng này không còn lạnh lẽo và thờ ơ.”

Yên lặng.

Nếu như không biết nói gì thì yên lặng sẽ giúp cảm nhận được nhiều hơn. Chỉ bằng một cái siết nhẹ của Sooyeon cũng có thể khiến Tiffany hiểu rằng, con tim này đã chấp nhận cô, chấp nhận bao bọc lấy những bông hoa thạch thảo tím và yêu thương nó. Vẫn hai bóng người ngồi đó. Cảm nhận nhau qua đợt gió khẽ lùa vào những khóm hoa, để rồi dựa vào nhau, đón nhận lấy nhau.

Bốp, một cái tát trời giáng mà ông Hwang dành cho Sooyeon, tuy đau thật đấy nhưng không đau bằng khi chứng kiến cảnh Tiffany khóc. Cô cắn răng chịu đựng những lời mắng nhiếc và trách móc của chủ tịch Hwang. Ông nuôi dạy cô, chăm sóc cô để rồi một ngày cô yêu Tiffany, đứa con gái duy nhất của ông. Dù có như thế nào đi nữa, có nói gì đi nữa thì cô vẫn cứ yêu Tiffany, người con gái đã gieo vào lòng cô những ấm áp của tình yêu, của sự quan tâm và vui vẻ. Nếu dễ dàng từ bỏ như thế thì cô không phải là Sooyeon, không phải là khóm qua bụi đường có thể bao bọc và che chở cho Tiffany nữa rồi.

Tiffany của cô khóc tới độ ngất đi.

Nửa đêm Sooyeon vào phòng Tiffany, khẽ vuốt tóc cô ấy, thì thầm rằng cô yêu cô ấy rất nhiều, dù có như thế nào đi nữa, cô hứa rằng sẽ không bao giờ để hoa thạch thảo và bụi đường xa nhau. Với Sooyeon, một lời hứa cô thốt ra cô sẽ làm mọi cách để thực hiện nó. Đó là lòng tự trọng, trên hết là tình yêu chân thành cô dành cho Tiffany.

“Tiffany này, chúng mình bỏ trốn đi.”

“Đi đâu bây giờ?”

"Đi đến nơi nào cũng được, miễn là được ở bên cạnh nhau.” Cô kiên quyết.

Hai bóng người lại tựa vào nhau, để rồi sáng hôm sau, họ cùng nhau rẽ sang một con đường khác. Con đường đó như thế nào, thời gian sẽ trả lời, nhưng chí ít sẽ chẳng bao giờ tồn tại sự tiếc nuối.

Rồi những bông hoa thạch thảo sẽ tìm về với khóm bụi đường quen thuộc mà thôi.

END.

CrE: Ssvn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro