Bồ Công Anh và Đất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sunggyu rất thích Bồ Công Anh, cậu không biết lý do nào khiến mình lại thích nó như thế. Những bông hoa vươn mình lên như đón lấy ánh nắng và cũng giống như đang chờ đợi cơn gió đến để cuốn nó theo, bởi Bồ Công Anh rất yêu gió. Nó muốn được cùng gió phiêu lưu khắp bốn phương trời, cùng gió đùa giỡn giữa một không trung bao la mà nơi đó chỉ có nó và gió.

Sunggyu cũng như Bồ Công Anh vậy, cậu đã yêu, yêu một chàng trai tựa như cơn gió ấy. Anh đến với cậu trong những ngày thu êm ả, anh đưa cậu đến những miền đất xa lạ khiến cậu được học hỏi rất nhiều thứ. Nhưng rồi khi những con gió đó lặn đi thì cậu lại không còn nhìn thấy anh nữa, anh ra đi để lại cậu một nỗi nhớ da diết. Cậu vẫn luôn chờ đợi, chờ đợi mãi, nhưng vẫn không thấy con gió ấy quay về.

Bồ Công Anh nằm trơ trọi, cô đơn một mình khi những ngọn gió đã bỏ rơi nó. Nó im lìm nằm đó tiếp tục chờ con gió khác đưa nó lên. Nhưng có lẽ gió đã mang nó đến một nơi nào đó mà những con gió khác không đến được. Nó cứ thế, mãi nằm đó năm tháng chỉ một mình, nhưng nó không thấy lạnh lẽo vì có hơi ấm của đất sưởi ấm cho nó.

Đất thương Bồ Công Anh, nhưng nó cứ mãi bay theo gió mà quên đi người bạn đã cùng nó lớn lên. Đất không thể làm gì để kéo Bồ Công Anh lại bên mình nên suốt đời cứ dõi theo nó, nhưng khi nó bị gió bỏ rơi thì đất luôn đến và che chở cho nó.

"Hôm nay nắng ấm thế nhĩ"

Woohyun ngồi xuống bên cạnh Sunggyu và nói.

"Ừ, rất ấm"

"Đi dạo không."

Woohyun ngỏ lời.

"Tôi không đi đâu"

Sunggyu buồn bả nói.

"Một chút thôi, không lâu đâu"

Woohyun nài nĩ với Sunggyu. Đành lòng cậu phải đồng ý. Họ bước ra đường và cùng nhau đi trên con đường đầy nắng. Những con gió nhẹ nhẹ thổi luồn qua mái tóc nâu của Sunggyu khiến nó rối lên Woohyun nhẹ tay giúp cậu sửa lại nó.

Woohyun chính là đất, cứ âm thầm bên cậu, cứ mãi theo dõi cậu cho dù cậu có đi đến phương trời nào. Có lẽ chẳng ai biết mối quan hệ của họ như thế nào, vì từ lâu mọi người luôn nhìn thấy họ sống trong cùng nhau trong ngôi nhà đó. Chỉ có họ và không có bất cứ một người lớn tuổi nào đến chăm sóc họ. Những người gần đó nói rằng họ là đứa trẻ mồ côi nương tựa vào nhau mà sống, mọi người nhìn thấy hằng ngày Woohyun luôn chở Sunggyu đâu học trưa lại đón về. Ngay cả những khi Sunggyu không đi học thì Woohyun vẫn chở cậu theo.

"Bồ Công Anh kìa"

Sunggyu mỉm cười khi nhìn thấy nó. Cậu hái một nhánh rồi thổi nó đi, những cánh hoa ấy bắt đầu lượn lờ trước mặt cậu và sau đó thì nó bắt đầu bay lên cao vì gió đã đến mang nó đi.

"Gió đã mang nó đi rồi, nó chắc rất hạnh phúc"

Sunggyu nói với giọng rưng rưng.

"Cậu vẫn còn nhớ đến cậu ấy sao?"

"Tôi vẫn đang đợi cậu ấy"

"Cậu ấy sẽ không quay về đâu"

Sunggyu trừng mắt nhìn Woohyun.

"Cậu đừng có từ bụng ta suy ra bụng người"

Woohyun im lặng nhìn Sunggyu, anh nên dùng từ nào để diễn tả cậu đây, ngây thơ, ngốc nghếch hay là chung tình.

"Cậu nhìn xem, những cánh hoa cậu vừa thổi có những cánh hoa được gió mang đi rồi lại bị rơi xuống đất. Cơn gió đó đã mang những cánh hoa khác đi và bỏ rơi nó."

Woohyun chỉ những cánh hoa Bồ Công Anh bị rơi dưới đất và nói.

"Tôi không tin"

Sunggyu cãi lại lời Woohyun nói rồi quay lưng đi một mạch. Anh đứng đó chỉ biết lắc đầu nhìn cậu, cả hai đều bằng tuổi nhau sao cậu lại có thể con nít đến thế. Chỉ một lời nói không thích đã lắc mông quay về.

********

Vài ngày sau, Sunggyu muốn mình đi dạo và không muốn Woohyun đi cùng. Cậu một mình đi lang thang hết con đường này rồi đến con đường khác, những suy nghĩ của cậu gửi theo những con gió nhờ nó đưa đến anh người mà cậu từng yêu thương. Những con đường mà cậu đi qua đều trải đầy những cánh hoa Bồ Công Anh. Mọi người xung quanh nhìn cậu như một kẻ bất thường, họ nhìn rồi cũng quay lưng đi.

