[oneshot/trans] Attention (KyuMin)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: milkteacoffee

Translator: TrucY

Rating: PG-13

Genre: Romance, Fluff

Pairing: Kyumin

Summary: Ở Hàn thì Kyu là em út rồi, nhưng sang đến Trung Quốc thì ‘ngôi vị’ đó được chuyển nhượng sang cho Henry. Nên, vì một vài lý do mà Kyuhyun không muốn mất danh hiệu quý giá đó.

Original fic:http://milkteacoffee.livejournal.com/902.html

ĐÃ ĐƯỢC SỰ ĐỒNG Ý CỦA NGƯỜI DỊCH

cre:http://sarang137.wordpress.com/2011/04/22/oneshottrans-attention/

 .

-

Kyuhyun bước vào kí túc xá. Cuối cùng, sau khi quay xong MV mới thì cậu cũng từ Hàn Quốc trở về. Thực ra lúc này cậu không hoàn toàn khỏe mạnh. Cậu vừa gặp tai nạn, may mắn chỉ để lại vài vết xước và sẹo, chỉ là thêm vào những cái cũ mà thôi.

“Chào,Kyu” Siwon hớn hở chào cậu.

“Ưm, chào hyung.” Kyuhyun yếu ớt mỉm cười. “Sungmin hyung đâu ạ?”

“Ya! ChoKyuhyun, sao lúc nào em cũng hỏi mỗi Sungmin không thôi vậy?” Eunhyuk không biết từ đâu xông ra hờn dỗi.

“Đâu mà… Em vừa mua cho anh ấy một chai rượu ở sân bay. Em nghĩ là anh ấy sẽ thích.”

“Hứ, sao em không dùng tiền đó mua cho anh vài bộ đồ chẳng hạn?” Eunhyuk bĩu môi.

Siwon liền nói chen vào.

“Mà em không sao đấy chứ?” Anh dìu Kyuhyun vào phòng.

“Không sao ạ. Sungmin hyung đâu rồi?” Kyuhyun nhắc lại câu hỏi.

Cuối cùng Eunhyuk cũng chịu trả lời.

“Ở kí túc xá bên kia.”

“Để làm gì?” Kyuhyun nhíu mày.

“Henry bị sốt nên Sungmin sang chăm sóc cậu ấy. Dù sao thì anh ấy cũng là người duy nhất biết nấu ăn và cũng kiên nhẫn nhất ở đây.” – Siwon giải thích.

“Sao không phải là Eunhyuk?”

“Vì anh còn phải ở đây chăm sóc em mà…” Eunhyuk tỏ vẻ dịu dàng.

Kyuhyun tiếp tục nhăn mày,

“Cái quái gì… Ôi, để em sang bên đó xem thế nào. Giúp em ra ngoài với.”

Kyuhyun định đứng dậy ra khỏi giường, nhưng Siwon đã ngăn lại “Anh nghĩ em nên nghỉ ngơi đi. Sungmin đã dặn anh nhắc em như vậy khi anh ấy sang chỗ Henry.”

“Thế ạ..” Kyuhyun chỉ thốt lên được thế, cậu biết, tốt hơn hết là hãy nghe lời Sungmin thôi.

-

30 phút sau…

Kyuhyun đảo mắt. Cậu cứ nhìn chăm chăm vào chai rượu vừa mua. Đó không phải là những gì Kyuhyun dự định. Kế hoạch mà cậu đã mất công phác thảo phải là:

1. Bước chân vào nhà và được Sungmin ôm.

2. Đưa cho Sungmin chai rượu và ngắm nhìn nụ cười của hyung ấy­.

3. Uống rượu với Sungmin.

“Ahhhh. Chết tiệt” Cậu rên lên. Bực mình, cậu với tay lấy điện thoại nhắn tin cho Sungmin.

.

To: Sungmin

From: Kyuhyun

Hey, Em vừa về rồi nè. Biết chưa?

To: Kyuhyun

From: Sungmin

Anh biết rồi. À mà em không sao chứ?

To: Sungmin

From: Kyuhyun

Sao anh còn không về đi?

To: Kyuhyun

From: Sungmin

Không được. Henry vẫn đang sốt cao quá. Cậu nhóc không thể tự chăm sóc mình được.

.

To: Sungmin

From: Kyuhyun

Em cũng ốm mà?

To: Kyuhyun

From: Sungmin

Đừng trẻ con thế, Cho Kyuhyun. Em đủ lớn để tự chăm sóc mình rồi còn gì.

.

To: Sungmin

From: Kyuhyun

Sao cũng được.

Kyuhyun liền tắt máy. “Chiết tiệt…” cậu nhăn nhó gầm gừ.

-

Trong lúc đó, tin nhắn Sungmin gửi cho Kyuhyun báo hiệu không thành công.

“Hyung, cảm ơn anh.” Henry nói.

“Vì cái gì?” Sungmin ngạc nhiên hỏi lại.

“Tất nhiên là vì đã chăm sóc em. Em nghĩ là em khỏe hơn rồi. Anh nên về xem Kyuhyun thế nào rồi đi.”

“Không, ở đó đã có Siwon và Eunhyuk rồi. Em mới là người cần anh lúc này.”

“Vậy bao giờ thì Donghae hyung, Zhoumi hyung và Ryeowook hyung sẽ về thế ạ?”

“Không biết nữa. Chắc tầm 9 giờ.” Sungmin nhìn đồng hồ. Mới có 6 giờ tối.

-

10.00 giờ đêm.

Sungmin kiểm tra lại thân nhiệt cho Henry. Cậu bé đã giảm xuống nhiệt độ bình thường. Sungmin nhìn cậu ngủ yên lành mà không khỏi mỉm cười.

“Chắc là đã rất mệt” Anh lẩm bẩm một mình.

Đột nhiên anh nghe tiếng chuông cửa. Sungmin ra mở cửa và thấy Donghae, Zhoumi, và Ryeowook ùa vào.

“Cuối cùng cũng về rồi.” Sungmin thở hắt ra.

“Xin lỗi vì đã phiền hyung quá.” Donghae nói.

“Không sao đâu. Đừng bận tâm.”

Sungmin đứng tránh sang cho các chàng trai vào phòng. ZhouMi ném mình lên ghế sofa rồi hỏi “Henry thế nào rồi hyung?”

“Ổn rồi” Sungmin trả lời.

“À, hyung, bọn em đã qua thăm Kyuhyun trước khi về. Cậu ấy đang say bí tỉ. Chắc là uống nhiều lắm rồi.”

“CÁI GÌ? Đã uống bao nhiêu rồi không biết?” Sungmin ngạc nhiên trợn tròn mắt.

“Khi bọn em vào phòng thì cậu chàng đang cầm một cái chai rỗng.” ZhouMi đáp.

“M-một chai?”

“Vâng, em nghĩ là nhiều lắm rồi.” Donghae chêm vào.

“Rồi, anh nghĩ là anh phải về ngay thôi. Chào nhé.” Sungmin vội vàng rời khỏi kí túc xá.

-

Sungmin mở cánh cửa phòng Kyuhyun và thấy cậu đang mê man trên giường, lầm bầm gì đó không rõ tiếng, Eunhyuk và Siwon đang đứng nhìn cậu đầy lo lắng.

“Sao hyung về muộn thế?” Eunhyuk hỏi.

“Cậu chàng ưa gây rối.” Siwon thở dài.

“Khi em mang cháo vào thì thấy cậu ấy như thế này.” Eunhyuk vừa nói vừa làm động tác một người đang uống rượu như điên.

“Em nghĩ cậu ấy muốn uống rượu với anh đấy, hyung à.” Siwon nhẹ nhàng nói.

“Cậu ấy nói… vậy sao?” Sungmin ấp úng.

“Vâng…” Eunhyuk khẳng định.

Nước mắt Sungmin đã chực rơi. Anh nói “Để anh chăm sóc cậu ấy”.

 .

Khi Siwon và Eunhyuk rời khỏi phòng, Sungmin cố gắng lắng nghe những tiếng lầm bầm của Kyuhyun. Tất cả những gì mà anh muốn nghe lúc này là giọng nói ấm áp của cậu, của Kyuhyun.

“…Min. Sao-sao anh dám…” Kyuhyun vẫn chìm trong cơn mê.

“Cái gì hả Kyu?” Sungmin kiên nhẫn.

“Em cũng chưa đủ lớn để tự chăm sóc mình mà. Em cũng giống như Henry vậy. Đồ ngốc…” Kyuhyun tiếp tục lầm bầm.

“Anh biết, anh xin lỗi. Chỉ vì anh nghĩ ở đây đã có Eunhyuk và Siwon chăm sóc em rồi nên…”

“… Ngốc. Min là đồ ngốc.”

Và Sungmin không thể kiềm chế giọt nước mắt mình thêm được nữa.

-

Sungmin tỉnh giấc khi đồng hồ đã điểm 8 giờ sáng. Hôm đó họ được nghỉ vì không có lịch làm việc nào. Anh quay sang và thấy Kyuhyun vẫn đang ngủ. Nhìn ngắm cậu một lúc, anh chợt phát hiện mình đang mỉm cười.

“Anh thích những lúc em giống như thiên thần” Sungmin nói, không rõ là với Kyuhyun hay với chính bản thân mình.

Anh chạm tay lên má cậu khiến Kyuhyun thức giấc.

“Xin lỗi, em cứ ngủ tiếp đi. Hôm nay chúng ta không có lịch làm việc, và em cũng cần nghỉ ngơi nữa.” Sungmin đặt tay lên mi mắt Kyuhyun, dỗ cậu vào giấc ngủ.

“Anh không có quyền bắt em làm gì cả Sungmin ạ.”

“Cái gì? Này! Em lại không dùng kính ngữ à?”

“Chẳng phải anh bảo em đã đủ lớn rồi còn gì!”

Sungmin hơi ngập ngừng, rồi anh chạm nhẹ lên tay Kyuhyun và luồn các ngón tay mình vào tay cậu. Hành động trìu mến ấy khiến tay Kyuhyun khẽ run lên. Sungmin chỉ mỉm cười thật hiền.

“Em không phải là em út, phải không nào? Henry mới là em út. Chúng ta phải chăm sóc cậu ấy. Anh đã nói y như thế lần đầu tiên chúng ta gặp nhau. Anh nói, sẽ chăm sóc em thật tốt bởi vì em là người nhỏ nhất ở đây.” Cậu nói như trút bỏ gánh nặng, và thở dài.

Sungmin nhíu mày.

“Kể cả khi em không phải là em út thì anh vẫn luôn chăm sóc em”

Nói rồi anh nhẹ hôn lên trán cậu. Kyuhyun đỏ bừng mặt, má cậu ửng hồng hết cả lên.

.

“Vậy… đây…” Kyuhyun chỉ cho Sungmin xem vết thương cậu mới nhận từ hôm tai nạn.

“Ôi Chúa ơi! Kyu. Sao lại có vết sẹo này? Vết xước này nữa! Có đau lắm không? Anh xin lỗi, anh cứ nghĩ là em không bị sao hết.”

Sungmin cuống cuồng kiểm tra vết thương của Kyuhyun trong lúc cậu chàng mỉm cười sung sướng.

FIN.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kyumin