[ONESHOT][Trans] Piece Of You, JeTi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: xylence

Rating: everyone

Genre: Romance, Fantasy

Translator: lovefate

Editor: nhoxdn

Pieces of you

Sáng như kim cương, tinh khiết như pha lê, trong suốt như không khí nhưng lại dễ vỡ như thủy tinh. Bước dọc con đường, tôi tìm kiếm những mảnh vỡ bị chà đạp và bỏ lại đằng sau. Cô độc, vỡ vụn. Tôi không bao giờ muốn tìm những mảnh vỡ của cậu cả. Tôi muốn nó luôn nguyên vẹn và luôn xinh đẹp bởi vì chỉ khi đó cậu có thể yêu bản thân mình theo cách của cậu. Chỉ khi đó tôi mới có thể yêu cậu một cách vô điều kiện, biết rằng cậu sẽ luôn luôn an toàn và được yêu. Mỗi mảnh vỡ của cậu xứng đáng được yêu. Đừng bao giờ quên điều đó.

~~~~~~

“ Mình muốn hiểu về tình yêu” cô ấy tự nói với bản thân mình trong khi bước đến một khu chợ, một cuốn sổ nhỏ trong tay. “Làm sao để học yêu nhỉ?”

Cô ấy không biết. Cô ấy là một nhà văn và giấc mơ của cô là tìm được một thứ ngôn ngữ riêng của mình mà các đọc giả của cô có thể hểu và cảm nhận nó. Cô ấy muốn văn của mình là thật, chứ không phải hoang đường và ảo tưởng. Cô không có ý định sẽ cường điệu nó vì như vậy đối với các đọc giả của cô thì nó chỉ là một sự giả dối mà thôi. Tiffany Hwang muốn hiểu tình yêu vì những gì nó có.

Tiffany cởi cái khăn choàng của mình ra và quyết định ở lại thêm một giờ nữa. Chiếc khăn choàng xanh mềm mại quấn ngang cổ cô cũng như Tiffany nhìn dòng người lần lượt bước đi ngang qua cô. Cô không có một mục tiêu nhất định nhưng đôi mắt cô theo tự nhiên dán vào những cặp đôi đang tay trong tay với nhau.

Tiffany ngồi xuống một băng ghế đá gần đó, cô đang ngắm một cặp tình nhân đang đi lại, tự hỏi họ đang nghĩ gì vào giờ phút này. Những ngón tay của người con trai buông lơ hờ hững trong khi cô gái thì nắm chặt tay anh ta. Đầu anh ta quay về một hướng đối diện, đôi mắt nhìn những vật xung quanh. Đôi tình nhân dừng lại.

“Oppa, chúng ta sẽ ăn gì tối nay đây?” cô gái hỏi và anh ta quay lại.

“ Uhm, nó không quan trọng với anh. Em chọn đi?” anh ta trả lời, mỉm cười để cô gái biết rằng anh sẽ đi đến bất cứ đâu cô muốn. Cô gái cũng nở nụ cười nhỏ khi nge thấy được những gì mà mình mong muốn.

“ Hãy đi đến nhà hàng gần nhà em nha” cô gợi ý.

“Yeah, được đó.” Anh ta cười trước khi nhanh chóng trả lời. “ Em có muốn đi liền bây giờ không?”

“Vâng, em đói rồi.” cô gái gật đầu nhiệt tình. “ Đi thôi”

Cô gái siết chặt tay của chàng trai cũng như họ bước đi.

Tiffany không chắc lắm nhưng cuộc nói chiện giữa họ giống như bất kỳ cuộc nói chiện của các cặp đôi khác và qua nụ cười của họ, Tiffany có thể nói rằng ít nhất họ cũng tôn trọng lẫn nhau. Không lợi dụng. Công bằng. Hạnh phúc.

Tiffany nhanh chóng viết một vài thứ vào quyển sổ nhỏ của cô trước khi nhìn lên lại. Tiffany nhìn cô gái trước khi họ biến mất khỏi tầm nhìn của mình. Tiffany hy vọng cô không nhầm lẫn nhưng nụ cười trên mặt cô gái ấy đã biến mất rồi.

~~~~~

Cô cảm nhận nó và cô nhìn thấy nó. Mỏng manh. Sẵn sàng vỡ vụn. Cô ước là nó sẽ không xảy ra.

Đẩy mái tóc dài vàng óng ả của mình sang một bên và dựa vào cái rào chắn, cô ngắm một cặp đôi đang ở gần đấy. Ngón tay của người con trai buông lơ hờ hững trong khi cô gái thì siết chặt tay anh. Đầu của anh ta quay về hướng đối diện, đôi mắt lướt nhìn mọi vật xung quanh mình một cách lơ đãng. Cặp đôi dừng lại.

“Oppa, mình sẽ ăn gì tối nay đây?” cô gái hỏi và anh ta quay lại, chán nản.

“Uhm, cái đó đối với anh không quan trọng. Em chọn đi?” anh ta trả lời, gượng cười. Cô gái cũng nở nụ cười nhỏ khi nge thấy được những gì mà mình mong muốn.

“ Hãy đi đến nhà hàng gần nhà em nha” cô gợi ý.

“Yeah, được đó.” Anh đồng ý, không thể giấu nổi niềm vui trước khi nhanh chóng trả lời. “ Em có muốn đi ngay bây giờ không?”

“Vâng, em đói rồi.” cô gái gật đầu nhiệt tình “ Đi thôi”

Khi anh ta quay mặt đi thì nụ cười ấy cũng mất đi, cuối nhìn xuống đất. Cô ấy hiểu. Sự chán nản của anh ta khi bên cạnh cô gái, sự khao khát đưa cô gái về nhà hiện rõ trên khuôn mặt anh, và cô gái ấy yêu anh ta quá nhiều để nhận ra tình cảm mà anh dành cho cô. Cô chắc rằng anh không muốn làm cô đau nhưng cùng lúc cô cũng không muốn anh giả vờ như thế. Siết chặt bàn tay anh, cô muốn cảm nhận hơi ấm đó trước khi cô thật sự buông anh ra.

Sau khi họ rời đi, Jessica bước đến nơi họ vừa mới đứng. Nó ở đó, ánh sáng của nó trông thật sống động và lấp lánh. Khom người, cô ngắm mảnh vỡ đang nằm trên mặt đất. Nó muốn trở về nơi của nó. Nó không muốn bị bỏ lại đằng sau như thế này.

Jessica cẩn thận nhặc nó lên giống như nó sẽ vỡ ra trong lòng bàn tay cô. Trông nó giống như một mảnh thủy tinh vỡ, trong và mịn nhưng nó chỉ là một phần nhỏ mà thôi. Bề mặt lấp lánh của nó không có ý gì ngoài việc muốn nói với cô rằng nó đã từng là một phần của một thứ gì đó tuyệt đẹp. Jessica chầm chậm đưa tay mình lại gần nó. Đôi mắt cô hướng về phía mà cô gái ban nãy vừa rời khỏi. Dấu chân để lại. Những gì Jessica nhặt được chỉ là một mảnh tim vỡ của cô gái.

~~~~~

Tiffany tò mò nhìn về phía cô gái vừa xuất hiện trước tầm mắt cô, cô ấy khom xuống như thể đang tìm kiếm một thứ gì đó. Tiffany lại càng khó hiểu hơn nữa khi thấy cô gái đưa tay mình vào khổng khí. Dù không có gì giữa các ngón tay của mình, nhưng cô gái tóc vàng ấy vẫn nắm lấy nó, và Tiffany thật sự muốn biết “nó” là cái gì, trong bàn tay cô ấy. Một nỗi bùn chợt xuất hiện trên gương mặt cô khi cô ngước lên và nhìn về phía trước. Tay vẫn đang nắm và cô ấy đứng dậy.

Tiffany nhìn cô gái, miệng cô há ra. Mặc dù cô biết chắc là cặp đôi kia không làm rớt lại gì cả, nhưng cô bắt đầu nghĩ là cô gái tóc vàng ấy đã lấy từ họ một thứ gì đó. Rõ ràng là cô ấy sẽ không có những hành động như vậy trừ khi cô ấy có vấn đề thần kinh nhưng Tiffany lại nghĩ khác. Cô gái khi chắc hẳn là đã làm rớt vật gì đó mà Tiffany không chú ý và cô gái tóc vàng kia đang định giữ làm của riếng đây mà.

“Này cô kia!” Tiffany gọi. Cô gái tóc vàng xoay mặt về phía cô, khó hiểu.

“Cô vừa mới nhặt được vật gì đó của cô gái ban nãy phải không?” Tiffany hỏi, nhăn mặt. Jessica chớp mắt mình.

“Cô nghĩ nó là cái gì?” Jessica nghiêm giọng hỏi một cách thận trọng. Ánh nhìn nghiêm nghi của Tiffany dường như mất đi sức mạnh của nó, không biết câu trả lời sẽ là gì.

“Tôi không biết nhưng mà cô đã nhặt được vật gì đó. Nếu nó không thuộc về cô thì tốt nhất là cô nên trả lại,” Tiffany yêu cầu, đưa tay ra. “ Tôi sẽ trả lại chô cô ấy.”

Miệng nở một nụ cười nhỏ, biết rằng cô gái đó không thấy gì cả. Jessica khá là ngạc nhiên khi cô gái này lại để ý đến cô mà không như những người khác. Thay vào đó, cô gái này muốn trả lại nó.

“Nếu tôi có thể trả lại chô cô ta, tôi sẽ trả.” Jessica đơn giản trả lời nhưng Tiffany tròn mắt mình lại như thể Jessica vừa khẳng định sự nghi ngờ của cô. “Tôi không có lấy gì hết.”

Jessica giơ tay lên như thể cô đang đầu hàng và Tiffany nhìn vào bàn tay trống không của cô. Jessica hạ tay mình xuống khi Tiffany thay đổi sắc mặt của mình.

“Tôi…” Tiffany lắp bắp. “Tôi xin lỗi vì đã vu oan cho cô. Tôi nghĩ cô đã lấy một thứ gì đó mà không thuộc về mình.”

Cô cúi mặt, ngượng ngùng, tay gãi đầu. Jessica nở nụ cười, ngưỡng mộ cô gái kia một cách kỳ cục. Cô thích cái cách mà cô gái xin lỗi về một thứ gì đó trong khi người khác sẽ làm bất cứ việc gì để tránh nói ra nó. Họ sẽ chối, hay bịa ra một lý do nào đó để chứng minh rằng họ đúng trong khi sự thật là họ đã sai.

“Không, không có gì đâu. Đừng xin lỗi tôi làm gì,” Jessica nói và cô gái kia ngước mắt lên nhìn vào cô. Một thứ gì đó trong cô rung động.

Sau một lúc, Tiffany miễn cưỡng nhìn đi chỗ khác.

“Tôi, uhm… đi đây,” Tiffany lầm bầm trong khi bước lùi về sau. Một đứa trẻ chạy tới, đẩy cô để rượt theo một đứa trẻ khác khi cô đang bước về phía sau.

Tiffany chồm tới phía trước, tay cô quơ loạn xạ trong khi Jessica thì đang tròn mắt ra.

“Không, chờ đã!”

Mình không thể để cô ấy chạm vào mình.

Nhưng tay cô ấy đã đưa về phía trước, ôm lấy Tiffany.

Nhưng mình không thể để cô ấy té được.

Cơ thể Tiffany va vào Jessica cũng như tay cô choàng quanh người cô ấy tránh cho cô ấy phải té, nhưng quá muộn rồi. Họ té xuống và lưng Jessica chạm đất trước.

Đôi mắt nhắm nghiền của Tiffany mở ra và bắt gặp một cặp mắt sáng hơn bất cứ thứ gì mà cô từng thấy từ trước tới nay. Tiffany muốn giật nảy người vì shock nhưng cả cơ thể cô không thể nào hiểu được cái thông điệp mờ ảo mà não cô gửi tới. Tất cả những gì cô biết là gương mặt họ đang ở rất gần nhau mà thôi.

Hơi thở như dừng lại, tim đập nhanh như bù cho hơi thở. Tay Jessica vẫn còn đang ôm cô gái trong khi cô gái kia…bị chính bản thân mình đè xuống? Hai bàn tay họ đan chặt vào nhau và Tiffany hoàn toàn không biết nó xảy ra như thế nào. Đầu óc cô trống rỗng. Chỉ khi các ngón tay của Jessica di chuyển thì cô mới nhận ra rằng cô vẫn còn đang nằm trên người Jessica.

Đỏ mặt, Tiffany ngồi dậy, cuối cùng cũng có thể lấy lại hơi thở mà cô không hề biết rằng cô đang cố gắng nín lại nãy giờ. Cô ngượng khi nghĩ về cái vòng tay mạnh mẽ bất ngờ ấy trên người cô. Các phần còn lại của cơ thể cô cảm thấy lạ vô cùng, chóng mặt, cái cảm giác không chắc chắn vẫn còn đọng lại trong cô, và chiếm lấy toàn bô cơ thể cô. Tiffany hầu như không biết là 2 đứa trẻ ban nãy đang xin lỗi cô và cô chỉ gật đầu cho có lệ.

Jessica từ từ đứng dậy và nhìn vào tay mình, như nhận ra những gì vừa xảy ra.

“Cô có sao không?” Jessica hỏi cô. Không, cô không cảm thấy khỏe chút nào. Cô không thể diễn tả cái cảm giác này nhưng nó không dễ chịu chút nào. Một thứ gì đó làm cho đôi mắt cô đau lắm và cô chớp mắt mình vài lần với hy vọng là nó sẽ biến mất. Mắt cô đau như thể có ánh sáng đang chiếu thẳng vào mắt mình vậy.

“Tôi không sao,” cô nói dối, đứng dậy và bước đi trong khi dụi dụi mắt mình.

“Khoan đã,” Jessica gọi cô nhưng Tiffany vẫn không dừng lại. Cô không thể ở lại đây lâu hơn được nữa. Mắt cô đau như thể có vật gì đang đâm vào nó vậy. Cô bước đi loạng choạng, cố gắng tìm đường đi ra khỏi đám đông. Cô cần phải đi.

“Nge tôi này-“

Jessica không biết tên cô ấy.

Tiffany đẩy cánh cửa và cô bị lóa bởi ánh sáng bên ngoài. Cô không nhìn thấy gì hết và tay cô nhanh chóng đưa lên để chặn nó lại. Cô nhớ hôm nay là một ngày mùa đông sớm nhưng tại sao vỉa hè lại trông có vẻ như nó đang lấp lánh một thứ ánh sáng đến chói mắt như thể nó là tuyết trắng thế kia?

Đầu cô đâu và mọi thứ xung quanh cô như xoay chuyển. Tiffany loạng choạng và ngất đi. Đỡ lấy cô một lần nữa, Jessica ôm lấy Tiffany trong vòng tay của mình.

~~~~~

Bầu trời mờ đi khi cô mở mắt mình ra. Cô đang ở đâu thế này? Tiffany rên rỉ khi cô cố gắng ngồi dậy.

“Cẩn thận đó”, một giọng nó vang lên từ phía bên trái và Tiffany xoay qua. Cô gái tóc vàng đang ở đây với cô và một nụ cười yếu ớt hiện trên khuôn mặt cô cho thấy rằng cô ấy đang cảm thấy có lỗi.

“ Tôi xin lỗi vì đã làm cô đau,”Jessica nói và Tiffany lắc đầu.

“Không phải tại cô” cô thì thầm.

Hay tại cô đây?

“Tôi đang ở đâu thế?” Tiffany lẩm nhẩm hỏi, xoa xoa thái dương.

“Er…tôi không có nhà,” Jessica ngượng ngùng thừa nhận,. “ Đây là nơi mà tôi yêu thích nhất.”

Thị giác của Tiffany trở lại và cô mới chú ý là họ đang ở đâu.

“OMFSDFSKF!” cô hét lên và bò về phía sau nhưng Jessica nắm chặt tay cô lại.

“Cô cũng sẽ té nếu cô lùi lại đằng sau đấy,” cô nói và Tiffany nhanh chóng lùi lại chỗ cũ.

“ Oh my god, oh my god, oh my god,” cô nói trong khi cố tìm một chỗ trong cái không gian giới hạn này. Cô không thể nào chịu được nữa. Cô bám vào tay người kế bên mình, chiếm lun cái khoảng trống mà cô gái kia đang ngồi.

“Bình tĩnh”, Jessica tặc lưỡi, vỗ vỗ lên đầu cô ấy.

“Không phải ở đây. Không phải ở độ cao này,” Tiffany lẩm bẩm một cách hốt hoảng, dụi dụi đầu vào tay cô. Jessica nhìn xuống. Cô không biết là cô gái này sợ cái gì nữa. Ở độ cao này cô có thể nhìn thấy mọi thứ, một thành phố xinh đẹp đang hiện ra trước mắt cô. Vào buổi tối, nó còn đẹp hơn nữa. Ngồi trên vách của một trong những tòa tháp cao nhất, chân cô đung đưa xuống một cách vui vẻ.

“Tên cô là gì?” Jessica hỏi, nhận ra rằng cô vẫn chưa biết tên cô gái.

“T-ffan-y-ffa-y-ffa-ny,”, cô ấy lắp bắp, kéo kéo tay áo cô,. “Tif-fany”

“Fany Fany Tiffany,”, Jessica hát tên cô, thích cái giai điệu mà cô mới tạo ra. “ Tôi tên Jessica.”

Một làn gió thổi ngang và Tiffany hét lên.

“LÀM THẾ NÀO MÀ CHÚNG TA LẠI Ở TRÊN NÀY?!?”

“Tôi thích phong cảnh nơi đây,”, Jessica nói, không thèm để ý đến câu hỏi và nụ cười trên môi cô lịm dần.

“ Điều đó có nghĩa gì?” Tiffany hỏi nhỏ, giọng nói của cô dường như mất tập trung đi vì độ cao, mỗi khi cô nhìn xuống là cô lại hoảng lên.

“Cho tôi xuống,” cô rên rỉ, nước mắt chực trào.

“Mắt cô sẽ đau đấy,” Jessica giải thích. “Chờ vài phút nữa đã. Nó sẽ mất một thời gian để cô có thể quen được với nó. Tôi xin lỗi, tôi thật sự xin lỗi.”

“Tại sao cô lại xin lỗi? Cô đâu-”

“Tôi có đó,” Jessica nói nhỏ và nắm tay mình lại. “ Tôi không cố ý lôi cô vào chuyện này nhưng-”

Tôi không thể để cho cô ngã được. Tôi không hiểu tại sao. Tôi chỉ không thể.

“Cô té và uhm…”

Jessica nhấc đôi tay đang mở của mình ra và đưa cho cô ấy xem.

“Cô chạm vào tay tôi,” cô kết thúc nó, gượng gạo.

Tiffany nhìn nó và thấy nó cũng giống như các bàn tay khác thôi. Để thử nghiệm nó, Tiffany đưa tay mình lên và chạm vào nó. Không có gì cả. Cô không biết cái gì dường như đã hút cô vào nó, Tiffany trượt các ngón tay của mình vào giữa các ngón tay kia. Lòng bàn tay chạm vào nhau và Jessica nhìn cô, ngạc nhiên. Tiffany cảm nhận được rằng trái tim cô lỗi nhịp và mắt họ chạm nhau.

Jessica rút tay lại, đặt nó vào lòng và quay mặt đi. Tiffany nhìn xuống, nguyền rủa cái trái tim lỗi nhịp của mình.

“Trước đây cô làm gì?” Tiffany nhẹ nhàng hỏi, Jessica lại tặc lưỡi.

“Tôi đang thu nhặt các mãnh tim vỡ,” Jessica giải thích, không còn dấu giếm nữa. Cô ấy cũng sẽ thấy nó thôi.

Tiffany shock, shock đến nỗi tay cô trượt ra khỏi cánh tay của Jessica.

“C-Cái gì?” Tiffany lắp bắp. “Như thế nào chứ?”

Sắc mặt Jesssica nghiêm lại. Đôi mắt ấy mất đi ánh sáng của nó.

“Trở xuống thôi”

~~~~~~

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#jeti