Cứ đi mãi đến khi cảm thấy hai chân mỏi nhừ thì cậu mới dừng lại cùng lúc ấy thì những cánh hoa ấy cũng đã hết. Nơi phương trời nào đó Bồ Công Anh đang rất hạnh phúc và đùa vui với gió. Trời cũng chập tối Sunggyu lưng bước về, phía trước cậu là một con đường xa thẳm đầy bóng tối. Cậu không biết mình đang ở nơi đâu, có lẽ cứ đi thẳng là sẽ quay về.

Nhưng tại sao càng đi thì cậu lại càng không thấy đường về, con đường càng ngày càng lạ cứ như lần đầu mới đến. Những con gió đêm từ đâu thổi về, nó khiến cậu cảm thấy lạnh lẽo.

Làm sao cậu có thể quay trở về, nơi đây không một bóng người chỉ có bóng đêm và cây cối. Ngồi gục bên một gốc cây, cậu ôm lấy chân mình. Gió lạnh lắm chiếc áo trên người cậu không đủ để sưởi ấm cho cậu.

Những khi thế này cậu lại nhớ đến Woohyun, có anh đi cùng chắc cậu không đến nỗi lạc đường như thế này. Sunggyu sợ lắm, sợ rằng cậu không thể quay về, không được gặp Woohyun, cậu sẽ nhớ anh lắm, rất nhớ.

"Sunggyu, Kim Sunggyu"

Tiếng nói của ai đó gọi tên cậu, làm cho Sunggyu choàng tỉnh giấc. Cậu cố lắng tai nghe có phải tiếng ai đó gọi mình và đúng y như thế, tiếng ai đó rất giống như Woohyun.

"Có phải cậu không Woohyun?"

Sunggyu chạy xung quanh để tìm cậu. Nhưng sao mãi mà không thấy anh, có phải cậu nghe nhầm. Khụy xuống vệ đường, Sunggyu lại ôm lấy đầu gối mình.

"Sunggyu"

Giọng nói ai đó phát lên nghe rất quen và gần, Sunggyu ngước mắt lên và thấy Woohyun đang đứng trước mặt mình. Vội đứng dậy cậu chạy đến và ôm lấy anh.

"Woohyun à, tôi tưởng là không còn gặp lại cậu"

"Đừng sợ, tôi có bao giờ bỏ mặt cậu đâu. Chúng ta về thôi"

Woohyun vuốt mái tóc của cậu rồi nói. Anh đẩy cậu ra và nắm lấy tay cậu bước đi.

"Chân tôi mỏi lắm, đi không nổi đâu"

Sunggyu làm nũng với Woohyun, anh xoa đầu cậu rồi ngồi xuống quay lưng về phía cậu.

"Lên đi tôi cổng cậu về"

Sunggyu một phát nhảy lên lưng Woohyun và câu chặt lấy cổ cậu.

"Ngựa ô, chúng ta về thôi"

Sunggyu vỗ mông Woohyun rồi nói.

"Cậu vừa nói cái gì đó"

"Nói gì ta, ôi cái đầu đất này"

Sunggyu tỏ vẻ thơ ngây với Woohyun.

"Làm sao cậu biết tôi ở đây?"

Sunggyu hỏi khi anh và cậu đi được một đoạn.

"Vì tôi là đất, nên khi Bồ Công Anh rơi ở đâu tôi đều biết"

Sunggyu im lặng với câu trả lời của Woohyun, cậu không nói thêm gì, chỉ im lặng nằm trên tấm lưng ấy.

Dù cho Bồ Công Anh có bay đến đâu thì đất luôn nhìn thấy nó.

Sau ngày ấy Sunggyu nhận ra rằng gió chỉ khiến cho Bồ Công Anh cảm thấy được phiêu lãng đến khi nó không còn sức hút nữa thì những con gió đó sẽ bỏ rơi nó. Chỉ có đất, đất tuy không giúp Bồ Công Anh được bay ngao du thiên hạ nhưng đất là nơi luôn che chở cho nó mỗi khi nó bị gió bỏ rơi.

Sunggyu dần quên đi con gió đó và đắm chìm trong sự quan tâm và chăm sóc của Woohyun. Cậu nhận ra rằng hạnh phúc không ở đâu xa mà nó đang ở ngay tại trước mắt mình. Bấy lâu nay cậu đi khắp nơi tìm kiếm nó nhưng cuối cùng thì nó lại nằm ở ngay cạnh cậu.

"Đi đâu thế hả?"

Woohyun bị Sunggyu kéo ra khỏi nhà mà không biết mình đang bị kéo đi đâu.

"Đi dạo thôi"

Sunggyu trả lời tỉnh bơ.

"Hôm nay trời mưa đó"

Woohyun nhìn thấy những đám mây đen và đoán là nó sẽ mưa.

"Trời rất đẹp mà không mưa đâu"

Tí tách...tí tách....

Những giọt mưa từ đâu rơi xuống nơi họ đang đứng. Sunggyu nhăn nhó nhìn nó. Woohyun đứng cạnh không nói gì, anh vò đầu cậu rồi kéo cậu bước vào một mái hiên gần đó để trú mưa.

Sunggyu ủ rũ nhìn những giọt mưa rơi xuống, hôm nay tâm trạng cậu rất tốt muốn đi dạo cùng Woohyun vậy mà ông trời nỡ lòng phá vỡ nó.

"Có lạnh không?"

Woohyun nhìn cậu hỏi. Sunggyu khẽ gật đầu. Ngay sau đó cậu cảm nhận được một vòng tay ấm ôm lấy mình. Tim cậu đột nhiên đập nhanh không thể kìm chế được. Một cảm giác hạnh phúc đang trào dâng trong cậu. Ngã đầu vào lòng ngực đó, tai cậu nghe rõ những nhịp tim của anh, nó cũng như cậu đang đập rất nhanh.

�B��B�e�����K

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro